Quỷ Sự Vô Tận

chương 41: dị dạng (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hành lang khách sạn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn, có người đang vội vàng chạy trốn. Ánh đèn lúc sáng lúc tối tạo nên bầu không khí biến hóa kỳ lạ, gây động tĩnh lớn nhưng không có ai mở cửa kiểm tra, giống như tất cả đều ngủ say như chết. Trên trần nhà, bên góc tường liên tục có chất lỏng màu đen di động thẩm thấu ra ngoài, chậm rãi rơi xuống đất.

Không bao lâu, cả khách sạn đều bị chất lỏng màu đen tản ra mùi hôi thối này bao quanh. Chất lỏng như có sinh mệnh bò lên thân thể mọi người đang ngủ say trong phòng, lan từ chân đến ngực, từ từ lấp kín tai mắt mũi miệng. Người say giấc tỏ vẻ đau đớn, cho đến khi bọn họ không chịu đựng nổi sắp thức dậy thì chất lỏng tự động thối lui.

Ngụy Diên Khanh bỗng dưng mở mắt, nhìn chất lỏng xuất hiện ở bốn góc phòng. Anh ôm chặt Dương Nguyên Nhất trong ngực, không muốn buông ra. Dương Nguyên Nhất mơ mơ màng màng, hỏi: “Sao vậy anh?”

“Không có gì.” Ngụy Diên Khanh kéo chăn đắp lại cho cậu, chỉnh chăn ngay ngắn rồi đứng dậy xuống giường. Hai chân chạm đất, chất lỏng sắp trượt đến bên giường, còn chưa chạm đến nhưng dường như thấy thứ gì sợ hãi, vô cùng hoảng sợ vội lui về phía sau.

Ngụy Diên Khanh khoác thêm áo ngủ, cột chặt dây lưng rồi đi tới cửa. Chất lỏng màu đen khắp phòng hoảng loạn lui lại, không khí như vặn vẹo, như có tiếng rít hoảng sợ không có âm thanh truyền đến. Trong khoảnh khắc anh mở cửa, Dương Nguyên Nhất chợt tỉnh giấc.

Dương Nguyên Nhất nhìn bốn phía, không thấy Ngụy Diên Khanh nên bật đèn, liếc sang thấy được chất lỏng ở góc tường. Cậu ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện chất lỏng dần dần biến mất.

“Tỉnh?”

Dương Nguyên Nhất quay đầu thấy Chương Hiểu Bạch bước đến từ sau lưng Ngụy Diên Khanh, hỏi: “Xử lý tháp nước không thuận lợi sao?”

Dưới ánh đèn không tính là sáng, áo ngủ của Dương Nguyên Nhất bị tuột xuống vai trái, nhìn thấy vết hồng trên da không sót cái nào. Chương Hiểu Bạch tự nhiên đoán được vết hồng này ở đâu ra, mặt cô hơi ửng đỏ, ánh mắt ngượng ngùng liếc trái liếc phải không dám nhìn thẳng. Cô nói: “Không quá thuận lợi, La Hồng Thịnh suýt chút nữa rơi vào tháp nước, chúng tôi đánh ngất cậu ấy rồi vớt ra. Lúc rời khỏi mái đột nhiên phát hiện cả khách sạn đều bị chất lỏng màu đen thẩm thấu, chú Lại bảo tôi tới tìm hai người.”

Dương Nguyên Nhất vừa vén chăn lên đứng dậy thì Ngụy Diên Khanh đã xuất hiện trước mặt, anh còn cầm áo ngủ trong tay. Ngụy Diên Khanh khoác áo ngủ lên người cậu, bọc rất kín kẽ: “Mặc vào.”

Dương Nguyên Nhất bật cười, lướt qua vai Ngụy Diên Khanh nói với Chương Hiểu Bạch: “Cô ra ngoài chờ được không? Chúng tôi thay quần áo rồi ra ngay.”

