"Cục trưởng Tiêu nói Nguyên Lạc Nhật đã bắt được một kẻ phá hoại, kêu chúng ta sau khi kết thúc trận chiến này thì nhanh chóng trở về căn cứ tham gia việc thẩm vấn." Sầm Tiêu đặt máy truyền tin xuống rồi nói với Vưu Chính Bình.
Báo cáo tình hình trận chiến vốn dĩ là chức trách đội trưởng của Vưu Chính Bình, nhưng nhưng cậu đã đứng bất động thật lâu như một tinh thể băng sau khi người băng biến mất, giống như đã quên mất việc báo cáo, Sầm Tiêu thân là phó đội trưởng đành phải tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sầm Tiêu không biết Vưu Chính Bình đã nhìn thấy gì, vừa rồi sau khi bày ra năng lực không gian, Sầm Tiêu biết rằng thế giới mà Vưu Chính Bình nhìn thấy khác với thế giới của những dị năng giả bọn họ.
Hắn và các thành viên trong đội thậm chí không thể lý giải cái gọi là không gian song song của Vưu Chính Bình, thông đạo không gian là có ý gì, bọn họ chỉ biết trong trận chiến vừa rồi, sức mạnh của người thủ lĩnh kẻ phá hoại không thể phá vỡ không gian của Vưu Chính Bình và làm bọn họ bị thương, mà bọn họ lại có thể thông qua cánh cửa không gian mà Vưu Chính Bình mở ra khiến cho đối phương bị thương.
Đây là việc vận dụng không gian đa chiều, vượt xa phạm trù của không gian ba chiều. Nếu nhất định phải mô tả năng lực này bằng một ngôn ngữ mà con người có thể hiểu được, thì việc giảm kích thước trên một mảnh giấy hai chiều có thể giải thích một chút.
Đem khu vực gần công viên trung tâm như một bức tranh treo trên tường, năng lực của Vưu Chính Bình tương đương với việc sử dụng phản chiếu, vẽ lại bằng cách sao chép và các phương pháp khác để tạo ra một bức tranh hàng nhái, cũng đem đám người Sầm Tiêu vào trong hàng nhái đó ngay lập tức.
Cái hàng nhái này cho dù là năng lượng của cường giả đều so với nguyên hình kém hơn gấp mười lần, năng lực của kẻ phá hoại cũng bị giảm xuống dưới mười lần, nhiệt độ bên ngoài cơ thể của bọn họ cũng tự nhiên mà ấm lên, - độ đã không thể tạo thành thương tổn đối với người thủ hộ bọn họ.
Lấy không gian ba chiều làm ví dụ, bức tranh giả do Vưu Chính Bình chế tác vẫn cách bức tranh gốc cm, có nghĩa là các kích thước trên trục tọa độ khác nhau, kẻ phá hoại không thể vượt qua giới hạn của kích thước và tấn công người trong bức tranh khác, nhưng hắn có thể nhìn thấy bọn họ trong bức tranh phản chiếu, nhầm tưởng rằng nhiều người đang ở trong cùng một không gian, cố gắng tung ra các thủ thuật như lại không có kết quả.
Dùng tư duy hai chiều để lý giải, chính là Vưu Chính Bình có thể vẽ một ranh giới giữa bức tranh giả và bức tranh gốc, các thành viên trong tiểu đội người thủ hộ có thể tấn công qua đường ranh giới này, biện pháp duy nhất để kẻ phá hoại làm bọn họ bị thương chính là tấn công vào thời điểm mà bọn họ công kích.
Thử hỏi ai có thể tìm ra quy luật và đánh trả ngay trong trận chiến, mà nhân số của đối phương còn nhiều hơn mình.
Dưới sự khống chế tuyệt đối của các quy tắc không gian, kẻ phá hoại không hề có sức phản kháng. Nếu hắn có thể nắm giữ hoàn toàn được quy tắc của nhiệt độ, có lẽ hắn còn có sức mạnh để chiến đấu, nhưng đáng tiếc tự thân hắn không thể khống chế được sức mạnh này, cuối cùng đã bị đánh bại dưới sự giáp công từ bên trong lẫn bên ngoài, hóa thành vô số tinh thể băng, phiêu tán trong không trung.
Vưu Chính Bình giải trừ không gian song song, cùng mọi người trở lại thế giới thực, đứng ở chỗ mà người thủ lĩnh biến mất, tinh thể băng rơi trên người, cậu lẳng lặng nhắm mắt lại.
"Cứu, cứu tôi......" Những lời cuối cùng mà người thủ lĩnh nói với Vưu Chính Bình thông qua quy luật sức mạnh vang lên trong tâm trí cậu, mà đám người Sầm Tiêu lại không nghe được âm thanh này.
Người thủ lĩnh của Liên Minh Thông Quan chưa bao giờ tung đòn giết họ, hắn vẫn luôn nhấn mạnh rằng "Tôi sẽ chết", nhưng đã phát động một cuộc tấn công càng sớm càng tốt, thậm chí còn cho Vưu Chính Bình phương pháp thực sự để lĩnh ngộ sức mạnh của không gian.
Hắn thật sự không phát hiện những không gian khác của Vưu Chính Bình sao? Vào thời điểm đó, cái gọi là không gian của Vưu Chính Bình chẳng qua là khiến vật thể mắc kẹt trong thông đạo của hai không gian, cũng không thực sự mở ra một không gian song song khác, cho nên tác động vụ nổ của kẻ phá hoại vẫn khiến cho cậu bị thương.
Chính sức mạnh đóng băng của người thủ lĩnh đã phá vỡ năng lượng thông đạo trong chiều không gian thứ nhất, Vưu Chính Bình lúc này mới ngộ ra đó không phải là không gian thực sự, mà là một tầng phù nổi lên trên bề mặt.
"Hắn thật sự muốn giết chúng ta sao?" Vưu Chính Bình mở mắt ra, quay đầu hỏi ngược lại Sầm Tiêu, "Có lẽ hắn càng hy vọng bị chúng ta giết chết."
Lần đầu tiên Sầm Tiêu nhìn thấy dáng vẻ mê mang của bạn tốt, thở dài: "Có lẽ hắn là thân bất do kỷ, nhưng chẳng lẽ chúng ta nguyện ý tham gia vào cuộc chiến tranh này sao?"
Thế giới yên bình ở phía sau không cho phép những người thủ hộ bọn họ lùi bước, bọn họ dùng máu thịt để xây dựng nên bức tường thành, không cho phép mưa gió bên ngoài làm tổn hại người bên trong.
"Cậu nói đúng." Vưu Chính Bình mở bàn tay ra, vài viên tinh thể băng trong lòng bàn tay cậu chậm rãi tan ra.
"Căn cứ theo thông tin của Nguyên Lạc Nhật, lần này ở khu Húc Dương có năm chiến trường. Nguyên Lạc Nhật cùng tiểu đội Lạc Hoài liên thủ bắt sống kẻ phá hoại , cục trưởng Tiêu xử lý kẻ phá hoại đã làm đăm và làm bị thương vô số người qua đường ở gần căn cứ, Liên Vũ Phàm và hai người Phong Khôi, Hoàn Tử Hư đột nhiên thức tỉnh năng lực giải quyết kẻ phá hoại , nhưng bọn họ không có tầm nhìn của Nguyên Lạc Nhật, kẻ phá hoại trước khi bị bắt thì đã bị hệ thống khống chế rồi tự bạo, chúng ta chiến thắng thủ lĩnh của Liên Minh Thông Quan." Sầm Tiêu báo cáo với Vưu Chính Bình tình hình chiến đấu.
"Còn một cái nữa đâu? Không phải có năm cái sao? Ai ở chỗ đó?" Vưu Chính Bình hỏi.
