Ngón tay thon dài của Đông Phương Vị Minh vuốt ve trên cần cổ, như thể gảy đàn, người nhạc sĩ dồn toàn bộ tâm thần vào đầu ngón tay, chỉ vì một khoảnh khắc tuyệt vời sẽ tan biến trong nháy mắt này.
Nhưng người được hầu hạ rõ ràng không hề nhàn hạ thảnh thơi đến thế, Hoắc Cải lúc này đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc: Hiện giờ tiền đề Đông Phương Vị Minh một lòng một dạ với mình đã đạt được, vậy cần thế nào mới được coi là bội bạc đây?
Theo đường mòn , bội bạc chỉ có những loại này: người yêu lừa tình lợi dụng; ám muội đến giữa đường thì hối hận; tình yêu chân thật lại hồng hạnh xuất tường.
Cái ăn điểm nhất chính là loại đầu tiên, lợi dụng người ta xong rồi nói với hắn rằng thực ra gia từ trước tới nay chưa từng coi trọng ngươi, giống như kiểu trong “Tiện thụ Vạn Nhận Luân” Đông Phương Vị Minh không coi trọng tình ý nồng nàn của Vạn Nhận Luân đối với mình, chơi chán rồi, liền đem bán ngay cho Trần Bách Chu. Như thế khả năng hoàn thành nhiệm vụ chắc hẳn sẽ là cao nhất. Nhưng hành động cụ thể ấy à…
“Vẫn chưa được sao?” Vừa nghĩ đến mục đích cuối cùng bội tình bạc nghĩa của mình, Hoắc Cải bất chợt có ảo giác rằng Đông Phương Vị Minh sẽ tiện tay thít cổ mình tại chỗ. Nào dám để Đông Phương Vị Minh cầm dải ruy băng kéo qua kéo lại trên cổ mình.
“Xong rồi đây.” Đáng tiếc, Đông Phương Vị Minh hiện tại vẫn chưa có giác ngộ trừ hại cho muôn dân, bị thúc giục, ngón tay quấn lấy ruy băng, nhanh nhẹn thắt lại, thành một cái nơ xinh xắn.
“Đông Phương, huynh vẫn thích đệ chứ?” Hoắc Cải đột nhiên mở miệng.
Đầu ngón tay khe khẽ run rẩy, đầu ruy băng thừa khẽ giữ trên hai ngón tay trượt xuống, Đông Phương Vị Minh trầm ngâm lúc lâu, ngồi thẳng, mở miệng…
“Binh!”
Tại sao câu trả lời của Đông Phương Vị Minh lại khác người, khó hiểu đến vậy? Chân tướng là…
Đúng lúc Đông Phương Vị Minh chuẩn bị bày tỏ tấm thâm tình thì một bóng đen đột ngột phóng tới từ đầu giường. Lập tức, tiếng gió vang dội, sát khí ngợp trời, đợi đến khi Đông Phương Vị Minh phản ứng lại được, thì đã quá muộn. Cho nên sau khi “binh” một tiếng, hắn nhanh chóng đổ cái rầm.
Vạn Tư Tề híp mắt nhìn Đông Phương Vị Minh nặng nề ngã xuống đất, sau gáy sưng lên một cục to đùng, phủi phủi tay. Rất tốt, không sai một li.
Kỳ thực Vạn Tư Tề cũng chẳng làm gì, hắn chỉ cầm gối lên, nhắm đúng thời cơ, ném về phía Đông Phương Vị Minh mà thôi. Không thể không nói, ở cái thời đại dùng gối gỗ và gối sứ rất phổ biến này… cầm gối ném người tuyệt đối thuộc về hành vi bạo lực. Sau khi Hoắc Cải dùng giường làm kho cất giấu vũ khí, đại ca của y cũng không thầy mà tự hiểu sát chiêu coi gối là gạch.
Cho nên Tiểu Minh một khắc trước còn hạnh phúc như thăng cực lạc, cứ như thế, bị một cái gối đập gục xuống sàn, hiểm thăng cực lạc.