Chương Hiểu Bạch vội trả lời: “Được.” Cô đã sớm xấu hổ, rất muốn chạy ngay lập tức, đứng ở chỗ này làm cô cảm thấy mình có thể phát sáng mà không cần quang hợp.

Thấy cô rời khỏi phòng, Dương Nguyên Nhất vỗ tay của Ngụy Diên Khanh đang đặt trên lưng mình: “Buông ra, đi thay quần áo.”

Ngụy Diên Khanh ôm cậu: “Án thi thể tháp nước là do bọn họ phụ trách, làm không được liền gọi hỗ trợ, bọn họ tự tìm người đi. Không hợp tác, mặc kệ.”

Dương Nguyên Nhất bình tĩnh nhìn Ngụy Diên Khanh, hôn lên khóe môi anh: “Thay đồ.”

Ngụy Diên Khanh xoay mặt đi, thái độ kiên quyết: “Không đi, mặc kệ.”

Dương Nguyên Nhất lại hôn một cái, trán, mắt, khóe môi, tóm được nơi nào thì hôn nơi đó, giọng nói mềm nhũn: “Đi thôi.”

Ngụy Diên Khanh ngứa ngáy lưng, mềm mại, hoàn toàn không thể chống lại tấn công của Nguyên Nguyên: “Chỉ lần này thôi.”

Dương Nguyên Nhất đẩy anh vào phòng tắm: “Nói nhiều quá, thay đồ đi.”

Hai người thay quần áo xong ra ngoài, ở trên mái nhìn thấy tổ trưởng Lại và La Hồng Thịnh vừa mới tỉnh lại. Tổ trưởng Lại nhìn thấy bọn họ bèn định gọi điện thoại thông báo người trong tổ đến đây xua đuổi chất lỏng màu đen bao vây toàn bộ khách sạn. Hắn nói: “Bây giờ có thể xác định bất luận là chất lỏng thẩm thấu ra ngoài hay là nước đọng hình người trên trần nhà đều là nước trong tháp. Người uống phải sẽ sinh ra ảo giác, trở nên vô cùng nóng nảy bạo lực. Buổi tối xảy ra hai vụ ẩu đả, bị thương rất nặng. Trong khách sạn hơn ngàn người, phải mau chóng giải quyết.”

Chương Hiểu Bạch hơi do dự, chạy đến bên tổ trưởng Lại thì thầm vài câu. Sau đó thấy tổ trưởng Lại hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn sang Ngụy Diên Khanh đang đứng cạnh Dương Nguyên Nhất.

Nói thật thì tổ trưởng Lại không chú ý Ngụy Diên Khanh. Thứ nhất là thái độ đối phương lạnh nhạt, thứ hai là người đại diện luôn là Dương Nguyên Nhất, mà Ngụy Diên Khanh lại không giống như những đại dị văn khác áp bức hắn, cho nên tổ trưởng Lại không có bao nhiêu quan tâm. Vừa nãy Chương Hiểu Bạch nói với hắn chất lỏng màu đen trong khách sạn gặp Ngụy Diên Khanh thì tự động lui về phía sau, nhìn thì thấy chúng nó đang sợ hãi.

Tổ trưởng Lại bỗng nhiên nghĩ đến một số đại dị văn đến một cấp bậc nào đó sẽ giống như người thường, sẽ không tùy tiện tản nguy hiểm ra ngoài. Suy nghĩ một lúc, hắn bèn bỏ ý định gọi điện thoại, cũng không trực tiếp nói chuyện với Ngụy Diên Khanh mà khôn ngoan lựa chọn Dương Nguyên Nhất.

“Chúng tôi đã xác định dị văn ‘Thi thể tháp nước’ xuất hiện trong nước, ba cái tháp nước ở khách sạn này là một trong số đó. Án mạng xảy ra bảy năm trước, có lẽ do dị văn gây ra.”

Đối với mục đích mà tổ trưởng Lại nói chuyện với cậu, Dương Nguyên Nhất hiểu rất rõ. Cậu mỉm cười, nể mặt hắn không vạch trần chuyện này. Dị văn sống trên trăm năm và đại dị văn khủng bố có thể không quá quan tâm tính mệnh con người, nhưng cậu thì không. Tuy rằng cậu là dị văn được sinh ra vì dị văn, nhưng nửa đời trước của cậu cũng không quá khác biệt con người. Dương Nguyên Nhất thiện lương không thể thấy chết không cứu, dù sao cũng là hơn một ngàn mạng người.

“Tôi biết một ít.” Dương Nguyên Nhất mỉm cười, nhìn La Hồng Thịnh cả người thê thảm: “Có thể nói tôi biết cậu thấy gì không?”

La Hồng Thịnh ngẩng đầu: “Có thể.”

Vào một giờ khuya, khách sạn trở nên tĩnh lặng. La Hồng Thịnh cùng tổ trưởng Lại và Chương Hiểu Bạch lên mái, tìm được tháp nước mà giám đốc nhắc đến. Tổ trưởng Lại tìm được tờ báo nói về tai nạn khi đó, xác định chính là tháp nước này đã từng xuất hiện thi thể nữ không biết danh tính.

Xác nữ tháp nước khá đặc biệt, xuất hiện nước đọng, âm thanh và ngũ quan mơ hồ đều là ảo giác, muốn xem ảo giác nhất định phải uống nước trong tháp. Nhìn qua thì nước mát lạnh thơm ngọt, nhưng trên thực tế ai cũng biết bản chất của nó là nước ngâm xác chết.

Chương Hiểu Bạch không muốn uống, tổ trưởng Lại phải ở cạnh trông chừng, vì vậy chỉ có thể để La Hồng Thịnh uống.

Sau khi uống xong ngồi bên cạnh chờ đợi, đợi gần một giờ. Gió đêm rất lạnh, chỉ khoảng độ C. Áo lông trên người không chống lạnh được bao nhiêu, theo lý mà nói sẽ không dễ buồn ngủ. Nhưng La Hồng Thịnh lại cảm thấy mình ngủ gật một giấc, lúc giật mình tỉnh lại phát hiện xung quanh rất vắng vẻ, mà Chương Hiểu Bạch và tổ trưởng Lại đang ngủ gà ngủ gật.

La Hồng Thịnh nói: “Lúc đó rất yên tĩnh, yên tĩnh đến bất thường. Ở nơi cao như thế này, bốn bề không có mái che, đêm khuya hẳn phải có gió lớn. Thế nhưng không có gió, cũng không có bất kỳ âm thanh nào, giống như là không khí đều dừng lại. Sau đó tôi nghe được tiếng ‘ùng ục’, giống như tiếng ngâm nước dưới đáy tháp sâu thăm thẳm. Tôi nhìn chằm chằm tháp nước, phát hiện âm thanh truyền ra từ bên trong.”

Sau đó Chương Hiểu Bạch nói: “Tôi không ngủ, tôi thấy bất thường nên xuống dưới xem thử thì phát hiện mỗi tầng đều có chất lỏng màu đen thẩm thấu. Trên mái chỉ có cậu với chú Lại canh chừng, lúc trở về phát hiện cậu nhảy vào tháp nước, tôi và chú Lại vớt cậu lên.”

Tổ trưởng Lại gật đầu: “Chú với Hiểu Bạch không ngủ, chỉ có cháu ngủ thôi. Cháu uống nước xong ngáp lên ngáp xuống, nói là rất mệt muốn đi ngủ một chút.”

La Hồng Thịnh nhíu mày: “Bình thường cháu có thể thức đêm, liên tục ba bốn ngày không ngủ cũng không thành vấn đề.”

Tổ trưởng Lại: “Cho nên vấn đề ở đây là nước, chú cũng không quấy rầy cháu. Sau đó nhìn thấy cháu đột nhiên tỉnh lại, mắt luôn nhìn chằm chằm tháp nước, sau đó trèo lên nhảy vào trong tháp. Chú kéo cháu lên, cháu còn muốn dìm chết chú.”

La Hồng Thịnh há miệng, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Cháu không biết là chú Lại… Cháu tưởng là thi thể trong tháp nước, đó là dị văn. Lúc đó cháu leo lên, cảm thấy bên trong có gì đó kỳ quái, không ngừng truyền âm ra ngoài. Cháu muốn bắt thi thể kia nên lặn xuống nước, sau đó tay chân bị giữ chặt, phát hiện đó là xác nữ ngũ quan sưng vù nên kéo ngược cô ta… Được rồi, xem ra đó là chú Lại.”

Tháp nước sâu chừng năm mươi mét, vốn là nước mát lạnh biến chất thành đen ngòm dính nhớp, còn tỏa mùi hôi thối. Dưới đáy tháp không ngừng phát ra âm thanh, La Hồng Thịnh biết rõ đó là xác nữ trong tháp nước dụ hắn xuống dưới.

La Hồng Thịnh không chút do dự lặn sâu xuống tìm kiếm cái xác. Nhưng đập vào mắt hắn toàn là nước đen, nước đen dính lên người La Hồng Thịnh, bọc thân thể hắn lại, bất ngờ phát hiện thân thể càng lúc càng nặng, hầu như không thể di chuyển. Đúng vào lúc này, hai tay tái nhợt kẹp cánh tay và cổ hắn. La Hồng Thịnh quay đầu lại nhìn, sợ hãi phát hiện đó là một gương mặt tròn tròn trắng bệch.

Gương mặt đó đã bị ngâm đến mức không thấy rõ ngũ quan, thối rữa, La Hồng Thịnh lại như nhìn thấy gương mặt đó cười quái lạ, kéo hắn đến chỗ sâu trong đáy nước. Lúc La Hồng Thịnh giãy giụa thì bị đánh ngất, cho rằng không bao lâu nữa sẽ tèo, ai ngờ lúc tỉnh lại chỉ thấy tổ trưởng Lại.

“Chuyện chính là như vậy, con dị văn ‘Xác nữ tháp nước’ sẽ gây ảo giác cho người khác, kể cả dị văn chúng ta cũng sẽ trúng chiêu.”

Dương Nguyên Nhất trầm ngâm một lúc, nhận tài liệu của Vương Tiểu Hồng gửi vào di động của Ngụy Diên Khanh. Cho nên nói Vương Tiểu Hồng không hổ danh là nhân tài thu thập thông tin, buổi chiều mới gửi vụ án ‘Xác nữ tháp nước’, hắn đã nhanh chóng kiếm đủ tài liệu gửi sang.

“Sự kiện ‘Xác nữ tháp nước’ xảy ra sớm nhất vào những năm thập niên sáu mươi, tại khách sạn ở nước ngoài. Có một người phụ nữ đến đó du lịch, vào ở khách sạn. Ngày thứ ba mất tích, trong khách sạn không ai hay biết. Bốn ngày sau khi mất tích, phía khách sạn báo cảnh sát. Cảnh sát kiểm tra nhưng không có thu hoạch, một tháng sau khách hàng phản ánh chất lượng của nước, nói phát hiện tóc trong nước. Sau khi kiểm tra, cuối cùng phát hiện cái xác phụ nữ trong tháp nước trên mái. Đây là vụ đầu tiên, sau này khách sạn liên tục xuất hiện xác nữ trong tháp nước. Ừm, nói cách khác, tháp nước khách sạn này đã trở thành địa điểm ngâm xác, rất xui xẻo. Nhưng nhờ chuyện này mà khách sạn nổi danh như cồn, khách du lịch nối liền không dứt, trở thành địa điểm được ưa chuộng ở nơi đó.”

Dương Nguyên Nhất lật tài liệu, tiếp tục nói: “Đầu thập niên tám mươi, họ đã điều tra rõ tháp nước xuất hiện xác nữ là do giám đốc khách sạn tạo ra —— ngoại trừ vụ tháp nước ngâm xác đầu tiên. Lúc đó hắn ý thức được đây là một mánh khóe, vì vậy lựa chọn phụ nữ đi một mình, dùng thuốc mê đánh ngất bọn họ, làm bọn họ bị ảo giác rồi dẫn đến tháp nước, khiến cho bọn họ bị chết đuối. Án được phá, quần chúng xôn xao, truyền thuyết đô thị về ‘Xác nữ tháp nước’ trong khách sạn như mọc cánh lan truyền khắp nơi. Khách sạn càng cổ xưa càng có khả năng xuất hiện ‘Xác nữ tháp nước’, không ít khách sạn khắp thế giới từng xuất hiện án tương tự, cho nên truyền thuyết đô thị ‘Xác nữ tháp nước’ lại càng phát triển sinh ra dị văn liên quan.”

Chương Hiểu Bạch: “Làm thế nào mới bắt được nó?”

Dương Nguyên Nhất: “Chỉ có thể đánh đuổi, không bắt được. Nó tồn tại trong ảo giác, ở đâu có tháp nước, có chứa nước là ở đó có nó, nhưng nó tuyệt đối không tồn tại bản thể. Nó rất đặc thù, cô không bắt được vì nó là ảo giác do nước sinh ra.”

Chương Hiểu Bạch: “Nếu vậy thì phải làm sao? Mặc kệ nó tiếp tục hại người?!”

Dương Nguyên Nhất: “Dị văn này không giết người.”

Ba người Chương Hiểu Bạch sửng sốt: “Nó không giết người? Cái xác chết bên trong tháp vào bảy năm trước không phải do nó giết? Những người uống nước ngâm xác chết rồi đánh nhau cũng không phải do nó làm hại?”

Dương Nguyên Nhất nhún vai: “Tôi chỉ nói nó không giết người, chưa nói nó không hại người. Tất cả vụ án ‘Tháp nước ngâm xác’ đã xảy ra đều do người làm, không phải nó giết. Thế nhưng tại nơi nó tồn tại, nước bẩn thẩm thấu ra ngoài quả thật sẽ làm hại người thường —— bao gồm dị văn.”

Chương Hiểu Bạch chỉ vào tháp nước trong vô thức, hỏi: “Bây giờ nó có ở bên trong không?”

Dương Nguyên Nhất quay đầu nhìn sang Ngụy Diên Khanh, người kia xoay mặt đi làm như không thấy. Dương Nguyên Nhất cười cười với ba người kia, nói rằng: “Tôi thương lượng với sếp tí đã.”

Tổ trưởng Lại kinh ngạc nhìn Ngụy Diên Khanh, hắn cho rằng Dương Nguyên Nhất mới là sếp, dù sao nhìn cậu rất phù hợp với thân phận sếp sòng. Trước đây hắn từng gặp trưởng văn phòng tiền nhiệm —— à, khi đó vẫn còn gọi là chủ nhân. Khí chất vị chủ nhân kia rất giống Dương Nguyên Nhất, làm hắn vừa nhìn tưởng rằng đây là yêu cầu chọn lựa trưởng văn phòng.

Dương Nguyên Nhất kéo vạt áo Ngụy Diên Khanh hỏi nhỏ: “Anh có quản hay không?”

Ngụy Diên Khanh: “Anh đã nói mặc kệ.”

Dương Nguyên Nhất trợn mắt: “Lúc nãy em hôn anh, anh không phản đối, không phải đã đồng ý rồi sao?”

“Chưa đồng ý.” Lúc này Ngụy Diên Khanh cãi lại: “Anh chỉ không phản đối, đồng ý cùng em sang đây. Em nhúng tay vào chuyện này, anh đi với em, nhưng muốn anh tìm xác nữ trong tháp nước thì không được.”

Dương Nguyên Nhất trừng mắt nhìn Ngụy Diên Khanh mặt lạnh tanh không thương lượng, hít sâu một hơi: “Vậy anh muốn thế nào?”

