Địa điểm tiếp theo mà Ninh Ngọc Hiên dẫn Dương Ngữ Ninh tới là ngọn núi phía đối diện nhà họ Tạ, tất nhiên cô không biết lái xe, một con quỷ cổ đại như Ninh Ngọc Hiên lại càng không.
Cuối cùng họ tìm tới Diệp Thiếu Khanh.
Không rõ Ninh Ngọc Hiên đã thoả thuận điều gì với Diệp Thiếu Khanh mà anh ta lại chịu đi cùng họ.
Vậy là hai người, một quỷ, một xác cùng nhau leo lên con xe việt dã, leo đường đồi núi gập gềnh lên thẳng ngọn núi cao kia.
Ban đầu Ninh Ngọc Hiên và Diệp Thiếu Khanh định để Dương Ngữ Ninh ngồi chờ trong xe, thế nhưng bảo cô ngồi cùng A Đạt - một xác chết như vậy giữa đêm khuya, sao cô có thể chịu nổi chứ?
Ba người phải leo mất một đoạn mới lên được đỉnh núi, từ xa phóng tầm mắt nhìn có thể thấy toàn bộ khu nhà của tổ trạch họ Tạ chìm trong màn sương mờ.
"Ta biết ngươi có ân oán với mấy tay thuật sĩ nuôi quỷ, ta còn biết trước giờ hành tung của bọn họ bí ẩn, người thường rất khó lần ra tung tích, thế nhưng ta thì khác."
Khi Ninh Ngọc Hiên và Diệp Thiếu Khanh đứng sánh vai nhau nhìn xuống nhà họ Tạ, bỗng dưng anh ta cất lời.
"Ý anh là gì? Anh biết họ ở đâu? Mau nói cho tôi biết!" Diệp Thiếu Khanh vừa nghe nói vậy đã vội vàng hỏi lại.
"Ta đã ngủ say một thời gian dài, hiện tại cũng không rõ chúng ở đâu, thế nhưng ta dám chắc chúng sẽ tìm tới ta nhanh thôi."
"Anh có quan hệ gì với bọn họ?" Diệp Thiếu Khanh chau mày.
"Tóm lại không phải quan hệ gì tốt đẹp." Ninh Ngọc Hiên chẹp miệng.
"Tôi cũng vậy." Diệp Thiếu Khanh nói: "Sáu năm trước, cha nuôi tôi đã bị bọn họ sát hại, tôi tìm kiếm đã nhiều năm nhưng không có kết quả, cho đến khi gặp Dương Ngữ Ninh..." Nói xong, ánh mắt anh ta liếc nhìn Dương Ngữ Ninh một cái.
"Thế nên anh tiếp cận tôi là vì muốn truy ra tung tích của họ?" Dương Ngữ Ninh chen lời.
"Phải, tôi vốn định dùng nhan sắc quyến rũ cô, để truy ra bang phái phía sau lưng cô.
Ai ngờ...!tôi đã nhầm."
Dùng nhan sắc quyến rũ?
Đầu Dương Ngữ Ninh tê rân rân, cái gã cà lơ phất phơ này có vẻ quá tự tin vào nhan sắc của mình rồi đấy.
Trong đầu Dương Ngữ Ninh còn mải tưởng tượng ngẩn ngơ, eo cô đã bị Ninh Ngọc Hiên véo một cái, đau đến mức kêu "Á!".
Ninh Ngọc Hiên đứng bên cạnh cô từ lúc nào, hắng giọng: "Vụ việc lần này nhà họ Tạ cũng có thể giúp ngươi sớm tìm ra tung tích của đám pháp sư nuôi quỷ kia."
"Ý anh là sao?"
"Nhìn đi!" Ninh Ngọc Hiên chỉ tay về phía nhà họ Tạ.
"Phong thuỷ năm xưa ta bày bố cho nhà họ Tạ có thể nói là vô cùng hoàn hảo, tuy nhiên cũng có thời hạn của nó.
Nhà họ Tạ vì muốn duy trì phồn thịnh mà không tiếc thuê mấy tay theo tà ma ngoại đạo, sửa đổi lại phong thuỷ của ta, tạo ra thế cục dưỡng thi trong nước."
Thuật ngữ ngoài ngành này vô cùng mới lạ với Dương Ngữ Ninh, cô tò mò: "Dưỡng thi trong nước là sao?"
"Đó là một loại cấm thuật vô cùng tàn ác, song rất hữu dụng.
Cô còn nhớ trong từ đường nhà họ Tạ có một miệng giếng chứ? Miệng giếng đó chính là mắt trận, bên dưới có một dòng âm tuyền.
Ban đầu ta còn nghi ngờ, nhưng khi đứng trên đỉnh núi này nhìn, mọi chuyện đã rõ ràng rồi." Ninh Ngọc Hiên chẹp miệng, giơ tay vẽ trên không trung: "Hai người nhìn xem, vị trí từ đường nhà họ Tạ đặt ngay trên âm huyệt, nơi đó trước đây không phải pháp trường thì cũng là hố chôn tập thể.
Âm khí cực thịnh, tạo thành trận pháp quỷ dưỡng trạch, trạch dưỡng người dương, đây cũng là một cách gián tiếp dùng âm khí để duy trì phồn thịnh cho gia tộc.
Tiếc là..." Nói đến đây Ninh Ngọc Hiên lắc đầu.
"Tiếc là gì?"
"Tiếc là sao?"
Cả Dương Ngữ Ninh và Diệp Thiếu Khanh cùng đồng thanh hỏi.
"Chỉ tiếc là trận pháp dưỡng thi trong nước này tối kị nhất là dịch chuyển phong thuỷ, có lẽ gần đây nhà họ Tạ đã lỡ đụng chạm gì đó mới khiến âm khí lọt ra ngoài, mở ra cánh cửa cõi âm, tạo nên nguy cơ tứ phía như hiện giờ."
"Ý anh là những con quỷ chúng ta đã gặp đều là quỷ được nhốt dưới âm tuyền để trấn yểm địa thế?"
"Phải!" Ninh Ngọc Hiên gật đầu: "Thế nhưng chúng chỉ là tay sai thôi, trận pháp này bắt buộc phải có một con quỷ chúa, mà ta đoán không lầm, nó được trấn yểm ngay dưới cái giếng đó."
Thuật phong thuỷ gì đó Dương Ngữ Ninh không hiểu, thế nhưng cô biết một điều, hiện giờ không thể nhúng tay vào việc của nhà họ Tạ, đây là do họ tự chuốc lấy.
Ba người đứng lặng trên đỉnh núi một hồi, Diệp Thiếu Khanh là người đầu tiên phát giác ra Dương Ngữ Ninh đang run lên vì lạnh.
Anh ta bèn cởi áo khoác ngoài, choàng lên vai cô, sau đó giục Ninh Ngọc Hiên mau chóng quay trở lại nhà họ Tạ.
Bốn người lại leo lên xe, từ từ lái về chỗ cũ.
Đến nơi, Dương Ngữ Ninh rón rén vào phòng, nhân lúc đạo cô Diệu Hoa còn chưa tỉnh, khẽ tháo giày, cởi áo khoác ngoài rồi trùm chăn kín đầu, dần chìm vào giấc ngủ..