Hoắc Cải giật giật khóe môi, nhìn Đông Phương Vị Minh nằm đo sàn, lại nhìn Vạn Tư Tề đã ngồi dậy từ giường, yết hầu gian nan nuốt nước bọt: “Huynh… tỉnh từ lúc nào vậy.”
“Chính lúc hắn ta đang bóp cổ đệ.” Ánh mắt Vạn Tư Tề nhìn Đông Phương Vị Minh đầy vẻ lo lắng.
Hoắc Cải rớt mồ hôi. Chẳng lẽ đây chính là phong thủy luân lưu chuyển trong truyền thuyết? Hai người này mỗi người chịu đập một lần, vị trí bị ăn đập tương tự nhau không nói, ngay cả lý do bị ăn đập cũng như nhau. Hay là nói bản thân mình trong lúc bất giác, đã luyện thành kỹ năng chuyên biệt của dụ thụ cao cấp: Khiến cho vô số anh hùng chết thảm?
Hoắc Cải thất vọng nhìn Đông Phương Vị Minh nằm sóng soài trên đất, nhanh nhẹn ngồi xuống, đưa ngón tay đặt trước mũi Đông Phương Vị Minh, nhiệm vụ của ta vẫn chưa hoàn thành nha, Boss ngươi không được chết không được chết đâu đó. ‘May quá, vẫn thở.’ Hoắc Cải thở phào một cái.
Vạn Tư Tề nhìn thấy phản ứng có điều kiện của Hoắc Cải giống hệt vừa rồi làm với mình, trong lòng không hiểu sao có cảm giác rất khó chịu. “Lại đây.” Khẩu khí lãnh đạm xen lẫn giọng điệu không hề nghi ngờ.
“Ca, huynh hiểu lầm rồi, vừa rồi không phải hắn đang bóp cổ đệ, mà là đang giúp đệ buộc lại dây.” Hoắc Cải xoa cục sưng to tướng trên đầu Đông Phương Vị Minh, có chút thương hại hắn, không những bị ngược tâm, còn bị ngược thân, Tiểu Minh ngươi thảm hết chỗ nói.
Vạn Tư Tề đứng dậy, đi đến bên Hoắc Cải, từ trên cao nhìn xuống Đông Phương Vị Minh đang nằm ngay đơ, lạnh lùng mở miệng: “Hắn là ai?”
‘Khẩu khí này sao nghe giống bắt gian thế nhỉ?’ Hoắc Cải nhịn không được liên tưởng. Bất ngờ, đôi mày Hoắc Cải giãn ra, dựa vào tình huống hiện tại, chẳng phải vừa khéo diễn được tình tiết ngược tâm kinh điển đó sao? Có lẽ, lần này có thể giải quyết gọn ghẽ chú ấn không chừng.
Hoắc Cải cười gian trá, cầm cái đuôi lên, dùng đầu nhọn đầy lông quệt qua quệt lại trước mũi Đông Phương Vị Minh.
“Đệ đang làm gì đấy?” Vạn Tư Tề chỉ nhìn thấy thôi cũng cảm thấy mũi ngưa ngứa, rất muốn hắt xì.
“Đệ đang xác nhận xem hắn ngất thật hay giả.” Hoắc tiểu hồ ly phe phẩy đuôi nói rất đường đường chính chính.
Cảm giác khó chịu mà lúc trước Vạn Tư Tề nhìn thấy Hoắc Cải chăm sóc Đông Phương Vị Minh, lúc này, đã hoàn toàn biến mất. Kỳ thực đệ đệ nhà mình vẫn rất tốt với mình, phải không?
Sau khi khẳng định Đông Phương Vị Minh đã ngất thật, Hoắc Cải đứng dậy, nghiêm sắc mặt nói với Vạn Tư Tề: “Đây là Các chủ của Tú Bị Các, Đông Phương Vị Minh. Đại ca, đệ hiện có một chuyện muốn nhờ huynh, hy vọng huynh sẽ giúp.”
Trang phục hồ ly xù lông của Hoắc Cải kết hợp với cái mặt bánh bao nghiêm túc, nhìn thế nào cũng rất muốn bấu nhéo. Ngón tay Vạn Tư Tề khẽ động, lập tức liền giơ tay, nhéo lấy cái tai hồ ly của Hoắc Cải liền không chịu buông, nét mặt vẫn nghiêm túc: “Chuyện gì.”
Hoắc Cải đen mặt, áp chế xúc động muốn phỉ nhổ, mở miệng: “Đông Phương Vị Minh hắn đem lòng yêu thương đệ, nhưng đệ không hề có ý gì với hắn, cho nên, đệ muốn nhờ huynh giúp đệ diễn một vở kịch, khiến hắn tuyệt vọng hoàn toàn. Không biết huynh có chịu nhận lấy nguy hiểm khi đắc tội với Đông Phương Vị Minh, giúp đệ một lần hay không?”
Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải, sóng dâng trong đáy mắt càng thăm thẳm, trầm mặc một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Được.”
“Huynh ghé tai lại đây.” Hoắc Cải cười, ngoắc ngón tay.
Vạn Tư Tề khom xuống, ghé đầu qua, thuận tiện nắm lấy đuôi hồ ly, miết miết miết.
‘Này này, nghiêm túc chút đi, đây đang là lúc lập âm mưu quỷ kế đó nha!’ Hoắc Cải tức giận, cứu cái tai và đuôi về, bắt đầu trình bày toàn bộ kế hoạch…
Sắc mặt Vạn Tư Tề không ngừng thay đổi, cuối cùng trở về thản nhiên.
“Thế nào?” Nói xong, Hoắc Cải lùi ra hai bước, chú ý từng biểu cảm của Vạn Tư Tề.
Vạn Tư Tề trầm giọng nói: “Đệ làm như vậy, có phải quá mức tuyệt tình rồi không?”
Hoắc Cải giễu cợt: “Đừng giả vờ như huynh mới quen đệ ngày đầu.”
Vạn Tư Tề nhìn đôi mắt lạnh lùng vô tình của thiếu niên trước mặt, hạ thấp mi mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng vậy, đệ từ trước đến nay đều như vậy, thực hư bất phân, khó có thể nắm bắt, phiên vân phục vũ đùa giỡn nhân tâm.”
“Huynh không phải hối hận rồi chứ, đại ca~” Hoắc Cải bĩu môi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chăm vào Vạn Tư Tề. Tỏ vẻ dễ thương, không giải thích.
Vạn Tư Tề xoa xoa đầu Hoắc Cải, hai mày giãn ra thở dài: “Đã rơi vào tròng của đệ, ta làm sao có thể thoát thân nổi.”
Đợi đến lúc Đông Phương Vị Minh tỉnh dậy, thì đã là một tiếng sau, thế nhưng vừa mở mắt ra, hắn liền rơi xuống vực thẳm, tâm thần chấn động.
Hoắc Cải đã thay lại bộ đồ bình thường, được Vạn Tư Tề ôm trong lòng, nét mặt tươi tắn hớn hở: “Đông Phương các chủ, huynh tỉnh rồi sao?”
Đông Phương Vị Minh ngồi dậy, sắc mặt băng giá: “Đệ và hắn thế này là?”
Hoắc Cải nhếch khóe môi, dáng vẻ rất ngọt ngào: “Đệ và huynh ấy ở bên nhau rồi, chuyện này cũng nhờ huynh nhiều. Lúc trước huynh đánh ngất đại ca đệ, kỳ thực huynh ấy chỉ ngất đi một lúc, những lời chúng ta nói chuyện với nhau sau đó, huynh ấy đều nghe thấy hết. Tiếp đó thấy cử chỉ của chúng ta thân mật, không nhịn nổi ghen tuông, mới hiểu rõ trái tim của bản thân, quyết định bên nhau suốt đời cùng đệ.”
Đông Phương Vị Minh hít một hơi thật sâu, rồi cười một tràng, dịu dàng như xuân: “Vậy thì tốt quá, ta có vài lời muốn nói riêng với đệ, có được không?”
Vạn Tư Tề ôm Hoắc Cải vào lòng thêm chặt, vẻ mặt không đồng ý. Hoắc Cải quay đầu, hôn nhè nhẹ lên má Vạn Tư Tề một cái: “Tư Tề, ra ngoài đợi đệ một chút được chứ?”
“Có chuyện gì liền gọi ta, đệ biết mà, ta vẫn luôn ở đây.” Vạn Tư Tề cọ cọ cằm lên đầu Hoắc Cải, cuối cùng buông tay đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ.
“Đệ hiện giờ không sợ kéo hắn xuống bùn đen rồi sao?” Đông Phương Vị Minh híp mắt, cười hỏi.
Hoắc Cải tiến gần hơn, nét cười giảo hoạt, nhỏ giọng nói: “Những lời đó của huynh chẳng qua chỉ là muốn dụ ta lao vào vòng tay của huynh, mà đệ đáp lại lời huynh, chỉ là vì đệ biết huynh ấy đã tỉnh rồi. Đệ chỉ mượn huynh để kích động huynh ấy mà thôi, sao có thể coi là thật. Hôm nay đệ cố ý dụ huynh ấy đến, chính là muốn huynh ấy nhìn thấy bộ dạng thân mật quá mức giữa đệ và huynh, lừa cho huynh ấy ghen tuông. Không ngờ chuyện bất ngờ xảy ra liên tục, cũng may trời xanh thương đệ tốn công tốn sức, những lời nói và hành động của huynh lại hợp với kế hoạch của đệ, do vậy mà thành toàn được mong ước của đệ.”
“Nói như vậy, từ đầu đến cuối, đệ đều đang lợi dụng ta, lợi dụng ta để hiểu được mê hoặc chi đạo, lợi dụng ta để dụ hắn theo đuôi, cuối cùng lợi dụng ta để kích thích hắn hiểu rõ tấm lòng của mình?” Nụ cười của Đông Phương Vị Minh càng lúc càng dịu dàng, thế nhưng ánh mắt lại khiến người ta không rét mà run.
Chịu đựng ánh mắt như muốn giết người của Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải cảm nhận được dị động của cúc hoa trên ngực, đứng dậy lùi hai bước, hít một hơi thật sâu, nói chắc như đinh đóng cột: “Đúng vậy.”
Nụ cười của Đông Phương Vị Minh rạng rỡ, lời nói nhẹ nhàng: “Hiện tại, đệ lợi dụng xong rồi định thế nào?”
“Đương nhiên là đường ai người ấy đi, không vướng bận gì đến nhau nữa.” Hoắc Cải cố gắng coi như không nhìn thấy nét đau đớn trong ánh mắt của Đông Phương Vị Minh, đặt sự chú ý vào chú ấn đang dao động, cười mà đáp.
“Vậy tình cảm của ta thì sao?” Khóe miệng Đông Phương Vị Minh nhếch lên, rực rỡ như nắng hạ, mà dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi gay gắt, thường là đất đai khô cằn, đồng không mông quạnh, cây cối héo khô.
Hoắc Cải vươn tay vào trong ngực, móc ra một túi tiền, vứt đến bên cạnh tay Đông Phương Vị Minh, nhếch mép mở miệng: “Đây là thù lao của huynh, đa tạ.”
Nhìn thấy nét kinh ngạc và khuất nhục lướt qua trong mắt Đông Phương Vị Minh, tia oán hận cuối cùng trong tim Hoắc Cải đối với Đông Phương Vị Minh cuối cùng đã biến mất không còn vết tích.
Hoắc Cải vừa thở phào một cái, Đông Phương Vị Minh đột nhiên nhào đến, giữ chặt lấy tay Hoắc Cải, đẩy mạnh xuống giường.
Hoắc Cải nhận thấy sự đau đớn sau lưng và trọng lượng trên người mình, hít một hơi khí lạnh: Ta biết ngay tuyệt đối sẽ không thoát khỏi ăn đòn. Đánh đi đánh đi, đánh xong trút hết giận thì tốt, dù sao gia cái gì cũng không mạnh, chỉ có thuộc tính sống dai.
“Buông y ra!” Vạn Tư Tề nghe thấy tiếng động lạ, lập tức xông vào phòng. Chỉ thấy Đông Phương Vị Minh đè đệ đệ nhà mình xuống giường, y hệt như yêu ma ăn thịt người.
Đông Phương Vị Minh một tay nắm lấy cổ Hoắc Cải, quay đầu cười rạng rỡ với Vạn Tư Tề: “Ngươi bảo ta thả ta liền thả, ngươi tưởng ngươi là ai?”
Vạn Tư Tề sắc mặt lạnh giá: “Nếu như ngươi dám làm gì với y, ta sẽ làm y như vậy với ngươi.”
“Ồ?” Đông Phương Vị Minh lộ ra một nụ cười khát máu với Vạn Tư Tề, ghé sát vào tai Hoắc Cải, cười hi hi nói: “Ta cứ thế giết đệ được không?”
Thân thể Hoắc Cải cứng đờ, sợ hãi nhìn Đông Phương Vị Minh, tay lặng lẽ nhích tới chủy thủy bên đùi.
Đông Phương Vị Minh bất ngờ cắn lấy môi Hoắc Cải, một cách hôn hoàn toàn như muốn trút giận, răng cắn vào môi, xé rách lớp da màu đỏ, bật ra màu máu đỏ chói mắt, cắn nuốt, cọ mài, hút mát. Căm hận như thế, nóng vội như thế, … lưu luyến như thế.
Hôn xong, Đông Phương Vị Minh ngẩng đầu lên, quay sang nhìn thẳng Vạn Tư Tề, khiêu khích hỏi: “Lúc trước ngươi nói muốn làm gì ta ấy nhỉ?”
“……” Vạn Tư Tề mồ hôi nhỏ giọt.
Hoắc Cải nằm trên giường thở hổn hển, Đông Phương nữ vương ngươi không phải thích băng sơn trung khuyển nhà ta rồi đấy chứ…
Đông Phương Vị Minh đứng dậy, xuống giường, cười khổ: “Tiểu Luân, đệ còn nhớ câu ngày đó ta nói với đệ không, cho dù đệ có trăm điều không phải với ta, ta vẫn không nỡ làm tổn thương đệ.”
Hoắc Cải bất ngờ trợn trừng mắt, không phải chứ, ngài vẫn chưa hết hy vọng với ta sao! Này này, thuộc tính của ngươi là quỷ súc công chứ không phải si tình thụ nha người anh em!
“Đệ… hãy chăm sóc bản thân cho tốt.” Đông Phương Vị Minh xoay người đi khỏi, không quay đầu lại.
Hoắc Cải nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của Đông Phương Vị Minh, hai đầu mày chau lại thật sâu.
“Sao thế?” Vạn Tư Tề đi lên phía trước, xem xét kỹ vết thương của Hoắc Cải.
“Đệ làm thế rất quá đáng phải không?” Hoắc Cải thấp giọng hỏi.
Vạn Tư Tề trầm mặc không nói.
“Thế nhưng hắn không mắng chửi đệ, cũng không đánh đập đệ.” Giọng nói của Hoắc Cải vấn vương nét lo lắng không nguôi.
Đôi lông mày của Vạn Tư Tề khe khẽ chau lại, chẳng lẽ tam đệ đối với người đó…
Hoắc Cải ủ rủ thở dài: “Cho nên, Đông Phương Vị Minh nhất định đang nung nấu một sự báo thù càng đáng sợ hơn.”
Thân thể Vạn Tư Tề cứng ngắc, sau đó càng lặng lẽ hơn.
“Không hiểu sao, đệ vẫn luôn có cảm giác đã tính toán sót gì đó.” Hoắc Cải suy nghĩ một lúc, đột nhiên kêu lên thảm thiết: “Chết rồi!”
“Sao thế?” Vạn Tư Tề cũng căng thẳng theo.
Hoắc Cải nắm lấy tay áo Vạn Tư Tề, rưng rưng nước mắt: “Đệ quên mất, Khởi Tư vẫ ở Tú Bị Các. Huynh nói xem Đông Phương Vị Minh có khi nào trút giận lên mèo của đệ không?”
“……” Vạn Tư Tề quay đầu không nói, trả lời câu hỏi của đệ thì ta là đồ ngốc.
“Đại ca, đệ muốn quay về Mông thành một thời gian được không?” Hoắc Cải đáng thương hỏi.
“Được.” Vạn Tư Tề xoa đầu Hoắc Cải, cho dù có thế nào, bảo vệ đệ vẫn là quan trọng nhất.