"Nguyên Lạc Nhật nói, chỗ đó vốn là vị trí có năng lượng đáng sợ nhất, nhưng người áo đen đi rồi, hiện tại năng lượng trong toàn bộ khu vực đều biến mất, đại khái là người áo đen đã xử lý đối phương rồi đi." Sầm Tiêu nói, "Liên Vũ Phàm ở khoảng cách gần nhất đã tới đó điều tra, không phát hiện ra điều gì bất thường, dân cư trong tiểu khu cũng bình yên vô sự. Nhưng mà Quân Quân nhà đội trưởng Lưu của đội cảnh sát hình sự lại không thấy đâu, cậu bé đã đi ra ngoài lúc trời đang mưa, bây giờ vẫn chưa trở về, đại khái là chạy tới chỗ nào hơi xa, công an của đồn cảnh sát nhân dân đang tìm kiếm bé."
"Liên Vũ Phàm không nhìn thấy người áo đen sao?" Vưu Chính Bình hỏi.
Mới vừa rồi cậu đột nhiên có cảm giác kỳ quái, phảng phất vẫn luôn cùng cậu tâm ý tương thông, giờ lại biến mất, tìm chỗ nào cũng không thấy.
Rõ ràng là cậu có thể cảm nhận được sự tồn tại của Úc Hoa khi người áo đen thi triển quy luật sức mạnh mà.
"Không nhìn thấy, hiện trường cũng không có dấu vết dùng dị năng chiến đấu," Sầm Tiêu nói, "Chắc là đại khái giống như trước đây, anh ta giúp chúng ta hạ gục đối phương trong nháy mắt rồi lập tức rời đi."
Dựa theo suy đoán lẽ thường thì đúng là như vậy. Người áo đen là Thông Quan Giả, hệ thống trăm phương nghìn kế muốn loại bỏ đối phương, có ai có thể chiến thắng hắn, nếu năng lượng của kẻ địch đã biến mất, đó chính là do người áo đen đã thắng lợi.
Những cái cảm giác hoảng hốt này càng ngày càng nhiều lên, đứa nhỏ mất tích, những người dân trong tiểu khu được cứu sống...... Vưu Chính Bình che ngực lại và dường như không thở được.
Cậu hoảng loạn lấy điện thoại ra gọi cho Úc Hoa, nhưng thứ cậu nhận được lại là âm báo "Thuê bao không liên lạc được".
"Sao lại gọi cho Úc Hoa?" Sầm Tiêu gật đầu nói, "Đúng rồi, lúc này hẳn là anh nên quan tâm tới gia đình, phòng làm việc của anh ấy ở gần khu vực chiến đấu như vậy, nói không chừng đã chịu kinh hách, phải gọi điện thoại."
Bạn tốt rốt cuộc cũng đã hồi tâm hướng về gia đình nên Sầm Tiêu vô cùng vui vẻ, hắn cũng nghe thấy âm báo "Thuê bao không liên lạc được" nên trấn an Vưu Chính Bình: "Trong trận chiến lần này có vài tháp tín hiệu bị sập, rất nhiều khu vực không có tín hiệu, điều này cũng rất bình thường."
Vưu Chính Bình đặt điện thoại xuống, đột nhiên nói: "Cậu nhanh chóng liên lạc với Nguyên Lạc Nhật, hỏi cậu ta một chút, vừa rồi khi chúng ta ở trong không gian song song, cậu ta có cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta hay không?"
"Khoảng cách xa như vậy thì sao cậu ấy có thể nhìn thấy." Sầm Tiêu lẩm bẩm nói.
Tuy nhiên hắn vẫn gọi điện cho Nguyên Lạc Nhật, cũng đem điện thoại chuyên cho Vưu Chính Bình, để cậu tự mình hỏi thăm, Vưu Chính Bình nghe Nguyên Lạc Nhật trả lời: "Để quan sát tình hình chiến trường, tôi đã mượn ống nhòm để quan sát toàn bộ khu Húc Dương từ trên cao, vừa rồi các anh làm tôi sợ muốn chết, phản ứng năng lượng của các anh hoàn toàn biến mất, tôi còn tưởng các anh bị thủ lĩnh xử lý rồi."
Vưu Chính Bình hỏi: "Cậu một chút cũng không nhìn thấy phản ứng năng lượng của người áo đen sao?"
"Tôi không nhìn thấy," Nguyên Lạc Nhật nói, "Có thể anh ấy đã thu bớt khí tràng của mình, đại khái là đang tang hình rồi đi."
"Tôi biết rồi." Vưu Chính Bình cắt đứt cuộc trò chuyện.
"Anh đang lo lắng cái gì thế?" Sầm Tiêu nhắc nhở Vưu Chính Bình, "Người áo đen mạnh như vậy, sẽ không có việc gì."
Vưu Chính Bình lắc đầu nói: "Ngoại trừ việc người áo đen che giấu thân phận và bỏ đi sau khi đánh bại kẻ thù thì còn có một khả năng, chính là bọn họ đã tiến vào một không gian khác để chiến đấu, Nguyên Lạc Nhật chịu quy tắc hạn chế, không thể nhìn thấy bọn họ, giống như vừa rồi kẻ phá hoại không thể tấn công chúng ta."
Vưu Chính Bình trả lại máy truyền tin cho Sầm Tiêu, quyết đoán nói: "Cậu mang thành viên trong đội về căn cứ mở họp đi, anh đi khu vực gần tiểu khu xem thử."
Cậu nhảy lên chiếc xe điện mini của cảnh sát, vừa muốn khởi động xe điện thì Sầm Tiêu đã nắm lấy cánh tay cậu: "Nếu thực sự theo những gì anh suy đoán, sức mạnh mà có thể vây khốn người áo đen, anh đi thì có tác dụng gì sao? Bất quá là chịu chết thôi. Hãy nghĩ về Úc Hoa đi, được không?"
Vưu Chính Bình kéo tay Sầm Tiêu xuống: "Anh biết rằng dù quy luật sức mạnh đã được đánh thức, sức mạnh của anh trước mắt bọn họ có khả năng cũng chỉ là muối bỏ biển. Nhưng nhỡ đâu, anh chính là cọng rơm quyết định trận chiến đó thì sao? Người áo đen...... Đã cứu chúng ta nhiều lần như vậy, anh không thể để anh ta chiến đấu một mình."
Cậu dứt khoát đội mũ bảo hiểm, vặn tay ga tới mức lớn nhất, phóng như bay tới phòng làm việc của Chân Lê.
Vưu Chính Bình biết Úc Hoa là một cường giả tuyệt đối, nhưng cậu cũng tin vào trực giác của chính mình. Lần này hệ thống lên kế hoạch hơn một tháng, triển khai một đợt tấn công quy mô lớn như vậy, tuyệt đối không thể thu về tay không.
Người áo đen đã xông qua thế giới, đấu tranh với hệ thống mấy vạn năm, đã có quá nhiều năm tháng anh không có tham gia, thật sự là người áo đen không có nhược điểm sao? Hệ thống thật sự không có cách nào đối phó với anh sao?
Không có khả năng.
Vưu Chính Bình nhớ tới nhật ký của Úc Hoa, nhớ tới đôi mắt thỉnh thoảng lộ ra vẻ cô đơn của Úc Hoa, cùng với ham muốn khống chế bệnh hoạn mà anh muốn kìm nén, tất cả đều chứng minh Úc Hoa không phải là một người bất khả chiến bại.
Có thể cậu không giúp anh được gì trong quá khứ, thậm chí là chuốc thêm phiền phức cho Úc Hoa, nhưng mà...... Ít nhất, hãy để cho cậu cổ vũ Úc Hoa.
Người này mới vừa sử dụng quy luật sức mạnh đê bảo vệ tất cả người thường trong khu Húc Dương, không nên để anh phải chiến đấu một mình!
Vưu Chính Bình truyền năng lượng vào tay ga, xe điện đã vượt quá tốc độ cho phép, chiếc xe điện cảnh sát cỡ nhỏ giống phóng như bay ở trên đường giống như xe máy cao cấp, khéo léo vượt qua các điểm kẹt xe, vượt đèn đỏ, chạy lên vỉa hè, đi ngược chiều, chạy quá tốc độ...... Ngắn ngủn vài phút, Vưu Chính Bình đã vi phạm luật lệ giao thông rất nhiều lần, lúc này cậu cũng bất chấp việc xử phạt, chỉ muốn nhanh chóng chạy tới bên cạnh Úc Hoa.
Chưa đầy năm phút, Vưu Chính Bình đã đến bên ngoài tiểu khu, lốp xe điện phía trước đã bốc khói, còn lốp xe sau đã nổ từ lâu.
Ngay khi Vưu Chính Bình vừa đến gần tiểu khu, cậu dường như bị một loại quyền lực nào đó hạn chế, đây là một quy tắc, một quy tắc khó có thể phản kháng lại với sức mạnh hiện tại của cậu.
Cậu bỏ qua chiếc xe điện đã trở thành đống sắt vụn, đi vào tiểu khu, theo hướng dẫn của trực giác và đi đến vành đai xanh của tiểu khu, trên lối đi bộ của tiểu khu, một người đàn ông mặc đồ đen đứng trong mưa, căng ô ra rồi ném nó vào chân cậu.
Người đàn ông mặc đồ đen rõ ràng là đang đứng ở trong mưa, nhưng hắn không hề dính một giọt nước nào, nước mưa cũng không thể chạm vào hắn ta.
Vưu Chính Bình đi đến trước mặt người đàn ông mặc đồ đen, chắc chắn nói: "Anh chính là kẻ phá hoại thứ năm mà hệ thống phái tới!"
Người đàn ông mặc đồ đen liếc nhìn Vưu Chính Bình, mở tay ra, trên tay xuất hiện một máy dò năng lượng đánh số " – ", hắn quét mắt nhìn máy dò, có chút kinh ngạc mà nói: "Trong một thế giới hoàn chỉnh các quy tắc, thế nhưng có một người chấp chưởng các quy tắc như cậu. Quy tắc thế giới thà rằng để cho tuyến phòng thủ của nó xuất hiện lỗ hổng, cũng muốn giao quyền lực của quy tắc không gian cho cậu, cậu rốt cuộc là người nào?"
"Úc Hoa đâu?" Vưu Chính Bình nhìn vành đai xanh không có một bóng người, cậu luôn có một loại cảm giác, Úc Hoa đang ở chỗ này, ở trước mặt cậu, nhưng mà cậu không nhìn thấy Úc Hoa.
"Hắn ở chỗ này, lại không ở chỗ này." Người đàn ông mặc đồ đen nói, "Tôi cũng ở chỗ này, lại cũng không ở chỗ này."
Những lời này nếu đổi thành những người khác thì có thể không hiểu, nhưng Vưu Chính Bình bước đên trước mặt người đàn ông mặc đồ đen, duỗi tay quơ quơ trên đầu người mặc đồ đen, bàn tay xuyên qua thân thể của người nọ.
Vưu Chính Bình lại nhặt chiếc ô trên mặt đất lên, chiếc ô là có thật, nhưng người đàn ông mặc đồ đen không ở trong không gian này......
Không đúng, không phải là người đàn ông mặc đồ đen không ở trong không gian, mà là người đàn ông đồ đen không thuộc về chiều không gian ở thời điểm này.
"Anh là hình chiếu của quá khứ hay là dự đoán của tương lai?" Vưu Chính Bình trấn định hỏi.
Cậu cũng biết một chút về quy luật sức mạnh, có thể lý giải được tình huống trước mắt.
Tiểu khu không có vấn đề gì, là tồn tại chân thật, nơi này cũng không có một không gian khác. Ảo ảnh thực sự chính là người đàn ông mặc đồ đen, hắn cũng không tồn tại trong thời điểm hiện tại.
"Thời gian của tôi so với cậu chậm hơn nửa giờ." Người đàn ông mặc đồ đen bấm vào đồng hồ đeo tay, thời gian trên đó hiển thị là :.
Thời gian trên đồng hồ của Vưu Chính Bình lại là :, trễ hơn người đàn ông mặc đồ đen là phút.
Hắn không ở trong cái phút này, cho nên sẽ không bị mưa làm ướt. Giống như cơn mưa rơi xuống lúc :, vĩnh viễn sẽ không có khả năng rơi xuống mặt đất theo thời gian lúc :.
Năng lực của Vưu Chính Bình là chiều không gian, mà năng lực của người trước mắt là chiều thời gian.
Về bản chất, thời gian là một phần của chiều không gian, nhưng với quy luật sức mạnh mà Vưu Chính Bình đang nắm giữ, không đủ để chạm vào thời gian với một chiều không gian cao hơn thế giới ba chiều hiện có.
"Anh đã bẫy Úc Hoa vào trong một quy tắc thời gian nhất định?" Vưu Chính Bình hỏi.
"Không phải là tôi bẫy, là tự nguyện đi vào, vì muốn cứu một con chó và một đứa nhỏ," người đàn ông mặc đồ đen cười nói, "Điều này khiến cho tôi rất ngạc nhiên, nếu hắn ở ngoài quy tắc, hắn chỉ cần dùng sức mạnh của mình nghiền áp là có thể phá hủy được thế giới nhỏ này của tôi. Nhưng khi hắn biết tôi vây khốn một đứa nhỏ và một con chó, hắn đã từ bỏ việc phá hủy thế giới nhỏ này của tôi, đi vào đó để cứu người và con chó."
Một đứa nhỏ và một con chó...... Vưu Chính Bình từng nghe Liên Vũ Phàm nói qua, trong phòng làm việc có một con chó có địa vị còn cao hơn hắn, con chó này còn ăn cây táo, rào cây sung, chỉ vẫy đuôi với một đứa nhỏ.
Là Quân Quân đang mất tích và giám đốc Hus của phòng làm việc, Úc Hoa vì cứu bọn họ, cam nguyện gặp phải nguy hiểm.
Vưu Chính Bình không khỏi kinh ngạc, cậu mở miệng nói: "Có cái gì mà ngạc nhiên, anh ấy vẫn luôn dịu dàng như vậy."
"Thật sao?" Người đàn ông mặc đồ đen hơi ngạc nhiên, "Thông tin giữa hai người chúng ta dường như có chút khác biệt, để tôi tự giới thiệu một chút, ta kêu Quan Thiều Quang, lĩnh ngộ một chút sức mạnh của quy tắc thời gian, là...... Một người đã chết."
Vưu Chính Bình nghe được lời cuối cùng cũng không kinh ngạc, dưới quy tắc của thời gian, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cậu bình đạm tự giới thiệu: "Vưu Chính Bình, là người yêu Úc Hoa, là loại được pháp luật bảo vệ, chúng tôi đã kết hôn rồi."
"Kết hôn? Cái tên "bạo quân" đó thế nhưng sẽ kết hôn sao? Cậu có thể chịu đựng được sự chuyên quyền của hắn không?" Biểu tình của Quan Thiều Quang càng ngày càng kinh ngạc.
"Đừng nói nhảm, muốn cứu Úc Hoa có phải cần xử lý anh hay không?" Vưu Chính Bình không định nghe đối phương châm ngòi mối quan hệ chồng chồng của bọn họ, "Đừng tưởng rằng anh là hình chiếu của quá khứ thì tôi không có cách nào để đối phó anh!"