Khổng Ngạn mỉm cười đi theo dẫn cậu vào trong, phòng của cậu là nơi rất sang trọng. Tưởng chừng như chỉ cho các ông hoàng, bà chúa sống ở đây, các họa tiết không những tinh xảo mà còn được mạ vàng. Phía bên tay phải cậu có một bộ ghế sofa to, lông trắng tinh khiết, chỉ nhìn thôi là biết nó mềm mại cỡ nào. Bên trái cậu đặt hai chiếc giường rộng, có rất nhiều gối được xếp trên đó, đối với Nhược Cố đây không phải nhà trọ, mà đây là thiên đường! Khuôn mặt cậu đã bộc rõ hết thảy niềm vui sướng đó, không ngần ngại vứt hành lý tại chỗ, Nhược Cố nhanh chóng trải người lên chiếc giường đầy mãn ngyện. Khổng Ngạn mỉm cười, nhẹ nhàng xách hành lý của cậu đặt vào chiếc tủ gỗ bên cạnh rồi chậm rãi ngồi lên giường bên kia. Nhược Cố thấy thế ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh không đi về phòng mình đi?
- Tôi đang ở phòng mình đây - Anh trả lời rất bình thảng
Câu nói đó làm Nhược Cố càng ngạc nhiên hơn:
- Không lẽ tôi với anh ở chung phòng à?!
- Ừm...đúng vậy!
- Cái gì?! Nguyên một căn nhà to như vậy có biết bao nhiêu phòng...sao lại phải ở chung phòng chứ? - Cậu bật dậy nhìn anh chờ đợi câu trả lời
- Nhà này chỉ có một phòng - Khổng Ngạn nằm xuống nhắm mắt lại
Nhược Cố thở dài bất lực, cậu không biết mình có sống chung nổi với con người này không. Bỡi lẽ anh ta chẳng có điều gì thú vị, chỉ có cái cứ cười mặc dù chuyện chẳng vui vẻ gì. Cậu gãi đầu, nghĩ tới nghĩ lui thì có nhà ở như vậy là được rồi nhưng còn chuyện khi nảy anh ta nói thì sao nhỉ? Thật khó hiểu? "Đôi Mắt" này có liên quan gì đến hình ảnh mình hay thấy không nhỉ? Khó nghĩ quá! Minh có nên nói cho anh ta biết những gì mình thường mơ thấy không nhỉ? Mà có ai khi không lại đi kể những chuyện này cho người khác chứ nhỉ?
Cậu vừa nghĩ vừa nhìn Khổng Ngạn đang nhắm mắt kia, định nói nhưng lại không thể nói. Cuối cùng, cậu bỏ cuộc và chú tâm vào nhiệm vụ xếp gọn đồ đựng vào tủ. Khi cậu xếp xong cũng là lúc trời đã tối. Nhược Cố chạy ra ban công ngắm nhìn
Quào! Trời đã tối rồi! Nhanh thật, chắc cũng nên xuống nấu chút đồ ăn gì nhỉ? Tên đó đã ngủ mất đất rồi...
Nhược Cố đi xuống nhà bếp và bất ngờ khi thấy chiếc tủ lạnh to lớn đồ sộ nằm chễm chệ trước mặt cậu. Cậu hý hửng mừng rở nhanh chóng mở tủ ra nhưng bên trong nó cũng nhanh chóng làm cậu thất vọng. Đó là một chiếc tủ lạnh rỗng! Không nước! Không đồ ăn! Và nó làm cậu điên tiết quơ nhanh cái ví của mình trên bàn và ra khỏi nhà, cũng không quên mang theo áo khoác. Chỉ vừa bước ra khỏi cổng, Nhược Cố đã thấy được sự khác biệt rõ rệt, thời tiết bên ngoài hoàn toàn lạnh cóng như đóng băng đến nơi. Chắc có lẽ một phần là do cái hẻm này vốn dĩ đã mang theo không khí lạnh, không hứng được ánh nắng nên tối đến nó rét cóng như vầy thì cũng chẳng có gì đáng bất ngờ. Nhược Cố nhún vai vài cái cho ấm rồi bắt đầu sải bước. Đôi mắt đen của cậu tinh ranh quan sát xung quanh, muốn nhìn cho thật kĩ trong hẻm hoang này ai sẽ bảo vệ cho cậu đây. Những ngôi nhà tàn tạ, hoang vắng cứ chậm chạp lướt qua mặt cậu, Nhược Cố nhìn thấy những bóng người mờ ảo loáng thoáng nhấp nhô trong các căn nhà cậu đi qua, không hiểu là thực hay ảo nhưng có vẻ họ không muốn hại cậu hoặc là chỉ cậu nghĩ vậy. Nhược Cố dừng lại trước căn nhà sáng đèn của bà lão khi sáng cậu gặp. Tiếng "Cọt Kẹt" của chiếc ghế vẫn không ngừng vang lên, cậu vẫn không quen có lối nghĩ bà ấy là Quỷ nhưng cho dù là gì thì cậu cũng phải đi ra siêu thị mua ít đồ ăn. Vì vậy, cậu không ngần ngại mà bước tiếp, cậu nghe được tiếng nói của Cổng Quy bên tai mình:
- Cẩn thận đấy...Coi chừng đấy...ra khỏi đây...cậu sẽ chỉ có một mình...
Nhược Cố bước ra ngoài, mọi người đã không còn nhộn nhịp đông vui như ban sáng, chỉ còn lại một vài người lác đác đi ngang qua. Cậu nhanh chóng tiến đến chỗ siêu thị, không quên nhìn đồng hồ trên tay của mình. : tối, cũng khá khuya rồi. Ở đây không có đèn đường, chỉ có những ánh sáng tí hon của ngôi sao, dãy đường rộng to lớn bao trùm màu đen. Ánh đèn màu trắng của siêu thị nhỏ soi sáng cả con đường tối tăm, có lẽ đó là ánh sáng duy nhất của con đường này? Cánh cửa siêu thị có thể phản chiếu cho cậu thấy sự tối tăm mà cậu vừa đi qua...Bất chợt Nhược Cố thấy một người ngồi xỏm ở giữa đường, có vẻ như người đó đang nhìn cậu. Da gà của Nhược Cố bắt đầu nổi lên sống lưng cũng lạnh đi hẳn, cậu vờ như không biết và mở cửa đi vào trong. Anh nhân viên thấy khách liền nở một nụ cười hiền hòa chào đón:
- Xin chào quý khách - Giọng nói niềm nở nhưng sao cậu nghe sao cứ như là lời thều thào vậy
Nhược Cố cũng nở lại một nụ cười trừ rồi nhanh chóng mua đồ mình cần mua, cậu liên tục liếc nhìn những hành động của anh nhân viên. Khi giỏ cậu đã chất đầy đồ, cậu bước đến bên bàn tính tiền và nói:
- Tính gíúp tôi chỗ này
Anh nhân viên đưa từng món qua qua máy tính, Nhược Cố nhìn xung quanh xem còn cần mua gì nữa hay không và cậu nhìn vào chiếc gương treo trên trần, bắt đầu quá trình tự sướng: Trông mình cũng đẹp trai hẳn ra nhỉ? Mặc dù có hơi lai lai nhưng không sao. Cố gắng cày gym rồi ăn nhiều một chút là có ngay sáu múi thôi mà...không chừng là tám múi luôn ấy nhỉ?
Cậu cứ thế đứng trước gương mà soi đi, ngắm lại ngoại hình mình...rồi cậu đã nhận ra được một thiếu sót tinh tế mà nãy giờ cậu cảm thấy thiếu...đó là...anh nhân viên đó đã biến mất! Cậu trợn mắt và quay phắt sang bên cạnh...anh nhân viên vẫn mỉm cười tay chậm rãi đưa các đồ vật qua máy tính tiền. Tiếng "Píp Píp" vẫn vang lên đều đặn, Nhược Cố nheo mày nhìn lại vào trong gương thì rõ ràng là cậu không thấy anh ta! Cậu lại quay sang nhìn anh thì anh vẫn ở đó vẫn mỉm cười. Sau gáy của Nhược Cố đã bắt đầu lạnh cậu cứ lặp đi lặp lại động tác nhìn anh và nhìn vào gương nhưng mỗi lần quay lại nhìn nhân viên đó, nụ cười mỉm của anh ta ngày càng quỷ dị và ghê rợn, không còn niềm nở hiền hậu như lúc đầu. Và cậu cũng nhận ra rằng...từ nãy đến giờ tên đó chỉ đưa có duy nhất một thứ qua máy tính tiền. Những tiếng "Píp Píp" là do hắn đưa qua đưa lại nhiều lần, có nghĩa là từ nãy đến giờ hành động của cậu luôn lọt vào tầm mắt hắn! Bây giờ cậu chắc chắn tên này không phải là người. Nhìn nụ cười hắn ta bây giờ đi! Nó nham hiểm kinh khủng đến khiến cậu khiếp đảm! Nhược Cố tiến đến gần bàn tính, tay hắn vẫn chỉ đưa qua đưa lại duy nhất một món đồ, có vẻ như nhanh hơn vì tiếng "Píp Píp" cứ vang lên liên hồi. Bỗng nhiên hắn ta trừng mắt nhìn cậu, nhanh chóng tiến đến, Nhược Cố lùi lại vài bước, tướng đi của hắn cứng nhắc cứ quặn quẹo tùm lum.
Nhược Cố lúc này hoảng sợ cực độ, hoảng sợ đến nổi cậu chẳng biết làm gì: Nếu như khi nảy rủ Khổng Ngạn đi chung thì không ra nông nổi như vậy rồi! Làm ơn...ai đó có ai không? Cứu với! Tôi không la nổi nữa rồi...! Tôi sắp tè ra quần rồi đây!!!!!!!!