Tạ Khuynh vui mừng hớn hở trở lại Ngưng Huy cung, cảm thấy đêm nay thậm chí mấy đêm về sau nữa đều sẽ rất thanh tịnh. Bởi vì thời điểm cẩu hoàng đế đuổi người thoạt nhìn là thật tức giận, mặc dù Tạ Khuynh cũng không biết hắn tức giận cái gì. Nhưng hắn tức giận đương nhiên sẽ không tới tìm Tạ Khuynh. Mà không tìm Tạ Khuynh, Tạ Khuynh liền có thể tự do tự tại bay lượn, chờ hắn tức ba bốn năm sáu bảy tám ngày, chỗ Khương ma ma thu được tin tức xác thực lão Tạ hồi kinh, khi đó Tạ Khuynh lại tùy tiện làm chút gì đi dỗ dành cẩu hoàng đế.
Dù sao hai người bọn họ là thông gia chính trị, có thân mà không có tâm, ai cũng không thể vì một chút việc nhỏ mà thật sự không thể vãn hồi, hòa thuận hay không chỉ cần nhìn vấn đề thái độ, chỉ cần thái độ đúng chỗ, sau khi cân nhắc thiệt hơn, hài hòa ngoài mặt vẫn có thể duy trì.
Tạ Khuynh có tự tin!
Tại Thượng thư phòng ngủ một ngày, Tạ Khuynh hiện tại long tinh hổ mãnh, chủ động yêu cầu tắm ướp cánh hoa, thư giãn thoải mái nằm dài trên giường đọc sách.
Đêm hôm ấy, cẩu hoàng đế quả nhiên không đến tìm nàng, Tạ Khuynh độc chiếm một giường đến bình minh, kế hoạch thành công.
Thần thanh khí sảng ăn xong điểm tâm, Tạ Khuynh để Phúc Như Đông Hải mang cần câu tới, chuẩn bị một hồi đi bên hồ nước câu cá phơi nắng.
Khương ma ma ở một bên ghi chép các mục lễ nghĩa qua lại vãng lai giữa các cung, mặc dù Ngưng Huy cung không cùng các nương nương cung khác qua lại, nhưng đáp lễ quà biếu vẫn phải có.
Bởi vì là giả mạo, cho nên Tạ Khuynh từ khi vào cung 'Độc lai độc vãng', trừ phi ngẫu nhiên gặp cùng mấy sự kiện lớn ngày tết tế lễ nhất định phải gặp mặt, bình thường hậu phi có mời, Khương ma ma đều thay Tạ Khuynh thoái thác hết, vì vậy hậu phi bọn họ trong lòng đều có phê bình kín đáo, nhưng không có cách, ai bảo gia thế bản thân không tốt như người ta, phân vị không cao như người ta.
Sau lưng nói Tạ Khuynh khó sống chung, khó hầu hạ, cao cao tại thượng cái gì, nói cứ nói đi, Tạ Khuynh lại không quan tâm.
Tiếp nhân cần cầu từ trong tay Phúc Như, Tạ Khuynh không có đi tới trước hồ nước, mà là đi vào trong hoa viên, dùng cái xẻng nhỏ đào mấy nhát, trông thấy trong đất bùn có hai đầu giun hồng hồng đang nhúc nhích, Tạ Khuynh dùng cái kẹp đem bọn nó moi ra, đặt vào trong chén nhỏ Đông Hải cầm.
Phúc Như Đông Hải một mặt ghét bỏ cùng sợ hãi, Tạ Khuynh cười nói:
"Câu cá nhất định phải dùng cái này. Ta khi còn bé cũng sợ, lão Tạ so với ta hỗn trướng hơn nhiều, trực tiếp đem cái đồ chơi này nhét vào tay ta, làm ta ghê tởm hai ngày không ăn cơm."
Phúc Như Đông Hải tưởng tượng xúc cảm dùng tay bắt con giun, cũng nhao nhao lộ ra thần sắc buồn nôn, ba người chụm trong hoa viên đào giun, Khương ma ma tới, không đành lòng nhìn thẳng, gọi người múc nước đến cho Tạ Khuynh rửa tay.
"Rửa cái gì nha, ta còn chưa có đào xong đâu." Tạ Khuynh đang cao hứng, một chút đều không muốn nghỉ tay.
Khương ma ma không nói lời gì đem tay Tạ Khuynh nhúng vào trong chậu nước:
"Nương nương đừng đùa, người Minh Trạch cung tới truyền ngài đi bồi giá."
Tạ Khuynh sững sờ hỏi: "Tại sao lại tới?"
