Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

chương 965: oán hận trong lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhân lúc vương phi và Tiểu Ngố Ngố nghỉ ngơi, Lạc Dạ Thần hỏi quản gia quá trình sinh nở của vương phi.

Sau khi biết có người hạ độc trong canh nhân sâm hại vương phi, cơn giận của Lạc Dạ Thần dâng đến đỉnh điểm.

Y giận dữ chạy đến chỗ Hoàng đế, muốn biết kết quả thẩm vấn.

Kết quả thị nữ bưng canh nhân sâm hoàn toàn không biết gì, bà đỡ bảo nàng đi lấy canh, nàng nghe lời làm theo, chuyện hạ độc không liên quan gì đến nàng.

Lạc Dạ Thần hỏi “Những người khác đâu? Ai phụ trách nấu canh nhân sâm? Đã kiểm tra hết người trong bếp chưa?”

Vì quá nóng lòng nên thái độ khó tránh khỏi có hơi kích động.

Định Viễn Hầu ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Anh vương kiềm chế thái độ, y đang nói chuyện với Hoàng đế, không phải thẩm vấn nghi phạm.

Định Viễn Hầu sợ Hoàng đế bất mãn với Anh vương, lập tức nhìn Hoàng đế, cung kính nói.

“Chuyện này liên quan đến an toàn của hai mẹ con vương phi, vương gia có hơi nóng lòng, xin bệ hạ đừng so đo với y.”

Lạc Thanh Hàn không quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, xua tay tỏ ý không sao.

Hắn bình tĩnh nói “Đã kiểm tra hết người trong bếp, không có ai đáng nghi.”

Lạc Dạ Thần khó tin nói “Sao có thể? Nếu không có ai đáng nghi, vậy độc trong canh nhân sâm từ đâu ra?”

Lạc Thanh Hàn không nói nên lời.

Đây cũng chính là điểm làm hắn khó hiểu.

Tất cả những người trong phủ có thể tiếp xúc với canh nhân sâm đều đã được kiểm tra cẩn thận.

Xem xét từ thời gian, địa điểm hay động cơ, bọn họ đều không có khả năng gây án.

Độc trong canh nhân sâm giống như tự dưng xuất hiện.

Lạc Dạ Thần không bỏ cuộc, quyết định tự mình điều tra lại.

Lạc Thanh Hàn không nói nhiều, bảo cấm vệ thả tất cả những người đó ra.

Lạc Dạ Thần tập hợp mọi người trong sân, tiến hành thẩm vấn từng người một.

Định Viễn Hầu đứng một bên nhìn, đôi mắt sắc bén lướt qua từng người có mặt, một khi có người lộ ra vẻ chột dạ sẽ lập tức bắt lấy.

Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề cũng muốn biết kết quả thẩm vấn nên ngồi bên cạnh quan sát.

Tất cả những người có thể tiếp xúc với canh nhân sâm đều ở đây, tổng cộng chỉ có sáu người.

Mặc dù Lạc Dạ Thần hỏi cực kỳ cẩn thận, dùng hết mọi thủ đoạn ép buộc, nhưng vẫn nhanh chóng hỏi hết sáu người, kết quả vẫn vậy, mọi người trả lời hoàn chỉnh, không phát hiện ra điều gì đáng nghi.

Lạc Dạ Thần nóng lòng đi tới đi lui, chắp tay sau lưng, suy nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu?

Những người khác cũng nghĩ như vậy.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Lạc Thanh Hàn quay đầu nhìn Hề Hề, thấp giọng hỏi.

“Nàng nhìn ra được gì không?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không có, những người này nói thật.”

Tướng mạo của sáu người này rất bình thường, không có tà khí quấn người, chứng tỏ bọn họ không hại ai.

Sau đó quản gia sai người mang tất cả tang vật liên quan đến vụ án lên.

Có nhân sâm cắt đôi, một nồi nấu canh, một muôi gỗ múc canh, một bát lưu ly đỏ đựng canh.

Trong bát lưu ly vẫn còn nửa bát canh nguội, một thìa nhỏ đặt mép bát.

Lạc Dạ Thần vừa nhìn thấy nửa bát canh nhỏ, cơn giận lại bùng lên, muốn đổ nửa bát canh nhân sâm vào miệng tên hung thủ.

Đại phu đã kiểm tra hết những tang vật này, nói lại sự thật.

“Nhân sâm quả thật là nhân sâm thượng hạng, không có độc, nồi và muôi gỗ không có độc, bát và thìa nhỏ cũng không có độc, chỉ có nước canh mới có độc.”

Điểm này cho thấy độc được cho trực tiếp vào canh chứ không phải bôi lên bề mặt nồi, muôi gỗ, bát hay thìa nhỏ.

Nói cách khác, chỉ những người tiếp xúc với canh nhân sâm mới có khả năng hạ độc.

Vì thế sự nghi ngờ tập trung vào sáu người có mặt.

Nhưng dù có kiểm tra thế nào thì sáu người này cũng không có vấn đề gì.

Vụ việc đi vào ngõ cụt, không tìm được lối thoát chính xác.

Lạc Dạ Thần có thể không cần hỏi gì mà giết hết sáu người, nhưng như vậy chỉ có thể trút giận, không giúp ích gì cho tiến triển vụ án.

Y muốn biết ai là kẻ hạ độc, ai muốn làm hại vương phi và con của y?

Y muốn tự tay chặt hung thủ hạ độc thành từng mảnh.

Chỉ như vậy, y mới có thể trút được oán hận trong lòng!

Định Viễn Hầu nhìn trời, nói “Cũng đã muộn rồi, hôm nay dừng ở đây thôi, sau này từ từ điều tra, sẽ có thể tìm ra chân tướng thôi.”

Tuy Lạc Dạ Thần không muốn, nhưng với tình hình hiện giờ, cũng chỉ đành làm vậy.

Y xua tay sai người giải sáu người xuống, tiện thể mang tang vật đi.

Lúc này, Tiêu Hề Hề đột nhiên đứng dậy.

“Chờ đã.”

Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn nàng.

Nàng bước thẳng tới khay đựng tang vật.

Nàng đưa tay phải cầm thìa nhỏ lên.

Thìa được làm bằng hồng ngọc, bề mặt sáng bóng, cán thìa được chạm khắc thành hình có những lỗ rỗng, tay nghề vô cùng tinh xảo.

Chắc hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới làm được chiếc thìa tinh xảo như vậy.

Tuy nhiên chiếc thìa tinh xảo như vậy nhưng lại toát ra luồng sáng đỏ mờ nhạt.

Là điềm không lành.

Thấy Quý phi nhìn chằm chằm thìa nhỏ hồi lâu, Lạc Dạ Thần không khỏi hỏi.

“Cô nhìn ra được vấn đề gì sao?”

Tiêu Hề Hề giơ thìa lên, cẩn thận nhìn dưới ánh mặt trời rồi hỏi.

“Các ngươi chắc chắn thìa này không có vấn đề gì sao?”

Đại phu vội nói “Tại hạ đã kiểm tra rồi, quả thật không có vấn đề gì.”

Tiêu Hề Hề “Ông kiểm tra thế nào?”

Đại phu nói thật “Cạo bề mặt thìa một lần, sau đó kiểm tra chất liệu đã cạo, kết quả cho thấy không có độc.”

Tiêu Hề Hề chỉ vào phần rỗng cán thìa “Ông đã kiểm tra nơi này chưa?”

Đại phu lập tức bước tới, nhìn chằm chằm vào chỗ rỗng trên cán thìa rồi lắc đầu.

“Chưa.”

Khi kiểm tra dụng cụ ăn uống, thường sẽ kiểm tra chỗ tiếp xúc với canh, không cần kiểm tra những chỗ như cán thìa.

Tiêu Hề Hề không nói thêm, chỉ nói “Chúng ta làm một thí nghiệm đi, phiền mang một bát canh nóng tới đây.”

Lạc Dạ Thần liếc nhìn quản gia.

Quản gia lập tức vội vã chạy tới phòng bếp.

Chốc sau ông bưng tới một bát canh gà nóng hổi.

Ông thở hổn hển giải thích “Trong bếp hiện giờ không còn canh nhân sâm, tạm thời chỉ có canh gà.”

Tiêu Hề Hề “Canh gà cũng được.”

Nàng nhận bát canh gà, nhờ đại phu kiểm tra trước, đảm bảo canh không có độc, rồi mới bắt đầu thí nghiệm của mình.

Nàng đặt thìa vào bát canh gà, sau đó gọi thị nữ phụ trách lấy canh nhân sâm tới hỏi.

“Lúc ngươi bưng canh cho vương phi, có phải dùng thìa khuấy canh nhân sâm trước không?”

Thị nữ sợ hãi bất an run lên, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, trả lời thành thật.

“Thưa Quý phi nương nương, đúng vậy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio