[email protected]
Thường Cốc Phong bị bản thân hủy mất khuôn mặt, bản thân bị Đông Phương Vị Minh hủy mất danh dự, Trần Bách Chu rốt cuộc sẽ chọn ai, thực không thể khẳng định được…
[email protected]
Hỏi: Đang lúc đánh quái, không cẩn thân dẫn ra boss thứ , hơn nữa bên cạnh còn có một đồng bọn tàng hình không đáng tin cậy, player loại hình Ma công thân kiều thể nhược phải làm gì mới có thể đồng thời ổn định boss kiêu ngạo thứ , phòng ngừa đồng bọn lao bừa cản trở, công lược thành công boss chủ tuyến.
Hoắc Cải thân là một học sinh khốn khổ duy nhất gặp phải đề thi biến thái này, nghiêm túc bày tỏ: Đừng hỏi đông hỏi tây với gia, muốn hỏi gì thì đi tìm chị Baidu anh Google ấy! Nhớ gửi đáp án cho gia nữa.
Được, sự thật chính là, Hoắc Cải đối diện với tình huống boss xuất hiện lung tung hiện tại cũng chỉ có thể đưa cái mặt thản định ra, kêu gào một cách rất không thản định trong lòng: Phải làm sao đây, gia cũng không có cách a, oa oa oa~
Người trong lòng lập tức biến thành đá, Đông Phương Vị Minh hứng thú đánh giá Trần Bách Chu một chút, sau đó càng ôm chặt Hoắc Cải hơn, bàn tay đặt trên mặt Hoắc Cải ái muội trượt xuống cằm, nâng gò má lên, cúi đầu xuống, cười hi hi nhìn chăm chăm tiểu hồ ly đang trợn đôi mắt hoa đào tròn xoe: “Tiểu Luân, vị này là ai thế, sao đệ chưa từng nhắc đến với ta?”
Cơn tức giận xông thẳng lên mặt, khuôn mặt trắng bệch của Hoắc Cải lập tức đỏ như hồng đào: Hai chúng ta không quen không biết, giọng điệu gian phu này của Tiểu Minh ngươi là muốn hãm hại gia sao?! Nếu như để Trần Bách Chu biết gia có quan hệ không tầm thường với tú ông tướng công quán ngươi, gia còn giả cao quý lãnh diễm cái éo, đánh boss cái éo nào được! Trực tiếp out luôn đó!
Hoắc Cải chau mày, đưa tay đẩy Đông Phương Vị Minh ra, ôm quyền lạnh giọng nói: “Đa tạ Đông Phương công tử vừa rồi trong lúc bỉ nhân đứng không vững đã ra tay giúp đỡ. Nếu như Đông Phương công tử đã nhận lời nhờ vả của huynh trưởng, dẫn tại hạ đến tửu lâu, bỉ nhân không dám làm phiền Đông Phương công tử thêm nữa.”
Đông Phương Vị Minh hơi cúi đầu, cười mà như không nhìn Hoắc Cải nói dối, hứng thú trong mắt càng đậm.
Khóe mắt Hoắc Cải quét đến Vạn Tư Tề vẫn còn ngồi tại chỗ, dáng vẻ ngồi yên như đang câu cá, cảm thấy cực kỳ mất kiên nhẫn, long sáo quân à, chẳng lẽ ngươi ngoài phá rối ra thì không thể phát huy chút giá trị nào sao?! Đối thủ như thần và đồng bọn như heo đều tồn tại trong ván này, gia đánh không phải là boss nữa mà là cô đơn. (Long sáo: nhân vật phụ, tiểu tốt, quân: hậu tố trang trọng dùng cho người, như –kun trong tiếng Nhật)
Hoắc Cải tiến đến bàn của Trần Bách Chu hai bước, khom người nói: “Trần đại nhân, đã lâu không gặp. Không ngờ hôm nay đi dự tiệc cùng gia huynh lại tình cờ gặp gỡ tại đây, cũng coi như có duyên rồi.”
Long sáo phá rối Vạn Tư Tề lần này cuối cùng cũng có chút phối hợp, hắn chậm rãi đứng dậy, ở tại chỗ ôm quyền thi lễ, nói: “Tại hạ Vạn Tư Tề tham kiến Trần đại nhân, lúc trước xá đệ đã phiền ngài chăm sóc rồi.”
Trần Bách Chu đang định đứng dậy đáp lễ. Đông Phương Vị Minh lại sợ thiên hạ không loạn, lần nữa mở miệng.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, hai mày Đông Phương Vị Minh khẽ nhăn, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Cải cực kỳ ác liệt: “Tối qua còn nỉ non tục danh của ta trên giường, lúc này vừa đứng trước mặt người khác đã trở mặt không nhận nhau rồi? Coi bổn các chủ là người lạ không nói, thậm chí còn kéo tên huynh trưởng tham hoa háo sắc của ngươi giúp ngươi diễn trò, Vạn Nhận Luân, lòng dạ ngươi thật ngoan độc a~”
“Ngươi nói bừa!” Ngũ lôi oanh đỉnh, Hoắc Cải không thể tin nổi trừng mắt nhìn Đông Phương Vị Minh, tức đến thiếu chút nữa nôn ra máu.
Đê tiện a, âm hiểm a, vô sỉ a, khiến người ta giận sôi! Nhân phẩm của Đông Phương Vị Minh ngươi không có giới hạn cuối sao?! Ai con mẹ nó tối qua gọi tên cùng ngươi trên giường chứ, gia vẫn còn nguyên tem đó!
Người Vạn Tư Tề không động đậy, giận dữ nhìn Đông Phương Vị Minh, băng hàn trong giọng nói át không nổi nộ hỏa: “Đông Phương Các chủ, không biết xá đệ có chỗ nào trêu chọc ngài, khiến ngài ngậm máu phun người, bôi nhọ trong sạch của người khác như vậy.”
Đông Phương Vị Minh quay đầu khinh miệt quét qua ánh mắt như sương của Vạn Tư Tề, rút quạt ra, khẽ đập vào lòng bàn tay, nét cười khiêu khích mà lẳng lơ: “Ngươi hỏi y trêu chọc ta thế nào ư? Điều này ta thật không dễ trả lời. Y dùng sắc hoặc mắt ta, dùng thanh dụ tai ta, dùng hương dẫn mũi ta, dùng ngọt mị lưỡi ta, dùng dục mê thân ta, có thể nói là không lúc nào là không trêu chọc ta hết.”
Vạn Tư Tề lạnh lùng nhìn bộ mặt đáng ghét của Đông Phương Vị Minh, ngồi bên kia bàn như muốn dùng ánh mắt giết người.
Tầm mắt của Hoắc Cải liếc đến bên Trần Bách Chu, trên mặt người này vẫn mang nét thản nhiên ôn văn nho nhã, ngón tay đan vào nhau lại tỏ rõ sự mất kiên nhẫn và chán ghét của người này đối với tình cảnh trước mắt.
Hoắc Cải trong lòng từng tầng từng tầng lạnh lẽo: Đúng vậy, sao có thể không chán ghét được chứ, thiếu niên có tám phần tương tự với người trong lòng mình lại dây dưa không rõ với một tú ông, bất ngờ biết bao, thất vọng biết bao. Chỉ sợ là nhớ đến việc từng coi mình là vật thay thế Thường Cốc Phong cũng cảm thấy đã bôi nhọ người đó.
Bất kể lời đó của Đông Phương Vị Minh là thật hay giả, bản thân vẫn không thể thoát khỏi tội danh trêu hoa ghẹo nguyệt, ván này, mình thua chắc rồi, khách biệt chỉ là ở thua đến khuynh gia bại sản hay là không một xu dính túi.
Thấy được tình hình đã tồi tệ đến cảnh giới thiên nộ nhân oán như thế nào rồi, Hoắc Cải ngược lại trở nên bình tĩnh. Dù sao cũng chết chắc rồi, ít nhất cũng nên chết cho dễ coi một chút.
Hoắc Cải sâu xa liếc nhìn Trần Bách Chu một cái, thu lại tầm mắt, nhìn về phía Đông Phương Vị Minh, vẻ mặt không chút giận dữ, híp mắt nhếch môi khẽ cười: “Đông Phương công tử, ta có một câu hỏi, không biết công tử có thể trả lời hay không.”
“Tất nhiên là được rồi.”
Đông Phương Vị Minh cũng cười, hắn dụ dỗ y, trêu chọc y, kích nộ y, tất cả chỉ vì mong đợi tiểu hồ ly hắn yêu thương sẽ giơ vuốt cào lại, lại dùng trí làm móng, chống trả từng đòn, đó là trò chơi của hắn, hắn trầm mê trong đó. Hắn tin chắc bất kể Hoắc Cải có chất vấn lời nói dối lúc trước thế nào, hắn đều có thể đáp trả, khiến cho tiểu hồ ly phải nghẹn họng kêu oai oái.
Hoắc Cải nhàn nhạt cười, giọng nói thánh thót như châu ngọc: “Mọi người đều biết, tấm gương chỉ có thể đảo lộn trái phải mà không thể nào đảo lộn trên dưới, mà bây giờ ngài có một tấm gương, lấy gương tự soi, nhưng lại lật ngược trên dưới, tại sao lại như vậy?”
Câu hỏi đặt ra, bốn bề đều im lặng, Đông Phương Vị Minh kinh nghi bất định nhìn Hoắc Cải, không biết y đột nhiên hỏi một câu không chút liên quan rốt cuộc là có ý gì.
Hoắc Cải bình thản nhìn lại, duyên dáng mà khiêu khích.
Đôi bên nhìn nhau, cho dù là chơi tiếp hay ngả bài thì Hoắc Cải y vẫn là người thua. Cho nên y làm nhà cái, bởi vì chỉ có nhà cái, mới vĩnh viễn bất bại – Ta tất nhiên sẽ không đối chọi với ngươi trên chiến trường mà ngươi khai khẩn, bởi vì ta muốn vừa mở miệng liền trở thành người chủ đạo, nắm giữ tiết tấu.
Đông Phương Vị Minh chau mày, bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Mà những người xung quanh cũng bị câu hỏi kỳ lạ này khơi gợi hiếu kỳ, người nào người nấy cũng vắt óc suy nghĩ, tất cả đều mang vẻ mặt hoang mang. Không, trong đó vẫn còn một ngoại lệ, đó chính là Trần Bách Chu. Câu hỏi của Hoắc Cải vừa đưa ra, hắn cũng tỏ vẻ nghi hoặc, có điều trong khoảnh khắc ngắn ngủi hai mày liền giãn ra, hiểu ý mà cười, có lẽ đã biết được đáp án.
“Xin hãy chỉ giáo?” Đông Phương Vị Minh rất hoài nghi câu hỏi của Hoắc Cải là nhắm vào người chứ không nhắm vào việc, đáp án quá nửa là ‘Bởi vì Đông Phương Vị Minh ngươi đảo lộn trắng đen, lẫn lộn trong đục, cho nên tấm gương tự soi mới khác mọi người’ gì gì đó. Nhưng bản thân hắn lại không thể trả lời như vậy, cho nên chỉ có thể ngậm miệng chịu thiệt.
Thực tế, Hoắc Cải còn không hy vọng Đông Phương Vị Minh sẽ ngậm miệng chịu thiệt. Y gật đầu ngước nhìn, tư thái khiêm tốn mà kiêu ngạo, sang sảng trả lời: “Bởi vì tấm gương đó đang bị ngài giẫm dưới chân.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, Đông Phương Vị Minh nhìn Hoắc Cải chăm chăm, trên mặt không nhìn thấy tiếu ý, ánh mắt lại sáng rỡ, tiểu hồ ly của hắn vĩnh viễn hợp ý hắn như vậy, giảo hoạt đến đáng yêu.
Nhưng lời Hoắc Cải nói vẫn chưa hết: “Chúng ta xưa nay vẫn lấy gương xem lại mình, Đông Phương công tử ngài lúc trước nói ra những lời đảo lộn trắng đen như vậy có lẽ là đã quen giẫm lên gương. Mù quáng tiến về phía trước, lại chưa từng xem lại mình, dẫn đến không những đánh mất khả năng tự mình biết mình, còn cho rằng những người xung quanh cũng giống như ngài có mắt mà không biết nhận thức. Ta có thân phận thế nào? Ngươi là người thế nào? Nói những lời ấy mà không thấy gượng ép sao. Còn vọng đồ dùng những lời nói bậy bạ hủy sự trong sạch của ta, thật nực cười biết bao!”
Một câu ấy khiến tất cả những người định tin vào Đông Phương Vị Minh đều bị phán vào phạm trù không biết suy nghĩ, Hoắc Cải ngẩng cao đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, tỏ tư thái thanh cao, đôi mắt lấp lánh chầm chậm lướt qua quần chúng đang ngồi, ngược lại khiến cho những người vốn đang xem trò cười bị bức đến mức tầm mắt dao động, không dám nhìn thẳng vào y.
Bị Hoắc Cải chửi thẳng vào mặt, Đông Phương Vị Minh lại không hề biến sắc, tiếu ý vẫn tràn đầy, chỉ là ngữ khí dịu dàng đi vài phần: “Mắng độc địa như vậy, xem ra oán niệm của đệ đối với ta rất sâu a. Được rồi, cáu giận cũng đã phát ra rồi, mắng cũng đã mắng rồi, hẳn đã hết giận rồi. Không phải chỉ là sáng sớm tỉnh dậy nhân lúc đệ chưa tỉnh nên tóm lấy đệ thao lộng một lần thôi sao? Ta đã đuổi theo đệ bồi tội suốt buổi sáng rồi, sao vẫn cứ không chịu tha thứ cho ta thế?”
Ánh mắt của quần chúng xung quanh lập tức sáng lên, lửa bát quái đón gió lại lần nữa bùng lên.
Trong ánh mắt tức giận nhìn Đông Phương Vị Minh của Hoắc Cải chỉ viết có căm thù đến tận xương tủy, chỉ viết có nghiền xương thành tro. Khiến Đông Phương Vị Minh nói một cách trắng trợn như vậy, những gì mình làm lúc trước lại trở thành trò làm giận dỗi giữa tình nhân. Càng giải thích lại càng đúng với câu không chịu tha thứ của hắn. Cho dù thực sự đưa ra được chứng cứ phản bác thì cũng có ai để ý đến? Thế nhân có ai không thích bàn tán những tin tức XXX, người ta luôn thích tin và lưu truyền những phiên bản nhiều thịt, dù không có chứng cứ đầy đủ.
Hoắc Cải cười khổ, đây chính là sự báo thù của Đông Phương Vị Minh, dùng dư luận để bức mình thành một đôi với hắn, quả thực không hổ với danh hiệu quỷ súc của hắn. Thường Cốc Phong bị bản thân hủy mất khuôn mặt, bản thân bị Đông Phương Vị Minh hủy mất danh dự, Trần Bách Chu rốt cuộc sẽ chọn ai, thực không thể khẳng định được…
“Đông Phương Các chủ nói đùa rồi, Vạn hiền đệ cả sáng nay cùng phơi sách với bản quan tại học viện Cam Đường, ta không hề thấy ai đuổi theo y bồi tội cả.”
Hoắc Cải kinh ngạc quay đầu, liền đối diện với đôi mắt ôn hòa thuần hậu của Trần Bách Chu, ánh mắt sáng trong, như thể trấn an.
“Ô~ ở cùng với ngài sao? Vậy lúc hai người vừa gặp mặt nhau, cái câu lâu lắm không gặp của Tiểu Luân thì giải thích thế nào?” Đông Phương Vị Minh ánh mắt sắc bén.
Trần Bách Chu đi lên phía trước, thân mình khẽ chắn giữa Hoắc Cải và Đông Phương Vị Minh, vẻ mặt ung dung, thoải mái: “Nhắc đến việc này, thực ra là ta không đúng. Lúc ta và hiền đệ tạm biệt ở Kinh thành, bởi ta nhất thời hiểu sai, gây ra chút chuyện hiểu lầm. Vốn định nhân cơ hội cùng đón lễ Thiên Huống với học trò Cam Đường để khôi phục quan hệ với hiền đệ. Nhưng không ngờ hiền đệ một mực trốn trong kho sách, không chịu gặp ta. Ta cũng chỉ có thể cách song cửa, từ xa ngóng nhìn. Có lẽ, hiền đệ chắc cũng không ngờ khi y len lén nhìn ta qua khe cửa, ta cũng đang len lén nhìn y.”
Đông Phương Vị Minh đang định nói, Trần Bách Chu lại quay đầu nhìn mấy học trò cùng bàn với hắn, mỉm cười hỏi: “Tên nhóc này trốn trong kho sách, các ngươi nhìn thấy sao cũng không đuổi y ra ngoài?”
Mấy tên học trò vội vàng đứng dậy, sợ hãi nói: “Vạn huynh không đề cập đến, chúng tôi sao dám miễn cưỡng đuổi ra, chỉ có thể để mặc huynh ấy giúp chuyển sách trong kho thôi.”
Điều này liền khẳng định chắc chắn Hoắc Cải buổi sáng ở trong học viện Cam Đường, những lời nói láo của Đông Phương Vị Minh tất nhiên không đánh mà sụp.