Cẩu hoàng đế không phải đang tức giận sao? Tạ Khuynh cũng chưa có đi dỗ hắn, tự lành?
Cho dù trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng Hoàng đế tuyên triệu, Tạ Khuynh không muốn đi cũng phải đi, còn phải tăng lên mười hai phần tinh thần.
Rửa tay, đổi y phục, Tạ Khuynh nhận mệnh tiến về Minh Trạch cung.
Bước vào cửa chính điện, Tạ Khuynh liền không hiểu sao cảm thấy khí áp rất thấp. Tạ Khuynh nhìn bọn cung nhân chung quanh, kẻ nào cũng hận không thể đem đầu chôn vào ngực, bộ dáng không dám thở, câm như hến, câu nệ e ngại hơn hẳn bình thường.
Vạn công công từ chính điện đi ra: "Quý phi nương nương Vạn An, Bệ hạ mời nương nương tiến điện."
Tạ Khuynh đáp lời xong, nhỏ giọng hỏi Vạn công công:
"Công công, Bệ hạ hôm nay tâm tình thế nào?"
Vạn công công ngày thường nhận không ít đồ tốt từ Khương ma ma, đối Tạ Khuynh rất khách khí, nghe vậy mặc dù không dám nói quá nhiều, nhưng mấy việc nhỏ gật đầu, lắc đầu còn có thể làm được.
Chỉ thấy Vạn công công mày nhăn lại, lắc đầu mấy lần liên tiếp.
Tạ Khuynh hiểu rõ:
[ cẩu hoàng đế tâm tình không tốt, khẳng định phải mượn lửa để trút giận chuyện của mình! ]
[ ta phải tiên hạ thủ vi cường! ]
Tạ Khuynh xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ từ túi trong tay áo cấp tốc móc ra một bình sứ trắng, đổ ra một chút bột tiêu cay màu trắng.
Lấy dũng khí đem bột bôi trên mí mắt, dùng bàn tay xoa xoa bột phấn, hết xoa nhẹ lại vò, nhất thiết phải vò ra yếu ớt, vò ra tiều tụy, vò ra thống khổ như tiểu quả phụ khóc mộ chồng.
Một tràng thao tác, làm Vạn công công đứng bên cạnh nhìn ngây người.
Tạ Khuynh hai mắt đỏ rực, ướŧ áŧ long lanh, thảm hề hề tiến điện, yếu ớt như cây liễu trong gió dịu dàng quỳ gối trước long án Cao Tấn, dùng giọng bé như tiếng ruồi muỗi, giả bộ như đã khóc đến khàn giọng nói:
"Tham kiến Bệ hạ."
Cao Tấn cả đêm không ngủ, đáy mắt xanh đen, khuôn mặt lạnh lùng, biết Tạ Khuynh tiến đến, nhưng cũng không cho nàng bình thân.
Tạ Khuynh quỳ trên mặt đất, hốc mắt đong đầy nước mắt, nàng kiệt lực khống chế, muốn để dành lúc cẩu hoàng đế cho nàng đứng dậy sẽ cho nước mắt ào ào rơi xuống, bán thảm kiểu này hiệu quả sẽ tương đối tốt.
Thế nhưng nàng đợi nửa ngày, cẩu hoàng đế cũng không cho nàng đứng dậy.
[ mau kêu ta đứng dậy a. ]
[ nước mắt sắp chảy ngược vào trong luôn rồi! ]
[ mau lên! Khung cảnh mỹ nhân rơi lệ cũng không phải dễ gặp đâu. ]
Cao Tấn không chút dấu vết hừ lạnh một tiếng, vẫn là không kêu nàng đứng dậy, nhưng lại nhịn không được ngẩng đầu hướng nàng nhìn lại.
Chỉ thấy nữ nhân kia quỳ trên mặt đất, kiều kiều yếu ớt, tội nghiệp, y như hình tượng Tạ Nhiễm trong lòng người khác, điều kiện tiên quyết là Cao Tấn không nghe thấy tiếng lòng nàng.
Lúc mới bắt đầu nghe thấy tiếng lòng nàng, Cao Tấn còn cảm thấy nữ nhân này chính là trong ngoài không đồng nhất, có thể sự tưởng niệm của nàng với Tạ Viễn Thần làm Cao Tấn triệt để nổi lên lòng nghi ngờ, thế là tối hôm qua để Tô Biệt Hạc đi điều tra một chút sự tình, hiện tại hắn chính thức hoài nghi nữ nhân này không phải Tạ Nhiễm.
Nếu như không phải, Tạ gia hao tổn tâm cơ đưa cái đồ giả tiến cung đến tột cùng muốn gì?
