Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

chương 137: là ai gan to bằng trời.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Minh Trạch cung, Công Chính điện.

Cao Tấn ngồi sau long án phê duyệt tấu chương, hơi rảnh rỗi liền gọi Chu Phóng vào điện tra hỏi.

Chu Phóng mặc một thân nhuyễn giáp của Thống lĩnh thị vệ cấm cung, vào điện nghe lệnh:

"Bệ hạ."

Cao Tấn vùi đầu vào long án , vừa phê tấu chương vừa hỏi:

"Tạ Khuynh có đến kinh thành không?"

Chu Phóng sớm đoán được Hoàng đế Bệ hạ gọi hắn, tám chín phần mười là hỏi sự tình của Tạ cô nương, trả lời:

"Nửa tháng trước, Tạ cô nương ở Giang Nam bán ngựa, ngồi lên thuyền chở khách vào kinh, ba ngày trước tàu chở khách vừa qua khỏi Từ Châu giới, đường thủy hành trình chậm, tính toán thời gian, hơn mười ngày nữa sẽ tới Trực Lệ cảng."

Cao Tấn buông tấu chương xuống, thở dài:

"Còn hơn mười ngày a. Lúc lên thuyền chắc nàng cũng mang đủ y phục, ăn uống trên thuyền thì không thể tốt được rồi, may là nàng không kén ăn, không đến nỗi đói bụng."

Đây cũng không phải lần đầu Chu Phóng nghe Bệ hạ nghĩ linh tinh về Tạ cô nương, không dám nhiều lời, chỉ yên lặng nghe, chờ Cao Tấn nói xong, Chu Phóng mới tiếp tục hồi bẩm:

"Chiếc tàu chở khách Tạ cô nương ngồi có ba đào phạm của Đại Lý tự, Đại Lý tự Thiếu khanh Phù Diên Đông ra tay lúc tàu sắp đến Từ Châu giới, bây giờ phạm nhân đã bị tóm xuống thuyền, Tạ cô nương không sao cả."

Chu Phóng đã được chứng kiến thân thủ của Tạ Khuynh, biết người bình thường không thể thương tổn tới nàng, nhưng những chuyện này cũng nên nói cho Bệ hạ biết.

Cao Tấn tùy ý gật đầu, nữ nhân của mình có vũ lực cao chính là tốt ở chỗ đó, không cần lo lắng quá nhiều về an toàn của nàng, chỉ lo nàng bạc đãi bản thân, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn những mặt khác... Nàng không làm người khác xúi quẩy là đã không tệ rồi.

"Trẫm biết, tiếp tục phái người nhìn chằm chằm, mỗi lần thuyền cập bờ vào cảng đều không được bỏ lỡ, tâm tư của nàng ấy mỗi ngày một kiểu, nhất định phải đề phòng." Cao Tấn phân phó.

Chu Phóng lĩnh mệnh:

"Vâng. Vậy thần sẽ phái thêm người tới bến cảng."

Cao Tấn thấy được, cho Chu Phóng lui ra. Nhưng Chu Phóng lại do dự, Cao Tấn thấy vậy hỏi:

"Còn có việc?"

Quả thực Chu Phóng có chuyện không biết nên nói hay không, hắn ngẩng đầu lên:

"Là chuyện cô nương kia của Tạ gia."

"Nói."

Được Cao Tấn cho phép, Chu Phóng kể lại mấy lời đồn đãi gần đây trong kinh thành.

"Từ ngày Tướng quân phu nhân cùng lão phu nhân vào cung cầu thư từ hôn thay Tạ gia nhị cô nương, trong thành bắt đầu đồn đãi câu chuyện nhị cô nương tự nguyện xin vào cung cứu giá. Có rất nhiều phiên bản, tóm lại là mượn lời đồn đưa những việc Tạ cô nương làm chuyển lên người Tạ nhị cô nương."

"Hiện giờ đồn đãi xôn xao, Tạ nhị cô nương nổi bật vô song, sắp sửa trở thành anh thư cứu giá tương truyền trong miệng bá tánh. Thần nghĩ, nếu không ngăn cản những lời đồn này, đến khi Tạ cô nương về kinh không biết sẽ nghĩ thế nào."

Lời đồn này đã lan truyền trong kinh mấy ngày, không những không ngưng còn có dấu hiệu càng ngày càng nghiêm trọng, nên Chu Phóng mới để bụng.

