Hoắc Cải theo tôi tớ Vạn Tư Tề sai sử trở về nơi ở thì trời đã tối mờ tối mịt. Hoắc Cải cảm ơn người nọ xong, xoay người đẩy cửa phòng, đã thấy nha hoàn xảo quyệt nhà mình đứng trước mặt, không khỏi hoảng hốt. Nha hoàn này không phải loại người chịu khó, không nghĩ tới giờ này rồi mà vẫn còn chờ trong phòng hầu hạ, đúng là chuyện lạ.
“Có chuyện sao?” Hoắc Cải cười hỏi.
Nha hoàn bĩu môi, khẩu khí không tốt: “Hôm nay nhị gia đến tìm ngài, còn chờ một lúc lâu! Thiếu gia, ngài đừng trách ta lắm miệng, đây không phải ở nhà, ngài là khách mà chẳng nói với ai một tiếng, bỏ ra ngoài chạy loạn khắp nơi, như vậy là rất thất lễ.”
Hoắc Cải mệt mỏi cả ngày, thật không muốn cùng nữ nhân này hao tâm tổn sức, trực tiếp hỏi: “Nhị ca tìm ta có chuyện gì?”
Nha hoàn hừ một tiếng: “Nhị gia bảo ngài ấy sợ ngài ở không quen, cố ý đến xem thử. Nhị gia từ trưa đã tới, ai biết tới bữa tối rồi mà ngài còn chưa trở lại.”
Hoắc Cải nhấc chén trà lạnh lên uống một ngụm, cảm giác có chút không ổn. Vạn Thử Ly là tên hỗn đản chứ không phải tên ngốc, hắn có thể chờ mình cả buổi chiều, nhất định đã nghĩ ra có gì đó không đúng, nên mới tới tìm mình tính sổ. Trước hắn bị Vạn lão gia nhốt lại, đương nhiên không có cơ hội tới tìm mình, giờ tự do rồi, xoay người tìm mình tính sổ cũng là chuyện thường.
Hoắc Cải nhìn quanh gian nhà một vòng, đột nhiên cảm thấy khang khác, nhìn thêm lần nữa, biến sắc, hỏi: “Hòm sách của ta đâu?”
Trên mặt nha hoàn lộ ra ý xấu: “Nhị gia nghe nói gần đây ngài thường làm bạn với sách, mượn đi rồi. Còn bảo ta chuyển lời với ngài, tính tình ngài ấy không tốt, xem không hiểu thì dễ xé sách đốt sách gì đó. Ngài nếu như có lòng, sớm tới tìm ngài ấy thuyết minh giảng giải một chút, nếu để muộn, nói không chừng đống sách đó sẽ bị làm sao đấy.”
Hoắc Cải hít vào một chút, trước vốn tưởng Vạn Thử Ly P bị bắt, kết cục nhất định là một gậy đánh chết ngay tại trận. Không ngờ Vạn lão gia thiên vị yêu thương hắn tới mức này. Giờ ngược lại còn dám nháo thêm trận nữa.
Cái này gọi là gì nhỉ? Lấy sách vở để lệnh kẻ thù? Đoạt tài liệu thi cử của mình, uy hiếp mình tới gặp mặt, không biết chạm trán rồi còn có giở trò gì nữa đây?
“Theo nô tỳ, ngài vẫn nên lập tức tới chỗ nhị gia chào một tiếng là tốt nhất.” Nha hoàn thấy vẻ mặt suy nghĩ lung lắm của Hoắc Cải, lành lạnh mở miệng.
Hoắc Cải nhìn bộ dạng của nha hoàn, đoán chừng nữ nhân này hơn phân nửa là nhận gì đó của Vạn Thử Ly rồi, không chừng nhất cử nhất động của mình xoay người liền báo cho bên kia luôn, vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút rồi hành động.
Hoắc Cải dùng tay nhéo lên đùi mình, khuôn mặt nhỏ nhất thời đau đến trắng bệch, nước mắt đã rưng rưng vòng quanh viền mắt. Hoắc Cải trưng bộ dạng tiểu sinh sợ lắm lắm, giọng run rẩy nói: “Ta… Ta không dám… Phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi không làm chuyện có lỗi với nhị gia, có cái gì mà không dám?” Trong mắt nha hoàn lóe lên một tia tinh quang.
Hoắc Cải còn run dữ hơn “Nhưng… ta lần trước không nghe lời nhị ca, còn… còn đánh Phúc Duyên nữa, nhị ca… lần này, lần này nhất định là muốn xử lý ta rồi, phải làm sao đây?”
Nha hoàn nói: “Nhị gia xưa nay đều rất dễ tính, ngươi cứ đi xin lỗi, nhị gia chắc chắn sẽ tha thứ cho ngươi.”
Hoắc Cải thầm phỉ nhổ một tiếng, Vạn Thử Ly nếu là dễ tính, vậy Vạn Nhận Luân cũng có thể làm công rồi! “Ta… ta vẫn không dám.”
Nha hoàn vốn gánh vác sứ mệnh đem Hoắc Cải gọi đến chỗ Vạn Thử Ly, nhưng ai ngờ, không cẩn thận dọa quá tay, heo lành chữa thành heo què rồi, đành phải uy hiếp tiếp: “Vậy sách ngài không cần nữa?”
“Nhị ca muốn xem sách, ta đương nhiên sẽ không keo kiệt. Ngươi nói… Nhị ca hủy sách rồi, liệu có phải sẽ không giận ta nữa không?” Hoắc Cải vẻ mặt trông mong mà dò hỏi.
“…” Nha hoàn nhìn tên nào đó đáng thương co ro lại, đành phải thất bại rời trận, ai, thôi thì quay lại thông báo cho nhị gia đã tính sau.
Thấy cánh cửa khép lại, vẻ mặt Hoắc Cải cũng lạnh xuống. Cái loại nha đầu ăn cây táo rào cây sung, xem ra không thể lưu lại được rồi.
Hoắc Cải mở túi hành lý, trong đó có một quyển tập nho nhỏ. Hoắc Cải thở phào nhẹ nhõm, đây là ghi chép khi đọc sách của y, tinh hoa chân chính đều nằm hết trong này.
Hoắc Cải cầm lấy tập, ngồi trước giường, bắt đầu lật xem, không khỏi nghĩ tới uy hiếp của Vạn Thử Ly —— “Ngươi nếu không đến mặc cho ta OOXX, ta sẽ đem《 Hoàng cương số học 》,《 Năm năm cao khảo ba năm mô nghĩ 》,《 Thiên lợi sáo》… của ngươi xé sạch.”
“Phụt!” Hoắc Cải thật nhịn hết nổi, xoay người nhào lên giường, dúi đầu vào trong chăn, cười đến hai vai giật giật, trong những kiểu uy hiếp từng gặp chưa thấy kiểu uy hiếp nào nghiệp dư cỡ đó.
Hoắc Cải nghĩ đến bản phiên dịch này, cười không ngừng được, ngươi cho ta là tên ngốc Vạn Nhận Luân sao, vì mấy quyển tư liệu tham khảo mà trông chờ bản cha kế lên núi đao xuống biển lửa sao? Mẹ ơi, nhị ca này đúng là quá có tài.
Hoắc Cải đang chôn đầu, dẩu mông cười đến vui vẻ, ai biết trên vai lại bị vỗ vỗ, quay đầu lại, sợ tới mức thiếu chút lăn từ trên giường xuống. “Đại… Đại ca?”
“Đệ khóc cái gì?” Vạn Tư Tề đứng ở trước giường nhìn Hoắc Cải.
Không thể trách Vạn Tư Tề hiểu lầm. Người bình thường đều là nhào lên giường khóc lớn, có mấy ai giống như Hoắc Cải nhào lên giường vùi đầu cười to đâu. Hơn nữa y mới cười xong, khóe mắt ửng hồng, nước mắt còn vương lại, bộ dạng đáng thương lê hoa đái vũ, không hiểu lầm mới là lạ.
“Đệ… Đệ đâu có khóc.” Hoắc Cải vội vàng lau nước mắt, ngoan ngoãn đứng dậy. Mời Vạn Tư Tề ngồi xuống bên bàn rồi mới kính cẩn hỏi: “Đại ca đến tìm tiểu đệ, có chuyện gì sao?”
“Đệ bỏ lỡ bữa tối, giờ nhà bếp lại không nổi lửa, ta mang qua cho đệ chút bánh ngọt.”
Hoắc Cải nhịn không được chăm chú nhìn Vạn Tư Tề, Vạn Tư Tề này bị xuyên rồi hay sao? Muốn đưa đồ ăn cũng không cần phải tự mình đi một chuyến như thế! Không hiếp dâm thì cũng là trộm cắp nha, ân cần tới mức độ này là sắp đến mức vào tù rồi nha.
Hoắc Cải nhòm nhòm hộp thức ăn không biết đã ở trên bàn từ lúc nào, lại nhòm nhòm cửa phòng bị đóng kín hơn nữa còn bị cài trong, lại nhòm nhòm bản thân đang ngồi trên giường, cảm giác nguy hiểm xoẹt xoẹt xoẹt dâng cao.
Không phải chứ, Vạn Tư Tề này lẽ nào thật đối với bản cha kế nhất kiến khuynh tâm, nhị kiến khuynh tình, tam kiến không Người không chịu, cho nên quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải tới cùng, trực tiếp triển khai theo đuổi?
Vạn Tư Tề cúi xuống, bóng của hắn phủ lên thân thể nho nhỏ của Hoắc Cải, sau đó hắn vươn tay, nhặt lên quyển ghi chép Hoắc Cải để trên giường.
“Bán chi nhất cự. Hoàn nhi cộng bàn. Đắc thành tam tứ ngũ. Lưỡng cự cộng trường nhị thập hữu ngũ… Đây là《 Chu bễ toán kinh 》?” Vạn Tư Tề hỏi.
“Dạ? Đúng vậy.” Hoắc Cải lẳng lặng nhích đi, kéo dài cự ly.
“Đệ muốn thi khoa minh toán?”
“Dạ.” Tiếp tục nhích đi.
Thần sắc Vạn Tư Tề trở nên nghiêm túc: “Vì sao lại không thi tiến sĩ hoặc minh kinh. Với ngôn từ hôm đó sau khi đệ say rượu, văn chương cũng coi là không tệ, thi tiến sĩ không phải là không có khả năng. Đệ nhưng lại chọn minh toán, phải biết, cho dù thành tích minh toán của đệ có đặc biệt xuất sắc tới đâu, cũng khó được trọng dụng.”
Hoắc Cải đương nhiên nói: “Bởi vì học minh toán rồi, cho dù thi không đỗ, cũng có thể ra ngoài làm trướng phòng tiên sinh. Tốt xấu cũng là một môn có kỹ thuật mà.”
Hoắc Cải thi minh toán đương nhiên không phải vì lý do này, mà đó là kết quả do y cân nhắc lựa chọn kỹ càng:
Sát hạch khoa cử năm nào cũng cử hành, khoa thi chủ yếu là sáu khoa, gồm tiến sĩ, minh kinh, tú tài, minh pháp, minh thư, minh toán. Minh kinh, tiến sĩ là mấy khoa hot trong khoa thi, người muốn cầu công danh cơ bản đều gấp rút chạy vào hai khoa này.
Nhưng một tên nhập cư trái phép như Hoắc Cải, tham gia khoa thi cũng không phải để công thành danh toại, y chỉ muốn đổi lấy cái danh tú tài (ĐH: Không giống với khoa “Tú tài” trong cuộc thi kia, đây là từ chuyên dùng để chỉ những thí sinh đã vượt qua kỳ thi dành cho lứa tuổi thiếu niên), đảm bảo an toàn bản thân.
Muốn đạo chút thơ từ ca phú nổi tiếng để thi tiến sĩ không khó, nhưng trong đầu Hoắc Cải nhớ được, cũng chỉ là mấy tác phẩm xuất sắc, vừa lấy ra là đã định trước chấn kinh bốn phía. Làm không tốt còn trượt chân thành nhân vật phong lưu thiên cổ ấy chứ.
Làm một tiểu nhược thụ lấy mục tiêu giao lưu sâu sắc cùng các vị quỷ súc, để có thể một cái tát trở về hiện tại, khiêm tốn mới là vương đạo. Lỡ bị vạn chúng chú ý thật, lưng mang chức quan nào đó, ngày ngày đi làm công cho triều đình còn không kịp, thời gian đâu mà rảnh rỗi dây dưa với các vị đoạn tụ chứ.
Người hiện đại trâu hơn cổ nhân ngoài thơ văn cổ ra còn cái gì nữa? Chính là số học, là số học đó!
Kỳ thi minh toán, khó thì cùng lắm cũng chỉ đến mức số học trung học phổ thông, chỉ cần có thể thuận lợi phiên dịch cổ văn thành mấy bài toán ứng dụng hiện đại, muốn thi đỗ dễ như trở bàn tay. Quan trọng nhất nhất là, minh toán trước nay không được coi trọng, lỡ như có đứng đầu kỳ thi, cũng sẽ không kinh động nhiều người.
Hằng năm thi minh toán chỉ có mấy chục người, người ta thi tiến sĩ, đó là thiên quân vạn mã đi qua cái cầu độc mộc, mà thi minh toán, chỉ là hai ba con mèo chạy trên đường cái, đứng số một cũng không phải là chuyện gì đáng đắc ý.
Khoảng chừng năm tháng nữa kỳ thi ở địa phương sẽ bắt đầu, thời gian chuẩn bị ngắn như thế, minh toán đúng là một cuộc thi dễ dàng, hơn nữa còn có tính khiêm tốn có một không hai. Cho nên, Hoắc Cải không màng danh lợi dứt khoát đi lên con đường khoa học tự nhiên ít người lựa chọn đó.
Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải trầm mặc, cuối cùng chỉ thấp giọng nói một câu: “Ta hiểu.”
Hoắc Cải vừa nhìn thấy bộ dạng người từng trải của hắn, đã biết tiểu tử này tám phần mười là quy kết lên cách đối đãi lãnh khốc vô tình của Vạn gia với con vợ kế rồi. ╮(╯▽╰)╭ Hiểu lầm à, đúng là tốt đẹp tới mức khiến người ta bớt lo.
Nhưng đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, hơn nữa còn rất lớn. Nghe như cửa kia nghênh tiếp không phải là tay mà là phật sơn vô ảnh cước của người nào đó. “Vạn Nhận Luân, nhanh mở cửa cho bản thiếu gia!”
Tác giả lảm nhảm:
Nguyệt hắc phong cao + phòng ngủ + Vạn Tư Tề + Vạn Thử Ly + Vạn Nhận Luân =?