Cuối cùng vẫn là trong lòng Tạ Viễn Thần có phản tâm sao? Cái gọi là quy thuận bất quá là kế sách tạm thời, Tạ gia của hắn đến tột cùng đang mưu đồ thứ gì?
Tạ Khuynh cảm giác được Cao Tấn đang nhìn mình, vội vàng ngẩng mặt lên, để hắn thấy rõ ràng vệt nước mắt trên mặt mình.
Nước mắt thì Cao Tấn không thấy được, chẳng qua hai con mắt sưng như hạch đào kia lại rất bắt mắt, Cao Tấn không rõ ngọn nguồn nhíu mày, nữ nhân này xuống tay với mình hung ác như thế chính là muốn hắn đau lòng phải không?
Ngu xuẩn!
"Đứng lên đi." Cao Tấn rốt cục nhả ra.
Tạ Khuynh trong lòng vui mừng:
[ hí hí, quả nhiên vẫn là khổ nhục kế dễ dùng. ]
[ công hiệu của bột tiêu cay đã hết, nước mắt cũng không chảy thêm nhiều được, đợi lát nữa lại bấm bấm đùi, xem có thể chảy thêm chút nữa không. ]
[ bây giờ nằm sấp trên lưng hắn khóc nhỉ? Hay là chui vào trong ngực hắn khóc đây? ]
[ chui vào trong ngực đi, tốt xấu gì cũng có thể ngồi. ]
Cao Tấn tai nghe tiếng lòng của nàng, lập tức có loại cảm giác cạn lời.
Nữ nhân này nếu như không phải Tạ Nhiễm, vậy là tùy thời tùy chỗ đều có thể bị phát hiện thân phận chân thật, dưới hoàn cảnh có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nàng còn có thể nhẹ nhàng như vậy, mỗi ngày trong lòng các loại ý nghĩ kỳ kỳ quái quái tầng tầng lớp lớp, cũng thật lợi hại.
Mà bây giờ trọng yếu nhất, chính là xác nhận nàng đến cùng có phải Tạ Nhiễm hay không.
Cao Tấn gọi nàng đến bên cạnh, cặp mắt kia nhìn gần lại càng thêm thê thảm.
Tạ Khuynh trong lòng đánh bàn tính nhỏ nhặt, vụиɠ ŧяộʍ nhìn chung trà trên bàn.
[ dâng ly trà đi, rồi sẩy tay rơi cái chén, liền có thể danh chính ngôn thuận ngã vào trong ngực hắn. ]
[ vậy có lộ liễu quá không? ]
[ ai nha, giữa nam nhân và nữ nhân chính là muốn lộ liễu mới có chuyện để bàn! ]
[ hai chữ duyên phận không đáng tin cậy, giữa nam nữ mà không tận lực, tình cảm như nước chảy, nếu không chặn lại, ào, cái gì cũng không còn! ]
Tự củng cố tâm lý một phen, Tạ Khuynh lập tức hành động, các bước bưng chén trượt chân đều nghĩ kỹ, ai biết sắp hành động lại bị Cao Tấn chen ngang:
"Lại đây."
Cao Tấn lùi về sau, dang cánh tay, đem vị trí trong ngực bày sẵn cho Tạ Khuynh.
[ ái chà, còn rất tự giác. ]
[ cũng tốt, đỡ phải giội một thân nước. ]
Tạ Khuynh bước tới, ngồi lên đùi Cao Tấn, sau đó yếu đuối không xương đem toàn bộ người đều tựa trên người hắn, hai tay vòng qua eo hắn, bắt đầu tay trái bấm tay phải, bấm xong trực tiếp đỏ cả vành mắt, ỏn à ỏn ẻn nói:
"Thần thiếp nghĩ là Bệ hạ không muốn thấy thần thiếp, hôm qua một đêm đều không ngủ, con mắt đau quá đau quá đi, nhưng cũng không sánh bằng đau lòng Bệ hạ không để ý tới người ta."
Tạ Khuynh ngẩng mặt khỏi bờ vai Cao Tấn, vờ làm ra vẻ ngửa đầu, lộ ra một góc độ quật cường bi thương của mình.
[ buồn nôn muốn chết! ]
[ tối hôm qua trước khi ngủ thành công ăn trộm đường, đọc sách lén, thành ra thức hơi khuya. ]
Cao Tấn âm thầm hừ lạnh, cúi đầu liếc mắt nhìn Tạ Khuynh một cái:
"Chẳng lẽ tối qua Trẫm thì có thể ngủ?"