Cao Tấn cau lông mày, lời đồn này vừa nghe liền biết từ tay Thái thị.

Bà ta cũng thật nhọc lòng vì Tạ Nhiễm, còn soạn ra câu chuyện ma quỷ Tạ Nhiễm tự nguyện vào cung cứu giá, đem chuyện Tạ gia tráo đổi nữ nhi quét sạch không còn một mảnh.

Bà ta đoán được Cao Tấn sẽ không truy cứu chuyện Tạ gia tráo đổi nữ nhi nữa, bởi vì một khi truy cứu, Tạ gia không thể thoát tội khi quân.

Mà bất luận là nể mặt Tạ Viễn Thần hay là Tạ Khuynh, Cao Tấn cũng sẽ không để Tạ gia gánh tội này. Miễn là Cao Tấn không trị tội thì chuyện Tạ Nhiễm bỏ trốn liền được vùi lấp. Chuyện Tạ gia tráo đổi nữ nhi không lộ ra, thì trong mắt cả thiên hạ người vào cung chính là đích nữ Tạ Nhiễm.

Thái thị lợi dụng điểm này di hoa tiếp mộc, thuận thế đem những việc Tạ Khuynh làm đưa hết cho Tạ Nhiễm, không những gỡ bỏ cái mũ bỏ trốn theo trai, còn trả lại cho Tạ Nhiễm hình tượng cứu giá.

(Di hoa tiếp mộc: dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá đổi trắng thay đen.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Trong việc bao che con cái, Thái thị đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Thái thị viết thư cho Tạ Khuynh không nhắc tới chuyện này nửa chữ, chỉ một mực đi bài tình cảm, nói bà lo liệu việc nhà không dễ, nói lão phu nhân tuổi cao không thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nói Tạ Viễn Thần vì cái nhà này mà chinh chiến sa trường, thương tích đầy mình...

Bà ta nói nhiều như vậy, là để sau khi Tạ Khuynh nghe những lời đồn hoang đường này sẽ không đứng ra làm rõ. Bà ta cột danh dự của Tạ Nhiễm cùng một chỗ với danh dự của Tạ gia. Muốn dùng những thứ quy củ đạo đức này để bịt miệng trói tay Tạ Khuynh, khiến nàng không thể không ẩn nhẫn, không thể không hy sinh.

Làm mẹ thương con bảo vệ con là không sai, nhưng nếu sự yêu quý này lập nên bằng cách thương tổn của người khác, bóc lột người khác, vậy liền có chút đáng giận.

Chu Phóng đợi hồi lâu vẫn không thấy Cao Tấn có phản ứng, không nhịn được hỏi:

"Bệ hạ, mấy lời đồn đãi này... Cần xử lý không?"

Cao Tấn nghĩ nghĩ, đặt tấu chương đã phê xong qua một bên, rồi lại cầm quyển khác mở ra, thong thả đáp:

"Không cần."

Câu trả lời này khiến Chu Phóng thật bất ngờ, hắn nghĩ là Bệ hạ sẽ kiệt lực ngăn cản loại đồn đãi này lên men, lúc đang buồn bực, Cao Tấn lại nói:

"Loại chuyện cứu giá này, há có thể vì bà ta lan truyền đôi ba câu liền thành thật? Ngươi không cần nhúng tay, chờ Tạ Khuynh hồi kinh rồi nói sau."

"Vâng." Chu Phóng lĩnh mệnh cáo lui.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Đại thọ sáu mươi của lão phu nhân ở phủ Tướng quân, Tướng quân phu nhân chơi lớn, cơ hồ vận dụng toàn bộ nhân mạch trong kinh, đem những người có mặt mũi trong kinh mời đến cả, mới tạo thành tràng diện rầm rộ phủ Tướng quân đầy ắp khách khứa hôm nay.

Hai bên ngõ nhỏ trước phủ Tướng quân đậu đầy xe ngựa, khiến ngõ nhỏ vốn rất rộng rãi trở nên chen chúc.

Tạ Khuynh ở Thiên Hương lâu ăn một bàn tiệc chân giò mới cưỡi ngựa về phủ Tướng quân. Siết cương nhảy xuống ngựa, nàng đem cương ngựa cột vào chuồng ngựa ngoài phủ Tướng quân.

Nàng một thân nam trang, phong trần mệt mỏi, người gác cổng của phủ Tướng quân không nhận ra nàng là ai, đứng trên bậc thang quan sát hồi lâu cũng không tiến lên nghênh đón, thẳng đến khi Tạ Khuynh đeo tay nải muốn vào phủ, mấy người gác cổng mới vội vã ngăn cản:

"Ê ê ê, ngươi là người nào? Biết đây là đâu không mà dám đi vào?"

Tạ Khuynh bị người gác cổng ngăn lại, có chút bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn mấy người này, tự giới thiệu mình:

"Ta là Tạ Khuynh."

Tiệc mừng thọ đã bắt đầu, khách khứa đều đã vào trong dự tiệc, chỉ kêu ít hạ nhân mới tới ra ngoài cửa trông coi, nếu có khách cầm thiệp tới muộn thì vào thông truyền một tiếng.

Bọn hắn tới chưa được bao lâu, chỉ biết tên họ mấy chủ nhân trong nhà, cái tên Tạ Khuynh này ít được nhắc đến, mà lúc trước Tạ Khuynh ra vào phủ Tướng quân, đều lấy tướng mạo danh nghĩa của Tạ Nhiễm, bây giờ quay về làm chính mình thì bọn hắn nhận không ra.

Có một hán tử tương đối cường tráng phách lối đánh giá Tạ Khuynh từ trên xuống dưới, thấy nàng một thân áo vải, phong trần mệt mỏi, hoàn toàn không giống dáng vẻ của khách dự tiệc có thiếp mời, giọng nói liền ngang ngược lên:

"Tạ cái gì Khinh? Hôm nay chúc thọ lão phu nhân chúng ta, thức thời thì cút nhanh lên."

Tâm tình Tạ Khuynh vốn cũng không thoải mái, lại bị mấy người gác cổng này chọc tức, nàng dùng sự nhẫn nại cực lớn đè nén cơn giận, nhắc lại từng chữ:

"Ta nói, ta, tên, Tạ, Khuynh!"

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Trong hoa viên phủ Tướng quân che lều ấm, than tơ bạc như không cần tiền liên tiếp tỏa hơi ấm vào lều, đem trong ngoài vườn hoa mùa đông hong đến ấm áp.

Khách khứa ai cũng nói khoản chi lớn như vậy chỉ có Tướng quân phu nhân xuất thân Thái Quận vương phủ mới lấy ra được.

Đông tây nam bắc tứ phương vườn hoa nối liền trọn vẹn trăm bàn có thừa, nam nữ chia bàn mà ngồi, lấy rèm cửa độn bông ngăn cách, đâu đâu yến hội cũng là tiếng người huyên náo, phi thường náo nhiệt.

Tào thị mặc một thân áo bào mới tinh màu tương ngồi ở vị trí thọ tinh của bàn chủ, bên cạnh còn có Thái thị, Tạ Nhiễm và hai vị thẩm nương Tạ gia, Tín quốc công phu nhân cùng hai vị tiểu thư, Trường Trữ hầu phu nhân cùng các vị tiểu thư, ngồi gần đó cũng là những người ngày thường giao hảo với Thái thị, hôm nay được Thái thị mời đến mừng thọ lão phu nhân Tào thị.

Trường Trữ hầu phu nhân Vương thị kính rượu xong thì nói:

"Tướng quân thật là, sao không đợi ngày mừng thọ của lão phu nhân qua rồi hãy đi, lưu lại một phần tiếc nuối cho lão nhân gia."

Thái thị giải thích:

"Ông ấy cũng muốn lưu lại, nhưng quân tình gấp gáp, trì hoãn không được, cả Bệ hạ muốn thiết yến đưa tiễn cũng không kịp."

Tín quốc công phu nhân giúp lời:

"Quân tình là như vậy, chậm trễ một chút cũng không được. Lễ triều chúng ta có Tạ Tướng quân đây, phụ nữ trẻ em bách tính mới có thể bình an ngồi trong nhà."

Khách khứa xung quanh cũng phụ họa theo nói cái gì quân tình lớn hơn trời, Thái Thị đứng dậy thay Tướng quân mời rượu chư vị, khách khứa đều phụ họa.

Mời rượu xong, Thái thị ngồi xuống lấy khăn thấm thấm khóe miệng, cũng thuận tiện che đậy nụ cười cứng ngắc trên môi.

Tạ Viễn Thần đúng là nhận được quân tình ở biên quan mới đi, nhưng trước đó hai người đã vì chuyện nữ nhi mà cãi nhau một trận lớn. Tạ Viễn Thần thật sự quá thiên vị Tạ Khuynh, chỉ xem Tạ Khuynh là con mà mặc kệ Tạ Nhiễm của bà.

Đương nhiên những chuyện này Thái thị không thể nói với người ngoài, chỉ có thể lặng lẽ giấu trong lòng.

Trường Trữ hầu phu nhân nhìn về phía Tạ Nhiễm ngồi bên cạnh Tào thị dịu dàng ngoan ngoãn như nước giúp chia thức ăn, chỉ thấy nàng nhẹ giọng thì thầm, tư thái ưu nhã chiếu cố Tào thị từng li từng tí, không khỏi tán dương từ đáy lòng:

"Nhiễm tỷ nhi càng lớn càng hiểu chuyện, ta nghĩ thế nào cũng không ra, một tiểu cô nương nũng nịu, yếu đuối như vậy có thể trốn mấy dì đây làm việc lớn như vậy, thật là nữ trung hào kiệt, không hổ là tướng môn hổ nữ."

Những người ngồi trên bàn này đều là nhóm đầu tiên nghe Thái thị kể cố sự, bây giờ lời đồn cứu giá xôn xao, trừ Thái thị ở sau lưng lửa cháy đổ thêm dầu, không thể bỏ qua công sức của những người này.

"Chớ khen nó, đã hiểu chuyện đâu, buổi sáng còn quấn lấy ta nói muốn tới Bắc ngoại ô phi ngựa, cô nương lớn đầu rồi mà suốt ngày chỉ biết chơi đùa, không xấu hổ." Thái thị nhẹ nhàng chuyển hướng chủ đề, miễn cho Tạ Nhiễm không biết ứng đối, để lộ dấu vết.

Một bàn người đều bị Thái thị chọc cười ha ha, Tín quốc công phu nhân nói:

"Cô nương mới bao lớn, ngươi quản Nhiễm tỷ nhi cũng quá nghiêm rồi. Bất quá cũng là nhờ ngươi, mới dưỡng được Nhiễm tỷ nhi thận trọng gan lớn, vừa xinh đẹp lại thông minh."

Nhận được khích lệ, Thái thị lại đáp bằng một trận khiêm tốn.

Trường Trữ hầu phu nhân nhỏ giọng hỏi vào tai Thái thị:

"Bây giờ phía Bệ hạ lui hôn, vậy sau này Nhiễm tỷ nhi có tính toán gì?"

Thái thị nhìn thoáng qua Tạ Nhiễm, nhẹ giọng thở dài:

"Ài, còn tính toán gì nữa đâu. Lúc cha con bọn họ giấu diếm ta tự xin vào cung, đã không nghĩ tới đường lui, đang là hoàng hoa khuê nữ tốt đẹp lại đi một chuyến như vậy, tuy nói vào cung cùng Bệ hạ giả vờ, nhưng rồi vẫn hỏng thanh danh, còn ai dám lấy nó. Ta thấy sau này nó phải làm lão cô nương rồi, may mắn Tạ gia ta nuôi nổi, không sao."

Trường Trữ hầu phu nhân tưởng thật, nói ra:

"Sao lại muốn làm lão cô nương? Mấy nhà chúng ta, ai mà không làm việc cho Bệ hạ? Chỉ là việc có lớn có nhỏ, có khác biệt thôi. Nhiễm tỷ nhi thân là nữ tử mà có thể bỏ danh tiết vì đại nghĩa. Nữ tử có tình có nghĩa như làm lại phải lão cô nương, rất đáng tiếc."

Thái thị giả bộ thở dài, Trường Trữ hầu phu nhân lại hỏi:

"Đúng rồi, nếu Nhiễm tỷ nhi đã vào cung, bây giờ kẻ ác đền tội, sao Bệ hạ lại không trực tiếp lưu Nhiễm tỷ nhi trong cung luôn?"

Thái thị chỉ chỉ Tạ Nhiễm, thấp giọng, lập lờ nước đôi nói:

"Nó nha, không nguyện ý."

Trường Trữ hậu phu nhân lập tức minh bạch ý tứ Thái thị, chính là nói, Bệ hạ muốn lưu lại, chỉ là Nhiễm tỷ nhi không nguyện ý, nên Bệ hạ cũng không miễn cưỡng.

"Ài, Nhiễm tỷ nhi thật là một hài tử thẳng thắn, cũng là do trong nhà có tự tin, những gia đình khác ghen tị không bằng." Trường Trữ hậu phu nhân cảm khái xong, lại nói:

"Ngươi yên tâm, ta thân làm dì cũng không thể để một cô nương tốt như Nhiễm tỷ nhi làm gái lỡ thì, sau này nếu có ai thích hợp, ta nhất định giúp nàng xem mặt, để đó cho ta."

Trường Trữ hầu phu nhân nổi danh trong trong kinh là mai mối tốt, quen biết cũng rộng, nhà ai có lang quân nương tử vừa độ tuổi, hỏi bà thì chuẩn không cần chỉnh.

Lúc này Thái thị lập tức nhận ân tình của Trường Trữ hầu phu nhân: "Vậy ta cám ơn trước."

Hai người cùng nhau uống chén rượu, Trường Trữ hầu phu nhân nói sang sự tình của đại lang quân nhà Tín quốc công phủ, phàn nàn với Tín quốc công phu nhân:

"Đại lang nhà ngươi lại không ưng ý, đây đã là lần thứ tám, hắn cũng trưởng thành rồi, rốt cuộc là muốn thiên tiên ở đâu, ngươi nói rõ ràng với ta, ta đỡ phải phí công vì hắn."

Tín quốc công phủ Phù gia đại lang tuổi vừa mới hai mươi ba, gia thế trong sạch, sự nghiệp bản thân cũng có thành tựu, duy chỉ có hôn sự là trắc trở bấp bênh. Tín quốc công phu nhân vì hôn sự của đại nhi tử mà sầu muốn bạc cả đầu.

"Được rồi được rồi, ta biết ngươi vất vả. Quay đầu nếu sự thành, ta cho ngươi cái hồng bao lớn nhất luôn, bảo đảm mỹ danh bà mối đứng đầu kinh thành của ngươi sẽ truyền khắp thiên hạ." Tín quốc công phu nhân nói.

Trường Trữ hầu phu nhân bị bà chọc cười, vốn là lão tỷ muội trêu ghẹo lẫn nhau, chuyện làm mối này vốn là ngươi tình ta nguyện, có chút miễn cưỡng thôi thì tương lai cũng gặp phiền phức, vốn là không cưỡng cầu được. Chỉ là đại lang Phù gia này không bao giờ nói được lý do cự tuyệt cô nương nhà người ta, làm cho Trường Trữ hầu phu nhân khó mà tìm được người đúng ý hắn.

Nhân cơ hội này, Trường Trữ hầu phu nhân hỏi Tín quốc công phu nhân:

"Ngươi làm mẹ cũng không biết yêu thích của nhi tử sao? Nói với ta đi, ta vẫn chờ hồng bao tạ lễ của ngươi đây."

Tín quốc công phu nhân khó xử lắc đầu:

"Không hiểu nổi hắn. Ta cũng sắp hoài nghi hắn có phải là... Ài."

Thái thị bật cười:

"Phi phi phi, nào có mẹ ruột nói con trai mình như vậy."

Mọi người cười theo, lúc đang vui vẻ hòa thuận, đột nhiên tiền viện truyền tới một trận tiếng ồn ào hò hét, sau đó là vài tiếng vang, có người bị đá lăn vào vườn hoa xung quanh lều ấm, đập sập một góc lều.

Khách khứa sôi nổi nhìn về hướng đó, phát hiện người bị đá là nô mộc gác cổng của Tạ gia, trong đầu mọi người đều hiện lên một suy nghĩ:

Chà, có người đến quậy phá Tạ gia?

Tạ Đạc ngồi bên bàn khách nam, phụ thân không có ở đây, hắn chính là trưởng nam đinh trong nhà, khách khứa đều là do hắn tiếp đãi, hắn và mấy đường huynh đệ đang uống rượu cùng đại công tử của Binh bộ Thị lang thì nghe bên ngoài truyền tới tiếng đánh nhau.

Đặt chén rượu xuống liền gọi hộ viện gia đinh xông ra ngoài, hắn thật muốn xem xem là ai gan to bằng trời, dám đến Tạ gia hắn quậy phá.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Là người từng đánh cưng tè ra quần á, đoán xem gan có to hơm.

(~˘▽˘)~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio