Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

chương 423

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Công bằng mà nói, Tiêu Lăng Phong nói rất đúng.

Nếu là người khác, có thể sẽ cảm động khi nghe điều này.

Nhưng Tiêu Hề Hề là cá muối.

Cá muối chỉ muốn nằm thoải mái trải qua một đời, không quan tâm người khác nghĩ gì.

Tiêu Hề Hề "Ông nói đúng, nhưng ta không muốn nghe."

Tiêu Lăng Phong cau mày chặt hơn "Sao con không hiểu chuyện như vậy? Cứ phải chịu nỗi khổ thất sủng thì mới biết gia đình đối với con quan trọng thế nào sao?"

Tiêu Hề Hề cúi đầu nhìn ngón chân mình "Ta biết tầm quan trọng của gia đình, nhưng ông không phải gia đình của ta."

Trước đó nàng từng nói rõ với Tiết thị, nếu Tiết thị và Tiêu Lăng Phong biết thức thời, hẳn là nên không còn hi vọng gì với nàng nữa.

Nhưng thấy thái độ của Tiêu Lăng Phong, ông chẳng những không từ bỏ hi vọng với nàng, thậm chí còn cố gắng thay đổi suy nghĩ của nàng.

Điều này làm Tiêu Hề Hề thấy chẳng có ý nghĩa gì.

Nếu đối phương không có ý định cân nhắc suy nghĩ của nàng, nàng cũng không thèm vòng vo với đối phương, dứt khoát nói thẳng.

Về phần kết quả thế nào? Thích thế nào thì cứ thế ấy!

Tiêu Lăng Phong không hài lòng với thái độ của nàng.

"Ta là cha con, sao không phải người nhà của con?"

Tiêu Hề Hề "Ông chỉ là cha về mặt huyết thống, về mặt tình cảm, ta không thừa nhận ông là cha."

Tiêu Lăng Phong "Con có cần phân biệt rõ ràng vậy không?"

Tiêu Hề Hề "Với ta mà nói, thì cần thiết."

Tiêu Lăng Phong không thể hiểu được suy nghĩ của nàng.

Dù trước đây ông có đối xử tệ bạc, thì cũng không cản trở hai người liên thủ.

Lùi một bước mà nói, ông càng mắc nợ nàng, thì càng có lợi cho nàng, vì nàng có thể lợi dụng điểm này bắt Tiêu gia làm nhiều việc hơn cho mình.

Dù thế nào thì nhận sự giúp đỡ của Tiêu gia chỉ có lợi chứ không hại.

Tiêu Lăng Phong cố hết sức thể hiện sự chân thành của mình "Đúng, trước đây chúng ta có lỗi với con, chúng ta không làm tròn trách nhiệm của phụ mẫu, ta có thể xin lỗi con, cũng sẵn lòng bù đắp cho con. Nếu con thật sự không thể vượt qua rào cản trong lòng, cũng không sao, ta không bắt con phải làm một đứa con gái hiếu thuận, chỉ cần con buông bỏ thành kiến, biết Tiêu gia chúng ta cùng phe với con là được rồi!"

Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại "Quan hệ của chúng ta bây giờ không phải rất tốt sao? Có cuộc sống riêng, không can thiệp nhau."

Tiêu Lăng Phong cảm thấy bản thân đã rất hạ mình, nhưng vẫn không thể thương lượng với Tiêu Hề Hề.

Chút kiên nhẫn cuối cùng của ông đã cạn, không khỏi mắng một câu.

"Rốt cuộc trong đầu ngươi đang chứa gì vậy? Có người thân trước mắt lại không nhận, cứ nhất quyết để mình sống như trẻ mồ côi?!"

Vừa nói xong, ông liền hối hận.

Ông nhìn khuôn mặt Tiêu Hề Hề, nhưng nàng vẫn luôn cúi đầu, không thể nhìn rõ thay đổi trên khuôn mặt của nàng.

Tiêu Lăng Phong cố gắng sửa đổi "Xin lỗi, vừa rồi ta quá xúc động, con cứ xem như ta chưa nói gì."

Tiêu Hề Hề "Ông nói đúng, ta là trẻ mồ côi."

Trước khi xuyên tới đây, nàng là một đứa trẻ mồ côi.

Cha mẹ bị tai nạn xe qua đời, chỉ còn lại một mình nàng, người thân không muốn nhận nuôi nên đành gửi nàng vào cô nhi viện.

Điều kiện ở trại trẻ mồ côi đó rất tệ, những đứa trẻ thường chỉ được ăn một bữa.

Tiêu Hề Hề thường ở trong trạng thái chịu đói quanh năm.

Chính vì sợ đói nên nàng mới đặc biệt thích ăn.

Chỉ khi ăn no, nàng mới cảm thấy an tâm.

Nàng có thể hiểu mong muốn quyền lực của Tiêu Lăng Phong, nhưng nàng không muốn trở thành loại người đó.

Đối với nàng, chỉ cần có cơm ăn áo mặc và một chỗ ngủ là đủ.

Đấu trí quá mệt mỏi, nàng không làm được.

Sắc mặt Tiêu Lăng Phong rất khó coi.

Vừa nãy ông chỉ nhất thời xúc động nói lời tức giận nhưng Tiêu Hề Hề lại thừa nhận, thật sự coi mình là trẻ mồ côi.

Tiêu Lăng Phong nghiến răng nói "Ta và mẹ con còn chưa chết!"

Tiêu Hề Hề không nói nữa.

Sau đó dù Tiêu Lăng Phong nói gì, nàng cũng chỉ im lặng.

Nàng không cãi cũng không quậy, chỉ lặng lẽ đứng trước mặt ông.

Nàng dùng sự im lặng dựng lên một rào cản vô hình, từ chối tiếp nhận mọi thông tin từ Tiêu Lăng Phong.

Tiêu Lăng Phong đối mặt với Tiêu Hề Hề như vậy, chỉ hận rèn sắt không thành thép, càng cảm thấy bất lực.

Lúc này, Thái tử đi tới.

Thật ra Thái tử sớm đã chú ý động tĩnh ở đây, ánh mắt hắn luôn quét về phía này.

Hắn thấy Tiêu Lăng Phong và Tiêu Hề Hề đứng nói chuyện, do khoảng cách quá xa nên hắn không nghe rõ hai cha con nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ tâm trạng của hai cha con không được tốt.

Lúc đầu hắn còn thấy Tiêu Hề Hề nói chuyện, nhưng sau đó Tiêu Hề Hề cúi đầu im lặng, chỉ có Tiêu Lăng Phong vẫn lảm nhảm.

Cảnh này lọt vào mắt Lạc Thanh Hàn, khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Thấy Thái tử đến gần, Tiêu Lăng Phong lập tức thu lại cảm xúc, cung kính hành lễ.

"Bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn phớt lờ ông, tầm mắt vẫn luôn nhìn Tiêu Hề Hề.

Vốn Tiêu Hề Hề đang cúi đầu, nghe thấy Thái tử đến, nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu, giọng nghẹn ngào gọi một tiếng.

"Thái tử Điện hạ."

Nàng không nói nhiều, cũng không khóc, nhưng trong mắt Thái tử, nàng lại cực kỳ đáng thương.

Giây phút này, giữ khoảng cách, kiềm chế gì đó đã biến mất!

Lạc Thanh Hàn hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng an ủi.

Nhưng vì có người đang nhìn, hắn không muốn khiến người ngoài cảm thấy "Tiêu trắc phi rất tùy tiện", chỉ đành cố gắng kiềm chế xúc động muốn ôm nàng, giơ tay xoa đầu nàng, nhỏ giọng hỏi.

"Ăn cơm chưa?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Chưa."

"Cùng đi ăn thôi."

Trong khi nói, Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng dẫn nàng đi về phía trước.

Đi được hai bước, hắn dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng giọng điệu tức thì lạnh lùng.

"Sau này khanh tránh xa Tiêu trắc phi một chút."

Tiêu Lăng Phong giật mình, cuống quít chắp tay "Vâng."

Ông nhìn bóng lưng Thái tử kéo Tiêu trắc phi đi, trong lòng vô cùng phức tạp.

Ông vui mừng vì Thái tử còn coi trọng Tiêu trắc phi, nhưng cũng phiền lòng vì Tiêu trắc phi bài xích Tiêu gia.

Nếu chỉ có Tiêu trắc phi bài xích Tiêu gia thì không sao, nhưng nếu Thái tử bị ảnh hưởng, cũng nảy sinh bài xích Tiêu gia thì phải làm sao?

Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề về xe ngựa của mình.

Thường công công đã chuẩn bị sẵn một chiếc bàn thấp, Thường công công nhanh tay bày thức ăn lên bàn, sau đó thức thời lui ra ngoài, nhường không gian trong xe cho Thái tử và Tiêu trắc phi.

Điều kiện ngoài trời có hạn, ngự trù nấu món có hơi đơn giản, nhưng ít nhất có thịt có rau, mùi vị cũng không tồi.

Tiêu Hề Hề đối mặt với đồ ăn ngon, tức thì vứt mấy chuyện không vui ra sau đầu.

Nàng ăn một cách vui vẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio