Bên trong là một khoảng tối mờ, le lói ánh đèn ngủ màu vàng.
Dương Ngữ Ninh cảm thấy rất lạ, rõ ràng là ban ngày, dù cây tối um tùm nhưng đâu tới nỗi phải thắp đèn ngủ giữa ban ngày?
Ánh mắt Dương Ngữ Ninh nhìn chăm chú vào cánh cửa, bản thân cô cảm giác mình như bị một thứ ma lực thu hút, không khống chế được bước chân, từ từ lại gần.
Ninh Ngọc Hiên lúc này hiện ra, bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cổ tay cô, cũng cảnh giác dò từng bước đi vào.
Bên trong căn nhà được bài trí theo phong cách cổ xưa, tường sơn vàng, đồ đạc đều là gỗ trạm trổ tinh xảo.
Căn nhà này cũng rất nhỏ, tất cả đều là không gian mở, ngoài khu chính giữa ngay cửa vào dùng để tiếp khách, bên trái đặt một chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, cánh cửa sổ mở toang.
Ánh đèn mà Dương Ngữ Ninh thấy vừa khéo đặt ở cuối giường, góc bên trái.
Trên giường có một ông cụ đang nằm, người cắm đầy dây dợ lằng nhằng, bên cạnh còn đặt một chiếc máy theo dõi tim – phổi thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng ‘tít tít’.
Ông cụ trên giường này chắc hẳn là gia chủ nhà họ Tạ, Tạ Lâm.
Dương Ngữ Ninh quan sát khuôn mặt hốc hác của người bệnh lâu ngày, nhìn thấy giữa ấn đường của ông ta là một luồng khí đen kịt, người này sắp sửa đến lúc đèn cạn dầu rồi.
Ông cụ trên giường bỗng dưng mở mắt, ngoảnh đầu nhìn về phía bọn họ, khi nhìn thấy khuôn mặt Dương Ngữ Ninh, ông lập tức run rẩy kịch liệt, miệng ú ớ thốt ra mấy chữ: “A… Âm… A… Âm….”
Chiếc máy theo dõi tim – phổi cũng kêu lên từng hồi kịch liệt.
Dương Ngữ Ninh đành bất lực quay sang nhìn Ninh Ngọc Hiên cầu cứu.
Quỷ mỹ nam là người hơn ai hết muốn gặp gỡ Tạ Lâm, vì vậy thở dài bước tới sát cạnh giường, giơ tay ra chạm vào trán ông cụ.
Điều kỳ lạ là ngay sau đó người trên giường bỗng dưng ngừng run, thần sắc trong đôi mắt tỉnh táo vài phần.
Ông ta nằm trên giường, hít thở đều đều, nhìn Ninh Ngọc Hiên rồi mỉm cười: “Vương gia, ngài đã tới rồi.”
“Phải, ta đã tới rồi.” Ninh Ngọc Hiên trầm ngâm đáp.
“Trông ngài trẻ hơn trong ảnh vẽ mà cụ tổ để lại nhiều, Ninh vương gia.” Tạ Lâm ho khù khụ, tự lần mò tìm nút điều chỉnh giường, nâng đầu mình lên cao, tạo thành dáng như đang ngồi.
Trông một loạt các hành động này của ông cụ, ai mà nghĩ được là người đang ốm.
Rốt cuộc Ninh Ngọc Hiên đã làm gì?
“Gặp nhà ngươi cũng khó thật đấy, năm lần bảy lượt tính kế ta.” Ý Ninh Ngọc Hiên chính là việc giấu xác và dán bùa cấm hại anh ta bị trọng thương.
“Không phải, không phải đâu vương gia, là nàng ta không cho chúng ta gặp ngài.” Tạ Lâm lắc đầu, nói rồi chỉ thẳng vào mặt Dương Ngữ Ninh:
“Ta thừa nhận việc tổ tiên làm với ngài thật đáng hổ thẹn, nhưng chính bản thân ta cũng chẳng biết tung tích gì về thân xác ngài.
Trong di thư cụ tổ để lại chỉ có vài dòng thông tin ít ỏi nhưng tuyệt nhiên không hề tiết lộ vị trí nơi trấn yểm.
Con cháu trong nhà đời này qua đời khác chỉ biết nghe theo, đâu ai dám mang vinh hoa phú quý của mình ra làm trò đùa.”
Ninh Ngọc Hiên cười lạnh, đưa tay vuốt sợi tóc đang rủ trước trán: “Nàng ta? Là ai?”
“A Âm…” Ông cụ Tạ Lâm không dám nhìn thẳng Dương Ngữ Ninh, chỉ thều thào nói ra hai từ xa lạ.
Ninh Ngọc Hiên chau mày, cảm giác cái tên này đã nghe ở đâu đó, thế nhưng làm quỷ đã một thời gian dài, những ký ức xưa cũ, thậm chí là khuôn mặt của những người từng quen cũng phai mờ theo năm tháng.
Bỗng dưng ông cụ Tạ Lâm bắt đầu hít thở khó khăn, hai tay gầy guộc nắm chặt lấy tay Ninh Ngọc Hiên, van xin: “Xin ngài, hãy… hãy bảo A Âm dừng lại, tội nghiệt nhà họ Tạ cứ để mình ta gánh vác, đừng… đừng đoạn tử tuyệt tôn nhà ta… Xin… xin ngài.”
Nói xong cả người ông cụ căng cứng, gồng lên như đang bị ai đó bẻ vặn từng khớp xương, mắt trợn ngược, giọng rên rỉ khò khè thoát ra từ cuống họng nghe vô cùng đáng sợ.
Chỉ vài giây sau, chiếc máy theo dõi đã tắt ngúm.
Ninh Ngọc Hiên xoay người lại, nắm lấy tay Dương Ngữ Ninh: “Ông ta sắp đi rồi, cô mau theo ta rời khỏi đây, tránh phiền phức.”
Đúng thế, nếu để nhà họ Tạ biết cô từng xuất hiện ở đây, rồi ông cụ qua đời, chưa biết chừng lại nghi ngờ cô nói gì hoặc làm gì khiến ông cụ phát bệnh.
Bước ra bên ngoài cánh cổng, Dương Ngữ Ninh vừa đi vừa tò mò hỏi: “Ông ấy bị gì vậy? Tại sao anh vừa chạm tay vào trán đã lập tức khỏe lại? Sắp đi là sao? Tức là ông ấy vẫn chưa chết ư?”
Ninh Ngọc Hiên kéo Dương Ngữ Ninh đến một nơi cách xa căn nhà biệt lập, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
“Sự việc này phức tạp hơn ta nghĩ.
Chưa bàn tới chuyện nhà họ Tạ giảo hoạt, xóa sạch thông tin về sự kiện năm đó, không cho con cháu có cơ hội phản bội gia tộc, chỉ riêng việc gặp Tạ Lâm hôm nay cũng khiến ta thấy lo ngại.”
Dương Ngữ Ninh ngơ ngác không hiểu Ninh Ngọc Hiên đang lo ngại điều gì.
“Ban nãy ta chạm vào trán Tạ Lâm, phát hiện ông ta không hề có đủ bảy vía.” Ninh Ngọc Hiên nhìn thẳng vào mắt Dương Ngữ Ninh, nói rõ từng chữ: “Hay nói cách khác, sáu vía của ông ta đã bị bắt đi rồi, một vía còn lại chỉ để giữ xác, mạch vẫn đập, tim vẫn co bóp, nhưng thật sự linh hồn đã không còn hoàn chỉnh.
Ban nãy ta dùng âm khí của ta, chiêu sáu vía Tạ Lâm về, tiếc là chỉ khiến chúng liên kết được trong tích tắc.
Ban nãy biểu hiện của ông ta như vậy, e là do nữ quỷ kia đã phát giác ra, trực tiếp dùng sáu vía trong tay để lấy nốt vía còn lại.
Nếu ta đoán không lầm, khoảng nửa tiếng nữa nhà họ Tạ sẽ tiễn thêm một người.”
Những điều Ninh Ngọc Hiên nói Dương Ngữ Ninh có thể hiểu đôi chút.
Đại khái là dân gian quan niệm con người luôn có phần hồn vía, nam bảy nữ chín.
Giữa các vía này có sự liên kết với nhau, liên kết ở đây giống như vậy việc truyền sóng âm hay phát tín hiệu bluetooth, chỉ cần thân xác còn sót lại một vía, có thể liên kết với các vía còn lại, từ từ triệu hồi.
Tuy nhiên nếu vía đã bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi thì khó mà trở lại.
Bởi vậy khi người ta mất, dân gian xưa mới hay có tục đem quần áo từng mặc của người chết, nhét vào áo quan để mượn dương khí còn sót lại, triệu hồi vía về.
Có nơi sẽ leo lên nóc nhà, thắp ba nén hương rồi vẫy áo vẫy quần của người mất, đó gọi là tục ‘Chiêu Linh’.
Dương Ngữ Ninh gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Lúc này phía xa bỗng có tiếng gọi, cô ngoảnh đầu lại đã thấy Diệp Thiếu Khanh đang sải từng bước lớn về phía mình..