“Phủ bách tính, khuyến khoan nhân, ngã gia phú, mạc khi bần, tá vật kiện, tựu phụng thừa, ứng tha cấp, cảm ngã tình…” Trong căn phòng nho nhỏ truyền ra tiếng đọc bài non nớt của đám trẻ, ánh trời chiều dịu dàng chiếu lên ngói xanh, Vũ Vô Chính nghiêng người dựa vào trước cửa, nhìn tiểu tiên sinh cầm sách lười nhác ngủ trên ghế mây trong phòng, khóe môi giãn ra như mây.
Hoắc Cải ngước mắt lên, liền bắt gặp đôi mắt ôn nhu đó của Vũ Vô Chính, chợt rùng mình. Tiểu Vũ ngươi lại giả vờ thuần lương rồi!
Hoắc Cải ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ tay ngắt lời đám trẻ đang ngoan ngoãn học hành, rõng rạc nói: “Tan học rồi, chúng tiểu thụ ai về nhà nấy ai tìm công người nấy đi!”
Đám trẻ con bị Hoắc Cải gọi tiểu thụ suốt mấy ngày nay đã thản định đến mức trời sụp không sợ. Vừa nghe dặn dò đều ngoan ngoãn đi khỏi, để lại không gian cho lão đại nhà mình lần đầu đến đón người và tiên sinh hôm nay hiếm có không tan học sớm.
“Ngươi dạy cái gì vậy? Hình như không phải Tam tự kinh! Ta từ trước đến nay chưa từng nghe. Có điều cũng rất thích hợp khai sáng, đạo lý rõ ràng, giản dị dễ hiểu.” Vũ Vô Chính cười đi đến bên cạnh Hoắc Cải, nhìn quyển sách trong tay Hoắc Cải mắt lộ vẻ tán thưởng.
“Thực sự rất thích hợp phải không?” Hoắc Cải lộ ra nụ cười không có ý tốt, giơ quyển sách trong tay lên, ba chữ trên bìa sách rõ ràng đập vào mắt Vũ Vô Chính.
‘Đù, nhất định là cách mình mở mắt không đúng!’ Vũ Vô Chính dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt, sau khi xác định không phải mình bị hoa mắt lần nữa, vị đệ nhất mãnh hán sơn trại này nhanh chóng tiến hóa thành đệ nhất mãnh “hãn” sơn trại… hận không thể tự chọc mù hai mắt! (Bụi: hãn- mồ hôi)
“Mấy ngày nay ngươi dạy thứ này sao?” Vũ Vô Chính không thể tin nổi trừng mắt nhìn quyển sách trong tay Hoắc Cải, giống như trừng mắt nhìn một con mãnh thú hồng hoang, mỹ nhân ngươi thật đúng là hủy hoại người khác không biết mệt!
“Đúng vậy. Không phải ngươi cũng nói rồi sao, đạo lý rõ ràng, đơn giản dễ hiểu, dạy cái này vừa hay.” Hoắc Cải gật đầu, cười ngoan hiền.
Vũ Vô Chính hận không thể nuốt lại lời mình vừa nói, bi phẫn chất vấn: “Ngươi chẳng lẽ không thể dạy những thứ như “Tam tự kinh”, “Thi kinh” hay sao?”
Hoắc Cải không chút áp lực lắc đầu, lẽ đương nhiên đáp: “Không thể, thứ nhất, trên tay ra không có sách, thứ hai, ta không thuộc nổi.”
“Ngươi sẽ bị cha mẹ của đám trẻ chém chết mất.” Vũ Vô Chính nhìn Hoắc Cải, trịnh trọng vô cùng, giống như đang đọc diễn văn trong tang lễ.
Hoắc Cải cười hi hi nhét quyển sách vào trong lòng: “Ngươi sẽ không ngồi nhìn ta bị chém chết phải không nào?”
Vũ Vô Chính khó xử nhìn trời, cuối cùng rầu rĩ thở dài… các huynh đệ à, ta thật có lỗi với mọi người!
“Được rồi, chúng ta trở về ăn cơm thôi.” Hoắc Cải kéo kéo tay áo Vũ Vô Chính.
Vũ Vô Chính đắn đo nhìn vào chỗ Hoắc Cải giấu sách, khó hiểu: “Ngươi là một đại nam nhân tại sao lại có loại sách như “Nữ nhi kinh”?”
“Thu thập tài liệu.” Hoắc Cải thản định đáp. Nương thụ với nhân thê thụ đều rất đáng yêu phải không nào?!
Vũ Vô Chính đã tuyệt vọng với thế giới tràn ngập tài liệu này rồi.
Trở về phòng, Hoắc Cải như vô ý chợt nhắc một câu: “Đúng rồi, hôm nay Tiểu Mạch dường như có chút không bình thường.”
“Nó làm sao?” Vũ Vô Chính quay đầu nhìn Hoắc Cải, chẳng lẽ nó dũng cảm kháng nghị học thuộc “Nữ nhi kinh” sao?
Hoắc Cải mím mím môi, sau đó mở miệng: “Hôm nay nó đột ngột hỏi ta có phải thực sự luôn sai ngươi làm này làm nọ, còn bản thân thì chẳng làm gì hết hay không.”
“Ồ, vậy ngươi nói thế nào?” Vũ Vô Chính gần như làm hết tất cả việc nhà, vui mừng trên nỗi khổ người khác mà hỏi.
Hoắc Cải sóng mắt lưu chuyển, miệng cười vô sỉ: “Ta đương nhiên là kể cho nó nghe một lượt rằng ta đã chăm sóc vị chủ sơn trại ngươi chu đáo ra sao, nào là bưng trà rót nước, giặt áo gấp chăn, dịu dàng hiền thục vô cùng.”
Vũ Vô Chính cười híp mắt nói: “Vạn đại công tử, bản lĩnh mở to mắt nói láo của ngươi càng lúc càng giỏi rồi!”
“Nếu như biết ta sai bảo lão đại của bọn họ thế nào, ta nhất định sẽ bị huynh đệ của ngươi phân thây mất.”
Hoắc Cải bày ra bộ dạng tiểu đệ sợ lắm lắm, khiến Vũ Vô Chính cười rộ.
“Được rồi, ta đi nấu cơm cho ngươi.” Vũ Vô Chính xoa xoa đầu Hoắc Cải, vô hạn sủng nịnh nói: “Hôm nay ta đích thân xuống nước bắt một con cá to, chốc nữa ngươi hãy nếm thử nhé.”
“Đi đi, đi đi, nhớ lọc hết xương đấy nhé.” Hoắc Cải được voi đòi tiên. Sau ngày mai, ngươi đại khái sẽ không còn đối đãi với ta như hôm nay nữa rồi, Vũ Vô Chính.
Vũ Vô Chính mệnh cu li bất đắc dĩ thở dài: “Cái tên không tim không phổi nhà ngươi, chỉ cần pha hộ ta một ấm (hồ) trà cũng tốt lắm rồi…”
“Pha bằng dạ hồ hả?” Hoắc Cải dịu dàng hiền thục cười. (dạ hồ- bô)
Vũ Vô Chính lặng lẽ quay đầu, đi vào bếp nấu cơm.
Hoắc Cải nhìn bóng Vũ Vô Chính dần khuất sau cánh cửa nhà bếp, chậm rãi híp lại đôi mắt lăng lệ lạnh lùng: Ta sao dám pha trà cho ngươi chứ, phải biết rằng, trong nguyên tác ngươi ngất đi chính bởi trà thơm trong tay Vạn Nhận Luân.
Trong đầu Hoắc Cải tự động hiện lên tình tiết nhớ lại cả trăm ngàn lần từ lâu…
Vũ Vô Chính bị ngất bởi trà bỏ thuốc, sau khi tỉnh lại đã bị trói khắp người bằng gân bò, rơi vào trại doanh quân địch. Vũ Vô Chính dùng sức mạnh cực lớn cuối cùng cũng giằng đứt được gân bò, lúc chạy trốn ra ngoài, lại gặp phải một màn kịch hay.
Vạn Nhận Luân nói cao giọng nói với đại tướng tiêu diệt sơn trại: “Nếu như không phải ta vì kế hoạch của Trần đại nhân, nhẫn nhục chịu khổ, chịu thiệt nương thân tên thủ lĩnh sơn trại đó, các ngươi lần này quét núi bắt người nào có thuận lợi được như thế.”
Tên đại tướng đó híp mắt nhìn Vạn Nhận Luân một lúc lâu, chợt bỏ đi tư thái kiêu ngạo, nịnh nọt nói: “Thì ra là Vạn công tử, tại hạ còn đang thấy lạ, tại sao gần đây không thấy ngài trong phủ Thích sử, thì ra là đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng nhường này, Vạn công tử thực không hổ là người của Thích sử đại nhân, quả nhiên thủ đoạn tuyệt vời.”
Vũ Vô Chính nghe đến đây nào còn nhịn được nữa, bắt được Vạn Nhận Luân liền xông ra ngoài, đám quan binh sợ ném chuột vỡ đồ, tất nhiên mặc cho Vũ Vô Chính xông trở về núi. Đáng tiếc lúc này, điều nghênh đón Vũ Vô Chính đã là thi thể đầy đất.
Vạn Nhận Luân, vốn chỉ là nói dối để cứu tình lang, cuối cùng thuận lợi trở thành “phản đồ”, khiến Vũ Vô Chính trong lúc giận dữ ném cho đám huynh đệ còn sống thể nghiệm một chút cái gọi là “nhẫn nhục chịu khổ, chịu thiệt nương thân”.
“Mạch Tử, kẻ bỏ thuốc thực sự có khi nào là ngươi không?” Hoắc Cải đi trở về, đôi mắt đen màu mực dần trở nên ảm đạm: “Đứa trẻ nói dối sẽ bị sói ăn thịt đó”
Vận mệnh ngay sát sau lưng, cho dù ra sức quay đầu, cũng không thể nhìn thấy toàn cảnh. Chỉ có thể đứng dưới ánh nắng gay gắt, lần mò manh mối khó hiểu trong cái bóng.
Ngày hôm sau, dường như mọi thứ vẫn như thường lệ, không có gì ngoài ý muốn.
Hoắc Cải vẫn cầm “Nữ nhi kinh” điều giáo đám trẻ nhỏ thuần khiết, còn Vũ Vô Chính vẫn đến trước cửa phòng học vào lúc chiều tà.
“Hôm nay huynh đệ mua đồ còn mang về chút bánh, đồ ăn ngọt, ngươi có muốn đi chọn một ít không.” Vũ Vô Chính trong ánh tà dương ấm áp, cười dịu dàng, giống như thanh kiếm đặt bên gối, chìm trong chăn gối mềm mại, không còn sắc nhọn, chỉ còn sự yên tâm.
“Được.” Hoắc Cải gật đầu, vui vẻ nhận.
Đợi đến khi Hoắc Cải chọn xong một ít kẹo bơ, mứt quả trở về phòng, lúc nhìn thấy ấm trà trên bàn, liền lẳng lặng cười. Quả nhiên, bị ai đó động chân động tay rồi. Lúc đi y đã cố ý để ý đến phương hướng nắp ấm trà, lúc này nắp ấm đã lệch đi nhiều.
“Ta đi làm cơm đây, ngươi đừng ăn quá nhiều quà vặt, không chốc nữa lại không ăn nổi cơm.” Vũ Vô Chính quay người liền đi vào bếp.
Hoắc Cải kéo Vũ Vô Chính lại, cười nói: “Cùng đi, cùng đi, tối qua cá làm mặn quá, hôm nay ta phải trông chừng ngươi.” Y không dám chịu một chút hiềm nghi nào, y chỉ cần khoanh tay đứng nhìn sơn trại bị hủy là được.
“Ta nên để ngươi chết đói mới phải!” Vũ đại hiệp vất vả khổ sở nấu cơm còn bị chê xin đừng đau lòng.
“Trong truyền thuyết nam nhân đối xử không tốt với người yêu của mình đời sau sẽ biến thành thuốc trĩ đó!” Hoắc Cải lắc lắc ngón tay, lộ ra nụ cười thần bí ra vẻ biết rõ mọi việc.
Vũ Vô Chính lặng lẽ quay đầu, đi vào trong bếp nấu cơm.
Màn đêm buông xuống, Vũ Vô Chính không chút phát giác mà pha trà, uống trà, tiếp đó sau một tuần hương liền gục xuống giống như trong nguyên tác.
Hoắc Cải không nói hai lời, rút tấm ván gỗ dày dưới đáy tủ quần áo, lộ ra một cửa động tối om, lôi Vũ Vô Chính như con cẩu chết chậm rãi nhích xuống dưới.
Ngươi hỏi sao Hoắc Cải lại biết trong phòng có đường hầm ấy à?
Kiểu tác giả lấy bản đồ game làm địa lý trong truyện là tà vật, mọi người hiểu đó. Đường hầm Vũ Vô Chính biết y biết, đường hầm Vũ Vô Chính không biết y cũng biết, player dũng giả gì đó chính là những sinh vật vô sỉ đường hoàng xông vào nhà dân đi qua đi lại hết lần này đến lần khác đến khi vơ vét đến một cọng lông gà cũng không chừa mà.
Đêm khuya tĩnh mịch, trăng mờ gió lặng.
“Vạn ca ca, huynh có nhà không?” Bên ngoài viện chợt vang lên tiếng nói lanh lảnh của trẻ nhỏ.
Hoắc Cải cười cười, không mở cửa ra, cho người vào trong viện, mà dừng trước cửa hỏi: “Mạch Tử, có chuyện gì thế?”
Mạch Tử nhỏ giọng nói: “Đại đương gia ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa, ngươi tìm hắn có chuyện gì? Ta gọi hắn ra nhé?” Hoắc Cải thấp giọng hỏi.
“Ơ…” Mạch Tử trầm ngâm.
Hoắc Cải hảo tâm đề nghị: “Hay là ngươi cứ trực tiếp đi vào đi, hôm nay ta nấu cho hắn một nồi cháo to, hắn mới ăn một nửa, phần còn thừa cho ngươi cả đấy.”
“Ta đây được coi là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga rồi!” Rất nhanh, bên ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói của Mạch Tử.
“Cụm từ này không dùng như thế đâu.” Hoắc Cải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mở rộng cửa ra, kéo Mạch Tử vào nhà.
Mạch Tử nhìn Hoắc Cải, ra vẻ ngoan ngoãn chớp chớp mắt, phồng hai má lên: “Lại dùng sai sao?”
Hoắc Cải nhanh chóng khép cửa lại, xoa xoa đầu Mạch Tử nói: “Đi thôi, đi vào rồi nói.”
Mạch Tử nhảy chân sáo đi phía trước, Hoắc Cải đi theo phía sau, cười y như bà ngoại sói của cô bé quàng khăn đỏ.
Mạch Tử đẩy cửa phòng khách ra, lanh lảnh gọi: “Đại đương gia, hơ…”
“Hắn ở trong phòng ngủ, chúng ta đi vào đi.” Hoắc Cải xoa xoa đầu Mạch Tử.
Mạch Tử không chút nghi ngờ, đi xuyên qua phòng khách, đi vào phòng ngủ.
Đúng vào lúc Mạch Tử đẩy cửa ra, Hoắc Cải vung tay một cái, đánh trúng gáy Mạch Tử, Mạch Tử không kịp kêu lên liền gục xuống.
Hoắc Cải hạ nghiên mực trong tay trái xuống, thầm mừng không cần phải cho thằng nhãi ranh này một nhát nữa. Bất luận thế nào, vùi dập mầm non của tổ quốc vẫn là không tốt.
Hoắc Cải động tác nhanh nhẹn bịt miệng Mạch Tử lại, trói chặt, xách xuống đường hầm.
Trong đường hầm, Hoắc Cải đã chuẩn bị đủ đồ ăn vật dụng chiếu sáng từ lâu.
Vũ Vô Chính nằm trên chăn bông, hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Cải tà mị cười, đặt Tiểu Mạch xuống đất, liền bắt đầu dùng kéo tránh chỗ dây thừng mà cắt quần áo từng chút một.
Có thể do Hoắc Cải ra tay quá nhẹ, hoặc là da của Tiểu Mạch quá dày, Hoắc Cải mới cắt xong hai ống tay áo Mạch Tử đã “may mắn” tỉnh lại.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Mạch Tử sợ tới mức mặt trắng bệch.
“Quấy rối nhi đồng.” Hoắc Cải mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng muốt.
—————
Bụi: Phần chém boss Vũ không phải phần mình thích, mong mau qua phần này, đi giải cứu đại ca.
“Nữ nhi kinh” là tài liệu dạy về tư tưởng đạo đức cho phụ nữ Trung Quốc cổ đại. Trong đó tất nhiên không ít những áp bức của xã hội phong kiến đối với phụ nữ, như tam tòng tứ đức. Nhưng ngoài những điều đó ra, nội dung của nó còn nhiều điều đáng khẳng định mà phát huy như làm người, xử thế, trị gia, nó đề cao kính già yêu trẻ, cần cù tiết kiệm, quý trọng thực phẩm, giữ gìn vệ sinh,v.v
Phủ bách tính, khuyến khoan nhân, ngã gia phú, mạc khi bần, tá vật kiện, tựu phụng thừa, ứng tha cấp, cảm ngã tình: Bụi hiểu cơ bản là đối xử với mọi người khoan hòa, nhà giàu không được khinh nhà nghèo, mượn đồ khi đáp trả phải nhiều hơn, vừa giúp được người ta mà lại tăng thêm cảm tình…