Sáng sớm, Hòa Linh đã thức dậy, nàng cũng không gọi nha hoàn vào ngay mà khoác áo đi ra mở cửa sổ, nhắm mắt lại dang rộng hai tay đón nắng cùng bầu không khí tươi mát trong lành của buổi sớm mai.
Xảo Âm vừa vào cửa liền nhìn thấy một màn như vậy, tiểu thư nhà mình tựa như tiên nữ giáng trần chẳng mấy chốc sẽ vỗ cánh bay đi mất.
Phát hiện có người vào cửa, Hòa Linh cũng không hề giật mình, nàng thả tay xuống, xoay người lại nói: “Giúp ta rửa mặt, chải đầu, thay quần áo!”.
Xảo Âm vội vàng đi đến, xử lý thỏa đáng, Hòa Linh nhìn vào nữ tử trong gương, mỉm cười: “Chúng ta đi thôi!”. Tổ mẫu Vương thị của nàng ở tại An Đức Viện, với mong muốn lúc nào cũng sẽ an khang sung túc, nhưng Hòa Linh thấy thật ra cũng không đúng lắm. Nếu như thật sự bình an dư dả, thì vì sao Sở gia càng ngày càng suy bại? Nghĩ đến những chuyện trước kia, Hòa Linh liền cảm thấy việc làm này chẳng hề có ý nghĩa cũng như không có tác dụng gì cả.
Lúc Hòa Linh bắt đầu đi cũng không còn sớm nữa, tuy muốn tuân theo quy củ nhưng dù sao thân thể nàng vẫn còn mang bệnh cho nên cũng không ép buộc bản thân phải chịu khổ. Vì thế khi đến An Đức Viện, người đã ngồi đầy phòng, Hòa Linh nhẹ nhàng hành lễ: “Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu vạn an!”.
“Đứng lên đi, thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?”. Lão phu nhân khẽ nheo mắt lại, đánh giá Hòa Linh một lượt, một thân váy áo xanh biếc, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng có lẽ vì muốn che giấu, nên đã phủ thêm một tầng phấn hồng nhưng vẫn không che nổi cảm giác ốm yếu.
Hòa Linh nhợt nhạt cười, nhu thuận nói: “Buổi sáng đã uống thuốc rồi ạ, đa tạ tổ mẫu quan tâm!”. Cũng không trực tiếp trả lời là tốt hay không tốt.
Lão phu nhân cũng thật khôn khéo, không hỏi nhiều nữa mà chỉ dặn dò: “Uống thuốc đều đặn thì mới mau lành được. Mau đến ngồi cạnh mẫu thân cháu đi!”.
Hòa Linh liền nghe theo, lão phu nhân cũng gật đầu vừa lòng.
Nhưng vừa ngồi vào chỗ của mình, lại chợt nghe Hòa Tuyết của tứ phòng ngồi phía đối diện cúi đầu cười một tiếng, Hòa Tuyết năm nay mới mười tuổi, nhỏ hơn nàng hai tuổi, sau đó thơ ngây nói: “Bình thường Ngũ tỷ tỷ luôn là người đến đầu tiên, muội thế nào cũng đều muộn hơn cả, lần này cuối cùng cũng có cơ hội thấy tỷ đến muộn nhất rồi!”. Nói xong còn nghịch ngợm nháy mắt. Tuy rằng lời nói có chút không hiểu chuyện, nhưng vẫn khiến mọi người bật cười.
Hòa Linh cũng cười theo, rồi lên tiếng trêu ghẹo: “Tỷ cũng rất muốn đến sớm nhất, nhưng sức khỏe lại không cho phép. Thật không ngờ, trời xui đất khiến thế nào lại khiến cho muội muội thật cao hứng, ta vốn là một tỷ tỷ tốt, nếu muội muội đã vui như thế thì sau này ta cứ đến cuối cùng thôi. Chỉ mong, tổ mẫu cùng các vị bá mẫu, thẩm thẩm đừng chê cười Hòa Linh là được!”.
Thấy Hòa Linh nghiêm túc nói thế, Hòa Tuyết khẽ cắn môi, đáp trả: “Chứ không phải tỷ tỷ muốn nhàn nhã nên mới đến cuối cùng sao?”.
Hòa Linh kinh ngạc nhìn nàng ta nhưng vẫn ngọt ngào mỉm cười: “Chẳng phải vừa rồi muội cũng nói, bình thường ta đều là người đến sớm nhất sao. Nhiều năm như vậy, muốn nhàn hạ ta đã sớm làm rồi. Muội muội nói thế thật không tốt, chẳng may có người nghe thấy, sẽ tưởng nhầm là muội muội không thích ta, nên mới cố ý soi mói như thế!”
Hòa Tuyết nắm chặt khăn tay, cắn cắn môi, vừa muốn phản bác lại bị Điền thị ở bên cạnh nắm tay lại, Điền thị là người ôn nhu nhất trong mấy vị phu nhân ngồi đây, bà ta dịu dàng nói:“Tuyết nhi vẫn còn nhỏ nên nói chuyện không có chừng mực. Con bé tất nhiên rất thích Linh tỷ tỷ, cháu đừng hiểu lầm. Con bé cả ngày cứ lải nhải rằng hy vọng cháu mau khỏe lên, hiện tại gặp mặt, lại cứ thích đấu khẩu, trẻ con mà, không nên so đo làm gì!”.
Điền thị nhẹ nhàng bâng quơ đã chuyển sang đề tài khác, để mọi người không tập trung vào câu nói không thích hợp của Hòa Tuyết nữa. Hòa Linh nhìn vào mắt Điền thị, cười tủm tỉm đáp: “Cháu cũng hiểu mà, chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn chút thôi. Tổ mẫu ắt hẳn cũng nghĩ như thế chứ ạ?”. Hòa Linh xoay người, khẽ cười hỏi.
Lão phu nhân Vương thị không ngờ Hòa Linh lại đột nhiên nói như vậy, nhưng dù sao cũng không phải là người bình thường, nên cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ gật đầu nói: “Mấy cô nương nhà ta, đều tốt cả!”. Nói xong, liền căn dặn: “Mấy người các cháu ở trong nhà đùa giỡn, trêu chọc nhau thế nào cũng được, nhưng một khi đã xuất môn không được như thế, người ngoài không biết, lại cho rằng mấy vị tiểu thư Sở phủ không hòa hợp. Nếu truyền ra thì có khác gì làm trò cười cho thiên hạ!”.
Hòa Linh hơi hơi rũ xuống mắt, rồi lại lập tức ngẩng đầu, cười xán lạn, đáp: “Tất nhiên rồi ạ! Lục muội muội đẹp như vậy, cháu trân trọng còn không kịp nữa là! Đúng không?”.
Hòa Tuyết lúc này cũng hiểu được, miễn cưỡng tươi cười, nhưng không còn chút thiên chân vô tà nào: “Tỷ tỷ nói đúng!”.
“Như thế mới phải!”, tầm mắt Lão phu nhân hướng về phía Hòa Tuyết nói, khiến nàng ta đắc ý ưỡn ngực liếc mắt Hòa Linh một cái.
Hòa Linh cũng không biểu hiện gì, vẫn cứ nhu thuận tươi cười, không chê vào đâu được. Mặc dù trên mặt như thế, nhưng nội tâm nàng lại đang cười lạnh, dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu tuổi chưa trổ mã, chỉ có năng lực làm trò cười mà thôi!
Trò chuyện với Lão phu nhân trong chốc lát, dù sao cũng đã lớn tuổi nên rất nhanh liền mệt mỏi, bảo mọi người rời đi.
Lan thị và Hòa Linh cùng ra cửa, thấy trên trán nàng đổ mồ hôi lấm tấm, liền lấy khăn thấm khô, sau đó dặn dò Xảo Âm: “Thân thể tiểu thư yếu ớt, làm việc phải lưu ý một chút!”.
Xảo Âm vội vàng dạ vâng đáp lời.
“Ngũ muội muội, hôm qua chúng ta muốn qua thăm muội nhưng lại nghĩ thân thể muội quá suy yếu nên không muốn muội phải mệt nhọc tiếp đón chúng ta nên đã không đi. Hôm nay nhìn muội đã khỏe hơn nhiều, không bằng mọi người cùng nhau ngồi hàn huyên một lát?”. Một giọng nữ thanh thúy vang lên.
Hòa Linh nhìn sang, người cất tiếng chính là Hòa Chân chi thứ hai, nàng ta đứng thứ tư, tuổi tác cũng tương tự nhau nên quan hệ giữa hai người vô cùng tốt. Nếu như không xảy ra chuyện với Tạ Du, nàng thực sự vẫn sẽ nghĩ vị tỷ tỷ này luôn thật tâm đối đãi với mình. Nhưng sự thật đã chứng tỏ, Tứ tỷ tỷ kia bỉ ổi đến thế nào, căm hận nàng ra sao. Mà hiện tại, dựa trên những hành động vừa rồi cũng đã thể hiện điều đó.
Nàng mỉm cười ngọt ngào, đáp: “Nhưng hiện tại muội còn có chút việc!”
Nụ cười trên mặt Hòa Chân chợt cứng đờ, nàng ta thật không ngờ Hòa Linh sẽ cự tuyệt thẳng thừng như vậy.
Lan thị thấy thế liền hoà giải: “Trang phục của Linh nhi toàn màu đơn điệu. Ta đã mời Ti y phường lại đây, may thêm cho con bé mấy bộ y phục mới. Có lẽ bây giờ bọn họ đã tới rồi, sợ không có thời gian tiếp đón các tỷ muội được!”.
Lúc này tâm tình Hòa Chân mới hòa hoãn một ít, tò mò hỏi: “Nhưng hiện tại đâu phải là thời điểm may y phục mới đâu ạ!”
Nhị phu nhân Phương thị cũng a dua theo: “Tất nhiên hiện tại không phải là thời điểm may y phục mới, vì thế có lẽ tam bá mẫu con đã dùng tiền riêng để may. Tam bá mẫu quả nhiên là người hiểu rõ Linh nhi nhất”.
Trong mắt Hòa Chân thoáng qua chút ghen tị, nhưng dập tắt rất nhanh, bừng tỉnh nói: “Linh nhi à, muội may y phục xong thì mau chóng nghỉ ngơi, hiện tại thân thể của muội cần được điềun dưỡng thật tốt!”.
Hòa Linh cúi đầu hất hất đuôi sam của mình, gật đầu.
Mấy phòng đều rời đi, Lan thị liền đánh giá Hòa Linh một lượt, hỏi: “Con với Tứ tỷ tỷ có chuyện gì à? Hình như có gì đó khang khác!”.
Hòa Linh ngẩng đầu, khó hiểu hỏi lại: “Có chuyện gì đâu ạ! Bình thường con vẫn hòa đồng với mấy người kia nhưng bây giờ không có hứng thú nữa, chỉ vậy thôi!”. Cũng không nói thêm gì khác liền đi về phía trước. Lan thị chần chừ một lúc mới đi theo.
Ti y phường là cửa tiệm rất nổi tiếng ở thành Vĩnh An, bình thường có không ít phu nhân, tiểu thư nhà giàu là khách quen ở đây, nhưng lại không tiện ra ngoài cho nên phần lớn đều sai người tới phục vụ tận nhà.
Dân gian có câu, không đến kinh thành không biết quan nhỏ, không đến Giang Nam không biết tiền thiếu. Ý muốn nói quan viên trong kinh thành rất nhiều, lại toàn là quan to hiển quý tụ tập một chỗ, kể cả là Đại tướng quân, ở kinh thành cũng chẳng phải là nhân vật khó lường gì. Còn câu không đến Giang Nam không biết tiền thiếu, ý muốn nói rằng Giang Nam giàu có và đông đúc. Tam phòng Lan thị, lại chính là nữ nhi của phú thương Giang Nam. Tuy rằng địa vị của thương nhân trong xã hội luôn thấp hơn vài phần, nhưng phụ thân Lan thị là ân nhân cứu mạng Sở lão tướng quân, hơn nữa lúc thành thân, đồ cưới của Lan thị trải dài khắp nửa khu phố, bởi vậy nên rất nhiều người ở Vĩnh An đều biết, Tam phòng phủ tướng quân ra tay rất hào phóng.
Ti y phường sáng sớm đã thu xếp Lương bà tử tới đây, thấy phu nhân và tiểu thư đến lập tức tiến lên, mặt mày rạng rỡ: “Tam phu nhân, Ngũ tiểu thư tốt lành. Sáng sớm nay chợt nghe gặp chim khách kêu ngoài mái hiên, ta còn đang thắc mắc có chuyện gì vui hay không, hóa ra là được gặp Tam phu nhân và Ngũ tiểu thư, gặp người cao quý thế này không phải đại hỷ sự thì là gì!”.
Tam phu nhân mỉm cười, đáp lễ: “Chim khách báo chuyện mừng cũng không khéo bằng người nói!”. Không có ai là không thích nghe lời hay, nghe khẩu khí liền biết tâm tình của người trước mặt rất tốt: “Thời tiết ấm dần, Ngũ tiểu thư phải may thêm mấy bộ y phục, hiện nay trong kinh đang thịnh hành kiểu dáng màu sắc gì, bà cứ nói với con bé!”.
Lương bà tử vốn là dân buôn bán, tỉ mỉ tinh tế đã quen, bà cười tươi như hoa nói: “Mỗi lần nhìn thấy Ngũ tiểu thư, ta cảm thấy như nhìn thấy tiên nữ giáng trần vậy. Mấy tiểu thư của phủ Tướng quân ai nấy đều xuất sắc cả. Đây đây, Ngũ tiểu thư, người xem xem ta mang tới cái gì này. Ngũ tiểu thư chỉ thích màu sắc thanh nhã nên ta đã mang theo mấy khúc vải có màu rất nhã nhặn. Tuy nhiên phu nhân cũng đã nói qua, tiểu thư muốn màu tươi tắn một chút nên ta cũng cầm đến vài cuộn sáng màu khác!”.
Lương bà tử dẫn Hòa Linh tới bên cạnh bàn, tuy nói mang không nhiều, nhưng đếm qua ước chừng phải đến hai ba mươi loại.
“Năm nay dường như rất ưa chuộng màu sắc nổi bật như màu xanh biếc, màu phỉ thúy; màu vàng hạnh hoàng, vàng nhạt, cỏ chanh. Nếu muốn nổi hơn nữa có thể chọn màu đỏ, nhưng nếu không muốn rực rỡ quá thì có thể đổi sang màu hồng phấn. Tiểu thư người xem!”. Lương bà tử lại tiếp tục ra rả: “Mấy cuộn này đều đẹp cả, nếu như người thích thanh nhã, thì có thể chọn những màu tươi hơn làm áo khoác. Như vậy vừa đẹp mắt, lại vừa lịch sự tao nhã. Đương nhiên, tiểu thư đẹp thế này, cho dù có mặc cái gì, cũng đều chói mắt người xem cả!”.
Hòa Linh mỉm cười, đáp: “Ngươi không cần giới thiệu, ta chỉ lựa chọn màu đỏ!”.
Lương bà tử sửng sốt một lát, lập tức cười trả lời:“Màu đỏ tất nhiên cũng đẹp. Người xem......”
Không đợi bà ta nói xong, Hòa Linh lướt lướt ngón tay qua từng cuộn: “Đỏ lựu thẫm sẽ làm áo choàng!”
Lương bà tử tuy kinh ngạc, nhưng vẫn vội vàng trả lời: “Vâng!”
Ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua cuộn vải dệt, hơi hơi hất cằm, dáng vẻ xinh đẹp: “Đây, đây, may những cái này cho ta. Cứ theo lẽ thường mà làm, không cần phải nói kiểu dáng thịnh hành với ta làm gì!”.
Đây quả thật là lần đầu tiên Lương bà tử gặp trường hợp như thế này, chỉ chọn màu sắc, đã vậy còn chọn toàn màu đỏ, vì thế không kìm được mà hỏi lại: “Ngũ tiểu thư đều chọn màu đỏ, có muốn......”
Chưa dứt lời, Hòa Linh đã nở nụ cười cắt ngang: “Chẳng lẽ, ta nói chưa rõ ràng sao?”. Khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ vô tội hỏi lại.
Lương bà tử tươi cười xấu hổ, đáp: “Rõ, tất nhiên là rõ rồi!”
Hòa Linh nghiêng đầu, nói: “Vậy là được rồi!”, sau đó còn bồi thêm một câu: “Tất cả đều màu đỏ, cũng chỉ cần màu đỏ!”