Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

chương 112: phiên ngoại 1 – ai là gì của ai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghiêm cấm đọc nơi đông người, trong giờ học hay giờ làm việc, trong lúc ăn uống hoặc đang sử dụng đồ vật sắc nhọn =]]]]

“Được rồi, đệ bắt đầu giải thích đi.” Vạn Tư Tề vuốt ve lưng Hoắc Cải, yêu thương vô hạn, nói.

Chớp mắt, Hoắc Cải hóa đá, tan thành bụi, thì ra ngươi tình cảm thì tình cảm, tra khảo vẫn cứ tiếp tục phải không?!

Hoắc Cải vừa nghĩ đến việc phải giải thích cho nhân vật quần chúng dưới ngòi bút của mình rằng cái gì gọi là tác giả xui xẻo loại hình Thần Bút Mã Lương liền cảm thấy một trận trứng đau cúc xót. Tinh thần đà điểu phát huy, Hoắc Cải hàm hồ đáp: “Sự thực là… Ta cũng không rõ lắm.”

“Không, đệ biết rõ.” Vạn Tư Tề tay vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lời nói thì không chút khách khí, lập tức vạch trần sự giấu giếm của Hoắc Cải:

“Trước tiên, nơi này bày biện kỳ dị như vậy nhưng đệ chưa từng tỏ ra ngạc nhiên hiếu kỳ, có thể thấy đệ biết rất rõ nơi này. Thứ hai, thân xác này khác hoàn toàn với bộ dạng của ta, ăn mặc cũng cực kỳ bất nhã, thế nhưng trước khi đệ nhận ra ta lại hoàn toàn không có ý phòng bị, có thể thấy đệ cực kỳ quen thuộc với thân xác này. Vật và người đệ đều biết rõ, nếu như nói đệ hoàn toàn không biết gì về toàn bộ sự việc này thì quả là quá mức miễn cưỡng.”

Từng tội chứng bị Vạn Tư Tề bày ra trước mắt, sự ưu thương của Hoắc Cải cũng trào dâng: Tiên sinh à, ngài chắc hẳn trọ ở số nhà B đường Baker, London, nước Anh, trong nhà còn có một người bạn thân tên Watson phải không?

Chối cãi rõ ràng là không có tiền đồ rồi, Hoắc Cải sáng suốt lựa chọn nói thật. Y lần chần nhích ra khỏi lòng Vạn Tư Tề, sau đó cực kỳ nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt lúc này đang tỏ ra hết sức huyền huyễn của Vạn Tư Tề, trịnh trọng nói: “Có lẽ chuyện mà ta sắp kể với huynh nghe có vẻ rất ly kỳ, nhưng hy vọng huynh có thể giữ bình tĩnh, nghe ta kể hết.”

“Được.” Vạn Tư Tề vẻ mặt bình thản nhìn đứa nhỏ nhà mình lo lắng bứt y phục, luống cuống đến là đáng yêu. Âm thầm quyết định cho dù chân tướng sự việc có thế nào, hắn cũng sẽ cùng y gánh vác tất cả.

“Sự thực là… Ta không phải đệ đệ ruột của huynh.” Hoắc Cải căng thẳng chớp chớp mắt, thận trọng quan sát phản ứng của Vạn Tư Tề, giống như một con mèo ăn vụng bị chủ nhân bắt được.

“Ờ.” Vạn Tư Tề không có phản ứng gì, dù sao hắn cũng muốn đứa nhỏ này coi mình là tình nhân chứ không phải người thân, quan hệ huyết thống gì đó có hay không hắn cũng không quan tâm.

Hoắc Cải lấy thêm can đảm, nghiêm sắc mặt, nói thẳng thắn: “Tên thật của ta là Hoắc Cải, ta thực ra là cha của huynh.”

“…” Nếu như ngươi nhất định phải gán cái mác cha lên mình, làm phiền ngươi bịa ra một cái tên có họ Vạn được không? Vạn Tư Tề tự đáy lòng hối hận vì sự ngây thơ lúc trước của mình, hắn thực ra vẫn có chút để tâm đến việc kết đôi có khẩu vị nặng như là cha con.

Vạn Tư Tề tạm thời đè xuống xúc động muốn túm lấy tên nhóc này nện cho một trận, hắn chuẩn bị đợi người nào đó nói xong hết thì tính sổ cả thể, không bộc lộ cảm xúc mà hỏi: “Rồi sao nữa?”

Hoắc Cải kinh ngạc phát hiện ra tố chất tâm lý của Vạn Tư Tề đã được trui rèn đến mức xuất thần nhập hóa. Chủ ý mượn cớ Vạn Tư Tề không bình tĩnh nghe giải thích để kéo dài thời gian tự động phá sản. Y chỉ có thể rầu rĩ kéo cái ghế đẩu gần đấy lại ngoan ngoãn ngồi, bắt đầu giải thích tường tận một cách có tiết tấu…

“Bẩm đại ca, tiểu nhân vốn sống tại căn phòng nhỏ giá rẻ, ban ngày vất vả giành miếng cơm, cuộc sống khổ sở vô cùng. Thượng cấp tên Vạn Nhận Luân, hắn ngang ngược không nể tình, chèn ép thuộc cấp vô lý, gây khó dễ trừ lương ta. Ta nào dám trở mặt với hắn, nên lén viết văn trút giận, sáng tạo ra nhân vật Vạn Nhận Luân, cho hắn gặp đủ loại kiếp nạn, bị gian một trăm lần há một trăm lần! Há cuối cùng hắn rơi xuống vực sâu, mang hận với nhân gian…

Hắn không ngờ ghi hận ta, nhảy ra khỏi trang sách, hồn bay đến bên cạnh. Ta mắc phải chú oán của con ma đó, đành phải nhập vào nhân vật chính trải qua tất cả những kiếp nạn đó. Ai ngờ tên nhân vật chính đó quá mức âm hiểm, đưa ra một quy tắc rằng báo thù tiêu chú oán, ép ta quay lại tình tiết trải qua gian hiểm! Tiểu nhân quả thực rất đáng thương, mệnh tàn treo chỉ mành, ngày ngày lo lắng sợ hãi hồn quy thiên! Để có thể sớm ngày trở về, chỉ có thể tạo mối quan hệ, tự hạ thấp bản thân. Một mặt tươi cười, một mặt ném ám tiễn, thề sẽ xóa sạch chú ấn, tiêu diệt kẻ thù chí đã quyết! Từ đó trong tim chỉ còn ái hận tình thù, ta cùng nhân vật đó không đội trời chung!”

Hoắc Cải hát xong một đoạn, thận trọng nhìn hiệu quả, chỉ thấy Vạn Tư Tề thần sắc lạnh lẽo, mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực: “Ngươi tạo quan hệ với ta là vì ta là kẻ thù của ngươi? Vậy thì… Tên thật của ngươi rốt cuộc là gì vậy, hả Ngài Sáng Thế vô tội?”

Hoắc Cải trong lòng “Thùm thụp” một chút, thầm nghĩ “Chết bỏ”. Rõ ràng chiêu này Tinh gia dùng cái là tất cả chướng ngại đều bị phá tan, tại sao đến mình dùng thì lại phản tác dụng chứ?

Hoắc Cải lập tức không dám dùng chiêu trò gì nữa, vội vàng tóm tắt giải thích nội tình: “ Đừng hiểu lầm, số chữ viết về huynh trong truyện còn chưa tới , đối tượng báo thù là Tham Lang không phải huynh. Ôi, tốt hơn là ta kể lại từ đầu vậy. Chuyện là khi ta tỉnh lại… Là thế đó, trải qua muôn ngàn gian nan trắc trở, ta cuối cùng cũng coi như đã thoát khỏi bàn tay của con lệ quỷ Vạn Nhận Luân, trở về hiện đại, tuy rằng ta hiện tại không phải là ta. Có điều, hy sinh thân phận, thân xác ban đầu mà có thể đổi lấy bình an, đối với ta mà nói, cũng đáng giá.”

Hoắc Cải dùng một nụ cười mỉm, một từ “đáng giá” để làm từ tổng kết, tuy rằng có cố ý nói lời hay để cầu giảm án, nhưng nghệ thuật ngôn ngữ tuy cao hơn cuộc sống nhưng nói cho cùng vẫn xuất phát từ cuộc sống phải không nào? Nếu như gặp được một nam nhân vì ngươi mà có thể không tiếc mạng sống, vậy thì ngươi nên ngoan ngoãn hiến thân cho hắn đi thôi. Í, hình như có ý kỳ quái nào đó lẫn vào rồi thì phải?

Vạn Tư Tề nghe xong rồi, nhìn Hoắc Cải chằm chằm, một lúc lâu không nói năng gì. Hoắc Cải bị ánh mắt phức tạp đến quỷ dị của Vạn Tư Tề nhìn phát dựng tóc gáy, da gà rơi đầy đất, nhịn không được chế nhạo: “Huynh không phải thực sự định gọi ta là cha đó chứ?”

Chớp mắt, nào là cảm động, nào là vui mừng, nào là đắn đo, tất cả đều hóa thành phù vân, chỉ chừa lại xúc động muốn đánh người vẫn đứng sừng sững trong tâm hồn. Vạn Tư Tề không chút do dự hưởng ứng lời kêu gọi của tâm hồn, hai móng vuốt túm lấy cái mặt nhỏ nhắn của Hoắc Cải, kéo mạnh: “Ba ngày không đánh liền trèo mái lật ngói phải không?”

“U u u, ta sai rồi…” Hoắc Cải hai cái má bị kéo từ D thành D, nước mắt lưng tròng, xin tha.

“Đệ thực sự biết mình sai ở đâu chứ?” Vạn Tư Tề nhéo hai cái má mềm mại của Hoắc Cải, trong đầu óc chỉ có hình ảnh ban đầu mình nhìn thấy từ trong tủ, Hoắc Cải cầm trâm tự sát. Hắn không quan tâm thân phận Hoắc Cải thần kỳ như thế nào, cũng không quan tâm tâm tư Hoắc Cải quỷ dị ra sao, nhưng hắn không cách nào không quan tâm tới an nguy của Hoắc Cải, một người bản thân không tiếc tính mạng cũng phải bảo vệ trong lòng bàn tay như thế lại đem tính mạng của mình ra để cược lấy một khả năng xuyên qua như trò trẻ con, bảo hắn sao có thể không nổi giận.

“Đệ, đệ sao dám cầm thứ đó đâm vào tim, nếu như, nếu như có sai sót gì…” Tên nhóc này cuối cùng vẫn đâm trâm vào tim, Vạn Tư Tề vừa nghĩ đến sự hung hiểm trong đó, tim gan như muốn vỡ ra.

Hoắc Cải bị nhéo kêu oai oái, chỉ đành kéo hai tay Vạn Tư Tề liên tục xin tha, nhận tội hối lỗi.

Sau khi nghe Hoắc Cải liên tục bảo đảm sẽ không bao giờ lấy mạng mình ra làm thứ để đặt cược hơn chục lần, Vạn Tư Tề cuối cùng sắc mặt cũng dịu đi: “Hiện tại hai chúng ta đều là hai người có thân xác và linh hồn không phù hợp, vẫn còn mối nguy hại tiềm tàng không biết chừng. Hơn nữa cây trâm đâm vào tim đệ cho dù hiện tại biến mất không tung tích nhưng cũng không chắc đã thực sự tiêu tán, nếu như đệ cảm thấy có gì không ổn, nhất định phải nói với ta.”

Hoắc Cải nhòm nhòm phần ngực bên trái trơn láng của mình, mở miệng: “Huynh cũng không cần phải lo lắng như vậy, ta đã căn nhắc rồi, cây trâm đó hẳn là có hai tác dụng, một là giúp hồn phách đoạt xác, hút hồn phách của thân xác cũ ra, hai là mở ra thông đạo giữa hai thế giới, đưa người xuyên qua thời không.

Huynh lúc đó dùng trâm tự sát là đã khởi động công năng hoán đổi hồn phách của trâm, sau đó ta rút trâm ra, đâm nó vào người. Hoán đổi hồn phách đã hoàn thành, công năng tiếp đó được phát động tất nhiên sẽ là xuyên qua. Thông đạo xuyên qua được mở ra, trâm lại ở trong cơ thể ta, cho nên ta mang theo thân thể này xuyên qua cũng là bình thường. Mà đưa hồn phách bị hút ra khỏi thể xác trở về hiện đại là quy tắc được thiết lập từ đầu của trâm, hơn nữa lúc ấy huynh ở gần ta nhất, thế nên huynh đồng thời bị đưa về đây, trở thành tình huống xuyên qua đồng thời như hiện nay.

Cây trâm đó dù sao cũng coi như trong tình thế cấp bách đã phát huy được công năng siêu phàm, thành công tiêu hủy lui thân. Nếu như nói cây trâm đó còn có thể làm ra biến số gì khác, khả năng này không lớn lắm. Đúng rồi, tại sao lúc đó huynh lại nghĩ đến việc dùng trâm tự sát vậy, nhìn thế nào thì dùng đao tự sát trông vẫn đàn ông hơn, oai phong hơn không phải sao?”

Vạn Tư Tề quay đầu nhìn tường, hắn tuyệt đối sẽ không nói với Hoắc Cải hắn dùng trâm tự sát chỉ là vì cái lý do vô lý rằng “muốn dùng cùng một phương thức tìm chết giống người nào đó” đâu!

“Đây là bộ truyện mà đệ viết phải không?” Vạn Tư Tề chỉ vào màn hình máy tính, ánh mắt sáng quắc nhìn Hoắc Cải chăm chăm. Bản thân trong truyện rốt cục là kẻ thù hay là diễn viên quần chúng vẫn nên tận mắt xác nhận mới được.

Hoắc Cải ánh mắt nhìn ra chỗ khác… Vạn Tư Tề không phải định xem đấy chứ?

“Thứ này đọc thế nào?” Ánh mắt Vạn Tư Tề khóa chặt vào Hoắc Cải, không để y còn nước trốn tránh.

Khuôn mặt dày như tường thành của Hoắc Cải trong chớp mắt liền đỏ bừng: Người ta viết là nhục văn đó, người ta viết là nhục văn hệ điều giáo đó, người ta viết là nhục văn hệ điều giáo P, P, P… NP xuất hiện liên tục đó. Làm sao bây giờ, xấu hổ quá

“Không được sao?” Vạn Tư Tề nhìn bộ dạng tâm thần bất an của Hoắc Cải, đặt một dấu hỏi to đùng về thân phận thực sự của mình trong truyện, nếu như bản thân mình đối với Hoắc Cải cũng chẳng khác gì đám người Đông Phương Vị Minh… Thôi vậy, cùng lắm thì làm lại từ đầu, ít ra lần này không có tai họa liên quan đến tính mạng.

“Được, tất nhiên là được.” Hoắc Cải không dám không cho xem, tất cả những lời nói dối trước mặt Độ Nương không gì không biết đều trở nên yếu đuối. So với việc đợi Vạn Tư Tề học được cách dùng máy tính tự tay tìm đọc “Tiện thụ Vạn Nhận Luân”, chẳng bằng trình bày rõ tại đây luôn, ít nhất cũng được cái gọi là thái độ tự thú thành thật.

(Độ Nương: Hay Miss Du, là biệt hiệu nhân cách hóa của dân mạng cho trang tìm kiếm Baidu (Bách Độ), có thể xuất phát từ câu có thắc mắc hỏi mama, có vấn đề trước hãy tra Bách Độ.)

Hoắc Cải thành thật kéo tiểu thuyết về đầu trang, nịnh nọt cười: “Viết không hay lắm, mong huynh rộng lượng.”

“Chữ trong truyện ta không biết hết, hay là đệ đọc cho ta nghe đi.” Vạn Tư Tề liếc đống chữ dày đặc hai cái, thản nhiên nói với Hoắc Cải.

Biểu cảm trên mặt Hoắc Cải lập tức nứt ra, ca à, ngài đọc truyện đồi trụy không nói, còn nhất quyết bắt nhân vật chính truyền thanh live cho ngài nữa sao, khẩu vị có phải hơi nặng rồi không?

“Không được sao?” Vạn Tư Tề lấy làm lạ, một cảm giác áy náy khi ức hiếp người cổ đại không biết chữ chớp mắt đâm vào trái tim thủy tinh của Hoắc Cải.

“Vậy… Huynh gặp phải chữ nào không biết thì ta đọc cho huynh nghe vậy, dù sao ở đây cũng có hơn hai trăm ngàn từ.” Hoắc Cải ngượng ngùng đáp.

Thế là sau đó… Trong căn phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đọc nghiêm túc của Hoắc Cải…

“Vạn Nhận Luân chạm một chút vào nhục căn dữ tợn đó, lại vội vàng rút tay về, như thể dục vọng nóng bỏng đó làm bỏng da thịt non mềm của hắn, nhưng mấy tên công tử đã bị sắc dục huân tâm nào có thể để hắn rút lui, nắm lấy cái cằm tinh tế của người dưới thân, liền hung hăng đâm nghiệt vật nóng cháy đó vào trong môi lưỡi phấn nộn…” Hoắc Cải xấu hổ đọc theo tay chỉ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.

“Vạn Nhận Luân phóng đãng đong đưa eo, bản năng bị thuốc dẫn ra hủy diệt toàn bộ lý trí, chỉ có khoái cảm khi bị người thô bạo chà đạp mới là điều hắn thực sự cần lúc này. Muốn được vuốt ve, mỗi một tấc da thịt đều không bỏ qua, hắn sẽ ngoan ngoãn vặn vẹo thân thể để bọn họ vuốt ve tận hứng muốn được liếm lộng, để nước bọt dính dấp phủ lên toàn thân, hai tiểu hồng quả của hắn đang nóng lòng được mút mát muốn bị cắm vào, nặng hơn một chút nhiều hơn một chút mạnh hơn một chút, tiểu huyệt của hắn lúc này rất trống rỗng rất ngứa ngáy rất khó chịu…” Hoắc Cải ngượng ngùng cấu vào lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ đen lại.

“ ´Ca ca, ca ca tốt, đừng nhét nữa mà, Tiểu Luân chịu không nổi.` Vạn Nhận Luân khóc lóc quỳ trên mặt đất, túm lấy chân đối phương, lấy lòng mà cọ má vào lửa nóng căng trướng của đối phương. Phương thức mập hợp trước sau vốn căm ghét vô cùng giờ lại cầu không được: ´Xin ngươi, xin ngươi tiến vào đi…`” Hoắc Cải…

“Đậu xanh rau má!” Hoắc Cải y bùng nổ rồi.

Hoắc Cải bỏ dở nhiệm vụ, đập bàn quát ầm lên: “Vạn Tư Tề, chỗ ngươi không biết đọc nội dung có dám thống nhất hơn nữa không? Ngươi con mẹ nó giả ngu phải không?”

Mọi tác giả viết cao H ngược văn còn bị người ta ép đọc to tình tiết, các ngươi đừng đau lòng!

“Truyện này từng câu từng chữ đều là do đệ viết ra không phải sao? Sao mà đọc lên thôi cũng không vui?” Vạn Tư Tề vô tội lại thuần lương hỏi ngược lại, nộ khí như tảng đá lớn dưới đáy hồ, đè nén sâu trong đáy mắt thâm trầm.

Mọi manshow công nhìn thấy nhân vật chính khoác thân phận tên tuổi của người trong lòng mình lăn giường với người khác đến mức muốn nôn, kết quả bản thân ngay cả cảnh diễn chạm mặt cũng không có, các ngươi đừng đau lòng!

“Cho ngươi đọc ngươi có vui được không?” Hoắc Cải nóng nảy đến gần như muốn lật bàn.

Vạn Tư Tề khinh thường liếc nhìn Hoắc Cải mặt đỏ bừng, thản định dõng dạc đọc: “Ngón tay của hắn không ngừng quấy đảo bên trong dũng đạo của Vạn Nhận Luân, ngón tay cái vuốt ve nếp cúc phấn nộn, như muốn vuốt phẳng vuốt nát từng cánh từng cánh hoa cúc, vuốt cho thành một vệt diễm sắc trên đầu ngón tay, nhỏ ra chất lỏng của hoa. ´Tiểu huyệt của ngươi đang khép mở cắn chặt lấy ngón tay của ta này, muốn ca ca sao? Muốn thì lắc lắc cái mông nhỏ đãng của ngươi cho ca ca coi. Ca ca rất muốn xem cúc hoa đón gió nở ra sẽ có vẻ phong tình thế nào đấy…`”

Da mặt Hoắc Cải nóng cháy. Hai cái tai đỏ ửng dựng lên, không che không bịt bị ép tiếp nhận những lời thoại trần trụi đó, gần như tỏ ra rất đáng thương. Hoắc Cải vẫn luôn biết giọng nói của mình nghe vào tai không giống với phiên bản người khác nghe thấy, lúc trước bị khí tràng băng sơn của Vạn Tư Tề đè ép, chỉ cảm thấy đại ca đã thay đổi thân xác, âm sắc tuy thay đổi một chút, nhưng vẫn cứ lãnh liệt trầm đục. Không ngờ lúc này nghe lại cảm thấy cấm dục đến mức gần như sắc tình. Nghe mà khiến người ta muốn cương…

“Ngươi thắng rồi, ngươi thắng rồi được chưa…” Hoắc Cải nhào lên bịt miệng Vạn Tư Tề, còn nghe nữa nói không chừng sẽ tiết mất.

Đầu lưỡi ẩm ướt của Vạn Tư Tề len lén vươn ra từ kẽ môi, chạm lên lòng bàn tay mềm mại đó. Khuôn mặt Hoắc Cải “Ầm” một cái triệt để bốc cháy, vội vàng rút tay lại, đôi mắt hoa đào trợn tròn nhìn đăm đăm, xẹt đom đóm: “Huynh… Huynh làm cái gì thế?!” (làm gì: Can- mả)

Vạn Tư Tề trực tiếp nghe âm “mả” hiểu thành “ma”, nhanh chóng dứt khoát đáp: “Làm.” (Làm không: Can-ma)

Người tình ngày nhớ đêm mong lúc này cuối cùng cũng không còn trở ngại gì ở bên cạnh mình, sao có thể không muốn?

Tình tiết nhộn nhạo trộn lẫn sự thực và huyễn tưởng từng màn từng màn bày ra trước mắt, sao có thể không muốn?

Người bị những câu thoại vừa H vừa bạo lực khiến cho cương không chỉ có một mình Hoắc Cải.

Bầu không khí quá mức thích hợp, dục vọng đến hết sức tự nhiên, Hoắc Cải trong chốc lát bị khung cảnh ái muội này mê hoặc, không ngờ quên cả phản kháng.

Vạn Tư Tề cắn mút thùy tai của Hoắc Cải, xúc cảm giữa hai bờ môi tuyệt ngoài mong đợi, một khối tròn nho nhỏ trơn mịn, mềm đến như thể chỉ cần mút mạnh thêm chút nữa là có thể trượt vào trong cổ họng. Môi răng tham lam lần theo đường viền tai tỉ mỉ gặm liếm. Thân thể dưới môi vì khó có thể chịu nổi mà khe khẽ run rẩy, khiêu khích môi lưỡi càng ra sức cắn mút. Vành tai mỏng manh bị ngậm trong miệng, nhè nhẹ gặm cắn lôi kéo, hàm răng cắn lấy vành tai, trong lúc day cắn mang theo ý vị nguy hiểm, dụ người trầm mê.

Hoắc Cải bị hơi thở không ngừng thổi vào lỗ tai khơi gợi, khiến toàn thân ngứa ngáy. Thùy tai bị đầu lưỡi liếm cuộn lại thành viên kẹo trơn mềm dị thường, thế nên tiếng rên rỉ giữa đôi môi theo đó liền trở thành dịch kẹo dính dấp ngọt lịm.

Theo quy luật, khi tiểu thụ động tình thì nhất định hai mắt sẽ mơ màng, hơi thở gấp gáp, toàn thân mềm nhũn, nằm thẳng ra chỉ đợi tiểu công nhào lên. Khi tiểu công động tình thì nhất định hai mắt sẽ lóe sáng, hô hấp gấp gáp, toàn thân nóng rực, ấn tiểu công xuống chỉ chực nhào lên. Sự thật thì, hiện thực bao giờ cũng hung tàn hơn thế, nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, khi hứng thú bị khơi lên, kết quả phổ biến nhất chính là… Đôi bên cùng nhào lên.

Sự thật chứng minh, trái tim cầm thú của Hoắc Cải rất mãnh liệt, cho dù khoác tấm da nhược thụ tiện nhất lịch sử cũng không ngăn trở được bước chân y nhào lên đối phương. Vạn Tư Tề mới cắn y một cái, Hoắc Cải đã nhanh như chớp lần theo góc quần đùi, vươn ma trảo về phía giữa hai chân Vạn Tư Tề, nắm lấy quả dưa chuột đã sớm tối bầu bạn cùng mình suốt hai mươi năm có lẻ.

Ai có thể hiểu thân thể của bản thân hơn chính bản thân mình chứ? Hoắc Cải sờ quả dưa chuột đó quen thuộc như tay trái sờ tay phải vậy, phản xạ có điều kiện mà “sóc” lên. Trái ba cái, phải ba cái, trên vặn vặn, dưới xoa xoa.

Sự tính toán diễn biến chiến dịch trên chiến trường của Vạn Tư Tề rõ ràng không đủ, khoái cảm đột ngột ập tới như hồng thủy dâng trào nhấn chìm tất cả mọi cảm quan. Quen thuộc, quá quen thuộc, mỗi một cái nắn bóp đều không sai lệch một ly, mỗi một cái cào nhéo đều vô cùng chính xác, mỗi một lần kích thích đều gần đến cực hạn, bị người khác khiêu khích bao giờ cũng nhạy cảm hơn tự bản thân làm, huống chi người đang khiêu khích trước mắt lại chính là người chiếm trọn trái tim mình.

Toàn bộ thân thể như bị một loại yêu thuật nào đó khống chế, lý trí còn chưa quay về, dục vọng đã nhấn chìm đầu óc. Tay Hoắc Cải quen đường quen lối khiêu khích nơi sướng nhất, khi móng tay tròn nhẵn đó lần nữa khẽ khàng cào qua lỗ nhỏ trên đỉnh, Vạn Tư Tề khẽ hừ một tiếng, thanh âm đã không thể đè nén được nữa. Tia lửa bùng nổ, ngọn lửa bùng lên, trong chớp mắt từ đốt xương cụt cháy dọc cột sống, huyết dịch đều bốc hơi thành những giọt mồ hôi li ti trên cơ thể.

Đôi mắt khép hờ của Hoắc Cải cong thành hai vầng trăng khuyết giảo hoạt, y đã tỉnh lại từ xúc động ban đầu, nhưng y không dừng tay, bởi vì y đã chìm đắm vào một xúc động khác mãnh liệt hơn – xúc động tìm kiếm tư liệu. Tự mình vuốt ve mình, kích thích cảm quan sẽ kém đi rất nhiều, đủ loại chiêu thức viết trong văn cho dù thử hết cũng chẳng có cảm giác gì. Cho nên tuy rằng là nam, nhưng lúc viết H cảm giác cụ thể vẫn luôn là bịa ra. Thế nhưng tấm thân thể trước mặt này quen thuộc đến mức vuốt ve không cảm thấy chút gánh nặng tâm lý nào, lúc này không động thủ thì còn đợi lúc nào nữa. Dù sao cũng rất sướng, chắc hẳn Vạn Tư Tề sẽ không để bụng đâu. (Bụi: Ẻm ngây thơ quá. Cứ đợi mà xem =]]])

Hoắc Cải trong lòng đã có tính toán, lập tức dùng bàn tay còn lại thuận theo cổ áo rộng thùng thình đến mức vô lý của cái áo ba lỗ, sờ lên ngực Vạn Tư Tề, móng vuốt không có ý tốt, thỉnh thoảng chọc vào nhũ châu. Ngón tay cảm nhận rõ rệt nơi đó đang dần trở nên cứng hơn. Đôi mắt hoa đào không chớp lấy một cái, quan sát phản ứng của người trước mắt, thuận tiện không biết xấu hổ mà bắt đầu phỏng vấn: “Hiện tại huynh thấy thế nào?”

Vạn Tư Tề hai mắt mê ly nhìn chăm chăm khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hiếu kỳ của Hoắc Cải, buồn bực đến mức muốn thổ huyết, lý trí nói cho hắn biết phải lập tức ấn tên nhóc này xuống, không ngừng vuốt ve, chiếm thế chủ động. Thế nhưng thân thể chìm đắm trong khoái cảm cực độ lại không có chút ý định phối hợp nào. Vạn Tư Tề cố gắng ghép lại những mảnh lý trí còn tồn tại, nỗ lực giãy giụa một chút, chút cử động nho nhỏ không chút sức lực của thân thể tệ đến mức hắn không dám gọi đó là phản kháng.

“Đừng có ngậm tăm thế chứ, ít nhiều gì cũng nể tình ta tỉ mỉ thị hầu mà trình bày cảm tưởng đi mà.” Hoắc Cải cảm nhận được xung động sắp phá đê của lửa nóng trong tay, nhanh chóng dừng lại động tác tay phía dưới, y còn chưa thực nghiệm xong, sao có thể để Vạn Tư Tề cứ thế phóng thích cho được.

Chỉ còn cách cửa một bước chân liền bị chặn đứng ở trước cửa, Vạn Tư Tề hung hăng trừng Hoắc Cải, hận không thể cắn cho y một cái: Đây tính là uy hiếp phải không? Không trình bày cảm tưởng liền không thị hầu nữa? Nhóc con, cứ đợi đấy!

Hoắc Cải biết quá rõ nam nhân dục cầu bất mãn sẽ phẫn nộ đến thế nào, cho nên y không đau không ngứa chịu đựng ánh mắt như muốn giết người của Vạn Tư Tề, cúi đầu xuống, cách lớp áo mỏng manh, ngậm lấy nhũ châu bên kia của Vạn Tư Tề. Mùi cơ thể quá mức quen thuộc, thế là Hoắc Cải sau khi xác nhận vuốt ve không thấy có chút gánh nặng tâm lý nào, liền sau đó liếm mút cũng không thấy gánh nặng tâm lý luôn. Vải vóc bị mồ hôi và nước bọt thấm ướt trở nên trong suốt, Hoắc Cải ngậm viên tròn nho nhỏ đó vào miệng, môi bao trùm lấy, răng lúc nặng lúc nhẹ day cắn.

Vạn Tư Tề nhắm mắt thầm niệm tâm kinh, đợi một lúc, đợi thêm lúc nữa, hắn liền có thể triệt để giằng ra khỏi thứ kích thích đã bị giảm đi đáng kể này. Đến lúc đó…

Hoắc Cải hoàn toàn không biết được ngày tận thế sắp đến, đầu lưỡi phiến tình vòng quanh hạt châu, tỉ mỉ, nhẫn nại liếm mút hết lần này đến lần khác vật nhỏ hơi cương trong miệng. Mơn trớn tỉ mỉ, kéo dài, cố chấp muốn khơi dậy phản ứng nguyên thủy của nam nhân.

Bàn tay còn lại buông ra nơi kích thích mạnh nhất, lòng bàn tay dính một chút chất dịch trơn dính nắn lấy mé bên trong đùi Vạn Tư Tề, dồn tất cả nhiệt độ trong lòng bàn tay ủi vào da thịt đối phương. Bàn tay xoa bóp mạnh phần da thịt mềm mịn ít được chạm vào, đường cong tròn lẳn nhấp nhô dưới lòng bàn tay, run rẩy. Hoắc Cải có thể cảm nhận rõ ràng cơ đùi bị ý chí ép buộc mà cố ý căng cứng đang từng chút một tiến dần đến cực hạn, giống như tiếng rên rỉ đang bị đè nén trong cổ họng.

Hoắc Cải đột ngột dừng tay, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Huynh cảm thấy ngực và mé bên đùi chỗ nào sướng hơn?”

Vạn Tư Tề nhắm chặt mắt, giả vờ không nghe thấy gì hết. Nhanh thôi, rất nhanh là có thể đè dư âm khủng bố lúc trước xuống rồi.

“Chẳng lẽ không cảm thấy gì?” Hoắc Cải chau mày, lẩm bẩm một mình: “Rõ ràng thân thể run rẩy rất ghê mà, hẳn phải rất sướng mới đúng.”

Vạn Tư Tề thông suốt mở mắt ra, khuôn mặt đỏ bừng đến phát đen, hắn đã quyết định tự sát trước rồi giết tên tiểu tử này.

Mọi tiểu công bị tiểu thụ nhà mình coi là dụng cụ thu thập tư liệu, các ngươi đừng đau lòng…

Vạn Tư Tề một tay túm lấy hai cổ tay mảnh mai của Hoắc Cải, hai hàm răng nghiến kêu lên ken két: “Ta còn tưởng tất cả những gì trong truyện chỉ là lý thuyết, hiện tại xem ra, kinh nghiệm thực tế của đệ cũng rất phong phú ha.”

“Ý huynh là những động tác vừa rồi của ta huynh đều có cảm giác?” Hai mắt Hoắc Cải lập tức sáng lên, tên tiểu tử này đại nạn sắp đến mà vẫn còn hí hửng được.

“Đệ thử xem không phải là biết liền sao.” Vạn Tư Tề rít qua kẽ răng, lôi Hoắc Cải ném lên sô pha gần đó.

Hoắc Cải rơi vào sô pha, ngẩng đầu nhìn VạnTư Tề từng bước từng bước tiến đến gần mình như sát thần báo thù, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, lúc này mới phản ứng lại nhận ra hành vi lúc trước của mình liều lĩnh đến thế nào, (Aka chơi dại) vội vàng nói: “Đợi đã…đại ca.”

Vạn Tư Tề coi như không nghe thấy, cúi xuống, giơ tay tinh chuẩn túm lấy cái eo nhỏ đang không ngừng ngọ nguậy của Hoắc Cải, lòng bàn tay nóng giãy cách lớp hỷ y chìm vào da thịt một cách rõ rệt.

Thân thể thụ tính của Hoắc Cải rốt cục cũng làm tròn bổn phận được một lần, tự động cọ sát lòng bàn tay của Vạn Tư Tề, cầu vuốt ve

Ánh mắt Vạn Tư Tề chợt thâm trầm, không để ý đến thân thể đang cử động dưới lòng bàn tay, cười hỏi: “Nói đi, đệ muốn ta giúp đệ thử chỗ nào, phần trên hay phần dưới?”

Hoắc Cải nước mắt giàn giụa, mạng ta tiêu rồi: “Chúng ta có thể qua giường rồi tính tiếp không?”

“Được.” Vạn Tư Tề xốc vai, bế bổng Hoắc Cải lên, cười tủm tỉm. “Phòng ngủ của đệ ở đâu?”

Cái đầu nhỏ của Hoắc Cải vô cùng ngoan ngoãn, cọ vào cần cổ Vạn Tư Tề, tay chỉ về phía một cánh cửa.

Vạn Tư Tề bế Hoắc Cải đá tung cánh cửa vốn chỉ khép hờ, một cái giường lộn xộn như ổ chó xuất hiện trước mắt. Vạn Tư Tề nhịn không được ôm Hoắc Cải sát vào lòng, thương xót nói: “Không ngờ cuộc sống của đệ khổ sở như vậy. Gian nhà chật hẹp không nói, ngay cả một nha hoàn cũng không mua nổi.”

Hoắc Cải bị ánh mắt thương xót của Vạn Tư Tề nhìn khiến da đầu tê rần: “Chỗ này bọn ta nghiêm cấm mua bán người, cảm ơn. Hơn nữa ở tuổi ta mà có thể có căn hộ riêng của mình đã là rất giỏi rồi.”

Thế là ánh mắt Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải càng thương xót hơn: “Không sao, sau này ta nuôi đệ.”

Hoắc Cải nhìn khuôn mặt tuấn tú bầu bạn cùng mình hai mươi năm có lẻ trước mắt, lại nhớ đến thân phận nhập cư bất hợp pháp, lang thang không nghề nghiệp của mình, rầu rĩ thừa nhận: “Hiện tại, nhà của ta, thân thể của ta, công việc của ta đều là của huynh rồi. Sau này phải nhờ đến huynh nuôi ta.”

Vạn Tư Tề hiếm khi nghe thấy Hoắc Cải bày tỏ ý “Cầu bao dưỡng” rõ rệt đến thế, trong lòng vui vẻ, động tác không khỏi cũng dịu dàng hơn một chút, nhẹ nhàng đặt Hoắc Cải lên giường.

Hoắc Cải không dám chậm trễ, nhanh chóng lật người dậy, đứng bên giường. Y không thể ngoan ngoãn nằm yên chờ bị nhào đến.

“Sao thế?” Vạn Tư Tề cảnh giác chặn trước lối đi ra cửa của Hoắc Cải.

“Không có cao bôi trơn huynh muốn để ta cọ cho huynh một gậy đầy máu sao?” Hoắc Cải lườm cho hắn một cái.

Một gậy đầy máu… Vạn Tư Tề bị chấn động bởi hình dung của Hoắc Cải: “Trong phòng ngủ của đệ không có sao?”

Hoắc Cải đi lên trước, cho Vạn Tư Tề một cái cùi chỏ: “Ta không có việc gì thì cất cao bôi trơn ở phòng ngủ làm gì?”

Vạn Tư Tề hài lòng, xem ra tên nhóc này cũng không đến mức phóng túng đến thế.

“Ta đi ra nhà bếp lấy ít dầu ăn, huynh trước hãy sửa soạn lại giường đi.” Hoắc Cải ôm lấy cổ Vạn Tư Tề, nhè nhẹ thổi lời nói vào tai đối phương.

Vạn Tư Tề trong lòng nhộn nhạo.

Hoắc Cải không đợi Vạn Tư Tề phản ứng lại đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, còn… Thuận tay khoá trái cửa lại.

Vạn Tư Tề có ngốc hơn nữa cũng biết lại bị tên nhóc này gạt nữa rồi, chạy đến bên cửa, đập rầm rầm. “Vạn — Nhận – Luân, có gan thì cả đời đừng mở cửa.”

“Vạn Nhận Luân là ai ấy nhỉ, cái tên này nghe quen ghê” Hoắc Cải đứng dựa vào khung cửa cười trộm.

“Hoắc! Cải! Nếu không muốn kết cục của mình bi thảm như cái tên thì lập tức mở cửa ra. “ Vạn Tư Tề lạnh mặt hạ thông điệp.

(Bụi: cho những ai không nhớ, Hoắc Cải cùng pinyinvới “hoạt cai” – đáng chết)

“Vậy huynh phải hứa không được làm bừa với ta, không được hôn hít sờ mó gì hết.” Hoắc Cải nghe ra Vạn Tư Tề đã tức giận thực sự, cũng không dám quá đáng.

Vạn Tư Tề dở khóc dở cười: “Nếu như đệ đã không thích, vậy lúc đầu hôn hít sờ mó ta làm gì?”

Hoắc Cải khôn ngoan nuốt bốn chữ thu thập tài liệu vào bụng, cánh cửa này của y không chịu nổi chà đạp.

“Hoắc Cải, rốt cục đệ coi ta là gì chứ?” Khi ngữ điệu mang theo tất cả cảm xúc đã thoát ra khỏi miệng, sự bình tĩnh thuần túy còn lại chính là tiếng nói của trái tim.

Thân thể Hoắc Cải phía bên kia cánh cửa chợt khựng lại – Rốt cục mình coi Vạn Tư Tề là gì?

Nếu lúc đầu người bị nhốt vào lao không phải Vạn Tư Tề, mình có sắp đặt bố cục thảm liệt đến thế không?

Nếu như lúc đầu người ngã xuống không phải Vạn Tư Tề, mình có không chút do dự mà cầm trâm đâm vào tim như vậy không?

Nếu như lúc đầu người xuyên vào thân thể mình không phải Vạn Tư Tề, mình có sờ mó lung tung thu thập tài liệu một cách đương nhiên như vậy không?

Chớp mắt, tất cả nghi hoặc đều có lời giải đáp. Đôi mày giãn ra, ấm áp rạng rỡ: “Vạn Tư Tề, ta coi huynh là thụ của mình.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio