Quý Nữ Yêu Kiều

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiểu Linh Đang hôm nay cũng đừng để cho ta thất vọng mới phải! Nếu như muốn gả vào Túc thành Hầu phủ của ta, nên lấy lòng mẫu thân của ta tốt hơn!" Lục Hàn cười yếu ớt nói.

Nói ra lời này, quả nhiên là khiến mọi người cả kinh. Hòa Linh nắm khăn, hận không thể trực tiếp ném vào mặt của y, nàng.com sao không biết, người này không phải thật tâm muốn kết hôn với nàng, bây giờ nói vậy, cũng chỉ là vì chèn ép nàng. Nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt của y, càng biết rõ ý nghĩ của y, sợ là, y còn nhớ lần trước nàng"Bị thương nặng"!

"Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ!" Hòa Linh nắm khăn che mặt, ho khan, ho khan đủ rồi, ngẩng đầu, khiến người ta phải thương xót: "Nếu như muốn kết hôn với ta, còn phải xem ta có nguyện ý hay không! Hàn Mộc công tử đem quyền chủ động về mình sợ là sai rồi thì phải?"

Lục Hàn đã sớm biết nha đầu này sẽ gải vờ giả vịt, bây giờ nhìn, không có gì lạ nàng sẽ như thế.

"Vậy sao? Chẳng lẽ Tiểu Linh Đang không muốn sao? Ta nghĩ không phải đâu, Tiểu Linh Đang tài mạo nhiều mặt, cũng đừng để cho ta thất vọng!" Lục Hàn đây là quyết định chủ ý muốn hòa Hòa Linh có liên quan, hết sức dịu dàng. Dù gì mọi người thấy, sợ sẽ cho là, y cùng với Sở Hòa Linh quan hệ không tầm thường. Cũng hoặc là nói, y cực kỳ thích Hòa Linh!

Hòa Linh nháy đôi mắt to, vô tội nói: "Đa tạ Hàn Mộc công tử khích lệ!" Lại không nói thêm gì khác.

Sở Trí An nhìn thái độ của Hòa Linh, chỉ sợ nàng kế tiếp sẽ nói cái gì không ổn, vội vàng nói: "Lục công tử mau mời ngồi!"

Lục Hàn cũng không nhìn Sở Trí An, chỉ nhìn chằm chằm Hòa Linh, đột nhiên đưa tay, mọi người đều kinh ngạc, ngược lại Hòa diendanlqd.com Linh mình không nhúc nhích, nàng chỉ cười yếu ớt, cho đến khi tay Lục Hàn đến trước mặt Hòa Linh, y mở lòng bàn tay: "Cho nàng."

Lại là một tờ giấy nhỏ, Hòa Linh cười yếu ớt hỏi "Đây là vật gì?" Cũng không nhận lấy, ai biết y lại muốn làm cái gì, Hòa Linh cảm thấy, vẫn cẩn thận tốt hơn, đối với y quá mức buông lỏng, sẽ khiến mình thua thiệt!

Hòa Linh không hiểu, Lục Hàn cũng không phải ngoài ý muốn, y rút tay về, mỉm cười nói: "Nàng không cần phòng bị ta như vậy, tóm lại, ta thế nào cũng sẽ không hại nàng!"

Như vậy đắm đuối nói chuyện đưa tình, thật là làm cho người ta cảm thấy nổi hết cả da gà, Hòa Linh không nhịn được xoa bóp cánh tay, có chút không muốn để ý đến y, nhưng Lục Hàn thì ngược lại, y hình như cố tình cùng Hòa Linh dính líu quan hệ, tràn đầy dịu dàng nhìn nàng, nếu nói liếc nhìn một cái là vạn năm, cũng không quá đáng!

"Chúng ta hình như cũng không có quen thuộc như vậy, nếu như ta muốn của ngươi cái gì đó, thật ra khiến người khác cảm thấy, ta có chút kỳ quái! Vô duyên vô cớ lấy đồ của người ta. Hơn nữa, ta nhận không nổi lời đồn qua lại, tờ giấy này của ngài, thật đúng là sẽ khiến cho ta phiền toái lớn, không bằng Lục công tử cứ nói thẳng, trực tiếp nói ra với ta đến tột cùng là vì sao, ta thật ra cảm thấy như vậy mới là tốt nhất."

Hòa Linh nâng khuôn mặt nhỏ bé lên, nhìn chằm chằm Lục Hàn, nàng cho là, chính mình đối chọi gay gắt. Người khác nhìn thấy bốn chữ to tướng, tình cảm quấn quít!

"Biểu cả, sao huynh ở chỗ này, mợ tìm huynh đấy! Huynh......" Đang lúc hai người cùng nhìn nhau cũng không nhường nhịn, Cao Chí vội vã chạy tới, y vừa lại đây liền ngây người. Không biết vì sao, kể từ khi biết Sở Hòa Linh, ngay trước mặt mọi người ám sát Lý Hiển, y đã cảm thấy, lạnh buốt cả người. ddlequydon.com Còn có hành động nàng tính toán bỏ thuốc mê người khác, chuyện biểu ca mình "Bị thương nặng", mỗi một việc từng món một, thật là làm cho người ta cảm thấy trong lòng rét run, ai có thể nghĩ tới, những thứ này đều là một tiểu cô nương mười hai tuổi làm!

"Sở, Sở Ngũ Tiểu Thư!" Cao Chí cùng Sở Hòa Linh chào hỏi, làm cho người ta càng thêm chắc chắn chuyện này.

Hòa Linh hơi híp mắt lại, bây giờ nàng nghĩ, Lục Hàn này đến tột cùng làm gì nữa, thanh danh của nàng không xong, y có thể tốt hơn chỗ nào! Làm chi phải cứ cùng nàng dính líu quan hệ! Hơn nữa, như vậy bát quái làm cho người ta truyền bá, tóm lại là mình thua thiệt, mặc dù nàng không quan tâm, nhưng Lục Hàn không làm như thế! Chỉ là rất nhanh, Hòa Linh lấy lại tinh thần, nàng tội gì tại đây dây dưa chuyện nhỏ này, Lục Hàn không phải người đơn giản, là việc, chưa chắc không có ý nghĩa gì trong đó. Chân chính nếu là người thông minh, thời điểm làm bước đầu tiên nên nghĩ đến bước thứ ba, bước thứ năm, đây cũng chỉ là chuyện bình thường!

"Ta nghĩ, các ngươi rất bận chứ?" Hòa Linh cười yếu ớt, mắt to cười cong cong, chỉ làm cho người ta cảm giác là một tiểu cô nương vừa vô hại vừa đáng yêu.

Lục Hàn suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi có chuyện gì?" Lời này là đối với Cao Chí Tân nói!

Cao Chí mới vỗ trán một cái, vội vàng nói: "Cũng không, mợ tìm huynh, đệ sợ huynh quên! Huynh cũng đừng ở chỗ này nói nhỏ, đi một chút!" Nói xong liền lôi kéo Lục Hàn rời khỏi.

Lục Hàn nhìn về Hòa Linh, há mồm: "Ta mong đợi biểu hiện của nàng." Tuy là nói nhưng không phát ra tiếng, cho dù như thế, mọi người cũng đều nhìn thấy, đồng loạt đều nhìn về Hòa Linh.

Hòa Linh quả thật cảm giác mình so Đậu Nga còn oan uổng hơn, nhìn xem một tên Lục Hàn trêu chọc như vậy, nàng làm sao có thể tốt, nàng thở dài một tiếng ngồi xuống. Sở lão phu nhân định hỏi, lại bị đại phu nhân kéo tay, lão phu nhân ngẩn ra, tức giận nhìn về phía đại phu nhân, đại phu nhân hơi lắc đầu một cái, ra hiệu bằng mắt, lão phu nhân giờ mới hiểu được, quả thật, nơi này cũng phải thời điểm tốt để hỏi! Lão phu nhân không hỏi gì cả, mấy cô nương Hòa Chân Hòa Tuyết đố kỵ đỏ mắt, làm sao có thể không đố kỵ chứ. Đều giống nhau là cô nương Sở phủ, ai so với ai khác kém!

Mấy cô nương đương nhiên đều không cảm thấy mình kém hơn, nhưng sự thực là, bọn họ số với dung mạo của Sở Hòa Linh, cũng không phải kém một chút. Trong lúc nhất thời, xưng quanh an tĩnh quỷ dị, Hòa Linh cảm thấy, mình giống như món đồ vật hi hãn gì, nếu không, vì sao tất cả mọi người phải làm bộ lơ đãng liếc nhìn nàng một cái, xem ra, Lục Hàn thật đúng là một"Người tốt"! Nếu như không phải người tốt, sao lại"Trợ giúp" cho nàng như thế, lập tức khiến nàng trở thành tiêu điểm trong đám người. Bất quá Hòa Linh mặc dù trong lòng có chút nổi cáu, nhưng ánh mắt lại rất tốt, nàng ngồi dựa vào lang can, ngẩng đầu cúi đầu, chính là có thể thấy được người ở trên tầng Thượng Lâu, lúc này đã tới không ít người, cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu, thấy một người đàn ông trung niên đang nhìn nàng, Hòa Linh biết được, đây là Tề vương. Tề vương, tương lai là thiên tử, tứ hoàng tử!

Hòa Linh chỉ nhìn lướt qua rồi rũ mí mắt xuống, thật ra thì nói, ông trời đối với nam tử Hoàng thất Chu gia này thật đúng là cực kỳ ưu ái, bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ, đều không ngoại lệ. Giống như Tề vương này, Tề vương một thân áo màu xanh lam Như Ý, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, cả người khẽ hé miệng, xem mặt cũng biết đây là người nghiêm khắc, nhưng ngay cả nghiêm khắc, dung nhan anh tuấn này lại nhu hóa vẻ nghiêm khắc! Ngoại hình của Tề vương, đương nhiên phải như Lục Hàn và Tạ Du Vân, thậm chí ngay cả người như Mai Cửu nam sinh nữ tướng đều không so được. Ông mang khí tức Quý tộc, hoặc giả nói là một cỗ Vương Giả Chi Khí. Suy nghĩ một chút cũng phải, làm sao có thể không có Vương Giả Chi Khí! Tương lai là Hoàng đế mà!

Thật ra thì trong mấy Vương Gia, Hòa Linh ngưỡng mộ nhất, cũng không phải Tề vương, mà là Thụy vương, Thụy vương Chu Chiêu. Kiếp trước lúc nàng cùng Thụy vương từng có mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi, cảm thấy người này bất phàm! Có điều ai có thể nghĩ tới, cuối cùng thừa kế ngôi vị hoàng đế, không phải Thiên gia trưởng tử Mộ vương, không phải Vinh Vương được coi trọng nhất, thậm chí không phải con nhỏ nhất Thụy vương, mà là Tề vương! Thật là vạn vạn không ngờ!

Hòa Linh suy nghĩ, mà giống nhau Sở Hòa Linh quan sát, chính là Tề vương. Tề vương nhìn về hướng Sở Hòa Linh, trên mặt cũng.com không nở nụ cười chỉ lạnh nhạt nói với nam tử bên người: "Đây chính là cô gái Hàn Mộc thích? Xem ra chẳng qua cũng chỉ như thế!"

Nam tử nghiêm túc bẩm: “Có lẽ tiểu Hầu gia đã thích cô nương này!"

Tề vương như có như không cười: “Vậy ta phải hỏi y một chút."

Mà lúc này, Lục Hàn đã đi tới lầu bốn, y đi tới bên cạnh Trưởng công chúa Vinh Hoa, nụ cười rực rỡ, "Mẫu thân, nghe nói ngươi gọi con? Không biết liệu có cái gì căn dặn?" Có chút cợt nhã không giống ngày bình thường.

Trưởng công chúa Vinh Hoa năm xưa chinh chiến, bởi vì ngoài ý muốn đẻ non, sau vẫn không có thêm đứa bé nào, người người đều cho rằng nàng không thể sinh. Khi đó mọi người có chút đồng cảm với phò mã, công chúa không sinh, cũng không cho phép y cùng với người khác có con. Mọi người đều nói ông chỉ có một đứa con duy nhất, sợ là phải tuyệt hậu rồi. Có ai nghĩ đến, tuổi tầm , Trưởng công chúa Vinh Hoa lại đột nhiên được kiểm tra ra có thai! Tính toán ra, đứa bé này có được không dễ, có thể nghĩ được trong nhà là coi trọng thế nào.

Thấy dáng vẻ Lục Hàn cười đùa hí hửng, Trưởng công chúa Vinh Hoa lườm y một cái, hỏi "Con mới vừa rồi đi đâu?"

Cũng không gạt được bà, lại nói Lục Hàn cũng không định gạt mẫu thân mình, y cười ha hả ngồi xuống, "Mới vừa rồi nhìn thấy người quen, con đi sang trêu nàng một chút!" Nói như chuyện đương nhiên, chuyện đương nhiên khiến cho Trưởng công chúa Vinh Hoa chọc vui, nàng mỉm cười nói: “Con nói cái gì, có điều không biết, đến tột cùng là tiểu thư nhà nào, có thể tính là cùng con quen biết!" Bà rất nhanh sẽ bắt được trọng điểm.

Lục Hàn cũng không giấu giếm: "Chính là Sở tướng quân phủ, Sở tướng quân phủ Tam Phòng Ngũ Tiểu Thư Sở Hòa Linh. Con cùng với nàng đã từng gặp rất nhiều lần, thấy nàng tới đây, con trêu nàng một chút, thật ra thì con biết rõ, nàng nhất định sẽ không tham gia cái gì mà tái thi hội!"

Trưởng công chúa Vinh Hoa sao lại không biết y là tìm ai, hỏi như vậy, cũng chỉ muốn khiến cho Lục Hàn thuyết phục! diendanlqd.com Nghe Lục Hàn nói như vậy, nàng không biến sắc, tiếp tục nói: "Một tiểu thư nuôi dưỡng ở thâm khuê, sao lại cùng con quen biết, nói ra sợ là người khác sẽ phải đoán được ba phần, danh tiếng của con, danh tiếng của nàng, đều không phải là một chuyện tốt chứ?" Dừng lại một chút, Trưởng công chúa Vinh Hoa tiếp tục nói: "Con không tính cưới nàng, thì chớ để danh tiếng người ta bị bôi nhọ. Nếu không ta mà là trường bối của nàng, đại khái muốn tới tìm ngươi tính sổ! Nhưng nói về người này...... Có phải lời đồn đãi, Mai Cửu ngưỡng mộ nàng phải không?"

Lục Hàn gật đầu: "Đúng vậy, trước đó vài ngày nàng bị bệnh, vừa vặn gặp Mai Cửu, lại đưa đại phu lại đưa ăn, chậc chậc, thật là sợ người khác không biết y có tiền!"

Y mặc dù trả lời đúng vậy, nhưng cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Trưởng công chúa Vinh Hoa, Trưởng công chúa Vinh Hoa trừng mắt nhìn y, mắng một câu tiểu hồ ly, Lục Hàn học bộ dạng của Hòa Linh, vô tội nhíu mày. Động tác như thế, lại lập tức bị đánh.

Trưởng công chúa Vĩnh Hoà tát ý một cái, phân phó nói: "Được rồi, đừng chỉ biết chọc ghẹo cô nương nhà người ta, nếu là tiểu cô nương, cũng không thích hợp với con! Chớ bốc đồng cho người khác tạo thành khốn nhiễu, lại nói, không có ý định tham gia? Không có ý định tham gia, nàng tới làm chi! Ta thật ra không cảm thấy như vậy!"

Lục Hàn: "Tám phần là nhà bọn họ bắt nàng đến. Người cũng biết, phần lớn người ta, đều hi vọng khuê nữ nhà mình có thể lộ mặt!"

Trưởng công chúa Vinh Hoa lúc còn trẻ thậm chí có thể phụ tá cha của mình đi chiến trường, nàng đâu phải là hạng người nữ lưu, chỉ đơn giản suy tính chút, nàng lập tức hiểu. Sở Hòa Linh thân thể không tốt, nếu như ở nhà đợi, thật đúng là sẽ không có người nào xin cưới, nhưng tham gia tái thi hội ddlequydon.com thì lại khác, dung nhan của nàng tinh xảo động lòng người, chói lọi đào lý, người bình thường khóc ó ai sánh bằng. Như thế cũng là một cơ hội cho nàng lộ mặt, nếu như có thể đối đáp hơn mấy câu thơ, vậy càng có thể nói là tài mạo kiêm bị, cô gái như vậy, ngay cả thân thể yếu, nhưng cũng chưa chắc sẽ không hấp dẫn nam tử.

Mà Lục Hàn, từ lúc bắt đầu, ra vẻ hết sức thân thiết lại biểu hiện dính như keo, đây là nói, y không muốn để cho người khác tiếp cận với Sở Hòa Linh, nếu không, cũng không làm ra chuyện như vậy. Phân tích rõ ràng, trưởng công chúa nhìn về phía con trai mình tìm tòi, bà cũng biết, con trai của bà cũng không phải người trông mặt mà bắt hình dong.

Lục Hàn: "Mẫu thân ánh mắt gì đây! Con cũng không làm gì cả! Lại nói Yểu Điệu Thục Nữ Quân Tử Hảo Cầu, con thích một tiểu cô nương dáng dấp xinh đẹp, không phải rất bình thường sao?"

Trưởng công chúa Vinh Hoa không có nhiều lời, thay đổi đề tài: "Con giúp đỡ coi sóc tốt hiện trường, cái khác trở về rồi hãy nói."

Nàng đứng dậy đi tới lan can bên bàn kia, Tề vương vội vàng chào: "Đại tỷ."

Trưởng công chúa Vinh Hoa hôm nay đã ngoài ngũ tuần, bà ngồi ở đối diện Tề vương, nhìn tới: "Người nào là Sở gia Ngũ Tiểu Thư?"

Tề vương sáng tỏ: "Đại tỷ, là tiểu cô nương mặc Hồng Y!"

Mặc kệ ở bên ngoài hung tàn lãnh khốc nhường nào, ở nơi này trước mặt tỷ tỷ, mấy Vương Gia cũng giống như con cừu nhỏ. Trưởng công chúa Vinh Hoa ngồi ở đây, Thụy vương cũng liền vội chạy lại, "Đại tỷ, nhân tiện tiểu cô nương áo đỏ kia, tỷ xem, này chính là quyến rũ Hàn Mộc trước! Nhìn, thật đúng là xinh đẹp! Chỉ tiếc là một ma bệnh."

Ngược lại rất kỳ quái!

"Ta nghe nói, nha đầu này trúng độc, không thể sanh con! Cho Hàn Mộc chúng ta làm tiểu thiếp cũng được, nếu như kết hôn với nàng, cũng không phải tốt! Bất quá ta nghĩ, Sở lão tướng quân chắc sẽ không để dòng chính nữ làm thiếp! Ông là người có dã tâm!"

Biết rằng, trước mặt là một Vương gia, nếu không còn tưởng rằng bà tám ở chợ rau! Có thể thấy được, mặc kệ thân phận như thế nào, mặc kệ giới tính ra sao, chỉ càn có chút đặc biệt trước mặt người khác đã trở thành tâm điểm! Trưởng công chúa Vinh Hoa thấy tiểu cô nương một thân Hồng Y, mặt mũi tinh xảo, nàng ngồi thẳng tắp, ngón tay ngọc thon dài nâng chung trà lên, cái miệng nhỏ mím môi, giống như đang uống trà, nhưng không biết sao, Trưởng công chúa Vinh Hoa cảm thấy, mặc dù là uống trà, nhưng đúng hơn là nàng đang quan sát chung quanh. Mặc dù, nàng không có nhìn lấy môt cái, có lúc không phải nhìn mới là quan sát, không nhìn, chỉ cảm giác, chưa chắc không phải một loại khác quan sát!

Nghĩ đến chỗ này, nàng nói: "Tiểu cô nương này, có chút thú vị!"

Tề vương cùng Thụy vương đồng thời nhìn tới, không hiểu nói: "Thú vị sao?" Hoàn toàn không nhìn ra! Quả nhiên là thân mẫu tử, thấy, chính là không giống người khác, bọn họ ngược lại là hoàn toàn không nhìn ra, tiểu cô nương kia trừ hai má, còn có cái gì!

Mà mỹ nhân, trong mắt hoàng tộc bọn họ, trước tới nay luôn không coi ra gì!

"Các ngươi có thể nhìn ra cái gì!" Liếc hai người đệ đệ một cái, Trưởng công chúa Vinh Hoa đứng dậy rời khỏi!

Lúc này, cơ bản mọi người đều đến, tái thi hội lập tức bắt đầu, Trí An thuận lợi trở lại, nói: "Hôm nay khó có thể thấy được cảnh tượng này, Lục Hàn Mộc, Tạ Cẩn Chi, hẳn là đều đến. Lần này người Tạ gia tới cùng với mấy tiểu thư, chính là Cẩn Chi công tử Tạ Du Vân!"

"Nam Hàn Mộc Bắc Cẩn Chi. Cũng không thể mãi không chạm trán!" Hòa Linh nói thầm.

Chỉ sợ Hòa Linh nói ra cái gì Tạ Cẩn Chi không bằng Lục Hàn Mộc, Trí An vội vàng nói: "Ta xem mọi người đến đông đủ, nên lập tức bắt đầu!"

Hòa Linh cười như không cười liếc y, nàng sớm phát hiện, Trí An sợ nàng nói bậy, chẳng lẽ, lần này phái ý đi, chủ yếu chính là trông chừng mình? Cũng không biết, mình quan trọng vậy!

"Nhị ca, huynh không cần luôn chặn lời nói của ta, nặng nhẹ, ta còn là có thể phân rõ!" Hòa Linh tốt bụng nói.

Trí An sắc mặt lúc trắng lúc xanh, bình tĩnh lại, nói: "Muội nghĩ nhiều rồi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio