Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

chương 983: ai đến cứu nàng đi mà?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảnh khắc lưỡi đao chuẩn bị chạm vào người nàng, đột nhiên bị bật ra bởi một rào cản vô hình.

Đám sát thủ sợ hãi trước cảnh tượng khó tin này, quên mất việc tiếp tục tấn công.

Bản thân Y Mỹ cũng đờ người.

Nàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra?

Tại sao thanh đao của sát thủ đột nhiên đổi hướng giữa không trung?

Bầu không khí lúc này đông cứng lại.

Y Mỹ không có thời gian tìm hiểu lý do, nàng bị bản năng sinh tồn thúc giục chạy điên cuồng!

Đám sát thủ chợt tỉnh táo lại, lập tức cầm đao truy đuổi.

Hai bên phát động cuộc rượt đuổi sinh tử trên con phố yên tĩnh tối tăm.

Y Mỹ vừa chạy vừa kêu cứu.

Tuy nhiên, nàng hét bằng tiếng của nước Thiên Đảo, dù những người sống gần đó nghe thấy cũng không hiểu nàng đang hét gì.

Y Mỹ chạy nhanh nhất có thể, nhưng tốc độ của nàng vẫn không nhanh bằng đám sát thủ hung ác đó.

Nàng cảm nhận rõ tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, giống như lưỡi đao giết người đến từ địa ngục, khiến tim nàng đập loạn xạ, nỗi sợ đạt đến cực điểm, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng và bất lực.

Nàng không muốn chết một cách hồ đồ như vậy ở đất nước xa lạ.

Ai đến cứu nàng đi mà?

Đúng lúc này, một bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên từ bên cạnh giơ ra nắm cánh tay của Y Mỹ dùng sức kéo đi!

Y Mỹ không kịp đề phòng bị kéo vào con hẻm tối bên cạnh.

Lúc nàng định thần lại thì phát hiện mình đã bị kéo vào sau một cánh cửa, trong đêm tối, nàng miễn cưỡng nhận ra người đang kéo mình là một thiếu niên cao lớn mặc đồ đen.

Người này không ai khác chính là Sở Kiếm!

Y lặng lẽ đóng cửa lại.

Thấy Y Mỹ định nói, y lập tức đưa tay bịt miệng nàng, chặn hết mọi âm thanh.

Hơi thở ấm áp của thiếu nữ phả vào lòng bàn tay y làm y không được tự nhiên.

Nhưng y nhanh chóng vứt bỏ cảm giác không tự nhiên này.

Vì ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập.

Đám sát thủ đang đuổi tới!

Y Mỹ sợ hãi, không dám cử động, mặc tay y đang che miệng mình.

Nàng cứng người, tay chân lạnh ngắt, đôi mắt nâu sẫm sợ hãi khẽ run lên, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi.

Qua cánh cửa, nàng có thể nghe rõ âm thanh bên ngoài.

Đám sát thủ cẩn thận tìm kiếm khắp hẻm, nhưng không tìm thấy dấu vết của Tam công chúa.

Trong lúc tức giận, có người nhịn không được hỏi.

“Chúng ta rõ ràng nhìn thấy ả chạy vào đây, sao lại không thấy đâu?”

Một người khác trả lời “Trong hẻm này có mấy ngôi nhà, có thể Tam công chúa đã trốn trong nhà người khác, hay là chúng ta lục soát hết mấy ngôi nhà này?”

Y Mỹ nghe vậy, sợ hãi suýt ngừng thở.

Nàng muốn nhắc nhở thiếu niên trước mặt nhanh chóng đổi nơi trốn trước khi đám sát thủ ập đến.

Nhưng miệng nàng bị bịt chặt, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.

Nàng không dám vùng vẫy quá mạnh, vì sợ phát ra tiếng sẽ đánh động đám sát thủ hung ác bên ngoài nên chỉ có thể giơ tay kéo mạnh ống tay áo của thiếu niên, ra hiệu cho y buông ra.

Tuy nhiên, Sở Kiếm lại phớt lờ nàng.

Y vẫn bất động, nhắm mắt làm ngơ trước những gì đám sát thủ bên ngoài nói.

Mãi đến khi đám sát thủ bắt đầu lục soát từng ngôi nhà gần đó, Sở Kiếm mới có chút lo lắng.

Y nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, đồng thời tay còn lại đặt lên chuôi kiếm ở thắt lưng, sẵn sàng rút kiếm nghênh địch bất cứ lúc nào.

Đám sát thủ bắt đầu lục soát ngôi nhà trong cùng.

Bọn chúng mở cửa xông vào, thấy sân trống rỗng không có người ở.

Bọn chúng lục soát một lượt vẫn không tìm thấy dấu vết của Tam công chúa nên lập tức chuyển sang nhà bên cạnh.

Nhà này có bốn người.

Người chồng cố chống cự thì bị đám sát thủ đánh bất tỉnh, người vợ sợ hãi hét thất thanh, còn hai đứa trẻ thì bật khóc.

Những âm thanh này ở ngay bên cạnh, chỉ cách Y Mỹ và Sở Kiếm một bức tường.

Sở Kiếm cau mày.

Y buông Y Mỹ ra, nói nhỏ với nàng.

“Ta sẽ dụ đám sát thủ đó đi, cô nhân cơ hội chạy đi.”

Y Mỹ không hiểu tiếng Đại Thịnh, lời Sở Kiếm nói lọt vào tai nàng chẳng khác gì sách trời.

Nàng bối rối nhìn Sở Kiếm rút kiếm ra.

Sở Kiếm dự định trèo tường cứu người.

Y không thể để đám sát thủ đó hại người vô tội.

Y Mỹ nhanh chóng kéo tay áo y, giọng nhỏ như muỗi hỏi.

“Ngươi định đi đâu?”

Sở Kiếm cúi đầu nhìn nàng.

Nàng cũng ngước lên nhìn y.

Hai người nhìn nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ.

Hai người không hiểu đối phương đang nói gì.

Lúc này Sở Kiếm mới nhớ giữa y và Tam công chúa có rào cản ngôn ngữ.

Vậy phải làm sao?

Tiếng khóc ở sân bên cạnh ngày càng lớn.

Sở Kiếm không nhịn được nữa.

Y gạt tay Y Mỹ ra, cứu người trước rồi tính!

Lúc y dùng khinh công nhảy qua tường, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Sở Kiếm đứng trên tường, nhìn về phía tiếng động thấy một nhóm quan binh cưỡi ngựa lao về phía này!

Nhóm quan binh mang theo vũ khí, cầm đuốc trên tay, ước tính có hơn hai mươi người, đủ để đối phó với đám sát thủ này.

Sở Kiếm lập tức từ bỏ kế hoạch cứu người.

Y cúi xuống, giấu mình trong bóng tối.

Tên sát thủ canh gác phát hiện ra nhóm quan binh, liền hét với đồng bọn trong sân.

“Quan binh tới rồi! Rút mau!”

Đám sát thủ tức thì ngừng lục soát, một đám người chạy ra ngoài.

Lúc chạy khỏi hẻm, bọn chúng chạm trán với nhóm quan binh hùng dũng.

Hai bên không nói gì đã lao vào đánh nhau.

Mười bảy sát thủ chạy mất hai người, mười lăm người còn lại thấy thất bại trước mắt nên đã tự sát.

Một cuộc ẩu đả kết thúc.

Gia đình bốn người nhà bên được quan binh đưa đến y quán.

Sở Kiếm nhảy xuống tường, huýt một tiếng với Y Mỹ.

Y Mỹ mím môi bất động.

Đợi đến khi tất cả âm thanh bên ngoài biến mất.

Lúc này Sở Kiếm mới đẩy cửa ra.

Y nhìn ra thấy bên ngoài yên tĩnh trống trải.

Sở Kiếm quay lại nói với Y Mỹ.

“Chúng ta đi thôi.”

Y Mỹ ngơ ngác nhìn y.

Sở Kiếm gãi đầu rồi dùng tay ra hiệu cho nàng biết đã đến lúc phải đi.

Y Mỹ mơ hồ hiểu được ý của y.

Hai người rời khỏi con hẻm trong bóng tối, đi thẳng đến phủ Anh vương.

Buổi tối, Lạc Dạ Thần đang ôm vợ ngủ ngon thì đột nhiên bị đánh thức, tức thì nổi cơn thịnh nộ.

Y hướng về phía cửa hét lớn “Mặc kệ bọn chúng là ai, bảo bọn chúng cút đi! Đừng đến làm phiền mộng đẹp của bổn vương!”

Quản gia đứng ngoài cửa, can đảm nói tiếp.

“Vương gia, người đến là Ngọc Lân vệ, y nói phụng lệnh Quý phi tới, có chuyện rất quan trọng muốn xin ngài và vương phi giúp đỡ.”

Hiện giờ đừng nói Quý phi, dù Hoàng đế tới, Lạc Dạ Thần cũng không nghe.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio