Bốn giờ sáng, tiểu yêu tinh thức dậy giữa tiếng đồng hồ báo thức, mơ mơ màng màng bò dậy, mặc quần áo thật dày, đeo cặp sách đón chuyến xe sớm nhất đi vào trung tâm thành phố, sau đó đến tiệm sữa tươi lấy xe đạp đi giao sữa cho từng nhà.
Trước khi tất cả mọi người trong thành phố này dùng bữa sáng, cậu phải giao sữa bò đến hòm thư của khách hàng.
Bảy giờ rưỡi, công việc kết thúc, nhận được tiền công hôm nay, cậu vội vã bắt chuyến xe tiếp theo đến trường học, dọc đường gặm một miếng sandwich giá rẻ, vừa ăn vừa ôn lại bài.
Tám giờ rưỡi, tiết học bắt đầu.
Tiểu yêu tinh vội vàng chạy vào phòng học, ngồi vào góc lớp.
Bạn học ngồi trong lớp đều là những đứa nhóc nhỏ hơn cậu chừng mười tuổi, đang trong tuổi dậy thì.
Một người đàn ông tuổi như tiểu yêu tinh ngồi ở đây, kỳ thực luôn cảm thấy có gì đó không hợp.
Cũng may cậu trông rất trẻ, nhóm bạn cùng lớp cũng không bàn tán gì nhiều.
Buổi trưa đi nhà ăn, tiểu yêu tinh cũng không tụ tập với ai, chỉ một mình ăn cơm trong góc, vừa ăn vừa xem sách, ăn xong tiếp tục nghĩ đến những lời phải nói với giáo sư.
Từ khi đến đây, mỗi ngày của cậu đều rất bận rộn, mỗi phút đều hận không thể phân thân để dùng.
Nhà họ Mạnh chỉ giúp đỡ cậu tám tháng học phí, nếu cậu không thể lên đại học, cũng sẽ bị vứt bỏ ở nơi đất khách quê người, trở thành một thành viên trong đám người vô gia cư.
Tiểu yêu tinh vất vả từ vực sâu bò ra, hiện tại chỉ cần ngước lên là có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Cậu làm sao dám lại ngã xuống.
Tiểu yêu tinh cơm nước xong, dọn dẹp mâm thức ăn đặt vào đúng chỗ.
Đầu cậu còn đang suy nghĩ chuyện thư giới thiệu, bất cẩn va phải một người.
Tiểu yêu tinh vội vàng tránh sang một bên: "Xin lỗi!"
Thế nhưng người bị cậu va phải như bị dọa sợ, nhanh như chớp chạy vội đi, biến mất giữa nhà ăn đông đúc.
Tiểu yêu tinh ngẩn người, một suy nghĩ hão huyền lướt qua đầu.
Thế nhưng ảo tưởng đó chỉ ở lại trong lòng cậu một phần mười giây, sau đó lập tức tiêu tan giữa cuộc sống bận rộn mệt mỏi.
Từ lâu, cậu đã không nên mơ tưởng anh hùng xuất hiện.
Cậu phải sống giống như một con người, sống cho tử tế.
Tháng ngày bận rộn nối tiếp nhau, tiểu yêu tinh dường như đã cách ly mình khỏi thế giới, toàn tâm toàn ý tập trung vào cuộc sống bận bịu.
Cậu nhận được giấy báo nhập học, như ý nguyện bắt đầu học kiến trúc.
Nhà họ Mạnh đã ngưng giúp đỡ, những ngày kế tiếp, chính cậu phải nghĩ cách.
Tìm học bổng, vay tiền, làm thuê.
Tuy rằng có cơ hội đi học, mỗi ngày cậu đều phải vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế để mình sống tiếp.
Năm đó lúc đi, cậu chỉ cho một mình tiểu ngốc nghếch số điện thoại của mình.
Vật nhỏ này quá ngu ngốc, nếu không tìm được cậu, không biết sẽ khóc ầm ĩ náo loạn cỡ nào.
Những ngày cậu bận rộn xin nhập học, tiểu ngốc nghếch biết cậu bận, ngoan ngoãn không quấy rầy cậu, chỉ là mỗi tuần nhắn cho cậu vài tin, thao thao bất tuyệt kể một ít chuyện vụn vặt, cổ vũ cậu phải cố gắng kiên trì.
Những tin nhắn này cậu đều lưu lại, thỉnh thoảng mở ra xem.
Đọc những tin nhắn vu vơ tràng giang đại hải của tiểu ngốc nghếch, nhớ tới dáng vẻ tiểu ngốc nghếch ngốc nghếch nhíu mày thao thao bất tuyệt, dù sao cũng khiến lòng tiểu yêu tinh dễ chịu một chút.
Cậu rất muốn hỏi tiểu ngốc ngếch, Mạnh Chấn thế nào rồi.
Đã tỉnh lại chưa?
Thân thể có di chứng gì không?
Có mất trí nhớ không, có đau đầu không... Có quên cậu không.
Hay là đã như cha Mạnh nói, tìm được một người dịu dàng mình thích, xây dựng gia đình rồi.
Nhưng cậu xưa nay chưa từng hỏi.
Xuất ngoại hơn hai năm, cậu dần dần hiểu rõ dụng ý những thủ đoạn lạnh lùng của cha Mạnh trước đây.
Trái tim cậu bị cuộc tình khốc liệt ngày còn trẻ tàn nhẫn vây hãm, như con thú bị nhốt trong lồng, đâm vào đó đến máu me đầm đìa cũng không tìm được lối thoát.
Cha Mạnh mở lồng sắt, ném cậu vào rừng sâu núi thẳm cho tự sinh tự diệt.
Kỳ thực, là đang buộc cậu bước ra.
Cậu không nên thống khổ nhớ về Mạnh Chấn mà quên đi mình là một con người đang sống sờ sờ.
Trời rất lạnh, mặt đất đóng đầy tuyết.
Đây là lễ giáng sinh thứ ba cậu ở nước ngoài.
Chủ nhà trọ dẫn người nhà ra ngoài du lịch, cả căn nhà to lớn chỉ còn lại mình tiểu yêu tinh.
Chủ nhà trọ tuy không ở nhà, vẫn trang trí ngôi nhà đầy ắp không khí giáng sinh, còn để lại rượu nho và gà tây cho cậu.
Tiểu yêu tinh ngồi trong phòng đọc sách.
Cậu muốn xin học bổng toàn phần năm sau, cần phải có một bảng điểm thật đẹp.
Tuyết rơi từ rạng sáng đến tối mịt, tiểu yêu tinh yên tĩnh một mình đọc sách cả ngày.
Lúc màn đêm buông xuống, bên ngoài, bóng đèn nhỏ từng nhà sáng lên.
Tiểu yêu tinh ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Trong tuyết, bỗng nhiên có một đội nhạc hóa trang thành ông già Noel đi tới, bọn họ thổi saxophone, kéo đàn accordeon, vừa hát vừa nhảy, đi tới cửa sổ nhà tiểu yêu tinh.
Tiểu yêu tinh bị không khí giáng sinh ảnh hưởng, đặt sách xuống mở cửa sổ ra, mỉm cười tò mò nhìn ra ngoài.
Ông già Noel đi tới trước mặt cậu, chòm râu dài che không được nụ cười ông: "Xin hỏi cậu bạn nhỏ có muốn món quà Noel nào không?"
Tiểu yêu tinh sắp tuổi, bị người khác gọi là cậu bạn nhỏ, có chút dở khóc dở cười.
Cậu chồm ra cửa sổ, cười nói: "Cảm ơn ông, thế nhưng lễ giáng sinh này đối với tôi mà nói đã đầy đủ lắm rồi."
Nhóm ông già Noel tiếp tục vừa hát vừa nhảy đi sang đường khác.
Trong một quán cà phê ở cuối đường lớn, một người đàn ông Trung Quốc cao to anh tuấn đang uống cà phê, trông hắn hơi lo lắng, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn.
Ông già Noel đi tới, nhún nhún vai: "Tiên sinh, cậu ấy nói mình không cần món quà nào, cậu ấy sống rất tốt."
Đại lão thản nhiên đưa cho đội biểu diễn một tấm chi phiếu, rồi đứng dậy chuẩn bị ra sân bay.
Hai năm qua, mỗi tháng hắn đều sẽ lén lút chạy đến nhìn tiểu yêu tinh một chút.
Có lúc giả làm trung tâm thương mại rút thăm trúng thưởng đưa cho tiểu yêu tinh một cái lò viba, có lúc lại dùng tiền để quán ăn cho cậu thêm một phần thịt muối.
Hắn cẩn thận từng li từng tí, dùng những trò vặt vãnh này cố gắng khiến tiểu yêu tinh sống thoải mái hơn một chút, thế nhưng chưa một lần dám xuất hiện trước mặt cậu.
Bởi vì tiểu yêu tinh và cha hắn ký hợp đồng, một khi có tiếp xúc giao lưu với hắn, cha hắn sẽ triệt để hủy diệt cuộc đời của tiểu yêu tinh.
Đại lão có thể hung hăng càn quấy coi trời bằng vung, thế nhưng nhìn tiểu yêu tinh từng chút một giãy dụa bò ra khỏi bùn lầy, hắn rốt cuộc cũng không dám đến quấy rầy cuộc sống của cậu nữa.
Chỉ có thể yên lặng đứng xa xa nhìn cậu, thuê một nhóm ông già Noel, đi đưa một món quà ngốc nghếch.
Đại lão còn chưa tới sân bay đã nhận được điện thoại của cha ruột.
Thái độ cha ruột không tốt lắm: "Mạnh Chấn, mày đang ép Lâm Duyên vi phạm hợp đồng."
Đại lão nói: "Cậu ấy không biết đó là tôi, không tính là vi phạm hợp đồng được. Ông già lưu manh không được chơi xấu."
Cha ruột nói: "Nếu nó nhìn thấy mày thì sao?"
Đại lão nói: "Đó cũng là vì tự tôi nhảy vào mắt cậu ấy, cậu ấy là người bị hại."
Cha ruột: "....Mày mau mau về đây cho tao!"
Đại lão: "Tôi sẽ không đi xem mắt."
Cha ruột rống lên: "Xem mắt cái rắm! Mày cút về đây họp hội đồng quản trị, công ty của tao mày có muốn thừa kế nữa không?"
Đại lão nhún vai: "Tôi có công ty của mình rồi, cái xí nghiệp nát kia của ông, ông thích cho ai thì cho."
Cắt đứt điện thoại của cha ruột, đại lão xoa cằm rơi vào trầm tư.
Hay là... Hắn mở quỹ học bổng, giúp đỡ các sinh viên đại học ưu tú?
Năm thứ ba ở nước ngoài, tiểu yêu tinh mở đường máu vượt qua đám học sinh giỏi lấy được học bổng toàn phần.
Cậu ngày càng quen với cuộc sống bận rộn cô độc, thỉnh thoảng dừng lại lấy hơi, học được cách chậm rãi điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu định kỳ gặp mặt bác sĩ tâm lý.
Một người dần dần trở nên mạnh mẽ, mới có dũng khí nhìn thẳng vào vết thương của mình.
Tiểu yêu tinh kết thúc buổi gặp mặt bác sĩ tuần này, hít sâu một hơi, quyết định ra ngoài giải sầu.
Gió nước ngoài luồn qua mái tóc, tiểu yêu tinh một mình đi giữa con đường phồn hoa náo nhiệt.
Cậu mặc áo gió, mang khăn quàng cổ, mái tóc hơi dài gọn gàng, hệt như tất cả những người trẻ tuổi sạch sẽ tao nhã của thành phố này, mỉm cười chào hỏi ca sĩ hát rong ven đường, thả một chút tiền xuống, nghe người hát rong hát cho cậu một bài hát tiếng nước ngoài cậu không hiểu nội dung.
Đại lão nhìn bóng lưng tiểu yêu tinh từ xa, hít một hơi thật dài, dường như cách mười mấy thước vẫn có thể ngửi được mùi trên người cậu.
Tiểu yêu tinh đứng phía xa nghe nhạc dường như cảm thấy cái gì, quay đầu lại nhìn vào đám đông.
Đại lão cúi mặt, quay đầu biến mất ở cuối con đường.
Năm thứ tư, Lâm Duyên tuổi rốt cuộc cũng lấy được bằng đại học.
Hợp đồng của cậu và cha Mạnh rốt cuộc cũng chấm dứt tại đây, cậu có thể về nước.
Lâm Duyên đã từng chìm sâu dưới địa ngục mười năm nghĩ cuộc đời mình từ lâu đã hoàn toàn nát bét, cậu chưa bao giờ nghĩ đến, chính mình còn có thể đứng dưới ánh mặt trời như một con người, đi phỏng vấn một công việc tốt.
Cậu chậm trễ quá nhiều năm, CV cũng không tính là đẹp, nhưng đủ để cậu vào làm ở một công ty xây dựng rất tốt, giống người bình thường đi làm tan tầm thức đêm tăng ca, từng chút từng chút tích lũy kinh nghiệm, đồng thời bắt đầu xây dựng cuộc đời mình.
Cậu biết được, một tháng sau khi cậu xuất ngoại, Mạnh Chấn đã tỉnh lại.
Mấy năm nay sự nghiệp của Mạnh Chấn như diều gặp gió, công ty con mở rộng cực nhanh, hiển nhiên là hắn đã hoàn toàn tập trung vào công việc, vì vậy mà vẫn chưa kết hôn.
Nghe thấy các đồng nghiệp tán dóc, bàn tay đang gõ bàn phím của tiểu yêu tinh không khỏi dừng lại một chút.
Cậu nhìn màn hình máy tính, trầm mặc rất lâu.
Một lúc sau, tiểu yêu tinh nghe được cụ thể câu chuyện.
Thiếu gia nhà họ Mạnh bốn năm trước gặp tai nạn giao thông, mất trí nhớ, đến cha ruột cũng không nhận.
Tiểu yêu tinh giả vờ không để ý, tai lại dựng thẳng lên nghe lỏm.
Hóa ra... Hóa ra Mạnh Chấn mất trí nhớ...
Tiểu yêu tinh không diễn tả được trong lòng là tư vị gì.
Cậu liều mạng leo lên, ngoại trừ tự cứu mình, còn là muốn thoát khỏi mối quan hệ bất bình đẳng ấy, muốn đường đường chính chính đứng trước mặt Mạnh Chấn, lẽ thẳng khí hùng nói với hắn, tôi muốn hẹn hò với anh.
Thế nhưng Mạnh Chấn mất trí nhớ rồi.
Đại thiếu gia hung hăng thô bạo kia đã hoàn toàn quên cậu, quên hết những ngày bọn họ dằn vặt nhau, quên mất phản bội, cũng quên mất tình yêu.
Tiểu yêu tinh cười khổ.
Đây xem như là chuyện tốt, nhỉ?
Mối liên hệ đau đớn đến không muốn sống kia giữa bọn họ, cuối cùng cũng kết thúc rồi...