Đông Phương Vị Minh khẽ híp đôi mắt phượng, ánh mắt lóe sáng lạnh lẽo như lưu quang trên lưỡi đao: “Quan hệ giữa Trần đại nhân và Tiểu Luân nhà ta tốt thật đó.”
“Vạn hiền đệ người có bát đấu chi tài, ngôn từ như rồng bay phượng múa, ngay cả bản quan cũng không thể không thán phục, nên mới tương giao ngang hàng với y. Có lẽ thi Hương lần này, hiền đệ nhất định sẽ có tên trên bảng vàng. Dịch quốc chúng ta có một nhân tài trẻ cẩm tâm tú khẩu như vậy cũng là một sự may mắn lớn.” Một loạt những lời lẽ khen ngợi quá mức thế nhưng Trần Bách Chu lại nói một cách vô cùng chân thành.
Trần Bách Chu vỗ vỗ đầu Hoắc Cải, cười đầy khiêm tốn hòa nhã: “Hiền đệ của ta tuy rằng cẩm tâm tú khẩu, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu mấy năm trải đời, khó tránh khỏi khinh cuồng. Những lời trêu đùa vửa rồi của Đông Phương Các chủ cũng coi như là cho y một bài học, Đông Phương Các chủ vẫn luôn mến tài, có lẽ cũng sẽ không tính toán với tiểu bối phải không?”
Hoắc Cải nhìn tư thái kiêu ngạo của Đông Phương Vị Minh, bị diễn biến của vở kịch suýt chút nữa làm cho choáng váng. Y hoàn toàn không ngờ được Trần Bách Chu sẽ đưa tay bảo vệ mình, càng không ngờ thân phận của Trần Bách Chu đối diện với Đông Phương Vị Minh cũng không thể không nhường lễ đôi phần. Vừa nghĩ đến những lời độc địa bản thân lúc trước ném vào Đông Phương Vị Minh, y bỗng nảy sinh một xúc động muốn tua ngược lại.
Cái thế giới rách nát này rốt cuộc đã giúp gia bổ sung những thứ gì vậy chứ, cho dù gia có viết Đông Phương Vị Minh giàu có một chút, xa hoa lãng phí một chút, phóng túng một chút, cũng không đến mức đáng sợ thế chứ!
Thần sắc Đông Phương Vị Minh bỡn cợt, vươn tay cầm mũi quạt chặn đứng yết hầu Hoắc Cải, sau đó thuận theo đường cong trên cổ chậm rãi trượt lên, ép Hoắc Cải phải ngẩng đầu, mạch máu trên thái dương thấp thoáng nảy lên: “Tiểu Luân, đệ nói thế nào đây?”
Hoắc Cải hạ thấp mi mắt, thần sắc thản nhiên: “Ngươi làm ta đau.”
Cho dù biết Đông Phương Vị Minh không hề đơn giản, y cũng không thể lùi bước, bởi vì Đông Phương Vị Minh không thiếu hạ nhân, chỉ thiếu người chơi cùng, đặc biệt là người chơi cùng không nhường nhịn chút nào.
Đông Phương Vị Minh thu hồi quạt lại, phất tay mở ra, che nửa khuôn mặt, không nhận rõ được sắc mặt.
Trần Bách Chu nhẹ nhàng nói: “Tương phùng không bằng ngẫu ngộ, Đông Phương Các chủ chẳng bằng ngồi xuống cùng chúng ta mừng ngày lễ?”
Hoắc Cải lập tức mồ hôi lạnh đẫm lưng, đợi những món ăn vừa rồi chọn được dọn lên, vậy thì lời nói dối lúc trước của mình chẳng phải liền bị bại lộ sao?
Đông Phương Vị Minh rõ ràng cũng đã nghĩ đến điều này, mắt phượng híp lại, nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt.
Hoắc Cải muốn tìm cách bịt miệng tên này lại.
Nhưng Đông Phương Vị Minh đã mở miệng nói: “Thôi khỏi, các người cứ thong thả chơi đi, ta về Tú Bị Các.”
Trần Bách Chu khum tay: “Các chủ đi thong thả.”
Đông Phương Vị Minh cười cười, đi ra ngoài.
Lúc chạm qua vai Hoắc Cải, Đông Phương Vị Minh bỗng dùng quạt cản âm, ghé vào tai Hoắc Cải, thấp giọng cười nói: “Đồ ngốc, ta sao có thể thực sự hủy tiền đồ của đệ được chứ.”