Hai người ở gần, Tạ Khuynh đương nhiên cũng nhìn thấy đáy mắt xanh đen của Cao Tấn, khó hiểu chột dạ, vội ho một tiếng, một lần nữa gối lên vai Cao Tấn:
"Thần thiếp tâm đau quá. Bằng không, thần thiếp hiện tại bồi Bệ hạ ngủ một lát, thần thiếp xoa bóp huyệt vị giúp Bệ hạ được chứ?"
[ coi như thương xót ngươi, lão tử xoa cho ngươi thoải mái rồi ngủ! ]
[ đủ thành ý rồi đi. ]
Cao Tấn nhíu mày, ánh mắt quét về phía tấu chương trên bàn chồng chất như núi, nói:
"Trẫm cũng muốn ngủ, nhưng tấu chương còn chưa có phê xong."
Tạ Khuynh cũng nhìn lướt qua, nói:
"Tấu chương mãi mãi cũng phê không hết, Bệ hạ vẫn là phải bảo trọng long thể trước mới đúng."
Cao Tấn đưa tay nhéo nhéo mi tâm:
"Không được, có chút sổ gấp hôm nay nhất định phải phê xong."
[ nói không nghe phải không! ]
[ hay lắm, được lắm. Ngươi đã kính nghiệp như thế, vậy khỏi ngủ, dù sao cũng không liên quan đến ta! ]
"Bằng không, ái phi giúp trẫm phê a?" Cao Tấn vừa nói xong, Tạ Khuynh liền sửng sốt.
"Cái gì?" Tạ Khuynh vô ý thức hỏi một câu.
"Trẫm nói, trẫm mệt, thực sự không có tinh thần gì, hay là Quý phi thay trẫm phê tấu chương đi." Cao Tấn lặp lại một lần.
Tạ Khuynh cứng đờ, đầy trong đầu đều là ba chữ 'Phê tấu chương', xác định không phải mình nghe nhầm, Tạ Khuynh lập tức bắt đầu vắt hết óc cự tuyệt:
"Ha ha, Bệ hạ nói đùa. Hậu cung. . . Không được tham gia vào chính sự. Thần thiếp làm sao có thể thay quân phê duyệt tấu chương đâu? Cái này mà truyền đi, Ngự sử đài không công kích ta là gian phi có ý đồ bất lương, cầm giữ triều chính là không thể nào!"
[ phê tấu chương? Đùa cái gì vậy! ]
[ là ta bị điên, hay là cẩu hoàng đế bị điên? ]
Cao Tấn lại kiên trì:
"Không phải bắt ngươi làm thật, là ngươi đọc cho trẫm nghe, trẫm nói, ngươi phê duyệt lại."
[ không chỉ muốn ta viết, còn muốn ta đọc? ]
Tạ Khuynh choáng váng, triệt để choáng váng.
Hai chân chĩa xuống đất muốn chạy, bị Cao Tấn ấn eo ngồi xuống, một bản tấu chương đập tới trước mặt nàng, một cây ngự bút nhét vào tay nàng, Cao Tấn một tay ôm eo nhỏ của Tạ Khuynh, một tay chống đầu, nghiêng người sang chặn đường trốn của Tạ Khuynh, sau đó nhắm hai mắt, ôn nhu bổ một đao:
"Đọc a."
[ đọc cái gì mà đọc a? ]
[ ta đọc. . . đọc. . . đọc cái rắm! ]
Tạ Khuynh bất đắc dĩ, bỗng nhiên ôm bụng:
"Ây da, thần thiếp đau bụng; ây da, đầu, đầu cũng đau. Bệ hạ, thần thiếp thật sự không giúp được ngài, hay là ngài tìm người khác. . ."
Cao Tấn phảng phất giống như không nghe thấy, nhắm mắt dưỡng thần nói:
"Quý phi lúc trước còn nói đau lòng trẫm, chẳng lẽ lừa gạt trẫm?"
Tạ Khuynh ngượng ngùng cười một tiếng:
"Sao, sao lại thế được!"
[ kêu ta đọc tấu chương, con mẹ nó chứ, muốn đọc thì phải biết chữ mới được a! ]
[ bìa viết sáu cái chữ, ta chỉ nhận biết có hai chữ 'Hoàng thượng'. ]
[ trang bìa còn như vậy, nội dung bên trong còn không phải như thiên thư sao? ]
Cao Tấn mở hai mắt ra, nhìn trang bìa tấu chương viết sáu chữ triện 'Hoàng thượng duệ giám cẩn tấu', yên lặng cau mày dời mắt tới gương mặt xinh đẹp của Quý phi . . .