Vũ Vô Chính sau khi ngây ra một lúc, đang định mở miệng. Hoắc Cải đã bá đạo phất tay, nói tiếp: “Không cần vội giải thích, trước tiên hãy chân thành tự hỏi lòng mình một câu rồi nói.”
Vũ Vô Chính bị tước quyền phát ngôn lặng lẽ xem xét nội tâm, mắt lộ vẻ hoang mang.
Hoắc Cải ra vẻ thần thông, tiếp tục lừa gạt: “Ngươi đương nhiên hy vọng tất cả những việc này đều do ta làm, bị một người lạ đê tiện vô sỉ phản bội vẫn dễ chịu hơn bị huynh đệ cùng vào sinh ra tử bán đứng. Hướng về sự dễ chịu tránh né sự đau khổ vốn là bản tính con người, ngươi nghĩ như vậy cũng là điều bình thường mà thôi.”
Vũ Vô Chính nhìn Hoắc Cải, như thể bách tính vô tri bị tiên sinh xem bói nói trúng tình hình trong nhà.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nắm chặt lấy bàn tay màu đồng, Hoắc Cải trịnh trọng cổ vũ: “Vũ Vô Chính, là nam nhân thì đừng trốn tránh, đối diện hiện thực đi, báo thù rửa hận cho bọn họ, mới có thể làm cho những huynh đệ bất hạnh gặp nạn chết được nhắm mắt!”
Một câu hỏi, ba câu nói, chỉ bằng đúng ba câu, công thức Vạn Nhận Luân là hung thủ = trốn tránh hiện thực = huynh đệ chết không nhắm mắt thuận lợi thành lập!
Vũ Vô Chính nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi, trở ngược tay nắm chặt tay Hoắc Cải: “Ngươi nói đúng.” Rất bất hạnh, Vũ Vô Chính lại bị tên yêu nghiệt Hoắc Cải dụ vào tròng rồi.
Hoắc Cải len lén thở phào, coi như rửa sạch hiềm nghi tránh được một kiếp rồi.
“Hiện tại người có hiềm nghi nhất chính là người Mạch Tử gần gũi và coi trọng nhất, trong lòng ngươi đã nghĩ ra ai chưa?” Hoắc Cải dẫn dắt từng bước, đánh tan ý đồ công kích đối phương là chưa đủ, vẫn cần phải đặt mục tiêu công kích đến trước mặt vũ khí đã nạp đạn, xả hết hoa lực, mới có thể coi là an toàn triệt để.
“Nhị đương gia? Không, sao có thể…” Vũ Vô Chính lẩm bẩm mấy câu không nghe rõ, mày chau lại.
Hoắc Cải nói không sai, bị người mình tín nhiệm bán đứng luôn luôn đau khổ gấp vạn lần bị người mình phòng bị phản bội, hắn đã bị Hoắc Cải hại thành thói quen, thêm một lần nữa, tuy sẽ giận, sẽ hận, sẽ hối, nhưng sẽ không giống hiện tại… chit riêng việc nghĩ thôi liền cảm thấy trái tim đau nhói, máu tươi giàn giụa, đó chính là huynh đệ vào sinh ra tử của hắn!!!
Hoắc Cải thấy môi Vũ Vô Chính vô thanh mở ra ngậm vào mấy lần, không chắc tư duy Vũ Vô Chính đã mắc lừa chưa, thế là nói thêm: “Ta nghĩ, hẳn là anh trai của Mạch Tử rồi. Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi phái hắn xuống núi làm gì không?”
Vũ Vô Chính dứt khoát triệt để ngậm miệng lại, nhìn Hoắc Cải trừng trừng.
Hoắc Cải bốn mắt nhìn nhau với hắn một lúc, rồi bật cười, từng câu từng chữ đều mang theo sự bi thương thấu xương, rầu rĩ vô hạn: “Ta vốn tưởng rằng ta đứng bên cạnh ngươi là đã có tư cách cùng ngươi chống chọi với cuồng phong cuồng vũ. Không ngờ… ngươi cuối cùng vẫn coi ta là kẻ thù phòng bị. Đáng cười đáng cười quá! Không ngờ Vạn Nhận Luân ta dâng chân tâm nóng bỏng trước mặt người, không cầu vinh hoa phú quý, không cầu danh tiếng lợi lộc, chỉ cầu chia sẻ phần nào những gian nan đau khổ của người, thế nhưng vẫn bị hắt hủi, ném đi như giày rách. Vũ Vô Chính, ngươi muốn sỉ nhục giày vò ta đến mức nào mới vừa lòng!”
Hoắc Cải gầm xong lời thoại nghe có vẻ rất ngược tâm rất thâm tình, thực tế lại rất cẩu huyết rất sáo rỗng này, quay đầu liền đi, rớt lệ mà đi.
Rất nhanh Hoắc Cải liền hối hận – Đậu! Cái khu đất nhỏ bằng lòng bàn tay, chưa đi được hai bước đã khong còn đường rồi, chơi cha mày à!
Cũng may Vũ Vô Chính vẫn chưa vì địa thế phía trước là vực thẳm, phía sau là vách núi, mọc cánh cũng khó thoát mà mặc cho Hoắc Cải một mình luẩn quẩn, vừa hoàn hồn liền bước nhanh lên trước, nắm lấy Hoắc Cải.
“Ta không phải…” Vũ Vô Chính giải thích có chút luống cuống, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu: “Ta… ta không có…”
Trên thực tế Vũ Vô Chính đích thực rất oan uổng, hắn thực không cố ý phòng bị gì cả, phản ứng vừa rồi chỉ là phản xạ có điều kiện. Giống như đứa trẻ con bị ông chú quái dị bên đường cướp mất que kẹo, từ đó về sau chỉ cần nhìn thấy ông chú quái dị, không cần biết trong tay có kẹo hay không, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là giấu tay sau lưng. Phản xạ có điều kiện đáng xấu hổ, bản năng sinh vật đáng buồn!
Không giải thích nổi, Vũ Vô Chính cũng không biết nên giải thích làm sao, thế là hắn không giải thích nữa. Vũ Vô Chính móc ra chủy thủ tùy thân, nhét vào trong tay Hoắc Cải, giang tay ôm lấy y. Tay Hoắc Cải cứ như vậy treo sau lưng hắn, cầm chủy thủ sắc bén vô cùng.
Ta không nói tin hay không, ta chỉ đặt tính mạng vào tay ngươi, mặc ngươi cần hay không.
Trái tim bị một luồng chảy nóng bỏng đột nhiên dâng lên khiến gần như tan chảy, còn thiếu một chút nữa là chú oán liền có thể hóa giải hoàn toàn. Hoắc Cải nắm chặt chủy thủ trong tay, y sợ bản thân trong lúc phấn khích, tay run mà khiến máu đổ.
Bị đôi cánh tay thít chặt và cái ôm mạnh mẽ của Vũ Vô Chính làm cho hơi đau, Hoắc Cải bĩu bĩu môi, nếu như biết sớm thuộc tính của Vũ Vô Chính là M, mắng một chút liền có thể bắn ra tín nhiệm – vật phẩm nhiệm vụ, y đã không phải khổ sở vậy rồi.
Đương nhiên, cái thứ như tín nhiệm tuyệt đối không giống như Hoắc Cải nghĩ, được tặng khi bị S. Nếu như là một canh giờ trước, Vũ Vô Chính cũng sẽ tuyệt đối không giao phó tín nhiệm cho Hoắc Cải.
Vũ Vô Chính có thể tín nhiệm Hoắc Cải vô điều kiện, nhưng đại đương gia thì không. Vũ Vô Chính có thể giao mạng của mình cho Hoắc Cải, nhưng hắn không thể đem tính mạng tất cả người của sơn trại vào tay người khác.
Vũ Vô Chính lúc này tin Hoắc Cải, chẳng qua là vì hắn đã mơ hồ biết được, sơn trại đã bị tàn sát gần như không còn, mà Đại đương gia là hắn cũng đã là hữu danh vô thực. Hắn không sợ Hoắc Cải hại mình, vì hắn yêu y, nhưng hắn sợ Hoắc Cải sẽ hại người trong sơn trại, cho dù hắn yêu y. Hiện tại chỉ liên quan đến tính mạng của mình, Vũ Vô Chính chỉ thuần túy là người đang yêu tất nhiên sẽ không có lý do không tín nhiệm người mình yêu. Sự tín nhiệm này hắn rốt cuộc vẫn cho được
Một khắc sau, Hoắc Cải rầu rĩ mở miệng: “Ôm đủ rồi thì buông tay ra đi. Có cần ta nhắc nhở ngươi một chút không, lần tắm gần đây nhất của ngươi đã cách đây ngày rồi…”
Vũ Vô Chính đã vội vàng buông tay, ngượng ngùng đỏ mặt, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Hoắc Cải, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không giận sao?”
“ Không giận, ngươi đã tin ta rồi, ta còn giận làm gì.” Hoắc Cải khoan hồng độ lượng, tuy rằng tên này từ trước đến nay đều không thực sự để tâm đén người khác.
“Sao ta cảm thấy ngươi biết được tấm lòng của ta rồi… mà không vui vẻ nhiều lắm.” Vũ Vô Chính do dự mở miệng.
Không thể không nói Vũ Vô Chính thân là dã thú hệ bản năng, trực giác khá là chuẩn. Sự tín nhiệm của Vũ Vô Chính, Hoắc Cải đương nhiên muốn, còn không thể chờ đợi được. Nhưng y không thích thú gì cho cam, đó là kẻ thù và người yêu của Vạn Nhận Luân, là nỗi tiếc nuối và vui mừng của Vạn Nhận Luân, có liên quan gì đến Hoắc Cải y đâu? Không đúng, vẫn có liên quan, đây là boss qua cửa, đối tượng phải chém bằng chết.
Hoắc Cải phất tay, chột dạ phô trương: “Thôi đi, đừng như như thể ngươi hiểu hết ta vậy.”
Thế là Vũ Vô Chính thất bại liên tiếp ngoan ngoãn chuyển hướng chủ đề: “Ta phái Nhị đương gia xuống núi là muốn hắn chọn địa bàn thích hợp để lập sơn trại.”
Tâm thần Hoắc Cải đã quay trở lại chính đồ, hỏi: “Ngươi đưa hết tiền tài kiếm được mấy năm nay cho hắn rồi phải không?” Vũ Vô Chính gật đầu thở dài.
“Kỳ thực ngươi có đáp án rồi phải không?” Hoắc Cải thoát thân thành công.
Vũ Vô Chính không nói, hắn vẫn có chút khó có thể tin người hiềm nghi nhất sẽ là huynh đệ mình tín nhiệm nhất.
“Chúng ta trước hãy xuống núi xem xem rồi nói, cũng không nhất định thật sự là hắn.” Hoắc Cải khuyên giải, dùng danh nghĩa fan đi bôi nhọ mới là bôi nhọ đích thực, thủ đoạn này này Hoắc Cải chơi rất thành thạo.
Vũ Vô Chính mím môi, đen mặt, ôm lấy Hoắc Cải lần nữa tung người bay trong không trung
Vừa đáp đất, liền nhìn thấy đạn tín hiệu đỏ sáng ở phía xa bắn lên, bay cao trên không trung rồi nổ tung.
“Chết rồi, Mạch Tử!” Hoắc Cải rất nhanh liền phản ứng lại.
Sắc mặt Vũ Vô Chính càng trở nên khó coi, hắn tự mình nghĩ rằng đây chẳng qua là chuyện nhắm vào Hoắc Cải, cho nên không thực sự coi Mạch Tử là đại hoạn tâm phúc. Không ngờ điều đó lại cho nó cơ hội thoát khỏi mật thất. Từ lúc rời mật thất đến giờ đã qua một canh giờ, với công phu chân cẳng của Mạch Tử, chạy đến sườn núi hoàn toàn không phải chuyện khó.
-”Ngươi nói xem chốc nữa quan binh sẽ xông lên, hay là…” Hoắc Cải biết rõ còn cố hỏi.
Đáng tiếc Vũ Vô Chính thực sự không biết, đây rốt cuộc là phản đồ nội bộ cấu kết quan binh làm loạn, hay là huynh đệ nhà mình thấy tiền hoa mắt mà tụ tập làm phản. Nhưng bất luận đáp án gì, hắn đều không thể tiếp tục dẫn theo Hoắc Cải đi mạo hiểm.
“Ta dẫn ngươi đến một nơi, trước tiên hãy trốn đã: “Vũ Vô Chính trịnh trọng nói với Hoắc Cải.
Hoắc Cải còn thuộc bản đồ trên núi hơn Vũ Vô Chính, tất nhiên biết con đường bình thường xuống núi chỉ duy nhất một đường, nếu như hiện tại vẫn muốn chạy trốn xuống núi, thì tuyệt đối sẽ mặt đối mặt, tiếp xúc thân mật với quan binh, cho nên kế sách hiện tại chỉ trốn đi trước rồi tính nguyện sau.
Hoắc Cải nhướn mày: “Ngươi có thể bảo đảm đó là chỗ trốn chỉ mình ngươi biết mà người khác không thể tìm ra chứ?”
“Không thể…” Vũ Vô Chính vừa nghĩ dến mật thất tư hữu duy nhất của mình cứ như vậy để Mạch Tử làm bại lộ, liền thấy ngứa răng. Do dự một lúc, Vũ Vô Chính nhìn sắc mặt của Hoắc Cải, nói thẳng ý định của mình: “Có điều mục tiêu của bọn chúng là ta, ta sẽ dẫn dụ bọn chúng đi, chắc hẳn bọn chúng sẽ không lục soát núi tìm ngươi.”
Thì ra tên này định chơi chủ ý hy sinh ta để bảo vệ ngươi, không hổ là đại hiệp xả thân giúp người. Hoắc Cải nghĩ đến quy mô quan binh trong nguyên tác, bĩu bĩu môi, thầm nghĩ tình tiết này cũng thật tầm thường quá đi, chết trên sa trường vì người mình yêu gì gì đó, chỉ giỏi lừa nước mắt độc giả.
Hoắc Cải ngẫm lại bản đồ sơn trại một lúc, trong lòng đã nắm bắt được con đường thoát hiểm.
Hoắc Cải nhét chủy thủ trở về trong tay Vũ Vô Chính, dứt khoát nói: “Ta hiểu rồi, ta đi theo ngươi cũng chỉ làm vướng chân, còn không bằng trốn đi, để tránh bị kẻ thù bắt làm con tin. Vũ Vô Chính, chắc ngươi có bản đồ sơn trại phải không, chúng ta bàn bạc về tuyến đường một lúc, tranh thủ lúc ngươi dụ chúng đi khỏi, ta sẽ có cơ hội chạy xuống núi.”
Vốn chắc mẩm Hoắc Cải thế nào cũng sẽ khó xử một hồi, không nỡ một hồi, Vũ Vô Chính quyết biệt một hồi ngây ra, lập tức cảm thấy bản thân còn tráng liệt hơn tráng sĩ đơn độc đi vào chỗ chết trong các câu chuyện, ít nhất vợ người ta còn vẫy khăn khóc lóc thương tiếc một hồi. Vị này thì sao? Một câu nói tình cảm cũng không, trực tiếp đòi lấy bản đồ ra tính xem lợi dụng mình thế nào để tạo cơ hội chạy trốn… kỳ thực ta đây là tương tư một phía phải không, phải không?
Vũ Vô Chính oán niệm thì vẫn chỉ oán niệm, vẫn đưa bản đồ sơn trại cho Hoắc Cải, dù sao, bất luận thế nào, nếu như chỉ có thể có một người sống sót, hắn hy vọng đó là Hoắc Cải. Bảo vệ người mình yêu là lẽ đương nhiên, là vinh dự mà mỗi nam nhân cho dù có phải chảy cạn máu cũng phải giữ gìn.
Hoắc Cải bị Vũ Vô Chính tự động loại trừ khỏi sinh vật giống đực, hoàn toàn không phát giác ra, nhìn bản đồ, vẽ ra một con đường: “Vũ Vô Chính, ngươi chủ động đi về phía sơn đạo này, một là thám thính tình hình địch trước, hai là nhân lúc bọn chúng đi trên sơn đạo không tiện mà giết vài tên. Nếu như trên sơn đạo không giết hết, thì ngươi hãy dẫn dụ bọn chúng đến con đường này. Ta sẽ trốn trên con đường ngược hướng. Hiểu chưa?”
“Được” Vũ Vô Chính hào sảng gật đầu, cho dù tận cuối con đường đó của hắn là vực thẳm.
“Vậy thì một câu dặn dò cuối cùng… Vũ Vô Chính, không được chết.” Giọng nói của Hoắc Cải rất nhẹ, nhưng rõ ràng, từng chữ từng chữ vang vọng bên tai Vũ Vô Chính, tuyệt hơn mọi khúc nhạc trên thế gian.
“Ta còn chưa thương ngươi, sao nỡ chết được chứ!” Vũ Vô Chính dán vào tai Hoắc Cải, nói một cách vô cùng sắc tình, vô cùng lưu manh, giọng nói khàn khàn cố ý đè thấp giống như thứ rượu đã ngâm trăm năm, có vị cay nồng sốc mũi.
Không đợi Hoắc Cải đánh, Vũ Vô Chính đã quay người, rảo bước xuống núi: “Ta đi báo thù cho hynh đệ đây, đợi ta trở về nhé!”
Hoắc Cải nhìn vạt áo phất phới trong liệt phong của Vũ Vô Chính hóa thành một nét đan thanh cuối cùng ở đường chân trời, y nhắm mắt lại, quay người, đi về phía ngược lại… Ta đều nói hoạn nạn gặp chân tình, vậy thì ngươi hãy đi hoạn nạn một chút, sau đó ta sẽ đến thể hiện chân tình là được. Có lẽ sau hôm nay, ta và ngươi liền có thể thuận lợi vĩnh biệt, không còn dây dưa nữa.
Tiểu Kịch Trường Vô Trách Nhiệm
Vũ Vô Chính ngươi vẫn không hiểu
“Bộ phim này sắp kết thúc rồi phải không?” Vũ Vô Chính diễn xong phần diễn hôm nay, chạy đến bên đạo diễn Đản Hoàng hỏi.
Đản Hoàng gật đầu.
“Kết thúc ta và Vạn Nhận Luân trải qua những ngày tháng thần tiên quyến lữ phải không?” Vũ Vô Chính hết sức tự tin, hỏi.
Đản Hoàng trầm mặc.
Vạn Tư Tề đeo gông đi ngang qua, nhìn Vũ Vô Chính, cười mà không nói, đứng xem. Đông Phương Vị Minh ôm Khởi Tư đi ngang qua, nhìn Vũ Vô Chính, cười mà không nói, đứng xem.
Trần Bách Chu cầm cuộn tranh đi ngang qua, nhìn Vũ Vô Chính, tốt bụng mở miệng: “Ngươi chỉ xem phần kịch bản hiện tại của mình thôi phải không?”
Vũ Vô Chính gật đầu, kinh ngạc hỏi Đản Hoàng: “Chẳng lẽ không phải? Tình tiết đã phát triển đến mức này rồi, còn có thể có biến số sao? Ngươi nghĩ xem, Vạn Nhận Luân đã bày tỏ tấm lòng với ta rồi.”
Trần Bách Chu nhìn trời, bày tỏ gì đó đều là phù vân
“Vạn Nhận Luân còn từng cố ý sắc dụ ta nữa.” Vũ Vô Chí đắc ý nhấn mạnh.
Đông Phương Vị Minh nhìn trời, sắc dụ gì đó đều là phù vân
“Cuối cùng, hôm nay Vạn Nhận Luân còn thân mật liên thủ cùng ta, bày mưu tính kế giúp ta.” Vũ Vô Chính cười ngọt ngào.
Vạn Tư Tề nhìn trời, liên thủ gì đó đều là phù vân
“Đây chẳng lẽ còn không thể chứng minh y sẽ thuộc về ta sao?” Vũ Vô Chính nắm chặt tay, lời lẽ hùng hồn.
Đản Hoàng lặng lẽ nhìn trời.
Vạn Tư Tề, Đông Phương Vị Minh, Trần Bách Chu thông cảm nhìn nhìn hắn, thở dài một cái, rồi đi khỏi.
Vạn Tư Tề nhìn về phía xa: “Hắn cũng sắp rồi nhỉ…”
Trần Bách Chu vui mừng thở ra: “Đúng vậy, trông tình thế, bị đá có lẽ chỉ là chuyện trong một chương thôi.”
Đông Phương Vị Minh ôm ngực: “Là người từng trải qua, nhìn bộ dạng chìm đắm trong hạnh phúc của hắn, không biết tại sao, trong lòng ta liền, liền đặc biệt cảm thấy… vui trên nỗi đau của người khác.”
Đồng thanh: “Không biết thực đúng là một loại hạnh phúc… Cảm giác không phải là người duy nhất xui xẻo thật tuyệt”
Cuối cùng, Đản Hoàng bị Vạn Tư Tề, Trần Bách Chu, Đông Phương Vị Minh chặn trong góc tường: “Hoắc Cải đâu?”