Tiêu Hề Hề khó hiểu nói: "Chỉ là vì một chút việc nhỏ như vậy, hoàng hậu nương nương hà tất phải xuống tay tàn nhẫn như thế?"
Lạc Thanh Hàn đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê chung trà bên cạnh, nhàn nhạt giảng giải.
"Mẫu hậu dùng hành động thực tế nói cho ta một đạo lý, mềm yếu chính là nguồn khởi của mọi tội lỗi.
"
Tiêu Hề Hề nhìn hắn, vẫn chưa hiểu ra được ý tứ khổ sở trong lời nói của hắn, nhất thời nàng cũng không biết nên an ủi hắn hay là nên bỏ qua chủ đề buồn đau này?
Không chờ nàng cân nhắc, Lạc Thanh Hàn tiếp tục mở lời.
"Lần này nam hạ, nàng cùng đi với ta.
"
Tiêu Hề Hề bị dọa đến mức thịt vịt cuốn xong rớt bạch trên bàn.
Nàng mắt hạnh trợn lên, mặt đầy kinh ngạc.
"Thiếp cũng đi nam hạ? Sao lại vậy ạ?"
Lạc Thanh Hàn: "Nghi thức cầu mưa cần sự trợ giúp của nàng.
"
Tiêu Hề Hề định nói nàng có thể viết cho hắn quy trình của nghi thức, hắn mang theo lên đường là được, nhưng lời nói đến miệng, nàng lại nuốt trở vào.
Kỳ thật, nàng cũng có điểm không yên tâm.
Bồi hắn đi một chuyến cũng tốt, dù sao cũng là người nàng lựa chọn, vạn nhất hắn ở trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?
Tuy nói nàng đã tính một quẻ cho hắn, hắn chuyến này tính mạng vẫn được bảo đảm, nhưng trên đời này ngoài chuyện sống chết còn rất nhiều nguy hiểm khác, nàng vẫn nên tự mình cùng đi để ý hắn cho ổn thỏa.
Tiêu Hề Hề thở dài: "Được ạ.
"
Lần này đổi thành Lạc Thanh Hàn cảm thấy ngạc nhiên.
Theo hiểu biết của hắn đối với Tiêu lương đệ, nữ nhân này có thể nằm liền không ngồi, có thể ngồi liền không đứng, vừa lười lại còn không muốn nhúc nhích, bảo nàng theo hắn trèo đèo lội suối đi phương nam, nàng khẳng định sẽ tìm mọi cách mà cự tuyệt.
Lại không nghĩ rằng, nàng giãy giụa chút ít cũng không, một lời đã đáp ứng rồi.
Lạc Thanh Hàn có điểm tò mò:
"Bên ngoài không thoải mái như trong hoàng cung, nàng nếu cùng ta đi phương nam, khả năng sẽ phải chịu khổ không ít, nàng thật sự nguyện ý sao?"
Tiêu Hề Hề nói nhỏ: "Chịu khổ thì khổ, chỉ cần có thể ở bên điện hạ là được.
"
Lạc Thanh Hàn ngẩn ra.
Giờ khắc này, hắn không thể nói rõ cảm xúc của mình là gì, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, như là giữa tiết trời mùa đông giá rét, uống xong một chén canh gừng ấm, vô cùng thoải mái.
Tiêu Hề Hề nhặt lên miếng thịt vịt cuốn chưa ăn xong rơi trên bàn cái kia, tiếp tục hì hụi đưa lên miệng ăn.
Rời khỏi hoàng cung sẽ không được ăn vịt nướng ngon như vậy, thừa lúc hiện tại còn có thể ăn, nàng muốn ăn nhiều một chút!
Lạc Thanh Hàn phục hồi lại tinh thần, thanh âm so với ngày thường ôn hòa hơn.
" ngày sau khởi hành, nàng trong khoảng thời gian này sắp xếp một chút, việc này không cần nói cho những người khác biết.
"
Tiêu Hề Hề mắt trông mong hỏi:
"Thiếp thân có thể mang theo Bảo Cầm không?"
Lạc Thanh Hàn thanh âm lập tức khôi phục thành lãnh khốc vô tình trở lại: "Không thể, ta chỉ định mang theo một mình nàng, đến lúc đó nàng còn phải cải trang giả dạng một chút.
"
Tiêu Hề Hề muốn khóc, không có Bảo Cầm bên người, không còn ai làm đồ ăn ngon cho nàng, cuộc sống này nàng còn gì nuối tiếc nữa sao.
Nàng nghĩ đến chuyện ăn mà buồn bã, lại ăn nhiều hơn.
Vịt nướng trên bàn đã bị nàng tiêu diệt sạch sẽ, ngay cả đồ ăn kèm cũng bị nàng quét sạch.
Lạc Thanh Hàn đối với chuyện này đã thấy nhiều không trách.
Hắn đứng lên: "Đêm nay ta còn có công văn chưa xử lý, không thể ngủ lại cùng nàng.
"
Tiêu Hề Hề cố khống chế khóe miệng đang nhếch lên, nỗ lực biểu hiện sự thất vọng: "Là vậy sao! "
Xem ra đêm nay nàng có thể ngủ một mình, giường lớn như vậy, nàng có thể tùy tiện lăn qua lăn lại, nghĩ đến mà vui vẻ không thôi!
Nàng nhanh nhau lau khô tay cùng miệng, đứng dậy tiễn Thái Tử ra cửa.
.