Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

chương 874: hoàn toàn không phòng bị được!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Hề Hề nắm tay Anh vương phi, nhẹ giọng cầu xin.

“Cô có thể giúp bổn cung không?”

Bộ Sanh Yên không chút do dự đồng ý.

“Được.”

Lạc Dạ Thần nôn nóng “Khoan đã, ta còn chưa đồng ý mà, nàng đừng phá ta chứ.”

Bộ Sanh Yên “Chàng quên điều thứ hai trong gia quy rồi à?”

Lạc Dạ Thần “Việc lớn nghe ta, việc nhỏ nghe nàng, nhưng mà ……”

Bộ Sanh Yên ngắt lời y “Chỉ là một tờ báo thôi, chuyện nhỏ như vậy ta cũng không thể quyết định sao?”

Lạc Dạ Thần không nói nên lời.

Đối với những người khác, việc thành lập một tờ báo là việc lớn. Nhưng đối với Anh vương, thì không phải việc gì lớn.

Y có tiền, có quan hệ, xưởng in lúc nào cũng sẵn sàng, tất cả các tiệm sách lớn trong thành đều nể mặt y, chỉ cần y nói một lời, chuyện chắc chắn sẽ thành.

Lạc Dạ Thần thoáng thấy nụ cười của Quý phi, căm hận nghiến răng.

Y tính sai rồi, vậy mà để Quý phi lợi dụng Anh vương phi.

Nếu biết sớm thì đã không để Anh vương phi gặp Quý phi!

Tức chết mà!

Tiêu Hề Hề đề nghị “Bổn cung nghe nói Anh vương cũng biết viết truyện, đợi tờ báo thành lập xong, ngài có thể đăng truyện của mình lên báo theo kỳ, nói không chừng sẽ có rất nhiều người thích.”

Lạc Dạ Thần khinh thường hừ một tiếng “Cô lại muốn lừa ta, ta sẽ không mắc lừa nữa!”

Tiêu Hề Hề “Bổn cung nói thật, ngài có thể nhờ người làm một bảng đánh giá ở trước cửa các tiệm sách lớn. Sau khi độc giả đọc báo xong thì có thể đăng ý kiến và suy nghĩ của mình lên bảng tin. Đến lúc đó ngài có thể xem được rất nhiều lời khen ngài viết hay trên bảng tin!”

Lạc Dạ Thần thích nhất cảm giác được chú ý và khen ngợi, y nghe xong không kiềm được dao động.

Nhưng y vẫn cứng miệng nói.

“Bổn vương đường đường là Anh vương, sao phải viết truyện cho người khác đọc?”

Tiêu Hề Hề “Ngài tiện tay viết câu chuyện mình thích mà thôi, ngài viết truyện là vì sở thích, quan tâm người khác xem hay không làm gì.”

Lạc Dạ Thần lại đột nhiên không vui “Bọn họ dám không xem truyện bổn vương viết?”

Tiêu Hề Hề biết người này đã động lòng rồi.

Như vậy, hẳn là y sẽ để tâm vào chuyện thành lập tờ báo hơn.

Bộ Sanh Yên giữ Quý phi ở lại vương phủ dùng bữa trưa, Quý phi vui vẻ đồng ý.

Ăn trưa xong, Tiêu Hề Hề đứng dậy cáo từ.

Bộ Sanh Yên và Lạc Dạ Thần cùng tiễn nàng ra ngoài.

Bộ Sanh Yên và Quý phi đi phía trước, sánh vai nhau vừa đi vừa trò chuyện, trông rất hòa hợp.

Lạc Dạ Thần đi phía sau.

Y nhìn hai nữ nhân đi phía trước, thầm nghĩ.

Vừa nãy Quý phi nói là nghe nói y biết viết truyện.

Quý phi nghe ai nói chuyện này?

Y nhớ người biết chuyện này rất ít, ngoài Lạc Thanh Hàn và Tiêu trắc phi, chỉ còn y và Bộ Sanh Yên.

Y và Bộ Sanh Yên chưa từng nói ai biết, Lạc Thanh Hàn cũng không giống loại người sẽ tiết lộ bí mật của người khác.

Vậy thì chỉ còn lại một người là Tiêu trắc phi.

Trước đây, y muốn Bộ Sanh Yên dò thám Quý phi, kết quả phát hiện Bộ Sanh Yên mang thai, thế nên chuyện dò thám bị bỏ qua.

Có lẽ bây giờ nên thử xem.

Lúc gần đến cổng, Lạc Dạ Thần đột nhiên hét lên.

“Tiêu Hề Hề!”

Tiêu Hề Hề vô thức dừng bước, quay đầu lại.

Quay được một nửa thì dừng lại.

Cả người nàng cứng đờ tại chỗ.

Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên cũng dừng lại.

Cả hai nhìn chằm chằm Quý phi.

Nét mặt Tiêu Hề Hề lộ vẻ kinh ngạc “Làm sao ngài biết nhũ danh của bổn cung là Hề Hề? Nhưng bổn cung không phải họ Tiêu, bổn cung theo họ Khương của mẫu hậu, tên đầy đủ của bổn cung là Khương Hề Hề.”

Lạc Dạ Thần nghi ngờ nhìn nàng.

“Trùng hợp đến vậy sao?”

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Sao vừa rồi ngài đột nhiên gọi bổn cung là Tiêu Hề Hề? Bổn cung không phải tên này.”

Lạc Dạ Thần hỏi ngược lại “Sao cô biết ta đang gọi cô?”

Tiêu Hề Hề “Ở đây không phải chỉ có ba chúng ta thôi sao? Nếu ngài không gọi bổn cung, lẽ nào gọi Anh vương phi à? Nhưng bổn cung nhớ tên của Anh vương phi không phải là Tiêu Hề Hề.”

Lạc Dạ Thần nhìn chằm chằm nàng một lúc, như thể muốn nhìn ra gì đó trên mặt nàng.

Nhưng có nhìn thế nào thì Quý phi vẫn là dáng vẻ mù mờ không hiểu gì.

Bộ Sanh Yên nói “Vừa nãy có lẽ Anh vương buồn chán hét cho vui thôi, xin Quý phi nương nương đừng trách.”

Tiêu Hề Hề mỉm cười nói “Không sao.”

Ba người bước ra khỏi cổng vương phủ.

Tiêu Hề Hề lên xe, Bộ Sanh Yên và Lạc Dạ Thần đứng trên bậc thang nhìn xe ngựa rời đi.

Khi xe ngựa đi xa, Lạc Dạ Thần vẫn đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Y nghi hoặc hỏi “Rốt cuộc Quý phi có phải là Tiêu trắc phi không?”

Bộ Sanh Yên xoay người vào trong, vừa đi vừa nói “Phải hay không cũng không liên quan gì tới chúng ta.”

Lạc Dạ Thần “Nhưng ta tò mò mà! Ta rất muốn biết đáp án, nàng cảm thấy Quý phi nói thật không? Hay là đang lừa ta?”

Bộ Sanh Yên thấy y rất quan tâm chuyện này, bèn đứng lại, nghiêm túc nói.

“Nếu Quý phi nói thật, vậy chứng tỏ Quý phi không phải Tiêu trắc phi, tất cả chỉ do chàng tưởng tượng ra thôi.”

Lạc Dạ Thần “Nhưng lỡ Quý phi lừa ta thì sao?”

Bộ Sanh Yên “Nếu Quý phi lừa chàng, chứng tỏ là cố ý giấu giếm, thế tại sao phải giấu? Đương nhiên là không muốn chàng biết sự thật, nếu Quý phi không muốn nói chàng biết, chàng cần gì phải bới móc bí mật của người ta? Chẳng phải tự chuốc phiền phức sao?”

Lạc Dạ Thần không nói nên lời.

Bộ Sanh Yên “Nếu chàng có thời gian nghĩ mấy chuyện này, chi bằng bắt đầu nghĩ chuyện thành lập tờ báo đi.”

Lạc Dạ Thần bị thuyết phục.

Y thành thật ra ngoài tìm người, chuẩn bị bắt tay vào việc.

Tiêu Hề Hề ngồi xe ngựa về cung, trên đường còn mua vài món ngon.

Nàng ăn suốt chặng đường về.

Ban đêm, Lạc Thanh Hàn lại đến cung Vân Tụ.

Tiêu Hề Hề nói với hắn chuyện Lạc Dạ Thần đồng ý thành lập tờ báo.

Cuối cùng, nàng còn nhắc đến chuyện Lạc Dạ Thần gọi tên nàng.

Nét mặt vốn bình thản của Lạc Thanh Hàn trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Hắn hỏi “Anh vương nghi ngờ nàng rồi?”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Ừm, rõ ràng y đang dò thám ta, ta miễn cưỡng gạt bỏ nghi ngờ của y, nhưng ta đoán Anh vương phi nhận ra rồi.”

Chuyện xảy ra đột ngột, nàng nhất thời chỉ có thể bịa ra cái cớ miễn cưỡng đối phó với Anh vương, còn Anh vương phi thì chắc chắn không được.

Tiêu Hề Hề hoàn toàn không ngờ Anh vương lại đột nhiên ra chiêu này.

Hoàn toàn không phòng bị được!

Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Anh vương làm việc luôn như vậy, nghĩ gì nói đó.”

Tiêu Hề Hề “Chúng ta có cần nói chuyện với Anh vương phi không?”

Lạc Thanh Hàn gật đầu “Ừm.”

Nếu Anh vương phi nhận ra rồi, giấu nữa cũng chỉ lừa mình dối người, chi bằng nói chuyện thẳng thắn với nàng, tránh để nàng tự bổ não làm mọi chuyện phức tạp hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio