Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

chương 1102: ngươi không thể nhẹ tay hơn được sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Hề Hề quyết tâm vặn mạnh tay.

Chỉ nghe thấy một tiếng rắc.

Xương cổ của Thiên Yển chân nhân bị nàng bẻ gãy!

Lão mở to mắt, con ngươi đột nhiên co lại, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.

Lão dường như không ngờ Tiêu Hề Hề sẽ giết lão.

Theo lý mà nói, hiện giờ Tiêu Hề Hề và Uất Cửu đang bị bao vây, nếu muốn thoát thân, cơ hội duy nhất của bọn họ là bắt Thiên Yển chân nhân làm con tin, ép phản quân chừa đường sống cho bọn họ.

Chính vì vậy mà Thiên Yển chân nhân mới dám phản kháng.

Không thể ngờ là Tiêu Hề Hề giết lão thật.

Tiêu Hề Hề dám giết lão thật!

Thiên Yển chân nhân không còn sức lực ngã xuống đất, hai mắt nhắm chặt, trong mắt còn hiện lên vẻ kinh ngạc và không cam lòng.

Nét mặt lão đông cứng vào khoảnh khắc này mãi mãi.

Đám phản quân trơ mắt nhìn môn chủ chết trước mặt bọn họ, bầu không khí ngưng trệ trong giây lát, rồi bọn họ bộc phát thù hận và cơn giận tột độ.

Môn chủ không chỉ là thủ lĩnh, mà còn là đấng cứu thế dẫn bọn họ đến thế giới mới tươi sáng.

Nhưng bây giờ, đấng cứu thế của bọn họ đã chết.

Điều này có nghĩa bọn họ sẽ không bao giờ đến được thế giới mới tươi sáng.

Bọn họ không thể nhìn thấy thế giới mới, chỉ có thể ở lại thế giới cũ bẩn thỉu hôi hám này chịu khổ.

Đám phản quân này nổi điên triệt để, liều mạng lao về phía Tiêu Hề Hề và Uất Cửu.

Bọn họ phải chém hai kẻ này thành ngàn mảnh!

Uất Cửu đá cái bàn trước mặt.

Chiếc bàn bay về phía phản quân, chặn phản quân được một lúc.

Tiêu Hề Hề nhân cơ hội nhanh chóng lui về sau, Uất Cửu nắm cánh tay nàng, bay lên xà nhà.

Tiêu Hề Hề vung phất trần trong tay đánh vỡ mái ngói, những viên gạch lớn rơi xuống, phản quân bên dưới phải lùi lại tránh những viên gạch rơi xuống.

Phản quân bên dưới bắn tên vào hai người.

Uất Cửu giơ tay bắt một mũi tên bay về phía Tiêu Hề Hề.

Gã thả lòng bàn tay đầy máu, ném mũi tên dính máu trở về.

Mái nhà xuất hiện một lỗ lớn.

Tiêu Hề Hề và Uất Cửu nhảy ra ngoài.

Hai người bước lên mái nhà, nhanh chóng tiến về phía trước.

Lúc này trời đã tối, gió đêm lạnh như cắt, thổi qua mặt làm da mặt hai người thấy đau nhức.

Áo choàng trên người Tiêu Hề Hề đã không còn, tay nàng nắm chặt phất trần bạc.

Mái tóc dài trắng như tuyết tung bay trong gió đêm, đôi môi mím chặt, khuôn mặt trắng nõn có chút tiều tụy.

Uất Cửu vô thức liếc nhìn nàng, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác kỳ lạ.

Như thể một nét bút đã vẽ nên hình ảnh của nàng lúc này vào lòng gã, để lại dấu ấn khó phai.

Có lẽ người khác sẽ thấy ngoại hình của Tiêu Hề Hề rất kỳ lạ, tuy khuôn mặt nàng còn trẻ nhưng tóc đã bạc trắng, trông nàng như mắc căn bệnh lạ nào đó.

Nhưng Uất Cửu lại cảm thấy nàng thế này trông càng đẹp hơn.

Đặc biệt là khi nàng cùng gã kề vai chiến đấu, càng đẹp động lòng người.

Gã không khỏi nhếch khóe miệng, bất giác cười thành tiếng.

Tiêu Hề Hề nghe thấy tiếng cười của gã chỉ cảm thấy khó hiểu, tên này lại nổi điên gì nữa?

Bây giờ nàng không có thời gian để ý tới gã.

Vì nghe thấy tiếng phản quân ngày càng nhiều, phản quân đuổi theo phía sau cũng ngày càng gần.

Số lượng quân địch quả thật là quá nhiều.

Dù hai người có võ công tuyệt thế cũng không thể lành lặn thoát khỏi nhiều người như vậy.

Chợt âm thanh xé gió vang lên bên tai.

Một mũi tên sắc nhọn bay về phía hai người họ!

Tiêu Hề Hề và Uất Cửu cúi người xuống tránh mũi tên.

Nhưng trước khi hai người đứng thẳng lên, hàng trăm mũi tên sắc nhọn khác đã bay về phía bọn họ.

Đưa mắt nhìn sang, mũi tên như mưa!

Tiêu Hề Hề căng thẳng, không dám chọi cứng, nàng lập tức nhảy khỏi mái nhà đáp xuống đất cùng với Uất Cửu.

Nhưng ngay sau đó, nhiều phản quân lao tới từ mọi hướng.

Uất Cửu nắm cánh tay nàng kéo về sau.

“Đi bên này!”

Tiêu Hề Hề thuận theo sức kéo của gã chạy về bên này.

Bên này là một hoa viên.

Huyện lệnh của huyện Du Môn có lẽ là một văn nhân nho nhã rất thích hoa cỏ sân vườn, ông ấy đặc biệt xây một hoa viên vô cùng đẹp đẽ ở hậu viện nha môn, không chỉ có các loại hoa cỏ kỳ lạ, còn có đường mòn đầy cây xen kẽ trong đó.

Những con đường mòn này ẩn mình giữa những bụi hoa và rừng cây rậm rạp khiến chúng trở nên mờ ảo.

Ngày thường dạo chơi sẽ trông đẹp đẽ và tao nhã.

Tuy nhiên, đối với người không quen thuộc nơi này thì những con đường quanh co bí mật này giống như mê cung phức tạp, rất dễ mất phương hướng.

Uất Cửu và Tiêu Hề Hề đi loanh quanh bên trong, dần bỏ lại đám người truy đuổi phía sau.

Nhưng bọn họ vẫn chưa thể ra ngoài.

Phản quân vẫn đang tìm hai người trong hoa viên, bên ngoài chắc chắn có người canh giữ, nếu hai người ra ngoài lúc này chắc chắn sẽ bị đám người đó tấn công.

Hai người vừa nghỉ ngơi được một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Có người đuổi kịp rồi!

Uất Cửu “Chúng ta vào hang động phía trước trốn đi.”

Phía trước có một hòn non bộ cao làm bằng đá Thái Hồ, dưới hòn non bộ có một cái hang vừa đủ cho hai người chui vào.

Uất Cửu và Tiêu Hề Hề chui vào hang.

Lối vào hang bị dây leo che lại.

Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể thấy ở đây có hang động.

Tiêu Hề Hề và Uất Cửu áp lưng vào tường đá lạnh lẽo, tập trung nín thở, lắng nghe tiếng bước chân ngày càng gần, rồi từ từ xa dần.

Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Uất Cửu trượt dọc theo vách đá ngồi trên đất, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương trong lòng bàn tay.

Tiêu Hề Hề nằm ngay cửa hang nhìn ra ngoài, xác định đám người truy đuổi đã đi thật thay còn trốn gần đó chờ bọn họ xuất hiện.

Lúc nàng quay lại, nhìn thấy Uất Cửu dùng vạt áo của mình xử lý vết máu trong lòng bàn tay.

Động tác rất thô bạo, như thể thứ gã đang lau không phải là tay mình mà là một hòn đá không có cảm giác.

Tiêu Hề Hề nhịn không được nữa, lên tiếng nhắc nhở.

“Ngươi không thể nhẹ tay hơn được sao?”

Uất Cửu nhướng mi, cười như có như không nói.

“Từ nhỏ ta đã xử lý vết thương như thế này, nếu cô nhìn ngứa mắt thì tới giúp ta đi. Muốn làm người tốt thì đừng chỉ nói suông, nói bằng miệng thì ai mà chả biết?!”

Tiêu Hề Hề thấy gã lại giở tính quái gở, bĩu môi nói “Ta không muốn làm người tốt, ngươi đừng xem ta là người tốt, dù gì đó cũng là tay ngươi, có tàn phế cũng không liên quan gì đến ta, ngươi thích làm gì thì làm!”

Uất Cửu cười giễu “Nếu bây giờ người bị thương là Hoàng đế, cô có bày ra bộ dạng không liên quan đến mình thế này không? Hay nếu đổi lại là hắn bị thương, cô sẽ đổi một bộ mặt khác?”

Tiêu Hề Hề tức giận nói “Ngươi bị thương thì liên quan gì chàng? Ngươi đừng có mà kéo chàng vào.”

Uất Cửu hoàn toàn mất đi tâm trạng xử lý vết thương.

Gã ngả người ra sau, lạnh lùng nói “Ta còn chưa kịp nói gì, cô đã gấp gáp bảo vệ hắn rồi, có vẻ như cô rất thích hắn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio