Quỷ Sự Vô Tận

chương 35: chơi với tôi (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đó liên tục bốn năm ngày không mưa, đêm mưa hôm đó chết tổng cộng hai người, người bị Thực Nhân Cơ ăn thịt và người nuốt ngàn kim đều là dân trong trấn, hơn nữa cộng thêm tài xế bị chém chết trước đó là chết ba người.

“Còn bốn người nữa.” Dương Nguyên Nhất và Ngô Úy đứng bên ngoài, phía trước đông nghịt toàn người của trấn Hòa Bình. Ngày hôm sau sau khi trời tạnh mưa, bọn họ ra ngoài thu dọn thi thể. Lúc thấy bọn họ, Dương Nguyên Nhất mới chính thức cảm thấy trấn Hòa Bình không phải tòa thành chết.

Lúc dân trấn Hòa Bình nhìn thấy thi thể thì mặt không cảm xúc, dường như đã thành thói quen. Thế nhưng khi bọn họ quay đầu nhìn thấy Dương Nguyên Nhất cùng với mấy học sinh khác bình yên vô sự thì lộ ra một tia tiếc nuối cùng không cam lòng. Bọn họ tiếc nuối người chết không phải là du khách mà là người trong trấn, điều này đại biểu nhóm du khách này có thể sống sót, mà bọn họ có thể trở thành người chết tiếp theo.

Trưởng trấn được Chu Mạo Tài dìu đi ra lệnh cho người dân dọn dẹp thi thể, sau đó nhìn về phía mấy thanh niên học sinh kia, sau khi hỏi một lúc liền mời bọn họ về nhà mình.

Ông nói xong rồi rời đi, chuyện còn lại giao cho Chu Mạo Tài sắp xếp. Vì vậy bốn học sinh đến nhà trưởng trấn, đồng thời từ miệng Đổng Dũng Phong biết được tin tức liên quan đến ‘Đồng dao khủng bố’.

Tưởng Thành Thiên: “Mọi người thực sự không ra được?”

Đổng Dũng Phong: “Chúng tôi đi ba vòng, mỗi lần đều vòng qua tấm bia đá ở cổng trấn. Lúc trời tạnh cũng thử chạy trốn, thế nhưng vừa đi qua tấm bia đá kia sẽ nổi sương mù dày đặc, cuối cùng phải quay trở lại.” Hắn đang nói trải nghiệm hai năm trước.

Tưởng Thành Thiên: “Còn có thể chết bốn người… Cần phải giết người lúc trời mưa? Người nghe được đồng dao khủng bố đều sẽ chết?”

Đổng Dũng Phong gật đầu khẳng định, mà Dương Nguyên Nhất lại phủ nhận: “Đừng nghĩ rằng có một số người nghe được đồng dao khủng bố, một số khác không nghe được sẽ ôm tâm lý may mắn.” Cậu chỉ Đậu Khải Nguyên: “Đêm qua cậu ta cũng có nghe《 Yubikiri 》, nhưng người chết là một người khác. Nói cách khác, chỉ cần nghe được đồng dao sẽ có thể bị giết, mà mọi người chúng ta đều có khả năng bị đồng dao dụ dỗ.”

Ngô Úy nói: “Tôi và Nguyên Nhất, còn có các người.” Hắn chỉ tay sang Đậu Khải Nguyên, Triệu Gia Quang: “Chúng ta đều nghe được《 Phiên Thằng Dao 》, nhưng bài đồng dao này khá đặc biệt, mục tiêu của bọn họ là tôi. Hiện nay Đậu Khải Nguyên đã giải trừ được nguy hiểm của đồng dao, trừ phi cậu ta nghe thấy lần hai.”

Bởi vì Đậu Khải Nguyên nghe được bài《 Yubikiri 》tương ứng với một người tử vong, cho nên tạm thời không bị uy hiếp. Tài xế chết dưới rìu của Lizzie Borden, còn thiếu một người nữa. Thực Nhân Cơ đã giết chết một người, tương ứng với《 Huyệt Động 》biến mất.

Dương Nguyên Nhất: “Còn lại bốn người, rìu của Lizzie Borden chém hai người, còn dư lại một.” Cậu nhìn về phía nữ sinh trong nhóm kia, ban đầu cô cùng tài xế đi hỏi đường, cũng nghe được ca dao. Đêm hôm đó, Lizzie Borden cũng đi tìm cô.

“Em phải chú ý an toàn, không được hành động đơn độc.” Dương Nguyên Nhất căn dặn xong rồi tiếp tục giải thích: “Không biết khi nào sẽ đổ mưa, tranh thủ khoảng thời gian này điều tra rõ ‘Oán linh’ trấn Hòa Bình. Mọi người hỏi thăm dân trong trấn thử xem, nhưng đừng quá tin tưởng bọn họ. Được rồi, Tưởng Thành Thiên, mọi người ở trong nhà thờ tổ bỏ hoang này đã bao lâu?”

Tưởng Thành Thiên: “Hai ngày. Lúc tụi em tới, không có ai chịu giúp đỡ tụi em, cũng không chịu chỉ đường. Chúng em tìm được nhà thờ tổ bỏ hoang, đi từ cửa hông vào, sau đó bắt đầu đổ mưa. Tụi em vốn định ngủ một đêm trong xe, thế nhưng tài xế chết bên trong nên không thể dùng nữa, vì thế mới vào nhà thờ tổ. Sau đó xe biến mất không thấy tăm hơi, tụi em cũng không ra được.”

Dương Nguyên Nhất nói với Ngô Úy: “Chính điện của nhà thờ tổ có vấn đề, đêm hôm đó Lizzie Borden tập kích bọn họ không dám đi vào, hình như đang kiêng kỵ thứ gì đó.”

Ngô Úy: “Cậu đi điều tra, tôi đi hỏi thăm xem thử thế nào.”

Tưởng Thành Thiên vỗ ngực nói: “Chúng em đã làm rất nhiều nghiên cứu, biết nên hỏi thăm như thế nào.”

Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Có thể. Vậy bây giờ phân công nhau hành động đi, tranh thủ trời chưa mưa.”

Trong mấy ngày sau đó, ngoại trừ Đổng Dũng Phong, những người còn lại đều ghép thành cặp ra ngoài điều tra bí mật ẩn giấu của trấn Hòa Bình. Dương Nguyên Nhất thì đến nhà thờ tổ kiểm tra, đến rồi mới phát hiện cửa hông đã được đóng bằng gỗ lim rất nặng.

Cửa gỗ lim đóng chặt, cho dù cạy mạnh cửa cũng mở không ra.

Dương Nguyên Nhất nhảy lên đầu sư tử bằng đá ở cửa, trèo lên nóc nhà vào bên trong. Nhà thờ tổ trong trấn Hòa Bình là do hai họ Từ, Chu hùn hạp xây nên, bởi vậy kiến trúc vô cùng rộng lớn. Cả kiến trúc chia làm hai điện đông tây, đông tây sương phòng và chính điện, trong chính điện không phải trưng bày bài vị mà là hũ tro cốt trống rỗng.

Nói như vậy, chính điện phải đặt bài vị, nhưng đây là nhà thờ tổ bỏ hoang, cho nên bài vị đã bị mang đi. Nhưng còn dư lại những hũ tro cốt trống không kia là có ý gì?

Dương Nguyên Nhất mở một trong những hũ tro cốt đó, đút tay vào sờ soạng một lúc rồi rút ra, phát hiện tay dính đầy vôi. Cậu nhìn kỹ, thì ra dù hũ trống không nhưng vẫn còn dính vôi.

Có thể trước đây những hũ tro cốt này không bị rỗng, tro cốt bên trong bị dời đi. Bên trong những hũ này đã từng chứa tro cốt, nhưng tro cốt thuộc về ai, bị dời đi như thế nào?

Dương Nguyên Nhất chuyển mắt nhìn về phía bảy con rối, cậu nhảy lên điện thờ, đến gần quan sát con rối. Mặc dù con rối có hơi cũ, nhưng người làm rất khéo léo, ngũ quan giống như thật.

Rốt cuộc đêm hôm đó người phụ nữ kia sợ hũ tro cốt trong nhà thờ tổ hay là bảy con rối này? Dương Nguyên Nhất vươn tay cầm con rối trong lòng bàn tay, bị xúc cảm trơn trượt làm cho kinh hoảng. Cậu lập tức phát hiện bất thường, xúc cảm trơn trượt đàn hồi… Da người?!

Dương Nguyên Nhất đặt con rối về lại vị trí cũ, kiểm tra so sánh thì phát hiện trên người bảy con rối đều bọc da người. Cậu lấy đi một con rối, bỏ vào balô, leo lên tường đang định xuống dưới thì thấy ba người dân trong trấn Hòa Bình đi tới.

Vì vậy cậu nằm xuống bất động, chờ bọn họ đến gần mới phát hiện Chu Mạo Tài cũng ở trong đó, dáng vẻ còn rất vội vã. Ba người đứng ở cửa hông, Chu Mạo Tài lấy chìa khóa mở cửa đi vào, sau đó phân phó hai người khác: “Rót đồ vào.”

Lúc này Dương Nguyên Nhất mới phát hiện trong tay bọn họ ôm hai bình tro cốt, chỉ thấy hai người kia nghe theo phân phó đi tới cửa chính điện nhà thờ tổ, đổ tất cả tro cốt trong bình vào rãnh rất hẹp, cái rãnh này ôm lấy toàn bộ chính điện, bọn họ đổ tro cốt xong rồi quay lại nói với Chu Mạo Tài: “Thiếu tro cốt, phải nhiều thêm một chút nữa.”

Chu Mạo Tài trừng mắt: “Gấp cái gì? Còn có bốn người chưa chết, đợi thêm vài ngày đi.”

Một trong hai người nói: “Phía sau chính điện có khe hở chưa được lấp đầy, phải bổ sung mới được.”

Chu Mạo Tài suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải còn có người sao? Đốt cháy hắn, dùng tro cốt đó bổ sung.”

Hai người nhìn nhau, chần chừ nói: “Thế nhưng người nhà hắn không chịu.”

‘Người’ trong miệng Chu Mạo Tài là đang ám chỉ người dân trong trấn hai ngày trước nuốt ngàn kim tử vong, người nhà của hắn đã sống nhiều năm trong trấn, nhất định không chịu hỏa thiêu người thân của họ. Bởi vì bọn họ biết tro cốt bị đốt cháy sẽ bị lãng phí, ném vào rãnh mặc cho gió táp mưa sa, đó là muốn hồn phi phách tán.

Chu Mạo Tài nổi giận: “Bọn họ không chịu, bộ các người không biết cướp sao?! Để bọn họ suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc là tro cốt người chết quan trọng hay mạng sống của người dân quan trọng!”

Bọn họ dạ dạ vâng vâng, Chu Mạo Tài ngẩng đầu nhìn điện thờ đặt hũ tro cốt trong chính điện: “Bỏ vào hũ tro, thắp hai nén nhang. Đừng nói không ai thờ cúng, coi như là chút tâm ý hiếu kính.”

Miệng hắn thì nói như vậy, gương mặt cũng cực kỳ trung hậu, nhưng chỉ sai hai người đi vào, bản thân hắn lại đứng bất động tại chỗ. Trong lòng hai người kia biết hắn là dạng người gì, âm thầm oán giận hai câu, ngoài miệng lại không dám nói. Bọn họ đi vào, đặt hũ tro lên điện thờ, ngẩng đầu nhìn lên quá sợ hãi, chạy vèo ra ngoài: “Không xong rồi! Mất… Đã mất, có một con… Đã bị mất!”

Chu Mạo Tài: “Mất cái gì?”

Người nọ run rẩy trả lời: “Con rối, bị mất một cái.”

Chu Mạo Tài vô cùng sợ hãi: “Cái gì?!” Hắn chạy ào vào trong điện nhìn lên, chân mềm nhũn, quả thực đã mất một con rối. Hắn liền vội vàng xoay người phân phó: “Mau, thông báo những người khác, tìm con rối bị mất.”

“Không ảnh hưởng gì chứ?”

Chu Mạo Tài trợn mắt nhìn người kia với vẻ hung dữ: “Mau chóng tìm ra! Còn nữa, đừng cho những người từ bên ngoài tới đây biết! Còn không mau đi?”

Hai người hoảng hốt chạy đi, Chu Mạo Tài đứng tại chỗ suy tư một lúc, định đi thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nóc nhà, nóc nhà trống không. Lúc này hắn mới thu lại nghi ngờ, vội vã về nhà tìm ba hắn thương lượng.

Trong nháy mắt khi Chu Mạo Tài ngẩng đầu lên thì Dương Nguyên Nhất đã leo xuống đất, mũi chân khẽ chạm, thân hình uyển chuyển, nhanh chóng từ ngõ nhỏ thưa thớt vòng qua đường lớn, bắt chuyện với người dân trong ánh mắt soi mói. Sau khi không thu hoạch được gì mới bỏ đi, trở về nhà trưởng trấn thì phát hiện đám người Ngô Úy đã về.

Triệu Gia Quang nghiêm nghị nói: “Tôi nghe người dân nói trong hai ngày này trời sẽ đổ mưa. Hơn nữa kéo dài khá lâu, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn, đóng cửa không ra ngoài.”

Tưởng Thành Thiên cũng nói: “Tụi em cũng đi mua đồ ăn, nhưng bị từ chối. Hơn nữa trưởng trấn từ chối cung cấp đồ ăn, bọn họ nói đồ ăn bị thiếu. Mục đích của tụi em là du lịch, ngoại trừ một chút đồ ăn vặt đã dùng hết thì không còn dư nữa.”

Dương Nguyên Nhất: “Trời mưa kéo dài khoảng bao nhiêu ngày?”

“Ngắn thì ba ngày.”

Nhóm của Dương Nguyên Nhất có năm người, thêm bốn người Tưởng Thành Thiên tổng cộng là chín người, bánh bích quy cậu mang theo chỉ chống chọi tối đa là một ngày. Vì no bụng, bọn họ phải ra ngoài tìm đồ ăn.

“Trừ chuyện đó ra, mọi người còn nghe được gì?”

Ngô Úy khoanh tay nói: ” ‘Oán linh’ quanh quẩn khóc lóc ở nhà thờ tổ bỏ hoang, tìm cơ hội giết chết tất cả người sống.”

Dương Nguyên Nhất: “Hả?”

Ngô Úy nhún vai: “Cạy từ miệng lão già đã sống lâu trong trấn, ông ta hơi khùng.”

Trên thực tế, khi hắn đi ngang qua thì nghe được câu này, vì vậy dừng lại chờ ông ta nói xong. Đương nhiên đó là một ông lão bị khùng, tất nhiên sẽ không cho câu trả lời rõ ràng, hắn chỉ lấy được đầu mối then chốt từ ông lão này, rồi điều tra theo những đầu mối này, cuối cùng cho ra một câu chuyện hoàn chỉnh.

Ngô Úy nói: “Chiến tranh tám mươi năm trước, có một đôi mẹ con vốn là thân nhân của quân phiệt, trên đường di tản lưu lạc đến trấn Hòa Bình. Lúc đó trưởng trấn Hòa Bình họ Từ quyết định thu nhận bọn họ. Nhưng qua không bao lâu, có người vô tình phát hiện mẹ con nhà kia mang theo rất nhiều tiền của. Bọn họ thấy hơi tiền nổi máu tham, giết người mẹ, phân chia tài sản.”

Dương Nguyên Nhất: “Cô bé còn sống đâu?”

Ngô Úy: “Sống thêm năm năm.”

Dương Nguyên Nhất: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngô Úy: “Bởi vì lúc đó cô bé còn nhỏ, dân trong trấn giết người mẹ, thương cảm cảnh mồ côi nên để cô bé sống. Cô bé bị giam tại nhà thờ tổ bỏ hoang năm năm, sau đó mới bị giết chết.”

Triệu Gia Quang khinh thường: “Lòng thương cảm dối trá.” Những người còn lại phụ họa.

Dương Nguyên Nhất: “Nếu như cô bé chính là ‘Oán linh’ như Chu Cầm từng nói, vậy tại sao lại liên quan đến đồng dao khủng bố?”

Ngô Úy: “Đồng dao kinh khủng được truyền ra từ cô bé này, trấn Hòa Bình chỉ là một trấn nhỏ vô cùng phong kiến, mẹ của cô bé kia từng ở nước ngoài, ba là quân phiệt. Cho nên mẹ dạy cô bé hát đồng dao của các quốc gia, mà cô bé bị giam trong nhà thờ tổ, lén dạy mấy đứa trẻ hát những bài đồng dao này. Vài năm sau, câu chuyện phía sau những đồng dao này bị truyền ra ngoài, lại thông qua miệng cô bé, những người có tật giật mình bắt đầu sợ hãi. Bọn họ giết cô bé, dùng vài biện pháp tính áp chế oán linh của cô bé trở về trả thù.”

Dương Nguyên Nhất: “Lột da cô bé ấy?”

Ngô Úy vô cùng kinh ngạc: “Cậu tra được cái gì?”

Dương Nguyên Nhất lấy con rối trong balô ra, bỏ lên bàn để mọi người xem: “Đây là da người.”

“Đậu má!” Đậu Khải Nguyên vừa cầm con rối lên, nghe vậy sợ đến mức ném con rối xuống: “Chả lẽ khùng điên đến mức đó?”

Nữ sinh trong nhóm Tưởng Thành Thiên chần chờ nói: “Đây không phải là một trong các con rối được đặt trong chính điện nhà thờ tổ sao?”

Những người còn lại hỏi cô: “Lúc trước cậu từng thấy rồi hả?”

Nữ sinh gật đầu: “Trong chính điện có đặt mấy hũ tro, đứng xa xa bên ngoài nhìn đã cảm thấy rất âm trầm. Tớ lớn gan nên vào xem… Tớ nhớ có tổng cộng bảy con rối, giống như thật, đứng cùng mấy hũ tro trông rất đáng sợ.”

Dương Nguyên Nhất: “Tôi trộm một con rối, lúc về thì gặp Chu Mạo Tài và hai người khác đổ tro cốt người chết vào cái rãnh bên ngoài chính điện.”

Tưởng Thành Thiên: “Tro cốt hai người nào?”

Dương Nguyên Nhất: “Tài xế và người trong trấn bị Thực Nhân Cơ gặm nửa người, bọn họ đã bị hỏa thiêu.”

Tưởng Thành Thiên hết khiếp sợ rồi chuyển sang phẫn nộ: “Đám súc sinh!”

Nhân dân Trung Hoa luôn thành kính với cái chết, vì vậy đối với thi thể, tro cốt đều là đối xử cẩn thận, hoặc là an táng trong đất, hoặc là đặt trong miếu thờ. Cái kiểu đổ tro cốt vào rãnh, giẫm đạp lên người chết làm kẻ khác rất phẫn nộ.

Ngô Úy cầm lấy con rối cao nửa mét, lúc đó cô bé bị giết dường như mới mười hai, mười ba tuổi, da của cô bé không đủ để bọc bảy con rối.”

Dương Nguyên Nhất và Ngô Úy nhìn nhau, đi ra cửa thấp giọng bàn bạc, trao đổi tin tức. Cuối cùng họ quyết định thừa dịp trời mưa sẽ trả con rối về lại chính điện. Dương Nguyên Nhất nói: “Chu Mạo Tài rất sợ con rối biến mất, hơn nữa đêm đó người phụ nữ mặc váy kia không dám vào chính điện, hẳn là sợ con rối. Cho nên con rối đặt trong nhà thờ tổ có thể áp chế dị văn, tiếp theo chúng ta phải đợi con dị văn ‘Oán linh’ kia tìm tới cửa sao?”

Ngô Úy lắc đầu: “Dị văn ‘Oán linh’ khó đối phó.” Hắn trầm ngâm một lúc, nhìn về phía bảy người kia, sau đó nói: “Nếu dị văn không dám vào nhà thờ tổ, vậy thì trước khi đổ mưa, mọi người hãy trốn vào nhà thờ tổ, chí ít có thể đảm bảo an toàn.”

Bảy người nhìn nhau, trong đó có một cô gái khá yếu đuối mở miệng hỏi: “Chúng ta trốn trong đó, ‘Oán linh’ phải giết ai? Người dân trấn này sao?”

Ngô Úy hỏi ngược: “Cô thương hại sao?”

Cô gái: “Tôi ——” Cô nghẹn một lúc lâu rồi nhỏ giọng nói: “Nếu có thể ngăn cản ‘Oán linh’ giết người, dù sao cũng tốt hơn không ngăn cản.”

Ngô Úy lạnh nhạt nói: “Nếu như không phải đồng nghiệp của tôi hiền lành, tôi sẽ tuyệt đối không quản mấy người sống hay chết. Bởi vì các người không phải cố chủ của tôi.”

Cô gái bị nghẹn có chút khổ sở, muốn mở miệng thì bị bạn kéo lại: “Cậu điên rồi? Tớ biết cậu lương thiện, nhưng lương thiện phải đúng chỗ. Dân trấn này có ai giống người? Bọn họ bị phạt đúng tội, ban đầu tại bọn họ thấy hơi tiền nổi máu tham, giết chết đôi mẹ con kia mới sinh ra ‘Oán linh’. Bây giờ bọn họ còn muốn hại chết chúng ta để cứu lấy bản thân, chúng ta không trả đũa đã là quá hiền rồi.”

Người này nói ra được những người khác tán thành, bao gồm mấy người bên Đổng Dũng Phong. Triệu Gia Quang lạnh nhạt nói: “Có thể cô không có người thân chết ở đây, có thể ngay cả tro cốt đều bị đổ vào trong rãnh, cô có thể lương thiện. Nhưng chúng tôi không thể, thậm chí muốn tự tay đâm chết lũ súc sinh này.”

Đậu Khải Nguyên phụ họa theo Triệu Gia Quang, tuy rằng bọn họ cũng biết trấn Hòa Bình cũng có người hiền lành —— ví dụ như Chu Cầm, nhưng đa số đều là loại ích kỷ như Chu Mạo Tài. Mười mấy năm qua, vì sự sống của bản thân mà hại chết không biết bao nhiêu người.

Dưới sự khuyên nhủ của người bạn kia, cuối cùng cô gái cũng hiểu ra mình quá ngốc, vì vậy không lên tiếng nữa.

Từ đầu tới cuối, Dương Nguyên Nhất không nói gì.

Ngô Úy kinh ngạc: “Tôi tưởng cậu sẽ an ủi cô gái kia.”

“Hả?” Dương Nguyên Nhất hoàn hồn, sau khi hiểu ra thì lắc đầu: “Tôi biết dị văn lần này rất nguy hiểm, nếu không nắm chắc sẽ không đảm bảo với người khác.”

Cậu từng giao chiến với dị văn, bị chấn động đến mức cả cánh tay tê dại, bởi vậy biết rất rõ con dị văn khủng bố này rất nguy hiểm. Nhiều nhất là cậu chỉ có thể bảo đảm sẽ không thấy chết không cứu.

Sau khi bàn bạc xong, Dương Nguyên Nhất thừa dịp trời tối trả con rối về chỗ cũ. Mà buổi sáng mới hơn năm giờ trời bắt đầu đổ mưa, mưa phùn liên miên, càng lúc càng mạnh. Từng nhà đóng chặt cửa, rất sợ nghe được chút xíu ca dao nào.

Hai người hộ tống nhóm bảy người của Đổng Dũng Phong đến nhà thờ tổ, dặn bọn họ trốn vào chính điện. Lúc rời đi, mượn áo mưa từ chỗ Chu Cầm, lượn lờ khắp nơi trong trấn. Dương Nguyên Nhất và Ngô Úy tách ra, sau khi đi được một đoạn thì lấy điện thoại ra xem giờ, khoảng tám giờ sáng.

Liếc mắt nhìn cột sóng và mục thông báo tin nhắn trong điện thoại, không có gì cả.

Sau khi nhìn một lúc lâu, cậu cất di động vào túi, tiếp tục đi về phía trước. Trong tai chỉ toàn là tiếng mưa rơi và tiếng bước chân của mình, dần dần, xuất hiện một âm thanh khác, từ xa đến gần ——

“Tạo tạo tạo hoa thừng, quấn ngón tay thắt nút. Kéo dây, phác hình, tạo chủng loại thật khôi hài.”

“Cậu tạo một móng gà, tớ tạo một sợi mì… Cậu tung dù nhảy xuống, tớ tạo kéo và bình hoa…”

Dương Nguyên Nhất dừng bước, xoay người nhìn về phía ngõ hẻm lót đá xanh. Cuối ngõ truyền đến tiếng ca dao và bước chân chỉnh tề của mấy đứa trẻ kỳ quái, bọn chúng đi ra, giống như ngày đầu tiên gặp nhau, từ trong mưa chạy đến.

Bất đồng là lúc này, trên áo mưa của chúng nó nhuộm đầy máu tươi, nước mưa không thể rửa trôi máu tươi đen ngòm. Bọn chúng nhìn thấy Dương Nguyên Nhất thì lập tức dừng lại, mỉm cười đầy quỷ quái rồi chạy tới hỏi: “Anh ơi, tay ai khéo nhất?”

Dương Nguyên Nhất lẳng lặng nhìn mấy đứa trẻ này, lui ra phía sau hai bước, vòng qua bọn chúng đi về phía trước. Mấy đứa trẻ ở phía sau, yên tĩnh, đồng loạt quay đầu nhìn cậu đăm đăm, mặt không cảm xúc, kỳ lạ khó hiểu.

Rẽ vào một ngõ khác, trước mặt là một căn nhà cũ, cửa đóng kín. Dưới mái hiên dùng móc sắt treo một thi thể, thi thể đã bị mổ bụng, ruột chảy xuống chân, hai tay bị chặt đứt. Bên cạnh đặt hai cái thùng, trong thùng chứa đầy máu loãng.

Tình cảnh như lò mổ, thi thể giống như thịt bị móc sắt treo ngược chờ muối. Gió lớn thổi qua, thi thể va vào cửa ‘bộp bộp bộp’ đầy vang dội.

Một lát sau, Dương Nguyên Nhất nghe được tiếng bước chân, có người chạy đến mở cửa, thấy thi thể treo trước cửa đột ngột thét to.

Không biết từ khi nào bảy đứa trẻ đã đến phía sau cậu, lặng lẽ nhìn cảnh này, dùng giọng nói trẻ con đầy ngây ngơ mà nói rằng: “Em với hắn chơi dây, hắn thua. Thua thì bị phạt, hắn luôn thét lớn, phát ra âm thanh như heo bị thọc tiết, cực kỳ khó nghe. Vì vậy em cắt cổ họng của hắn, thế nhưng người trong phòng vẫn không ra mở cửa.”

(Chơi dây: tạo hình bằng dây chun)

Nghe đến sởn tóc gáy, mùa đông gió lạnh lất phất mưa phùn, lạnh đến rét da rét thịt. Dương Nguyên Nhất xoay người lại, nhìn mấy đứa trẻ rồi nói: “Anh chơi với các em.”

Đứa trẻ từ chối: “Chúng em đã chọn người, không phải anh.”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày, rút baton từ trong balô ra, chậm rãi nói: “Em muốn theo anh về hay tiếp tục ở chỗ này?”

Đứa trẻ đứng giữa đột nhiên cười ‘Khanh khách’: “Anh đừng ỷ em là con nít mà bắt nạt.”

Trong mắt Dương Nguyên Nhất một mảnh lạnh lùng: “Em không phải người.”

‘Nó’ nói: “Dị văn cao cấp không khác gì con người.” Nó nghiêng đầu: “Em thả anh đi, không hiểu tại sao em rất thích anh, nếu biến thành một đống tro tàn cũng rất đáng tiếc. Nhưng những người khác thì không thể đi, bao gồm người của trấn Hòa Bình. Bọn họ đều phải chết!”

Dương Nguyên Nhất rất kinh ngạc: “Em căm hận người trấn Hòa Bình?” Trên cơ bản dị văn không có tình cảm, cho dù là dị văn cao cấp cũng rất khó xuất hiện tình cảm mãnh liệt.

‘Nó’ nói: “Gia vị mà thôi.”

Dị văn được sinh ra vì mối thù của cô bé đối với dân trong trấn, ‘Oán linh’ được sinh ra vì đồng dao khủng bố và sự sợ hãi của người dân, tất nhiên cũng sẽ có đặc tính phụ gia ‘căm hận’, ‘trả thù’.

Nhưng trừ thứ đó ra, ‘nó’ vẫn là dị văn, bằng không sẽ không tàn sát người vô tội. ‘Nó’ luôn đùa giỡn người dân trong trấn, dù sao cũng là một đám súc vật được chăn nuôi, nhìn bọn họ tự cho là thông minh tìm được vật thay thế có cơ hội sống sót, thế nhưng sau đó phải đối mặt với kiểu chết rất buồn cười.

“Một đám súc vật được chăn nuôi, vừa buồn cười vừa đáng thương, kéo đến lò mổ, một dao cắt cổ, máu nóng phun lên mặt uống thật ngon.” Bọn nó đồng loạt hát lên, rồi nói với Dương Nguyên Nhất: “Anh đừng chọc em tức giận, em chơi với anh. Chờ em giết chết bọn họ, em sẽ tới tìm anh.”

Dương Nguyên Nhất: “Em đang ở đâu?”

‘Nó’ nghiêng đầu cười hì hì: “Anh tìm được em sao?”

Dương Nguyên Nhất biết nó không tính trả lời, hỏi ngược: “Hôm nay em muốn giết chết mọi người?”

Bọn chúng đồng loạt gật đầu: “Nhưng em sẽ bỏ qua anh.”

Dương Nguyên Nhất nhìn ‘nó’ chằm chằm: “Vì sao?”

Bọn nó đồng thanh: “Có một con heo ngu xuẩn, hắn trộm đi một phần cơ thể của em. Có một con lợn ngu xuẩn, hắn trộm vôi. Con heo ngu xuẩn này, hắn đã bị phanh ngực, treo ở mái hiên, trở về nơi hắn thuộc về.”

Dương Nguyên Nhất cảm thấy có gì đó không hay xảy ra, đầu tiên một phần ‘thân thể’ hẳn là chỉ bản thể dị văn, vôi là tro cốt. Chẳng lẽ ở nhà thờ tổ xảy ra vấn đề?

Suy tư xong, cậu lập tức xoay người chạy về phía nhà thờ tổ, lúc đi ngang qua một căn nhà nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc xen lẫn mùi nước mưa. Cậu dừng bước, nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng khóc thê lương. Xuyên qua khe cửa thấy bên trong, dưới mái hiên có thi thể bị treo lên, cuối cùng cũng sáng tỏ, thứ kia thực sự đại khai sát giới.

Dương Nguyên Nhất vội chạy tới nhà thờ tổ, ở bên ngoài gặp được Ngô Úy. Ngô Úy bị thương, bụng có một vết chém rất sâu, nhìn qua thì chắc là bị rìu chém.

Ngô Úy khoát tay, không để ý, nói: “Con dị văn kia đại khai sát giới, không bị hạn chế hàng năm giết mười bốn người.”

Dương Nguyên Nhất: “Tôi cũng gặp được con dị văn kia, hình như là vì một bộ phận thân thể của ‘nó’ bị lấy đi. Có liên quan đến tro cốt, tôi nghĩ đến con rối.”

Ngô Úy: “Tôi cũng vậy.”

Hai người bèn gõ cửa, bên trong là giọng của Đậu Khải Nguyên cất tiếng hỏi: “Ai?”

Dương Nguyên Nhất: “Tôi, Dương Nguyên Nhất.”

Âm thanh bên trong ngừng lại, qua không bao lâu có người bước ra mở cửa. Đậu Khải Nguyên thò đầu ra, thấy là hai người nên mở cửa: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Dương Nguyên Nhất: “Trong nhà thờ tổ còn con rối không?”

Đậu Khải Nguyên: “Còn.”

Ba người đi vào, những người khác trong nhà thờ tổ ra đón, chưa kịp nói gì thì đã nghe Ngô Úy lên tiếng: “Thiếu một con.”

Mọi người nhìn sang, quả nhiên là thiếu một con. Cô gái la lên: “Sao lại như vậy? Ngoại trừ tụi em thì không còn ai khác, ai lấy nó đi?”

Dương Nguyên Nhất: “Lúc mọi người vào đây có chắc là còn bảy con rối không?”

Mọi người nhìn nhau, thấp giọng hỏi lẫn nhau có chú ý số con rối lúc đi vào hay không. Nhưng mà không ai khẳng định lúc đó thấy bảy con rối, bởi vì đặt trên một bàn toàn hũ tro cốt đen thùi lùi, bản thân nó đã đủ làm người sợ hãi, hơn nữa những con rốinày bọc da người nên không ai dám nhìn đến.

Lúc bọn họ vào trốn đều cố gắng ở gần cửa, không dám đi vào trong. Thế cho nên không ai phát hiện thiếu một con.

“Bây giờ… Phải làm sao?”

Dương Nguyên Nhất nhìn về phía Ngô Úy: “Anh đã xử lý nhiều vụ án, theo anh bây giờ phải làm gì?”

Ngô Úy: “Nếu như bảy con rối bọc da người thật sự là cô bé kia, cũng chính là da của ‘Oán linh’, vậy thì chính là bộ phận thân thể của ‘nó’. Tro cốt có thể nhốt dị văn, hạn chế số lần giết người hàng năm của ‘nó’. Hiện tại bộ phận thân thể bị trộm, mà tro cốt áp chế ‘nó’ cũng bị lấy đi một hũ, hạn chế bị mất hiệu lực.”

Đổng Dũng Phong lắc đầu, xen vào: “Không đúng. Da của một cô bé vị thành niên không đủ để bọc bảy con rối cao nửa mét, trừ phi là da của những người này được ghép lại.”

Trong câu chuyện cô bé chết cách đây tám mươi năm, dị văn ‘Oán linh’ xuất hiện vài chục năm trước. Trong tư tưởng phong kiến cho rằng nếu sau khi chết thi thể không toàn vẹn, hồn phách không đủ, khó có thể làm nên trò trống gì. Bởi vậy cô bé chết đi bị lột da làm cản trở, lúc dị văn ‘Oán linh’ được sinh ra thì được gọi là hạn chế.

Chẳng qua —— Dương Nguyên Nhất nhìn sáu con rối còn lại trên điện thờ, thực sự là như thế sao?

Lúc bầu không khí đang trở nên nghiêm trọng, một bài đồng dao xa lạ xuyên qua tiếng mưa rơi xối xả, lọt vào tai mọi người: “Maria đẫm máu! Cậu bé có thể chơi cái gì? Ếch, ốc sên, còn có đuôi cún con.”

Một bé gái mặc váy phồng đi ra từ màn mưa, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, ngây thơ trong sáng. Chỉ là trong lòng ôm một bức tượng bị cắt một miếng da rất to, có vẻ sợ hãi khó hiểu.

Cô gái tiếp tục hát: “Cô ấy có thể chơi cái gì? Đường cát, chảo chiên, vân vân. Tôi thì sao? Tôi có thể chơi cái gì?”

Đổng Dũng Phong đột nhiên trợn mắt: “Maria đẫm máu!”

Maria đẫm máu, một bài đồng dao khủng bố của nước ngoài, đồng thời cũng là bài đồng dao cuối cùng trong năm bài khủng bố kia.

Bé gái hơi nghiêng đầu, mỉm cười hát xong câu cuối: “Có thể chơi trò rất kinh khủng nha!”

Dương Nguyên Nhất và Ngô Úy che ở phía trước mọi người, cậu nhỏ giọng hỏi: “Là bản thể sao?”

Ngô Úy: “Có thể xem là như vậy.”

Dương Nguyên Nhất nắm chặt baton, sẵn sàng đón quân địch.

Bé gái hỏi cậu: “Anh không chơi với em sao? Nếu anh nói muốn chơi với em, em sẽ dẫn anh đi chơi, chơi chết bọn họ.”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày: “Tôi không thích trò chơi giết người.”

Bé gái thu lại nụ cười, mặt không cảm xúc: “Thật đáng tiếc.” Cô quay đầu nói với những người khác: “Chúng ta chơi trò chơi đi, từ giờ đến nửa đêm, trước tiên là chơi trốn tìm, ai sống sót thì có thể nghỉ ngơi một ngày.”

Con ngươi của Dương Nguyên Nhất co rút, cùng với Ngô Úy đồng thời vọt tới, lúc tiếp cận bé gái mắt phải giật giật, cậu phản ứng nhanh chóng nghiêng người dùng baton đỡ lấy công kích. Cậu tập trung nhìn kỹ thì phát hiện đó là một thiếu nữ miệng đầy răng cưa, mà Ngô Úy ở bên cạnh cũng bị Lizzie Borden đột nhiên xuất hiện cầm rìu cỡ lớn ngăn cản ở lối đi.

“Thực Nhân Cơ?! Lizzie Borden!” Đổng Dũng Phong la lên.

Cậu đỡ được công kích này làm bé gái vui vẻ bỏ đi, cùng lúc đó ở xa xa truyền đến tiếng kêu gào hoảng sợ, liên miên không dứt.

Trấn Hòa Bình, bắt đầu trò chơi khủng bố thảm sát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio