Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

chương 108: hoắc cải cuối cùng vẫn đạt được mục đích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đông Phương Vị Minh nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng lóe sáng: “Vậy ngày mai đệ cử thượng mộ phần của ta đi.”

Là một quỷ súc công bị ức hiếp thê thảm hết lần này đến lần khác, Đồng Phương Vị Minh giờ phút này cuối cùng đã bùng nổ. Có điều kiện là phải thượng. Không có điều kiện, tạo điều kiện cũng phải thượng Sinh mệnh quý vô cùng, tình cảm càng quý hơn, nhưng nếu vì nhục nhục, hai thứ đỏ đều cỏ thể quăng…

Lương dân Hoắc Cải đối diện với Đồng Phương Vi Minh mỉm cười trước sống chết, tiến cũng không được lùi cũng chẳng xong, chỉ có thể nước mắt giàn giụa:Tiểu Minh, ngươi trở nên hung tàn như vậy tử lúc nào thế? Là một tiểu nhược thụ yếu đuối thiện lương, gia thực sự đỡ khổng nổi oa oa oa!

Đông Phương Vị Minh rõ ràng đã chẳng màng sống chết, mặc đao của Hoắc Cải đặt trên cổ, giơ tay liền lột y sam của Hoắc Cải. Dưới cần cổ mảnh khảnh là vạt áo trái phải chồng lên nhau, móng tay hơi nhọn của Đồng Phương Vị Minh chạm vào nơi giao nhau của hai cánh xương quai xanh, chậm rãi kéo xuống theo chiều dọc giữa thần thể. Vải vóc phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, đổ xuống hai bên, vạt áo mở rộng, thân trên mịn màng của Hoắc Cải cứ thế mất đi sự che chắn, phơi bày trước mắt Đông Phương Vị Minh

Đệt Cởi nhanh đến thế sao? Hoắc Cải hoang mang không biết làm sao nhìn động tác của Đông Phương Vị Minh. Ánh mắt đối phương như lưỡi lửa, liếm láp một các dịu dàng, cắn nuốt thiêu đốt một cách quyết tuyệt.

Ánh nắng sớm yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ vẽ nên bóng râm tinh tế trên thân thể non mềm. Khuôn ngực trắng đến lóa mắt vì hô hấp gấp gáp của Hoắc Cải mà lên xuống vội vã, thế nên hai điểm hồng mai trong tuyết trắng càng trở nên sống động, lay động không ngừng, giống như sắp rời cành mà rơi vào trong lòng bàn tay người hái hoa.

Thế nên Đông Phương Vị Minh vui vẻ tiếp nhận lời mời gọi, phủ lên trước ngực Hoắc Cải, hai ngón tay kẹp lấy hạt châu phấn nộn đó,tùy ý đùa nghịch. Như thể nắn tâm đèn, hai ngón tay trái phải vuốt ve, nhè nhẹ luân chuyến. Hạt châu đó liền dần đứng thẳng, nóng hồi như sắp bốc cháy đến nơi. Nhiệt độ truyền vào đầu ngón tay, Đông Phương Vị Minh tà mị nhếch khóe môi, hai ngón kẹp chặt, kéo mạnh lên trên, “bộp” một tiếng, đóa hoa mai rơi vào lòng bàn tay bay lên rồi lại nảy trở lại, mang theo một trận tê dại thấu xương.

Sau đó, đầu ngón tay lại chạm lên hạt châu vừa bị giày vò, móng tay dựng lên, như thể gảy đàn, không ngừng gảy dây đàn đỏ tươi đó. Tiếp theo, lại ấn ngón tay cái lên, dán chặt lấy đỉnh đầu không ngừng vuốt ve. Nơi vốn đã nhạy cảm vô cùng lại chịu sự giày vò hết lần này đến lần khác như vậy, khoái cảm mạnh mẽ theo từng đợt từng đợt tê dại dâng lên cuốn lấy cả thân thế. Hoắc Cải nặng nề hừ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, cắn chặt môi hồng, nuốt tiếng rên rỉ sắp buột miệng mà ra trở về.

Đông Phương Vị Minh khẽ cười một tiếng, dùng bàn tay kia nắm lấy cảm Hoắc Cải, nhắm chuẩn kẽ môi Hoắc Cải mà vói ngón tay vào. Ngón tay lạnh lẽo trắng ngần, linh hoạt như rắn, khuấy đảo đùa nghịch khoang miệng Hoắc Cải, quấn lấy cái lưỡi đinh hương nho nhỏ mà nhảy múa. Tiếng nước dính dấp không ngừng vang lên theo động tác ra vào của ngón tay, nước bọt ra càng nhiều thêm, tràn ra bên khóe môi Hoắc Cải, phiến tình vô hạn.

Hoắc Cải trong lúc vừa xấu hổ vừa tức giận liền hung hăng cắn mạnh hai hàm vỏ sò. Đông Phương Vị Minh cũng không vừa, mặc cho Hoắc Cải cắn, ngón tay vẫn lên xuống chơi đùa đầu lưỡi, như thể người bị cắn sâu vào thịt phân không phải là hắn. Hoắc Cải lại tăng thêm sức, Đông Phương Vị Minh vẫn như không có cảm giác,ấn vào lưỡi, đầu ngón tay liền triền miên không ngừng vẽ lên mặt lưỡi. Hoắc Cải bị đùa nghịch đến mức cổ họng ngứa ngáy, vừa hít vào liền bị sặc nước bọt của chính mình, răng liền thả lỏng, ho sặc sụa đến mức mặt đỏ bừng.

Đông Phương Vị Minh lại không hề nhân cơ hội đó đoạt lấy đoản đao của Hoắc Cải, mà dùng ngón tay dính đầy hương dịch sờ lên vùng bụng Hoắc Cải. Dù sao hắn cũng đã nhìn ra rồi, rằng vị Vạn gia công tử này cũng chỉ là con hổ giấy bề ngoài dữ dằn bên trong yếu đuối mà thôi. Đao kề cổ thì sao nào, Đông Phương Vị Minh hắn chính là muốn ôm y vào lòng trong điều kiện thế này đấy, để xem tên yêu tinh này có phục hay không!

Bàn tay xòe ra, nắm lấy cạnh eo mềm mại, không ngừng nắn bóp.Vùng bụng non mềm trơn bóng biến ra nhiều hình dạng dưới sự nắn bóp của bàn tay, dâng lên từng lớp từng lớp phớt hồng. Hoắc Cải bị nắn đến ngứa ngáy, nhịn không được run rẩy.

Đông Phương Vị Minh dừng lại, chuyển sang dùng bàn tay không nặng không nhẹ xoa bóp vùng bụng dưới mềm mại, vuốt ve lên xuống thật nhanh, như thể muốn cọ ra tia lửa. Vùng bụng dưới càng trở nên nóng bỏng, như thể bị thiêu đốt. Khoái cảm từ đốt xương cụt xông thẳng lên trên, nổ ầm ầm trong đầu, Hoắc Cải lúc này đã mặt đỏ bừng,thở dốc không ngừng,thoải mái đến mức hận không thể lập tức nộp vũ khí đầu hàng. Mà nơi phía dưới đó cũng đã run rẩy. lộ ra trạng thái cầu hoan.

Nhận thấy phản ứng của đối phương, Đông Phương Vị Minh thả lỏng tay, nhấc lòng bàn tay lên, kéo năm ngón tay thong thả dạo chơi trên eo bụng Hoắc Cải. Kiểu tiếp xúc này quá nhẹ, quá mềm. Sự tê ngứa ăn mòn xương tủy từ vệt lôi kéo của năm ngón tay thấm vào làn da, thớ thịt, xương tủy, cuối cùng hóa thành tiếng thở dốc phiến tình giữa kẽ môi và khát vọng bỏng cháy giữa hai chân.

– “Thích không?” Đông Phương Vị Minh hai mắt cong cong, khuôn mặt tinh xảo mang theo nét mị hoặc, phong hoa kinh diễm, hơi thở như muốn ăn mòn nhân tâm.

“Kỹ thuật không tệ.” Hoắc Cải cắn răng, ra sức chống lại thuộc tính tiện thụ cường đại của tấm thân này, thở dốc cười mỉa mai:”Tập luyện trên người tình nhân bé nhỏ của ngươi không ít nhỉ?”

“Luyện binh ngàn ngày, dùng trong một giờ không phải sao?”Đông Phương Vị Minh không ngượng ngùng không nao núng, đôi mắt mị hoặc híp lại, câu hồn dẫn phách.

Tiểu Minh, ngươi có chút tự giác của quỷ súc công đi được không? Ngươi con mẹ nó còn yêu nghiệt hơn lão tử là thế nào? Hoắc Cải bi phẫn phát hiện thân thể dường như lại nóng nhũn ra vài phần, ngọ nguậy người, ngoại trừ hai tay và đầu thì chỗ nào cũng không cử động được, muốn làm một đòn thúc vào hạ bộ cũng không có cơ hội, chỉ có thể huơ đao cứng miệng nói:”Còn động tay động chân nữa thì ông đây không khách sáo nữa đâu đấy!”

“Đừng khách sáo, muốn ta hầu hạ thế nào cứ việc nói.” Đông Phương Vi Minh không ngứa không đau, còn khiêu khích cử động eo, cọ xát tiểu hoàng qua của Hoắc Cải, ép ra một tiếng rên rỉ dm đãng.

“Chẳng trách… Ha ưm…Tục ngữ nói, mềm sợ cứng … Ư a… Cứng sợ ngang… Ưa…Ngang…Ngang sợ kẻ không cần mạng…Đông Phương Vị Minh ngươi…A ư… Lúc này là vô địch rồi.” Hoắc Cải nằm chờ chết nhìn ra chỗ khác, không ngừng hát thầm trong lòng bài “Hành khúc quân nghĩa dũng”, ý đồ dùng chính khí hào hùng cọ vào người Đông Phương Vị Minh biết bao.

“Sao có thể chứ… “ Đông Phương Vị Minh lời nói mang ý cười, câu nói đùa đầy màu sắc : “Mềm sợ cứng mà, ta hiện tại theo lý nên sợ đệ phải không nào?”

Bà nội nó chứ, lại trêu chọc gia. Hạ thân Hoắc Cải lúc này dán sát cùng Đông Phương Vị Minh, sao có thể không hiểu ý Đông Phương Vị Minh là gì chứ, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt và giận dữ, nếu như không phải cái vỏ bọc Vạn Nhận Luân này thụ đến mức không biết tự trọng thì mình nào có chật vật thành cái bộ dạng này? Đợi đến khi gặp được tên khốn Vạn Nhận Luân đó, gia không đánh cho hắn máu bay tung tóe thì không thôi! Đợi đã… Gia là nhược thụ, lúc này so khả năng tự khắc chế với quỷ súc công làm cái quái gì! Không dám giết hắn, chẳng lẽ ta lại không dám trừng trị Vạn Nhận Luân hay sao

“Đúng, ngươi nên sợ ta.”Hoắc Cải trong lòng đã có kế sách, không tiếp tục do dự nữa. Đồng thời thu lại tay đang túm lấy Đông Phương Vị Minh và tay cầm đao, một tay xòe ra trước mắt Đông Phương Vị Minh, một tay cầm đao rạch xuống…

Da rách! Thịt lộ! Máu tuôn! –

– – – Đông Phương Vị Minh trong lúc không kịp phản ứng, bị máu bắn đầy mặt, nhìn vết rạch nhầy nhụa trong lòng bàn tay Hoắc Cải, đơ người.

Hoắc Cải cười lạnh một tiếng, giơ bàn tay đầy máu bôi lên mặt Đông Phương Vị Minh, vị tanh gay mũi của máu xộc thẳng vào mũi, máu tươi dính dấp tuôn trào từ bàn tay dán vào bên má, nhuộm đỏ đôi mắt kinh ngạc. Huyết dịch chảy xuôi theo khóe môi vào yết hầu, mùi máu tanh lan xuống phế phủ, khiến Đông Phương Vi Minh ngạt thở.

Hoắc Cải một tay chống giường, ấn vào mặt Đông Phương Vị Minh nặng nề đẩy hẳn ra, Đông Phương Vị Minh vẫn chưa hoàn hồn đã ngã xuống giường.

Đối diện với một tiểu nhược thụ không những tự hủy hoại mình mặt không đổi sắc còn bôi đầy máu lên mặt người ta, tất cả những quỷ súc công chỉ biết dùng máu thị uy kẻ khác đều trở nên yếu đuối. Có quỷ súc công nào trong lúc thân mật lại dám cho mình một đao từ phim cấp ba chuyến kênh sang phim khủng bố chứ?

Hoắc Cải đi xuống giường,từ trên nhìn xuống Đông Phương Vị Minh mặt đầy máu, cười dịu dàng:”Sợ chưa nào?”

Đông Phương Vị Minh ngây người nhìn Hoắc Cải, bất cứ ai khi đột ngột bị chuốc máu tanh vào miệng vào mũi, lúc này cũng không cách nào hoàn hồn ngay được- – –

“Không sợ phải không?”Hoắc Cải giơ tay lên, lần này là đưa cổ tay ra. Nhàn nhạt cười, tay cầm đao đưa gần đến cổ tay

Đồng tử Đông Phương Vị Minh chợt co rút, vội vàng nhào lên, ra sức giữ chặt hai tay Hoắc Cải, ngăn chặn y tiếp tục tự hủy hoại bản thân.

“Sợ rồi sao?” Hoắc Cải khẽ hỏi một câu, dịu dàng như xuân thủy.

“Sợ rồi! Sợ rồi!” Đông Phương Vị Minh vội vàng đáp. Người mà bản thân muốn nâng niu trong lòng bàn tay bảo vệ cả đời lại cứ thế cầm đao tự làm mình bị thương ngay trước mắt, Đông Phương Vị Minh cảm nhận máu tươi đang dần đông lại trên mặt, nghĩ mà thấy sợ, y sao lại dám tuyệt tình đến thế! Y sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy!

Đông Phương Vị Minh cẩn trọng nhìn Hoắc Cải, khuôn mặt vẫn chưa hết vẻ kinh sợ.” Chúng ta trước hãy bôi thuốc đã được không?”

“Buông ra, đừng có động tay động chân.” Hoắc Cải mắt cũng không thèm ngước lên, đầy vẻ giả cool.

Đông Phương Vị Minh nhòm bả đao trên tay Hoắc Cải, do dự một lúc, cuối cùng không dám chọc giận tên điên này nữa, chần chừ buông tay. –

Hoắc Cải hừ lạnh một tiếng, thu đao trở về trong ống tay áo. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.Cứ nhất quyết phải ép ta một vai chính Tấn Giang hành xử như vai chính Khởi Điếm, bôi đầy máu lên mặt ngươi mới vừa lòng phải không? (Tấn Giang, Khởi Điểm là trang tiểu thuyết mạng của Trung Quốc)

Hoắc Cải thấy Đông Phương Vị Minh cuối cùng cũng đã chịu ngoan ngoãn,im lặng một lúc, tiếp tục phấn đấu vì sự nghiệp giải phóng đại ca:”Đông Phương Vi Minh, ta hỏi ngươi năm câu, ngươi không cần trả lời, đáp án ngươi cứ giữ lấy là được.”

Đông Phương Vị Minh gật gật đầu, nhìn Hoắc Cải chẳng chút để tâm, buông thõng bàn tay đang nhỏ máu tong tong, thầm xót thay y. Đông Phương Vị Minh nhìn vào đáy mắt Hoắc Cải, một vùng u ám, nhìn không rõ cảm xúc, chỉ có giọng nói lạnh lùng từng tiếng từng tiếng vang lên trong phòng.

“Ngươi cảm thấy con người ta xảo trá, vô tình và ích kỷ phải không?” Hoắc Cải híp mắt, nét cười đạm mạc. Cho rằng ta không biết đám con cái chết giẫm các người nghĩ về bổn Sáng thế thần thế nào sao?

Đông Phương Vi Minh không chút do dự gật đầu: Đương nhiên

“Ngươi cảm thấy xảo trá, vô tình, ích kỷ như ta sẽ làm việc ngu ngốc như là vì cứu người yêu cũ mà gả cho một người mình không thích, đổi bằng cả đời mình sao?” Hoắc Cải chẳng hề chột dạ, đương nhiên, đổi là đổi bằng cả đời Vạn Nhận Luân mà.

Đông Phương Vị Minh do dự đánh giá Hoắc Cải: Hình như… Không có khả năng đó lắm. Có điều chẳng lẽ không phải ngươi dự định đợi sau khi ta thả Vạn Tư Tề ra liền lập tức hủy hôn, cao chạy xa bay cùng hắn sao?

“Ngươi cảm thấy ngoại trừ gả cho ngươi, ta không có cách nào khác để cứu Vạn Tư Tề từ trong lao ra hay sao?” Giọng điệu Hoắc Cải mang theo trào phúng. Nếu như không phải vì muốn Vạn Tư Tề hoàn toàn hết hy vọng với Vạn Nhận Luân,tránh cho sau này hắn ngu ngơ bị tên đệ đệ đã đổi hồn hãm hại, gia cần phải chơi trò này với ngươi sao?

Đông Phương Vị Minh lặng lẽ ngẫm lại lịch sử đeo đuổi bi thảm của mình, nội tâm dao động: Hình như…Càng không có khả năng. Với trình độ đê tiện vô sỉ của tên tiểu tử này, không thể nào lại nghĩ ra một chủ ý dễ bị mình nhìn ra kẽ hở như vậy.

“Ngươi cảm thấy ta cho dù bị ai trêu chọc cũng đều sẽ nhanh động tình như vậy sao?” Hoắc Cải cố gắng dùng giọng điệu ta luôn rất giữ mình để che giấu chút xíu xiu chột dạ, đưa ra bằng chứng thép. –

Đông Phương Vị Minh tuân theo nguyên tắc tình nhân trong mắt cho dù không hóa Tây Thi, ít nhất cũng không thể hóa Phan Kim Liên, lập tức phủ định: Đương nhiên không thế! Nếu nói như vậy, chẳng lẽ y thực sự…

“Có phải rằng chỉ cần ta đối tốt với ngươi một chút ngươi liền cảm thấy ta nhất định có âm mưu?” Hoắc Cải rút ra được kinh nghiệm quý báu từ chỗ Vũ Vô Chính, ra một đòn chí mạng. –

Đông Phương Vị Minh trong chốc lát bị nói trúng suy nghĩ trong đáy lòng: Ý? Hình như đúng là như vậy. Thì ra vấn đề nằm ở chỗ đó, là do bảnthân mình có lòng nghi ngờ trước, nên mới…

Hoắc Cải nói xong, không đợi Đông Phương Vị Minh kịp phản ứng đã quay người đi thẳng.

Đông Phương Vị Minh dường như bi cái bánh bèo nào đó đập trúng, vác cái mặt đầy máu, vội vàng đuổi theo chặn Hoắc Cải lại, cuống không nhịn nổi hỏi:”Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đệ đối với ta?”

“Câm miệng! Lão tử bị mù rồi mới đế ý đến ngươi!” Hoắc Cải quay đầu đi, ra vẻ đỏng đảnh ngạo kiều.

Đông Phương Vị Minh đã bị tên quỷ súc thụ này điều giáo ra thuộc tính M, thế là càng yên tâm hơn, có điều trong lòng vẫn tồn tại nghi vấn:”vậy…vậy tại sao đệ thà làm mình bị thương, cũng không chịu cùng ta…”

Hoắc Cải cầm luôn cái chén trà trên mặt bàn bên cạnh, ngượng ngùng vô hạn, tạt thẳng vào Đông Phương Vị Minh:”Uổng cho ngươi là ông chủ của Tú Bị Các, chẳng lẽ… Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra

rằng, cúc hoa của gia vẫn chưa khai bao sao?” –

Đông Phương Vị Minh ngây người, bị chén trà của Hoắc Cải tạt ngay chính diện, sau đó không ngờ lại cười, hoàn toàn không vi cúc hoa mình chưa từng tận mắt nhìn thấy, không cách nào phán đoán mà cảm thấy oan uổng. Vạn Nhận Luân nếu như đã có lòng gả cho mình, y dám nói như vậy tất nhiên sẽ không thể là giả được.

“Có điều, đã khai hay chưa đều không phải việc của ngươi nữa rồi.” Một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải cười lạnh, gạt Đông Phương Vị Minh đang đứng chắn trước mặt mình:”Ngươi nếu như đã hoài nghi ta có mục đích khác ta tất nhiên sẽ không tiếp tục dấn tới tự chuốc lấy nhục. Ngươi tốt nhất là hãy sai người trông chừng Vạn Tư Tề cho kỹ xem xem kẻ bán thân cầu hòa ta đây có thủ đoạn nào để cứu hắn ra mà không mất một sợi tóc hay không!”

Đông Phương Vị Minh liền cuống lên, lập tức bắt đầu hối hận về hành vi ác liệt và lời nói gây tổn thương của mình lúc trước. Đông Phương Vị Minh vươn tay gài chặt cửa phòng, không để Hoắc Cải mở cửa đi khỏi:”Tiểu Luân, đừng đi, đừng đi, nghe ta giải thích một câu được không? Chỉ một câu thôi.”

“Nói đi.” Hoắc Cải ngoài mặt không kiên nhẫn, trong lòng thì đã rất hài lòng, quỷ súc cái thứ này quả nhiên đều là hạng kéo không chịu đi, đánh thi mới lùi.

“Đệ nghĩ mà xem, từ lúc ta và đệ quen biết nhau đến nay, có lần nào đệ không tuyệt tình bỏ đi, để lại ta một mình khổ sở ngóng trông chứ? Đệ bảo ta làm sao dám hy vọng tấm lòng đệ dành cho ta cũng giống như tình cảm ta dành cho đệ? Hơn nữa đệ có dám nói rằng đệ không hề định mượn hôn sự này để tha cho Vạn Tư Tề một con đường sống không?”

— “Ngươi…” Hoắc Cải nhìn chăm chăm vào đôi mắt་ Đông Phương Vị Minh

Đông Phương Vị Minh thâm tình da diết nhìn lại, cố vũ y nói tiếp. Hoắc Cải cuối cùng cũng mở miệng:”Thế là ba câu rồi.”

Đông Phương VI Minh tức đlên: Mụ! Đây là lúc nói về cái này sao?

Hoắc Cải nét mặt dịu đi, vẻ cười mệt mỏi:”Ta đích thực biết vạn Tư Tề bị nhốt vào lao là do ngươi làm,có lẽ ngươi cũng chỉ vì muốn giúp ta trút giận mà ngoan tuyệt với kẻ phụ tình này như vậy. Nhưng ta báo thù từ trước đến nay vẫn luôn coi trọng công bằng, hắn tổn thương thân xác ta thì ta hủy hoại thân xác hắn, hắn tổn thương trái tim ta thì ta hủy hoại trái tim hắn đến. Cho nên ta mới nhắc đến việc gửi thiệp mời. Không ngờ, ngươi lại nghĩ về ta như vậy, lợi ích dâng đến trước mắt, không nhận thì lãng phi? Ha, được rồi… Ngươi thích thế nào thì làm thế ấy đi.”

Đông Phương Vị Minh lập tức quẫy đuôi giả trung khuyển cầu thương hại:”Tiểu Luân, đệ thực sự không cần ta nữa sao? Một người bạn đời tốt như ta, dù có bị đệ giày vò hết lần này đến lần khác lâu như vậy nhưng chưa từng dao động chút xíu nào, đi qua trấn sẽ chẳng có tiệm này nữa đâu.”

Mặt Hoắc Cải lập tức biến thành tranh trừu tượng…Cái kiểu mặt đầy máu còn ra vẻ dễ thương này lực sát thương quả thực quá đáng sợ.

Hoắc Cải quay đầu trở lại phòng. Đông Phương Vị Minh mừng rỡ:”Tiểu Luân, ta biết là đệ không vô tình đến thế mà…”

Hoắc Cải dùng bàn tay không bị thương bế Khởi Tư đang ngủ say sưa lên, quay người tiếp tục đi về phía cửa:”Tránh ra tránh ra, đừng cản đường.”

Đôi tai của Đông Phương Vị Minh lập tức cụp xuống:”Đệ ít nhất cũng bồi thuốc lên vết thương đã.”

“Ngươi không phải nói rằng muốn tặng ta hai tòa nhà sao? Còn không cho người dẫn đường?” – –

Đông Phương Vị Minh trong giây lát liền sống dậy, chân chó mở cửa giúp Hoắc Cãi:”Ta đây liền dẫn đệ đi chọn.”.

“Không cần, ngươi phái người đi theo hầu là được.”

“Được.” Đông Phương Vị Minh khó khăn lắm mới được đại xá, không dám chọc giận lần nữa, đáp rất dứt khoát.

Rất nhanh, xe ngựa đã chuẩn bị xong, nô bộc nha hoàn đợi lệnh, Hoắc Cải coi như không nhìn thấy Đông Phương Vị Minh đang lượn qua lượn lại bên cạnh, bế Khởi Tư bước lên xe ngựa.

Đông Phương Vị Minh chợt cất tiếng từ phía sau:”Tiểu Luân, việc Vạn Tư Tề ta sẽ làm ổn thỏa, nhưng ta vẫn không dám để đệ và hắn gặp nhau. Có điều, đệ yên tâm, ta sẽ để hắn hoàn toàn tỉnh táo.”

“Tùy ngươi.” Hoắc Cải mắt cũng chẳng thèm ngước.

Đông PhươngVị Minh hài lòng cười

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio