Hai ngày sau, tiểu yêu tinh đúng hẹn đi tới rạp phim chủ tiệm mời.
Cũng hai ngày này, đại lão bận rộn vô cùng.
Hắn định mua lại rạp chiếu phim đó, rồi hôm đó sẽ đóng cửa rạp chiếu phim, nhưng rạp chiếu phim này lại là một rạp nhỏ, ông chủ rất yêu nghề, chết sống không chịu để cho bọn nhà giàu đáng ghét vấy bẩn tình yêu điện ảnh của ông.
Đại lão hận đến ngứa răng, chỉ có thể tủi thân mua hết những vé còn lại, định sẽ nghiêm chỉnh giám sát xem tên chủ tiệm hoa mặt người dạ thú có hành động gì quấy rối tiểu yêu tinh không.
Chủ tiệm và tiểu yêu tinh mua bỏng ngô và trà sữa, vừa nói vừa cười đi vào rạp chiếu phim.
Tiểu yêu tinh hơi ngạc nhiên: "Chúng ta bao hết à?"
Chủ tiệm mỉm cười: "Phim điện ảnh không nổi tiếng luôn rất ít khách, chúng ta cùng nhau xem đã là rất có duyên rồi."
Lúc này, màn hình sáng lên, một bóng dáng cao lớn hiện lên trên màn ảnh.
Tiểu yêu tinh thấy sau lưng lạnh lẽo, suýt chút nữa ném bỏng ngô đi.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy một bóng người cao lớn đứng ở giữa hàng ghế cuối cùng, đôi mắt hung dữ phản chiếu ánh sáng xanh lét.
Chỗ ngồi của chủ tiệm và tiểu yêu tinh là ở giữa rạp.
Đại lão ở hàng cuối cùng nhìn bọn họ chằm chằm.
Tiểu yêu tinh hít sâu một hơi, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, xem như người phía sau không tồn tại.
Phim bắt đầu chiếu.
Đây là một bộ phim nghệ thuật không nổi tiếng lắm, nói về một nữ họa sĩ mắc bệnh trầm cảm đi du lịch khắp thế giới, gặp được nhiều câu chuyện ấm áp, thế nhưng cuối cùng cô vẫn không đánh bại được bệnh trầm cảm, một mình tự sát dưới cực quang.
Màu phim rất ấm áp, cô gái vẽ tranh bên bờ biển, mỉm cười với từng người đi ngang qua.
Lúc này, bên tai tiểu yêu tinh vang lên một giọng nói: "Nam chính sắp ra sân, là người mặc sơ mi trắng đứng bên bờ biển."
Tiểu yêu tinh sợ hết hồn, lập tức quay đầu lại, phát hiện đại lão không biết đã ngồi bên cạnh cậu từ lúc nào, đang nghiêm túc nhìn cậu.
Tiểu yêu tinh thấp giọng nói: "Mạnh Chấn, anh chạy đến đây làm gì vậy? Chỗ của anh không phải ở hàng cuối cùng sao?"
Đại lão nói: "Những chỗ còn lại đều là anh mua, ông đây muốn ngồi ở đâu thì ngồi ở đó!"
Chủ tiệm nghiêng đầu nhìn sang: "Lâm Duyên, sao vậy?"
Tiểu yêu tinh hít sâu một hơi, nói: "Không có gì, chúng ta xem phim đi."
Nam chính mặc sơ mi trắng chú ý tới nữ chính, đi tới mỉm cười hỏi: "Em đang vẽ biển hay là bầu trời?"
Đại lão thấp giọng nói: "Nữ chính nói vẽ bầu trời."
Trong phim, nữ chính ngẩng đầu lên, gắng sức mỉm cười: "Bầu trời."
Chủ tiệm:...
Tiểu yêu tinh:.......
Hôm sau, nữ chính ôm giá vẽ từ nhà dân đi ra, đúng lúc gặp nam chính đang chạy xe máy.
Đại lão thì thào bên tai tiểu yêu tinh: "Nam chính đưa nữ chính lên núi ngắm bầu trời."
Tiểu yêu tinh không nhịn nổi nữa, trút cả hộp bỏng ngô lên đầu đại lão: "Mạnh Chấn anh câm miệng cho tôi!!!"
Cuộc hẹn hò vốn vô cùng lãng mạn ấm áp, bị đại lão phá hỏng hoàn toàn.
Đánh đổi chẳng qua chỉ là bị tiểu yêu tinh trút hết nguyên một hộp bỏng ngô lên người thôi, hoàn toàn không sứt mẻ gì.
Chủ tiệm bất đắc dĩ nhìn tiểu yêu tinh, nói: "Về cửa hàng của tôi uống cà phê đi, tôi làm tráng miệng cho em ăn."
Tiểu yêu tinh thấp giọng nói: "Được."
Tiệm hoa là chỗ tư nhân, đại lão không cách nào chạy vào quấy rầy, ít ra hai người cũng có thể yên tĩnh tán gẫu.
Trong tiệm hoa, hương hoa thơm phức lãng mạn, chủ tiệm dịu dàng nhã nhặn pha cà phê cho tiểu yêu tinh, còn có bánh tart và bánh mousse.
Tiểu yêu tinh thấp giọng hỏi: "Bình thường anh sống tinh tế vậy ư?"
Chủ tiệm chậm rãi cúi đầu, chân thành nhìn tiểu yêu tinh: "Em đồng ý sống cùng tôi không?"
Bầu không khí đột nhiên ám muội hẳn lên.
Lúc này, trên đường bỗng nhiên có một đoàn xe tải lớn. Trên xe là một đám đàn ông cường tráng.
Tiểu yêu tinh và chủ tiệm ngơ ngác ngẩn ra.
Đám đàn ông trên xe bỗng nhiên hét lớn một tiếng, bắt đầu khua chiêng gõ trống tùng xèng, theo tiết tấu cùng nhau hát vang.
"Tang lễ hoa hồng! Chôn vùi ký ức về anh!"
Tiểu yêu tinh:...
Chủ tiệm:..............
Buổi hẹn hò của tiểu yêu tinh và chủ tiệm qua loa kết thúc.
Về đến nhà, phát hiện cửa mở.
Tiểu yêu tinh uể oải đi vào, nói: "Mạnh Chấn, anh chơi đủ chưa?"
Thế nhưng chào đón cậu không phải Mạnh Chấn, mà là tiểu ngốc nghếch.
Tiểu ngốc nghếch cúi đầu ủ rũ, ngẩn ngơ đứng trong nhà bếp, vụng về cố gắng làm thức ăn cho tiểu yêu tinh.
Tiểu yêu tinh sợ đến mất hồn, chạy đến giật lấy nồi trong tay tiểu ngốc nghếch: "Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, có gì từ từ nói, đừng động đến nhà bếp."
Tiểu ngốc nghếch sà vào lòng tiểu yêu tinh, tủi thân nói: "Tiểu yêu tinh..."
Tiểu yêu tinh nhìn bộ dáng của tiểu ngốc nghếch, đoán được tám chín phần. Cậu thở dài, an ủi thằng nhóc ngốc mấy câu: "Người có tiền bọn họ đều như vậy, lúc coi trọng hận không thể hái trăng sao xuống cho cậu, chơi đủ rồi, lập tức vứt ngay."
Tiểu ngốc nghếch nhỏ giọng nói: "Không phải thế..."
Tiểu yêu tinh sửng sốt: "Hả?"
Tiểu ngốc nghếch nhỏ giọng: "Anh ấy luôn luôn chơi không đủ, em... mông em đau... nên lén lút chạy trốn..."
Tiểu yêu tinh:....
Chậc.
Gánh nặng ngọt ngào chết tiệt.
Tiểu yêu tinh muốn cười, lại hơi đau lòng, đi vào bếp lấy thuốc mỡ ra, nhịn cười hỏi tiểu ngốc nghếch có muốn thoa thuốc không.
Chủ chiếc Limousine kia xem ra thể lực cũng tốt thật, có thể đ người ta đến mức người ta chạy mất.
Tiểu ngốc nghếch nhìn quần áo trên người tiểu yêu tinh, chớp chớp mắt: "Anh đổi việc rồi?"
Tiểu yêu tinh kéo kéo bộ quần áo làm việc rẻ tiền: "Ừ, đang làm nhân viên phục vụ."
Tiểu ngốc nghếch ôm eo tiểu yêu tinh nói: "Nhưng anh mơ ước vẽ nhà mà, chúng ta đã nói rồi, anh vẽ nhà, em vẽ nội thất."
Tiểu yêu tinh trầm mặc, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu ngốc nghếch.
Đêm đó, tiểu yêu tinh và tiểu ngốc nghếch cùng nhau ăn cơm tối, cùng nhau oán trách cuộc sống khổ cực, lại cùng nhau chia sẻ những chuyện vui vẻ kia.
Dưới lầu, hai chiếc siêu xe song song dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, đại lão và tổng tài giả lả cười chào nhau.
"La tổng."
"Mạnh tổng."
"Ăn chưa?"
"Chờ vợ tôi về nhà cùng nhau ăn, còn ngài?"
"Cũng vậy, cũng vậy."
Nửa giờ sau.
"La tổng, phu nhân ngài định khi nào mới về nhà? Cậu ấy ở trên đó mãi, ảnh hưởng tôi theo đuổi vợ."
"Mạnh tổng, chi bằng ngài làm chuyện phù hợp với thân phận mình đi, tỷ như lập tức dẫn người xông lên, trói phu nhân của ngài về nhà chẳng hạn?"
Ba tiếng sau.
Tổng tài ngáp một cái: "Mạnh tổng, tôi phải đi đón vợ tôi về nhà, còn ngài?"
Đại lão không muốn bị tổng tài trông thấy dáng vẻ thất bại của mình, thản nhiên nghiêm mặt: "Tôi hút điếu thuốc đã."
Tổng tài ngoắc ngoắc tay, thuộc hạ lập tức đưa đến một hộp thức ăn lớn.
Tổng tài cười cười với đại lão, mang cơm gà quay phô mai chậm rãi lên lầu dụ dỗ tiểu ngốc nghếch của hắn về nhà.
Nửa giờ sau, tổng tài mang theo tiểu ngốc nghếch xuống lầu vứt hộp thức ăn, nhìn đại lão nở nụ cười: "Mạnh tổng, hút thuốc xong chưa?"
Đại lão mặt không đổi sắc bóp tắt điếu thuốc, hít sâu một hơi, dương dương tự đắc đi về phía tổng tài khoe khoang hộp thức ăn còn lớn hơn, cầm lên lầu lấy lòng tiểu yêu tinh.
Tiểu yêu tinh và tiểu ngốc nghếch mỗi người ăn một bát lớn mì và trứng chần, lại bị tổng tài nhiệt tình nhét thêm món cơm gà quay phô mai, đang no đến mức nấc cục, lại nhìn thấy đại lão mang hộp thức ăn lớn lên lầu, vô cùng phấn khởi bày ra một bàn Mãn Hán toàn tịch trước mặt cậu.
Đại lão nói: "Anh nhớ trước kia em còn đi học đặc biệt thích ăn thịt, ừm, sườn hầm móng heo hầm gà quay vịt nướng thịt sốt còn có cháo trứng bắc thảo thịt nạc, anh cố ý dặn bọn họ để nhiều thịt, đến đây, nếm thử xem có giống mùi vị thức ăn trong nhà ăn trường học không?"
Tiểu yêu tinh:...
Đại lão hơi hoảng hốt, lúng túng bưng cháo: "Sao vậy? Em đổi khẩu vị rồi à? Cháo này rất ngon, anh thử rồi mới bưng tới cho em."
Tiểu yêu tinh: ".....................ợ."
Đại lão rốt cuộc cũng trì độn phát hiện ra, dường như hắn luôn đến chậm một bước.
Chờ đến lúc hắn chỉnh đốn chính mình xong, chạy đến muốn làm anh hùng, Lâm Duyên của hắn đã không cần hắn nữa.
Đại lão lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế lung lay, cúi đầu bưng chén cháo, không hề động đậy.
Tiểu yêu tinh hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Đại lão thấp giọng nói: "Cháo rất ngon, trước đây em thích nhất là cháo trứng bắc thảo thịt nạc."
Tiểu yêu tinh trầm mặc hồi lâu, mới từ trong cổ họng hơi nghẹn ngào lí nhí nói một câu: "Bây giờ... Cũng rất thích..."