Nghe được những lời của Úc Hoa, "Quan Thiều Quang" lẩm bẩm nói: "Tôi có suy nghĩ của riêng mình sao? Tôi còn không biết chính mình suy nghĩ gì."
Tất cả những ký ức của hắn đều quá rõ ràng, những cảnh tượng liên tục hiện về trong tâm trí hắn. App trong tay hắn sẽ thỉnh thoảng nhắc nhớ hắn về tiến độ nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xóa sổ, toàn bộ tư liệu của hắn đều có trên app, như thể đó là cả đời của hắn.
Trong trí nhớ, Quan Thiều Quang là bạn tốt của Úc Hoa, hai người cùng nâng đỡ nhau vượt cấp. Lúc đầu năng lực của Quan Thiều Quang và Úc Hoa đều rất yếu, nhưng năng lực của Úc Hoa sẽ là sự thúc đẩy cho đồng đội ban đầu, khiến đồng đội càng ngày càng mạnh hơn, hơn nữa bọn họ không ngừng thu nạp đồng đội, vì vậy giai đoạn yếu kém vượt qua tương đối thuận lợi.
Sau đó Úc Hoa có một chút thay đổi, suy nghĩ của Quan Thiều Quang cũng không ngừng biến hóa. Hắn luôn tin tưởng và có một chút sùng bái Úc Hoa, hắn cho rằng Úc Hoa có được sức mạnh cường đại như thế, tiếp nhận sự "Thần phục" của bọn họ thì nên đứng ra bảo vệ bọn họ cùng nhau vượt cấp.
Nhưng Úc Hoa không những không giúp được mọi người vượt cấp mà còn trở thành vật cản trở của mọi người. Sự sùng bái của Quan Thiều Quang biến thành thất vọng, lại bất hạnh vì từng "Thần phục" Úc Hoa, Úc Hoa có thể tước đi năng lực của hắn bất cứ lúc nào, mà hắn lại không dám làm gì.
Việc hệ thống tuyên bố nhiệm vụ ở cấp độ đã xé rách mối bận tâm cuối cùng của bọn họ, hệ thống hứa rằng trong cấp độ này sẽ giúp bọn họ triệt tiêu sức mạnh "Chi phối" của Úc Hoa, để cho bọn họ có thể chiến đấu mà không hề cố kỵ gì.
Thế giới ngưỡng mộ những kẻ mạnh, nhưng khi chính mình có cơ hội trở thành kẻ mạnh, hắn cũng không chút do dự mà lựa chọn phản bội.
Đạo lý rất đơn giản, nếu Úc Hoa không đáp ứng được lý tưởng của mình, vậy thì giết hắn, thay thế hắn, tự mình hiện thực hóa ý tưởng.
Tình cảm dường như rất mong manh khi đối mặt với sức mạnh và quyền lực, cuối cùng bọn họ cũng động thủ, đánh một trận túi bụi với Úc Hoa, cuối cùng năm thành viên bị tiêu diệt, Úc Hoa cũng bị trọng thương.
Quan Thiều Quang cho rằng, sau khi bọn họ chết thì Úc Hoa sẽ trở nên bất khả chiến bại, cuối cùng thay thế được hệ thống, trở thành một tồn tại càng đáng sợ hơn. Nhưng mà sau năm, "Quan Thiều Quang" lại chứng kiến Úc Hoa kết hôn với một người đàn ông bình thường, sẽ vì cứu đứa trẻ và con chó râu ria kia mà tự mình bước vào thế giới nhở, mà con chó lại từng là một kẻ phá hoại lố bịch từng tấn công Úc Hoa.
Hắn đã lợi dụng năng lực thời gian của mình để nhìn quá khứ của giám đốc Hus, nhìn thấy một Úc Hoa độc đoán nhưng không tàn bạo như trước.
Úc Hoa sẽ hấp thu năng lực hệ thống của kẻ phá hoại, phá vỡ những ảo tưởng đồng thời dùng hành động nói với bọn họ hãy chuộc tội và sống một cuộc sống tốt đẹp. Sẽ dùng những chính sách áp bức thật cao để nhóm kẻ phá hoại không thể không cúi đầu, nhưng lại có thể nhanh chóng thích ứng với sự khác biệt của thế giới mới và thế giới ban đầu.
Úc Hoa chưa bao giờ dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nhưng anh luôn dùng hành động thực tế để nói với nhóm kẻ phá hoại, quá khứ đã qua đi, tương lai các người vẫn có thể sinh hoạt đến nơi đến chốn.
Sự xung đột về ký ức khác nhau khiến cho "Quan Thiều Quang" sinh ra tâm lý vô cùng mâu thuẫn, hắn bắt đầu tự hỏi, có phải Quan Thiều Quang trong quá khứ có thực sự hiểu Úc Hoa hay không, có phải Úc Hoa đã thay đổi hay không, chính hắn, một người được phục chế, có phải vẫn còn có hy vọng hay không?
Ký ức được gieo vào nói với hắn rằng hắn hận Úc Hoa, phải giết chết Úc Hoa; nhiệm vụ hệ thống nói với hắn, phải khiến Úc Hoa cởi bỏ phông ấn bằng bất cứ giá nào.
Ngoài hai mệnh lệnh kia, một ý nghĩ thứ ba chậm rãi dâng len, nếu cởi bỏ toàn bộ phong ấn, một Úc Hoa cường đại như thế có thể hủy diệt được hệ thống hay không?
Không biết từ khi nào, nhiệm vụ của hắn từ việc bị hệ thống bức bách biến thành tâm nguyện của riêng hắn.
"Cậu vì điều gì lại muốn phong ấn chính mình?" "Quan Thiều Quang" nhìn Úc Hoa, "Cậu mạnh như vậy, nếu trên đời này có một người trong muôn vàn thế giới có thể chiến thắng hệ thống, thì nhất định sẽ là cậu. Một khi đã như vậy, cậu vì điều gì lại phong ấn bản thân mình, cam tâm tình nguyện làm một người thường? Cậu vì điều gì mà không tiêu diệt nó, tại sao cậu không...... Cứu chúng tôi?"
Cuối cùng hắn cũng không nhị được nữa, vươn tay về phía Úc Hoa xin sự giúp đỡ.
Tận mắt nhìn thấy sức mạnh đáng sợ đó, bốn người ở cấp bậc cao thủ quy tắc được hệ thống hỗ trợ, đều bị Úc Hoa xử lý, mà anh cũng chỉ là mở khóa % phong ấn, "Quan Thiều Quang" nhịn không được mà muốn "Thần phục".
Quan Thiều Quang chân chính đã ở cấp bậc cao thủ quy tắc, sức mạnh cường đại đó khiến hắn muốn thay thế Úc Hoa; phục chế Quan Thiều Quang, ban đầu hắn chỉ là một sấm quan giả bình thường có Căn Nguyên Năng Lực liên quan đến thời gian, hắn sẽ không có nhiều vọng tưởng để thay thé, điều hắn càng muốn chính là sự cầu cứu.
Úc Hoa bước qua thi thể của bốn người bạn đồng hành, đưa tay ôm đầu "Quan Thiều Quang", trầm mặc thật lâu.
Vưu Chính Bình đang ở thế giới nhỏ đột nhiên phát hiện những hạt màu đen ban đầu bay quanh người cậu đã đi qua một thông đạo do cậu mở ra, từng chút từng chút một rời khỏi thế giới nhỏ, hoàn toàn nhập vào cơ thể của Úc Hoa.
Vưu Chính Bình đã đánh thức những nhân tính này, vì chúng nó tạo ra một thông đạo, để chúng nó quay về vị trí ban đầu.
Mà Úc Hoa dường như không nhận thấy sự thay đổi này.
Úc Hoa chỉ là trong thời gian ngẩn người nhớ tới rất nhiều chuyện, sau khi các hạt màu đen hoàn toàn đi vào trong cơ thể, anh chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không cứu được các anh."
"Cậu không muốn cứu sao?" "Quan Thiều Quang" ngửa đầu nhìn anh.
"Không phải." Úc Hoa lắc đầu.
Nắm giữ quy luật sức mạnh, anh kế thừa những ý niệm hận thù, cố gắng cắn nuốt hệ thống, nhưng ngoài ý muốn lại phát hiện ra một điều, tất cả những sấm quan giả đều có sự gắn kết chặt chẽ với hệ thống, ngay khi phát động toàn thân, hủy diệt hệ thống, chẳng khác nào hủy diệt vô số thế giới bị hệ thống xâm chiếm cùng với những sấm quan giả dưới sự kiểm soát của hệ thống.
Sức mạnh của một người là có hạn, cho dù anh có mạnh đến đâu cũng không thể cứu tất cả mọi người.
Trừ khi có một hoặc nhiều sấm quan giả khác trở thành cường giả quy tắc, sẵn sàng bảo vệ mọi người và thế giới tránh sự ảnh hưởng của trận chiến người đó chiến đấu với hệ thống cho đến chết.
Anh vẫn luôn đợi những người bạn đồng hành của mình trở nên mạnh hơn, trấn áp tất cả sấm quan giả, kiên nhẫn chờ đợi cấp trôi qua.
Đáng tiếc, điều anh chờ được lại là sự phản bội.
Thất vọng rất nhiều, Úc Hoa phong ấn nhân tính khiến anh thất vọng, thần tính bắt đầu chiếm thế thượng phong
Mà thần tính chưa bao giờ là một thứ gì cao cả, mà hệ thống cũng được coi như là một vị thần đối với thế giới và sấm quan giả khác.
Căn nguyên của thần tính đơn giản chỉ là sự tuân theo quy luật sinh ra và thay đổi của vạn vật trong vũ trụ, một sinh ra vạn vật, vạn vật lại quy về làm một. Tất cả đều bắt nguồn từ một vụ nổ lớn với khối lượng năng lượng bị nén đến cực điểm, cuối cùng lại bị vạn vật thu hút, ngưng tụ và hấp thu, vòng đi vòng lại, sinh sôi liên tục.
Nằm trên mặt đất là thi thể của những người bạn đồng hành trước đây, Úc Hoa đang dần dần lấy lại nhân tính nhìn hai tay của mình, anh chung quy bại bởi thần tính, bại bởi bản năng và dục vọng không ngừng nuốt chửng mà trở nên mạnh mẽ hơn.
Sức mạnh thực sự là thứ khiến người ta trầm mê, ai cũng không có ngoại lệ.
"Cậu mạnh đến mức giống như một vị thần, nếu ngay cả cậu cũng không cứu được chúng tôi, thì chúng tôi nên làm gì bây giờ?" "Quan Thiều Quang" không hiểu suy nghĩ của Úc Hoa, hắn chỉ biết hắn bị Úc Hoa lấy lý do "Làm không được" để cự tuyệt.
"Tôi ngay cả chính mình cũng không cứu được, vậy làm sao cứu được các người đây." Úc Hoa nhàn nhạt nói.
Anh có thể chiến thắng thần tính trong bao lâu đâu? Sự luân hãm này bất quá cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu như sức mạnh được phép mở rộng, anh nhất định sẽ trở thành một hệ thống thứ hai. Cuối cùng ai thắng ai thua thì có quan hệ gì, kết quả cũng sẽ không thay đổi.
"Anh kêu tôi cứu anh, nhưng ai sẽ tới cứu tôi?" Úc Hoa không tiếng động tự hỏi.
Anh đối diện với phương hướng của thế giới nhỏ nói ra những lời này, cho dù không phát ra tiếng, nhưng Vưu Chính Bình cũng nhìn thấy được, nhìn thấy dáng vẻ này của Úc Hoa, trong lòng Vưu Chính Bình tràn ngập lo lắng.
Giờ phút này Vưu Chính Bình cảm thấy Úc Hoa đang đứng ở một ngã ba nào đó, cách đó một bước, chính là vực sâu.
Cậu không biết chính mình có thể giải quyết vấn đề với tư tưởng cao thâm như vậy không, nhưng lúc này, cậu nên ở bên cạnh Úc Hoa, không thể để anh một mình suy nghĩ miên man.
Úc Hoa vốn dĩ là người dễ dàng để tâm vào những chuyện vụn vặt, hơi có tâm sự một chút thì sẽ đi nghiên cứu một số vụ án cực kỳ tiêu cực, khi phát hiện chồng chồng có bí mật thì chạy đi xem những bộ phim gay cấn về vấn đề vợ giết chồng, đó có phải là một bộ phim truyền hình mà người bình thường nên xem khi muốn giải quyết vấn đề tình cảm sao?
Vưu Chính Bình vài lần thử đột phá lá chắn giữa thế giới nhỏ và bên ngoài, nhưng không có cách nào đột phá được, sau khi nhân tính Úc Hoa hoàn toàn chìm vào cơ thì cậu đã quên mất, những lời mà cậu nói rằng muốn ở bên nhau đều là giả dối!
Cậu gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, sức mạnh chênh lệch quá lớn, cho dù cậu có năng lực không gian cũng không có biện pháp đột phá lá chắn này.
Ngay khi Vưu Chính Bình hết đường xoay xở, một cỗ sức mạnh khổng lồ đột nhiên từ trong cơ thể cậu tràn ra. Không, không phải là trong cơ thể, mà là trong một bộ phận sâu hơn, giống như một nguồn sức mạnh khắc sâu vào linh hồn từ khi cậu được sinh ra.
Mỗi khi cậu đột phá trong chiến đấu, cũng chính là cỗ sức mạnh này giống như thần thánh trợ giúp, giúp cậu lĩnh ngộ sức mạnh mới vô số lần.
Lần này cũng giống thế, Vưu Chính Bình mượn cỗ sức mạnh này đẩy mạnh, sử dụng sức mạnh không gian đẩy lá chắn giữa thế giới nhỏ và thế giới bên ngoài, xuất hiện phía trên vùng đất hoang vu và đâm thẳng vào tầm nhìn của Úc Hoa.
Úc Hoa khi đang hỏi "Ai tới sẽ tới cứu tôi" đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một khe nứt không gian, một người từ trong không gian đi ra, ánh nắng đỏ như máu chiếu rọi vào mái tóc của cậu, trong lúc hoảng hốt có cảm giác như một cầu vồng từ bầu trời bay xuống.
"Lại là cậu!" "Quan Thiều Quang" oán hận nói.
Vưu Chính Bình lại một lần nữa cản trở kế hoạch của "Quan Thiều Quang", nếu không phải cậu, hiện tại Úc Hoa có khả năng đã chết hoặc là thức tỉnh % sức mạnh rồi!
Vưu Chính Bình không để ý tới "Quan Thiều Quang", cậu rơi vào lồng ngực của Úc Hoa, chặt chẽ nắm lấy tay Úc Hoa: "Em sẽ cứu anh."
Lời vừa nói ra, Vưu Chính Bình liền cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy những lời trống rỗng như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì. Cậu gãi gãi đầu, cố gắng sắp xếp từ ngữ rồi nói: "Em xin lỗi, em nhìn ký ức của anh, giống như nhìn trộm sự riêng tư của anh vậy. Nhưng mà, em muốn nói, anh không phải là không có bạn đồng hành. Tổ Chức Thủ Hộ chúng em......"
Nói tới đây, Vưu Chính Bình lại dừng lại, cậu cảm thấy Tổ Chức Thủ Hộ và Úc Hoa dường như cũng không có quan hệ bằng hữu, vẫn luôn phòng bị lẫn nhau.
Cũng may Úc Hoa vẫn luôn kiên nhẫn theo dõi, chờ Vưu Chính Bình sắp xếp từ ngữ, giờ phút này Úc Hoa dường như cũng cần nhưng lời nói mang chút năng lượng tích cực.
"Nói không rõ rồi!" Vưu Chính Bình chỉ vào đầu mình nói, "Anh có rất nhiều năng lực đúng không? Anh đã đánh bại Quan Thiều Quang, vậy anh có thể đột phá hạn chế quy tắc thời gian hay không? Nhìn ký ức của em đi, nhìn suy nghĩ của em, sự giáo dục mà em nhận được, em và anh trong quá khứ, tất cả đều ở chỗ này. Em không biết liệu mình có thể cứu được anh hay không, nhưng mà anh rất thông minh, nếu anh biết thêm về tương lai thì anh có thể tìm ra được biện pháp, có đúng không?"
Úc Hoa nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của cậu, đột nhiên nhẹ nhàng cười một cái, nhẹ giọng nói: "Lúc ở thế giới nhỏ tôi đã muốn nhìn rồi, cho dù em chịu hạn chế về quy tắc thời gian mà không thể nói thì cũng không thể ngăn cản sự tự do điều tra của anh, nhưng em có nguyện ý hoàn toàn mở lòng với anh không? Chỉ cần em có một chút tâm tư kháng nghị, tinh thần của em sẽ chịu tổn thương."
"Nhìn đi!" Vưu Chính Bình thuận theo ngẩng đầu.
Úc Hoa lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Quan Thiều Quang một cái, tùy tay đánh hắn ngất xỉu, lần này áp trán anh vào trán Vưu Chính Bình.
Anh nắm giữ quá nhiều sức mạnh, đọc ký ức chỉ là một việc vô cùng đơn giản, ý niệm của anh dũng mãnh tiến vào bên trong thức hải của Vưu Chính Bình ——
"Anh đối với anh ấy là nhất kiến chung tình, mau giúp anh mày lên kế hoạch phá hủy buổi hẹn hò mù quáng này đi!"
"Tụi bây có phải là người hay không? Anh mày đi hẹn hò mà tụi bây cũng muốn đi theo."
"Sầm Tiêu cho anh mượn chút tiền đi, anh phá hoại cây cối trong công viên nên bị phạt tiền."
"Ui cha ơi tấm eo của tôi, tụi bây vẫn là nên tăng cường luyện tập đi, chờ đến lúc yêu đương thì sẽ thấy tấm eo quan trọng lắm đó!"
"Sầm Tiêu Sầm Tiêu, cậu giúp anh suy nghĩ xem nên cầu hôn như thế nào đây? Có nên trực tiếp kéo đến Cục Dân Chính hay không?"
"Lo làm mấy việc của tụi bây đi, vì cái gì mà tuần trăng mật của người ta mà phải dẫn tụi bây theo chớ?"
"Anh mày đang tiết kiệm tiền mua điện thoại tặng cho Úc Hoa, trong khoảng thời gian này anh mày cần phải thắt lưng buộc bụng, tụi bây tiếp tế đồ ăn cho anh được không?"
"Gần đây Úc Hoa không để ý tới anh, sáng nay cũng không có hôn anh, làm sao bây giờ đây!"
"Kẻ phá hoại thứ nhất xuất hiện, mình muốn một lần nữa gia nhập chiến đấu, để bảo vệ cuộc sống bình yên của Úc Hoa, mình không thể nói cho anh ấy biết."
"Gạt Úc Hoa thật sự quá là mệt mỏi và khó chịu, mình không thể chịu đựng được nữa."
"Thì ra Úc Hoa chính là người áo đen, mình...... Mình không biết mình không biết mình không biết mình không biết! Được rồi, mình không biết nữa!"
"Nhìn thấy Úc Hoa áp bức kẻ phá hoại, trong lòng mình có chút mừng thầm đây, làm tốt lắm, tiếp tục tiếp tục đi đừng có ngừng lại nha."
"Khi nào mới có thể xử lý hệ thống đây, vé du lịch đi Maldives sắp hết hạn rồi."
"Kẻ phá hoại nắm giữ quy luật sức mạnh cuối cùng đang ở chỗ Úc Hoa? Mình cần phải nhanh chóng đi cứu anh ấy!"
"Quan Thiều Quang nói Úc Hoa mạnh đến mức không cần mình cứu, chẳng lẽ việc anh ấy mạnh là lý do để mình ỷ lại sao? Rõ ràng là mình ỷ lại vào đồ ăn anh ấy nấu!"
"Em có thể không mạnh như anh, nhưng em sẽ đồng hành với anh trong tất cả những gì anh làm."
"Cuộc sống bình yên, em sống với anh; bị nhốt trong thế giới nhỏ, em đi cùng với anh; đánh bại hệ thống, em sẽ đồng hành với anh!"
Úc Hoa từ từ mở mắt ra, hóa ra, anh mất nhân tính ở chỗ này.