Trong phòng, Lan Lan tức giận trừng mắt ra cửa, sau đó lại nhớ đến lời nói hùng hồn ban nãy của mình, lập tức nâng cằm quay đầu trợn mắt nhìn Bạch Luyện Phi đang lôi chăn rụt người: “Nè! Đêm nay bổn tiểu thư muốn ở lại nơi này, chú nhanh ra ngoài cho tôi!”
Bạch Luyện Phi nhìn đứa nhỏ đứng ở trên giường nhìn mình thật là làm người nổi điên, không biết hôm nay giẫm phải cái vận cớt chó gì mà bị thổ bá vương này quấn lên người, Bạch Luyện Phi hất mặt: “Tại sao tôi phải ra ngoài, đây là phòng tôi được chứ!”
Đôi mắt Lan Lan mở to như mắt bò, chỉ vào mũi hắn nói: “Chú có biết xấu hổ không, đây là nhà của thím tôi, không phải là phòng của chú, chú nhanh ra ngoài đi!”
Quả nhiên không thể nói lý với đứa nhỏ này, Bạch Lan Luyện Phi không tiếp tục lãng phí nước bọt, dứt khoát đem chăn đắp qua đầu ngủ, hắn dám cá đứa nhỏ này đã xốc lên một lần tuyệt không dám xốc lên lần thứ hai!
“Nè, đồ lưu manh mau đứng dậy!”
Bạch Luyện Phi bọc chăn rút thành một cục , Lan Lan xác thật đối với hắn không còn biện pháp.
Lâm Trang vừa phong kiến vừa phong bế, Lan Lan trưởng thành cho đến nay Lâm Cửu Gia đều không có dẫn cô đi học qua, chỉ có thím Lâm Cửu thỉnh thoảng ở nhà dạy cô lễ nghi thư hoạ, thế nhưng cô nàng từ nhỏ đã nghe hiểu quỷ ngữ, mỗi ngày lại đi theo Lâm Cửu Gia kỳ môn độn giáp() ngược lại biết không ít, còn đối với những thứ thím Lâm Cửu dạy cô đều dốt đặc cán mai, nhận biết một hai chữ còn được, lễ nghi thì cô chỉ biết nam nữ khác biệt cần phải giữ mình trong sạch bla bla.
() Độn Giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức.
Có sách thêm hai chữ “Kỳ Môn” ở trước và có tên gọi là Kỳ Môn Độn giáp.
Là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật.
Bạch Luyện Phi mặc cô đứng ở trên giường chửi mắng căn bản không hề quan tâm, cô gái nhỏ lăn lộn cả ngày, cổ họng đều khô khốc cũng không có tiếng đáp lại, thật không thú vị, cơn buồn ngủ cũng đã đánh úp đến, vốn dĩ cô ở Lâm Trang ngủ rất sớm, đây vẫn là lần đầu tiên lăn lộn đến khuya.
Cô đã vô cùng buồn ngủ, nhìn nhìn Bạch Luyện Phi đang nằm một đống ở trên giường, dứt khoát đặt mông ngồi lên chăn đè hắn, đấm đấm: “Tôi muốn ngủ, chú mau đứng dậy!”
Quỷ nhỏ này giống như con khỉ vậy, sức lực lại lớn, Bạch Luyện Phi bị cô đánh không thể không chui đầu ra ngoài, nắm lấy đôi tay của cô rồi áp cô xuống giường, một tay hung hăng nắm lấy gương mặt cô nặn ra hai cục thịt, hung dữ nói: “Em lại vô cớ gây rối, anh sẽ hung hăng thu thập em!”
Lan Lan trợn trắng mắt: “Sợ chú sao!”
Bạch Luyện Phi nở nụ cười giả tạo: “Không sợ đúng không!” Hắn nói xong liền ném chăn, thân thể trần trụi xách cổ áo của cô nàng lên, Lan Lan bị hắn xách lên sợ đến mức co người, tiếp tục hét lớn một tiếng, nhanh chóng nhắm lại đôi mắt mắng to lưu manh, hai tay hai chân vùng vẫy đá hắn, Bạch Luyện Phi mặc kệ cô, xách cô đi tới cửa rồi mở cửa ném cô ra ngoài hành lang, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Lan Lan từ trên mặt đất đứng dậy chuẩn bị đập cửa, thì nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng: “Em vào đây đi, anh không mặc quần áo nằm ở trên giường chờ em!”
Lan Lan nghiến răng nghiến lợi một trận, lại nghĩ đến thân thể trần truồng của hắn, phút chốc khuôn mặt đều đỏ bừng, sau đó oán hận buông tay xuống, không cam lòng hướng vào trong cửa hô to một câu: “Hừ, cái đồ lưu manh chờ đó, tôi sẽ gọi ba đến thu thập anh!”
Ồ, Bạch Luyện Phi ở trong phòng cười nhạo, lại bảo hắn chờ? Hừ lạnh một tiếng không thèm quan tâm cô nữa, nhặt chăn trên mặt đất lên đắp ngủ.
Nhóm người bọn họ ở lại Hứa gia hai ngày, mà hai ngày này Lâm Trường Tư đều giở trò bán manh với mẹ Hứa, tuy rằng mẹ Hứa vẫn còn bày ra sắc mặt lạnh nhạt không có biểu hiện gì tốt, thế nhưng tốt xấu gì cũng sẽ nói với Lâm Trường Tư vài ba câu, này rõ ràng là đã nguôi giận làm cho Lâm Trường Tư vô cùng vui vẻ.
Hiện tại Lâm Thiên Lí đã không sao cũng đã dung hồn, bây giờ không còn bị trói buộc bởi nửa linh hồn kia nữa, đã có thể ra vào tự do, không cần giữ khoảng cách m với Lâm Trường Tư, cái nhẫn chứa xương ngón tay đã bị Lâm Trường Tư ném vỡ, rồi lại đem xương bỏ vào trong hủ cốt.
Thi cốt hoàn chỉnh Lâm Cửu Gia liền chọn một ngày tốt, triệu tập thôn dân Lâm Trang lại lần nữa đem tro cốt của Lâm Thiên Lí nhập táng vào mộ viên, còn chuyện thi cốt hoàn chỉnh có thể đầu thai chuyển kiếp hay không mọi người đều thức thời không nhắc ở trước mặt Lâm Trường Tư, Lâm Thiên Lí nhìn mộ bia của mình vẫn như trước đây lạnh nhạt, cũng chẳng biết dưới khuôn mặt lạnh nhạt kia là đang cất chứa tâm tư gì.
Lâm Trường Tư chuẩn bị quỳ lạy trước mộ bia, Lâm Thiên Lí liền ngăn lại không cho, Lâm Trường Tư kéo tay hắn ra rồi quỳ xuống ba lần và lạy chín cái, từ khi y bắt đầu hiểu chuyện thì hàng năm đều đến đây quỳ lạy, hiện giờ không có đạo lý không quỳ, tro cốt trong mộ bia cùng với Lâm Thiên Lí đứng ở bên cạnh căn bản không cùng ý nghĩa, mộ bia mai táng chính là quá khứ, còn người đứng ở cạnh bên là tương lai, quá khứ đã mất y đối với hắn quỳ lại là hiển nhiên.
Bọn họ đã ở Hứa gia thôn bốn năm ngày, Bạch Luyện Phi còn có công vụ trên người, cấp dưới của hắn đã nhiều lần gọi điện hối thúc, ba người Lâm Trường Tư cũng có việc học trên người, hiện tại mọi chuyện đã xong tự nhiên phải rời đi, sáng sớm cùng ngày nhóm người Lâm Trường Tư bắt đầu thu dọn đồ vật rồi chào tạm biệt người nhà họ Hứa, lúc chuẩn bị rời đi thì mới nhìn thấy Chu Hành thong thả đến muộn.
Bên cạnh hắn còn có Lâm Cửu Gia, Bạch Luyện Phi đứng ở bên xe nhìn thấy thì vội vàng muốn leo vào xe, phía sau Lâm Cửu Gia thế nhưng còn có cô nàng tinh quái Lâm Đồng Lan.
Lan Lan trông thấy biểu tình kia của Bạch Luyện Phi thì hướng về phía hắn làm cái mặt quỷ, Lâm Cửu Gia đứng ở bên cạnh nhìn thấy ho khan một tiếng, Lan Lan nhanh chóng giật nhẹ góc váy nghiêm túc đứng yên, lúc này Bạch Luyện Phi mới phát hiện hôm nay cô gái nhỏ thế nhưng mặc váy, vẫn là váy dài được thêu thùa bằng tơ lụa mang theo danh tộc thật nồng, đứng yên bất động nhìn qua rất giống thục nữ.
Chu Hành vừa thấy Bạch Luyện Phi thì nhịn không được che miệng nở nụ cười giả tạo, Bạch Luyện Phi bị hắn cười đến da đầu tê dại, lại nhìn hai cha con từ khi đến đây vẫn luôn nhìn gã như hổ rình mồ, chỉ nghĩ đào một cái hố rồi chuồn đi, vì cái lông gì mà toàn thân của gã đều có một loại cảm giác không tốt cho lắm.
Chờ Lâm Cửu Gia đi đến Lâm Trường Tư liền nhanh chóng chào hỏi: “Cửu Gia, sao ông lại đến đây?”
Hôm qua y đã đi đến Lâm Trang nói với nhóm người Cửu Gia rằng hôm nay y sẽ quay về trường học, Lâm Cửu Gia dặn y một số việc rồi giao linh vị của Lâm Thiên Lí cho y, nói về sau không cần huyết tế chỉ cần mang theo bài vị này cung phụng là được, tếp theo lại dặn dò y chăm sóc bản thân cho tốt, còn đưa số điện thoại cho y bảo là sau này có chuyện gì thì gọi vào số đó rồi tống cổ y đi về.
Lâm Trường Tư nhìn Lâm Cửu Gia cau mày, lại nhìn Lan Lan ở phía sau ông ăn bận đẹp đẽ ngoài ra còn mang theo mấy người thanh niên khí thế phô trương, như nào cũng quen quen giống y như lúc ép hôn vậy!
Được rồi, bạn trẻ Lâm Trường Tư không hề đoán sai, xem Lâm Cửu Gia đối với y xua tay, rồi nhanh chóng kéo Lan Lan đi đến trước mặt Bạch Luyện Phi, sau đó đẩy cô nàng về phía hắn, lông mày ông nhướng lên hướng về Bạch Luyện Phi nói: “ Lan nhi nhà tôi vô cùng thích cậu, hơn nữa cậu còn loả thể ở trước mặt nó, Lâm Cửu Gia tôi cũng không phải là ông già bảo thủ, nếu như Lan Nhi thích cậu như vậy, tôi đây liền hướng cậu cầu hôn.
Hy vọng cậu có thể ở rể nhà họ Lâm chúng tôi, đến khi Lan Nhi tròn mười tám thì cậu sẽ gả vào đây.”
Bạch Luyện Phi nhanh chóng hoá đá, trước không nói hắn là một tên Gay, hiện tại đã là thời đại nào rồi??? Còn ở rể nữa chứ!!! Tuy rằng sau này rất có thể hắn sẽ vì áp lực của hiện thật mà kết hôn với một cô gái, nhưng chắc chắn không phải là đứa nhỏ hoang dã này, quỷ nhỏ đó mới bao lớn mà đã bá đạo như vậy rồi, khi trưởng thành cũng có thể nhìn thấy dấu vết.
Bạch Luyện Phi vội vàng lắc đầu xua tay: “Không không không, tôi vô phúc tiêu thụ! Tôi không muốn ở rể rồi kết hôn với quỷ nhỏ này!”
Lâm Cửu Gia nghe xong cũng không giận mà cười: “Cậu thanh niên, cậu vẫn nên suy nghĩ cho kỹ rồi mới trả lời.” Ông nói, mấy vị thanh niên ở phía sau nhanh chóng đi đến vây Bạch Luyện Phi vào giữa.
Bạch luyện Phi tức đến bật cười, hắn làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu có người dám uy hiếp hắn, hắn cười nhạo một tiếng: “Làm sao, tôi không đồng ý, ông còn muốn cho người đánh tôi một trận?”
Lâm Cửu Gia khẽ cười, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua tụ ở bên nhau: “Đánh cậu? Không không, ngài là cảnh sát Bạch, người ở Lâm Trang chúng tôi luôn luôn tuân thủ pháp luật, tự nhiên sẽ không làm ra hành vi thô lỗ đánh người, cùng lắm chỉ nghĩ muốn cậu ở lại với con gái tôi một đoạn thời gian.”
Bạch Luyện Phi nhíu mày: “Các người còn muốn giam lỏng tôi?”
“Là làm khách, cậu dùng sai từ rồi!” Lâm Cửu Gia cười nói.
Hai người họ cứ như vậy giương cung bạt kiếm, Lâm Trường Tư thấy thế nhanh chóng đi đến kéo Bạch Luyện Phi, rồi lại nói với Lâm Cửu Gia: “Cửu Gia, Lan Lan còn nhỏ, ngài làm vậy cũng quá sớm ni.
Hơn nữa…..”
Lâm Cửu Gia xua tay ngăn y nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Luyện Phi: “Cảnh sát Bạch, đáp án của cậu là?”
Bạch Luyện Phi cả người bốc hoả, còn nghĩ xông lên nói cái gì đó nhưng mà lại bị Lâm Trường Tư kéo sang một bên: “Lan Lan nhỏ như vậy, cách thành niên còn – năm, suy nghĩ của một đứa nhỏ hay thay đổi, hiện tại nó thích anh, nhưng mà sau này thì không nhất định, cho nên anh không cần vì chuyện này mà đối đầu với Lâm Cửu Gia, Lâm Cửu Gia đã nói là làm, hơn nữa thế lực ở vùng này rất lớn, ổng không cho anh đi thì anh làm thế nào cũng không rời khỏi được Lâm Trang.
Tạm thời anh đồng ý với ổng đi, chờ đến khi anh về thành phố A, Cửu Gia muốn quản anh cũng không quản được.”
Bạch Luyện Phi nhìn Lâm Trường Tư, cho dù có tức cũng sẽ không phát hoả với y, nghĩ lại cũng có đạo lý vì vậy gật đầu, Lâm Trường Tư thấy hắn gật đầu thì vội vàng nói với Lâm Cửu Gia, Lâm Cửu Gia nhìn biểu tình của hắn tự nhiên biết hắn thoả hiệp, cười cười kéo Lan Lan đi qua, vỗ vỗ đầu cô: “Hắn đồng ý rồi, vậy thì con theo hắn đến thành phố A, nhớ rõ chăm sóc bản thân mình cho tốt, còn có.” Lâm Cửu Gia nói lời sâu xa: “Trăm ngàn lần đừng quên lời ba nói.”
Lan Lan nhanh chóng vui vẻ gật đầu.
Lâm Trường Tư cùng với Bạch Luyện Phi nghe thấy đối thoại của hai người bọn họ, ban đầu còn không hiểu cho lắm về sau mới hiểu được Lâm Cửu Gia là muốn Lan Lan theo chân bọn họ đi đến thành phố A.
Lâm Cửu Gia dặn dò xong lại đi đến trước mặt Bạch Luyện Phi: “Lan Lan đi theo cậu, cậu nhớ phải chăm sóc cho nó thật tốt, nếu nó xảy ra chuyện gì thì cậu phải cẩn thận.”
Bạch Luyện Phi nhìn đứa nhỏ hoang dã ôm eo mình nở nụ cười như hoa nháy mắt đầu đầy hắc tuyến, nghĩ tiến lên nói chuyện thì bị Lâm Trường Tư giữ chặt: “Đừng kích động, đừng kích động, đến lúc đó Lan Lan ở với tôi là được.”
X, lại còn tiếp tục cãi nhau vậy thì buổi tối hôm nay sẽ phải ăn ngủ ngoài đường, phơi thây trên xe, Lâm Trường Tư cơ hồ lệ nóng quanh tròng rời đi.
Bạch Luyện Phi vì Lâm Trường Tư mà oán hận ngậm miệng .
Người nhà họ Hứa cùng với Đại Hắc đứng ở bên cạnh xem biến mở mồm chữ O nhìn nhìn Lâm Cửu Gia, ai đến nói cho hắn biết, đây là tình huống phát triển thần thánh gì đây? Lâm Cửu Gia ép hôn thành nghiện rồi hả? Sau đó lại nhìn Lan Lan y như một thổ bá vương, không nhịn được thở dài một hơi, hai người này nhất định là cha con ruột, con gái bá đạo như vậy xem ra là do di truyền nha~
Được rồi, ồn ào cả buổi vẫn là lấy sự thoả hiệp của Bạch Luyện Phi tuyên bố kết thúc mọi chuyện, nhóm người cuối cùng an ổn lên xe, người lái xe là Đại Hắc, Chu Hành ngồi ở ghế phó lái, Bạch Luyện Phi không nghĩ đi theo tiểu ma nữ kia, nghĩ muốn kéo Lâm Trường Tư ngồi ở ghế sau, Lan Lan một phen chen vào giữa hai người họ: “Chú không được ngồi chung với thím, tôi phải ngồi giữa hai người!”
Quá khổ!
Chờ năm người ngồi xong rồi, Lâm Trường Tư mới mở cửa sổ đối với ba Hứa, mẹ Hứa bốn người xua tay, ý bảo bọn họ vào nhà đi thôi, mẹ Hứa nhìn y hồi lâu, cuối cùng không kiềm được bước về phía trước, giữ chặt tay y vành mắt ửng đỏ: “Có nhiều chuyện mẹ không thể quản con được, mặc kệ ra sao chỉ cần con vui vẻ khoẻ mạnh là mẹ đã thấy đủ.”
Lâm Trường Tư mím chặt môi, nhiều người như vậy y không nghĩ làm mất mặt mà khóc thành tiếng, cố nén cảm xúc rồi cười một tiếng hướng về mẹ Hứa gật đầu: “Mẹ, mẹ phải chăm sóc bản thân cho tốt, con cũng sẽ chăm sóc chính mình thật tốt.”
“Ừ, vậy là tốt rồi, đi đi đã không còn sớm.” Mẹ Hứa vui vẻ gật đầu..