Ngụy Diên Khanh lạnh lùng lên án: “Từ khi chúng ta gặp lại nhau, đã bao lâu em không gọi ‘Ông xã’? Không gọi ‘Ông xã’ thì thôi đi, ngay cả ‘Anh yêu’ cũng không thèm kêu. Gọi cả tên lẫn họ, người khác không biết còn cho rằng quan hệ của chúng ta vô cùng xa lạ.”

Nói trắng ra là muốn khẳng định chủ quyền ở trước mặt người khác, Dương Nguyên Nhất hết nói nổi, cậu đỡ trán, cảm thấy hơi nhức đầu. Đồng thời cậu cũng không ngờ trên thế gian này lại có người có thể lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Rốt cuộc là thứ gì, chỉ trong bốn năm lại khiến người vốn lạnh lùng thờ ơ, xuất trần như tiên lại biến thành ‘Đàn ông trưởng thành’ ‘Tính toán chi li’ như vậy!

A, ‘Đàn ông trưởng thành’!

Đối với việc này, Ngụy Diên Khanh biểu thị không thương lượng, bốn năm sinh hoạt trong thế giới xô bồ này đã mài mòn cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu trở thành người ra ngoài không nhận chồng! Càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Dương Nguyên Nhất nhỏ giọng: “Về nhà hẵng gọi được không?”

Ngụy Diên Khanh bất mãn: “Che che giấu giấu.”

Quả thực được đằng chân lên đằng đầu!

“Nếu anh không gạt em thì đâu đến nỗi bốn năm không gặp.”

Bất luận như thế nào, lừa gạt bốn năm vẫn là Ngụy Diên Khanh đuối lý, đề cập đến chuyện này anh sẽ nhượng bộ: “Không phải đã chẻ một ngàn bài vị sao?”

Dương Nguyên Nhất ngoéo ngón út của Ngụy Diên Khanh, người kia tiện thể nắm lấy không buông. Dương Nguyên Nhất nói với anh: “Em trưởng thành, ở bên ngoài nhìn thấy rất nhiều chuyện, nhất thời không kêu được xưng hô quá thân mật. Chờ khi trở về chỉ còn hai chúng ta, em kêu cho anh nghe được không?” Cậu liếc mắt nhìn ba người Chương Hiểu Bạch ở hơi xa, nhón chân vội vàng gọi một tiếng bên tai Ngụy Diên Khanh: “Anh Ngụy.”

Ngụy Diên Khanh miễn cưỡng hài lòng, anh cũng biết chừng mực. Nếu thật sự chọc vợ giận, không chỉ phải ngủ sô pha mà còn phải bổ bài vị. Vì vậy anh gật đầu đồng ý, nhưng muốn ba người kia lánh đi.

Tổ trưởng Lại: “Tôi có thể hỏi một câu tại sao không?”

Ngụy Diên Khanh: “Tốt cho các người.”

Tổ trưởng Lại nghe xong bèn gật đầu, ngoắc tay bảo Chương Hiểu Bạch và La Hồng Thịnh tránh đi. Chờ đến khi xuống hành lang, La Hồng Thịnh mới hỏi: “Chú Lại, hắn chưa giải thích cái gì mà chúng ta đã đi rồi?”

Tổ trưởng Lại: “Vậy không lẽ phải phân tích từng chuyện lợi, chuyện hại trước mặt cháu? Báo cho cháu một câu đã phúc đức lắm rồi, nếu gặp phải đại dị văn khác tính tình không tốt sẽ trực tiếp hất đầu bỏ đi.”

Chương Hiểu Bạch nghi ngờ: “Không phải nói đại dị văn thế hệ trước có thiện cảm với con người sao?”

Tổ trưởng Lại: “Đó là thế hệ trước. Lấy mốc một trăm năm làm ví dụ, đại dị văn trăm năm trước có thiện cảm với con người, nhưng hơn phân nửa đã biến mất, những đại dị văn còn sống cũng ẩn náu, không thể nói rõ có bao nhiêu gay gắt. Dị văn trẻ tuổi vào trăm năm sau, một số ít giống như hai đứa, nhưng đa phần là dị văn khủng bố. Mà dị văn cường đại ra đời trong trăm năm này, không thuộc về khủng bố, đối với nhân loại không có thiện cảm cũng không có ác cảm. Nếu như không có lợi ích rất lớn, quái vật trong văn phòng thám tử sẽ không nhận ủy thác của chúng ta.”

La Hồng Thịnh nhàm chán đi tới đi lui: “Nếu chiếu theo như vậy, hai người kia coi như tốt tính?”

Tổ trưởng Lại lắc đầu: “Người thanh niên tuấn tú kia dễ nói chuyện. Cái người nhìn ốm yếu chính là sếp của bọn họ, hai đứa khách khí một chút, lúc cần thiết xem như cháu trai. Nói chung chớ trêu chọc hắn, có chuyện tìm Dương Nguyên Nhất là được.”

La Hồng Thịnh khựng lại, quay đầu nói: “Nhìn hắn rất bình thường.”

Chương Hiểu Bạch: “Góc tường khách sạn bị chất lỏng màu đen bao vây đúng không?” Cô chỉ vào mặt tường sạch sẽ: “Toàn bộ đều biến mất. Xác nữ tháp nước làm ra động tĩnh giả giả thật thật, có lúc lợi dụng ảo giác làm chúng ta thấy thứ gì đó, có khi lại không cho chúng ta thấy. Chất lỏng màu đen này không phải là thứ gì tốt, nó tự có ý thức, lúc tôi đi xuống cảm nhận được chúng nó đang nhìn tôi chằm chằm. Bốn phương tám hướng, có mặt khắp nơi. Mặc dù chúng nó không làm hại tôi nhưng lại trêu chọc rất ác.”

La Hồng Thịnh: “Cậu nói mấy điều này làm gì?”

Chương Hiểu Bạch: “—— Nhưng tôi phát hiện những chất lỏng này rất sợ sếp Ngụy kia. Nơi hắn đi qua, chúng nó sợ đến mức chạy trốn.”

La Hồng Thịnh kinh ngạc không ngớt.

Trên mái, Dương Nguyên Nhất còn thắc mắc vì sao Ngụy Diên Khanh đuổi ba người kia đi, nhưng sau đó cậu đã hiểu. Khi hơi thở khủng bố ùn ùn kéo đến, tim đập thình thịch, da gà nổi lớp lớp. Mặc dù như thế nhưng so với ban đầu đối mặt với sự kinh khủng này thì tốt hơn nhiều.

Như lời của Ngụy Diên Khanh, cậu đã lớn, bị sự kinh khủng này ảnh hưởng rất nhỏ, không có nguy hiểm gì lớn. Theo thời gian trôi qua, cậu sẽ hoàn toàn khắc phục loại sợ hãi này.

Tháp nước to lớn bị gợn sóng vô hình bao phủ, sau đó bằng mắt thường có thể thấy không khí như bị hai bàn tay xoa nắn, xuất hiện vặn vẹo. Vách sắt rất nặng của tháp nước bỗng nhiên bị lõm vào, đó là bị trọng lực đánh tới, nhưng bị đánh rất yên tĩnh, không một tiếng động. Nước trong tháp kêu ‘ùng ục’, giống như đang sôi. Mái che tháp nước bỗng nhiên bị mở ra, bay từ không trung xuống đất xoắn thành một khối.

Chất lỏng đậm đặc màu đen trong tháp nước kêu ùng ục ùng ục trào lên, dọc theo thân tháp nước chảy xuống, sau đó bị gợn sóng trong suốt như sóng biển đập bẹp. Nhiều lần như thế, chất lỏng đậm đặc màu đen không động đậy nữa, theo đường cũ chảy vào trong tháp.

Yên tĩnh, không cảm nhận được động tĩnh.

Ngụy Diên Khanh thọc tay vào túi, nói: “Bây giờ đi ra, hoặc là tôi đập bẹp cả cái tháp, nuốt chưởng mi.”

Tháp nước vẫn yên tĩnh, không có phản ứng gì.

Ngụy Diên Khanh lười nói chuyện, thật sự bắt đầu nén tháp nước. Anh vẫn đứng tại chỗ, không hề di động nhưng lại có thể vận dụng không khí nén khủng bố, dựa vào cách này ép xác nữ trong tháp nước.

Xác nữ tháp nước không tồn tại bản thể tuyệt đối, chỉ tồn tại trong ảo giác, nhưng suy cho cùng cũng được sinh ra vì sợ hãi. Cho nên Ngụy Diên Khanh thân là dị văn khủng bố có thể cắn nuốt nó, chẳng qua ——

“Hình như hơi bẩn?” Dương Nguyên Nhất nhíu mày, hơi phản đối: “Mặc dù là dị văn, nhưng dù sao cũng là xác chết, ăn rồi có bị tiêu chảy không?”

Ngụy Diên Khanh: “Không, cùng lắm khó tiêu thôi.”

Dương Nguyên Nhất: “Được rồi.”

Tháp nước phát ra tiếng ‘Loảng xoảng’, tiếng nước ầm ầm. Sau một lúc lâu, một cái đầu màu đen nhô ra, dè dặt xin tha: “Ùng ục ùng ục…”

Dương Nguyên Nhất: “Nó nói cái gì?”

Ngụy Diên Khanh rút thuốc ngậm vào miệng nhưng không đốt thuốc. Anh nghe thế bèn phiên dịch: “Bảo chúng ta đừng nuốt nó.”

Dương Nguyên Nhất liếc mắt: “Là anh, không phải chúng ta.”

Ngụy Diên Khanh: “Vợ chồng là một, còn phải chia anh em sao?”

Dương Nguyên Nhất: “Đừng có vớ vẩn.”

Cậu nhìn về phía cái đầu đen kia, lúc này đã gạt tóc lộ ra gương mặt sưng phù, quả thật không nhìn ra ngũ quan, mũi cũng bị mất chỉ còn một cái lỗ đen, mắt cũng mất, da thịt dưới cằm đều bị lóc ra. Nếu nhoài nửa người vào trong tháp nước, mặt nước sâu thẳm đen ngòm đột nhiên xuất hiện khuôn mặt này khẳng định sẽ bị dọa ốm liệt giường.

“Nói cho nó biết đừng tác oai tác quái ở chỗ này. Bằng không sẽ bắt nó về giam lại, để cho nó dần dần biến mất.”

Ngụy Diên Khanh cúi đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu bạn nhỏ, bỗng nhiên bật cười. Dương Nguyên Nhất khó hiểu: “Cười cái gì?”

Anh bèn trả lời: “Nó nghe hiểu, lúc nãy nó ú ớ là vì đầu lưỡi đã hư thối, nhưng vẫn nghe hiểu tiếng người, đúng không?” Câu hỏi cuối cùng là hỏi xác nữ tháp nước, giọng nói rất rét lạnh.

Xác nữ tháp nước gật đầu lia lịa.

Dương Nguyên Nhất: “Mi không nên tác oai tác quái, hiểu không?”

Xác nữ tháp nước hơi do dự, nhìn thấy Ngụy Diên Khanh bên cạnh cậu liền hoảng sợ, run lẩy bẩy gật đầu. Sau đó nó lại kêu la vài tiếng ‘ùng ục’.

Dương Nguyên Nhất chờ Ngụy Diên Khanh phiên dịch, anh nói: “Nó nói cho nó hai ngày dọn đi.”

“Được, không thành vấn đề. Nhưng không thể trêu chọc người trong khách sạn nữa, mi sẽ hại bọn họ.” Dương Nguyên Nhất nghiêm túc cảnh cáo.

Trò đùa của xác nữ tháp nước cũng chỉ vì hưởng thụ sợ hãi của bọn họ, từ bỏ cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là bớt một chút lạc thú. Nó đáp ứng xong liền ùng ục ùng ục chìm xuống, cùng lúc đó tổ trưởng Lại nhận được một trường hợp thai phụ bị sát hại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio