Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

chương 80: tính kỹ vẫn có sai sót

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi ngày qua đi, lụa mịn mát mà Hoắc Cải cần đã chỉnh chỉnh tề tề đặt vào xe ngựa chạy về Trần phủ.

Dùng xong bữa trưa, Hoắc Cải một thân áo sam màu mực nhạt, tóc búi đầu đội khăn vuông xanh, tư nghi đoan mỹ đi về phía xe ngựa.

“Tiểu Luân.” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Vạn Tư Tề.

Hoắc Cải dừng bước, quay đầu: “Chuyện gì thế?”

Vạn Tư Tề mái tóc màu mực buông dài, tấm áo đơn rộng khoác nhẹ trên vai, khi bước đi tràn đầy hào khí, mỗi khi cử động là tiêu sái như ngự phong mà đi, anh khí bức người.

Hoắc Cải cho dù đã nhìn quen vẻ đẹp của người này vẫn khe khẽ kinh diễm: Đây là tiên quân trên đỉnh Côn Luân chăng?

Vạn Tư Tề đi đến trước mặt Hoắc Cải, cúi thấp đầu, nhìn vào mắt Hoắc Cải: “Tiểu Luân, kỳ thi Hương sắp đến rồi, hiện tại đệ trong lòng nắm chắc mấy phần?”

Hoắc Cải khẽ ngây ra, đáp cho qua: “Chắc khoảng phần.”

Vạn Tư Tề chau mày, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần: “Đệ và Trần đại nhân đó cũng coi như có chút giao tình, như vậy cũng không cách nào đảm bảo tiền đồ của đệ sao?”

Hoắc Cải cụp mắt lại, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ: Nào có tiên quân, trông có không màng danh lợi đến thế nào, rốt cuộc vẫn chỉ là phàm nhân mà thôi.

“Ông ấy cũng không thể nào nói thẳng với đệ là ông ta có thể giúp đỡ đệ một chút trong kỳ thi phải không nào? Những chuyện này vẫn luôn là ngầm hiểu mà không nói ra thôi, đệ nào có thể nắm chắc trăm phần trăm, chỉ có thể nịnh bợ một chút trước khi thi mà thôi.” Hoắc Cải đáp.

Vạn Tư Tề nghiêm túc nói: “Vậy đệ để ý thêm nhé, nếu như cần tặng quà hay gì đó, cứ nói với ta. Nhất định phải nhân kỳ thi Hương này đạt được công danh cử nhân.”

“Đệ tất nhiên sẽ cố hết sức.” Hoắc Cải cười gật đầu, quay người trèo lên xe ngựa.

Một tiếng trôi qua, Trần phủ, đại sảnh.

Quản gia có chút khó xử nhìn Hoắc Cải nói: “Vạn công tử, lúc này đại nhân nhà chúng tôi đang làm việc tại phủ thích sử, ít nhất cũng phải một canh giờ nữa mới trở lại. Đành phải để Vạn công tử ngài chờ vậy, thực sự rất xin lỗi…”

“Nào có, vốn là do ta không đưa thiếp tới trước, vô cùng thất lễ.” Hoắc Cải nhàn nhạt cười, y cố ý chọn đúng lúc này để đến, có một số chuyện xấu luôn phải nhân lúc chủ nhà không có mặt mới dễ làm.

“Vậy ngài đợi ở đây, hay là?” Đối mặt với người thiếu niên lần đầu đến chơi đã làm tàn phế một người hầu hạng nhất trong phủ, cho dù là quản gia cũng không dám có chút ngạo mạn.

“Tập thơ lần trước Trần đại nhân cho ta mượn ta đã đọc xong, lần này đến để trả sách. Tại hạ muốn đợi ở trong thư phòng, có được không?” Hoắc Cải lấy từ trong ngực ra một cuốn sách mỏng màu vàng, giơ lên.

Quản gia hít vào một hơi, mẹ của tôi ơi, đây không phải là cuốn sách đại nhân nhà mình để đầu giường, mỗi đêm nhất định phải đọc đó sao? Không ngờ đại nhân lại có ngày đem cuốn sách này cho người khác mượn…

“Tất nhiên có thể, Vạn công tử muốn đợi ở đâu cũng được.” Quản gia nghĩ thầm, ngài có nói lại muốn vào phòng ngủ của đại nhân, tôi đây liền đi nấu nước tắm cho ngài ngay.

Hoắc Cải nhìn nụ cười ngọt ngào của quản gia liền rùng mình, ổn định tâm thần nói: “Tôi nghe nói Trần đại nhân có người bạn bị thương, đang dưỡng thương trong phủ, cho nên mang một chút vải thích hợp dùng cho người bị thương tới. Làm phiền ngài đưa đồ qua.”

Quản gia gật đầu cười đáp: “Ngài yên tâm, tôi chốc nữa sẽ đích thân đưa đồ qua.”

“Vậy làm phiền rồi.” Hoắc Cải cười ngoan hiền.

Mùi sách nhàn nhạt thuận theo làn gió thổi vào từ cửa sổ lay động trong căn phòng. Hoắc Cải một mình ngồi trên ghế tử đàn, dựa vào tay vịn, mặt hướng ra cửa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn. Y đang đợi, đợi tiểu cẩu lần theo mùi thịt chạy cả bốn chi xông vào thư phòng.

Nhắc tiểu cẩu, tiểu cẩu đến, Thường Cốc Phong bị miếng xương thịt là món quà của tình địch ném trúng đầu, đúng như Hoắc Cải đoán, không đến một tuần trà, đã dẫn Hiên Ly vẻ mặt hàn sương đứng trước cửa thư phòng.

Hoắc Cải thong dong đứng dậy, khẽ ôm quyền hướng về Thường Cốc Phong: “Vãn sinh Vạn Nhận Luân ra mắt tiền bối.”

Bị tên Hoắc Cải giương ngọn cờ lễ phép, nhắc nhở việc bản thân đã “cao tuổi”, Thường Cốc Phong tức lắm. Nhưng Thường Cốc Phong nói thế nào cũng là nhã sĩ thủ lễ, không thể nào xách hòn gạch xông lên đập vào mặt y.

Cho nên Thường Cốc Phong chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó rất khí thế đi từng bước từng bước đến trước mặt Hoắc Cải, ỷ vào ưu thế chiều cao mà nhìn y từ trên xuống.

Hoắc Cải vẫn lễ phép mỉm cười, cổ tay xoay một cái, “roạt” mở quạt giấy trong tay ra. Trên nền quạt trắng như tuyết màu mực rõ ràng: “Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi. Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư” (Hồng đậu mọc phương nam, xuân đến nẩy thêm cành. Nguyện để người hái lấy, Kỉ vật mối tương tư)

Hai câu trước nét bút uyển chuyển tú lệ, như thể một giai nhân xinh đẹp vô ngần.

Hai câu sau nét bút rắn rỏi thong dong, như nét bút Thường Cốc Phong vô cùng quen thuộc.

Đây tuyệt đối là tú ân ái, tú ân ái một cách trắng trợn! (Tú ân ái: khoe khoang tình cảm và hành động thân mật với người yêu trước nơi đông người)

Thường Cốc Phong bất ngờ giật lấy quạt, híp mắt xem kỹ.

“Tiền bối sao lại nóng vội như thế, muốn xem chỉ cần mở miệng, sao lại cướp đoạt mạnh tay như vậy?” Hoắc Cải nhân lúc Thường Cốc Phong bị lời nói của mình làm phân tâm, đoạt lại quạt, ôm vào trong ngực: “Nếu như không cẩn thận làm hỏng vật yêu thích của tiểu sinh, tiểu sinh sẽ đau lòng lắm.”

Thường Cốc Phong không xem cái quạt nữa, lạnh lùng cười, vẻ mặt đầy vẻ kiêu ngạo thường thấy: “Chẳng qua chỉ là một kẻ không có hiểu biết, mà lại xấc xược như vậy. Ngươi vốn không coi bổn công tử ra gì.”

“Sao ta lại có thể không coi ngươi ra gì?” Hoắc Cải chính trực thanh minh: “Ta căn bản cả nhìn ngươi cũng chẳng thèm, ta vốn rất bận, làm gì có thời gian thừa.”

Hai hàm răng trên dưới của Thường Cốc Phong đột nhiên nảy ra một xúc động mạnh mẽ muốn tự tàn sát lẫn nhau.

“Ngươi dám không đặt ta vào mắt?” Thường Cốc Phong híp mắt lại, đôi mắt thâm sâu lạnh như dao, nộ ý xuyên qua khăn che mặt mà ập đến.

Hoắc Cải bày ra vẻ mặt khó xử, thong dong đổ thêm dầu vào lửa: “Ngài cũng biết, với tướng mạo của ngài, đặt vào mắt đúng là chẳng khác nào tự ngược, vãn bối từ trước đến nay không chịu nổi giày vò, tiền bối ngài xin đừng làm khó tiểu sinh.”

Một đòn nhằm trúng vảy ngược, Thường Cốc Phong tức đến mức run rẩy cả người, lần nữa giật lấy quạt trong tay Hoắc Cải, chỉ mũi quạt vào Hoắc Cải: “Ta cho dù bị thương ở mặt, cũng không đến lượt thứ ti tiện như ngươi trèo lên đầu tuỳ ý chà đạp.”

Hoắc Cải không chút áp lực nhún nhún vai, vô tội chớp mắt: “Ngươi tự có cái mặt hình miếng xỏ giày, thì đừng trách người ta cứ giẫm đạp lên mặt mình.”

Vảy ngược lại lần nữa bị đạp trúng, ngón tay thon dài của Thường Cốc Phong lập tức nắm chặt, quạt bị nắm chặt đến mức kêu lên răng rắc, màu trắng bệch lan lên đốt ngón tay: “Thứ tiểu nhân ti tiện, chẳng qua dựa vào việc Bách Chu để mắt đến ngươi một chút mà thôi. Ngươi có biết tại sao Bách Chu lại để mắt đến ngươi không?”

“Bởi vì khuôn mặt của ta có phần tương tự với ngươi khi trước?” Hoắc Cải nhướn mày.

“Tin hay không, chỉ cần ta mở miệng, Bách Chu sẽ chẳng để tâm đến sự sống chết của thứ thế thân như ngươi?” Giọng nói của Thường Cốc Phong tràn đầy khoái cảm ác ý, ngón tay trắng bệch cầm hai đầu quạt, rắc một tiếng, bẻ quạt làm đôi. Sau đó vung tay, ném xuống chân Hoắc Cải.

Tin, sao lại không tin, trong nguyên tác Trần Bách Chu không phải đã đối xử với Vạn Nhận Luân như vậy sao? Cho nên ta mới chuẩn bị trước không ít đệm lót a.

Hoắc Cải khom lưng nhặt lên cái quạt bị bẻ gãy, đứng thẳng dậy, tầm mắt chậm rãi lướt qua tấm che mặt của Thường Cốc Phong, khinh miệt cười: “Ngươi cảm thấy Bách Chu sẽ vì một cái cây mà vứt bỏ cả một khu rừng sao? À đúng rồi, ngươi ngay cả một cái cây cũng không đáng, cùng lắm chỉ là một bụi rậm mà thôi. Ngươi cho rằng Bách Chu là Chu Nho (người lùn) sao? Chết vì treo cổ ở một bụi cây?”

Thường Cốc Phong không nói lời nào, trong mắt hận ý tràn ngập.

“Bách Chu chẳng qua thương hại cho kẻ xấu xí ngươi nên mới hảo tâm thu nhận thôi. À, đúng rồi, với tính cách của Bách Chu, hẳn là phải tắt đèn, buông rèm mới hưởng thụ ngư thuỷ chi hoan. Nói không chừng ngươi có ý định này, đợi đến khi xung quanh tối đen, ngươi cũng không sợ Bách Chu bị bộ dạng như ma quỷ của ngươi làm mất hứng.” Hoắc Cải ra vẻ đột nhiên hiểu được, khẽ vỗ tay.

Chuyện giường chiếu bị người ta hạ bút thành văn như vậy, Thường Cốc Phong trong lòng lạnh lẽo, nhưng vẫn đứng thẳng lưng, hung hăng nhìn Hoắc Cải trừng trừng, không thấy xấu hổ chút nào.

Hoắc Cải ngạo mạn nhếch mép cười nhạo nói: “Không đúng sao, bọ hung vẫn là bọ hung mà thôi, bỏ vào nồi hấp cũng chẳng thể nào thơm ngon được! Dựa vào khuôn mặt già nua của ngươi sao? Chậc chậc! Lớn đến từng này rồi, ta vẫn lần đầu tiên gặp phải bọ hung tự cho là mình thơm ngon đấy, đúng là được mở rộng tầm mắt rồi, ha ha ha…”

Hoắc Cải phát ra nụ cười phản diện tiêu chuẩn đeo mác tiểu nhân đắc chí, xoay người đi ra khỏi thư phòng.

Yếu quyết sinh tồn của nhân vật phản diện chính là làm xong việc xấu, nói xong lời thoại là nhất định phải mau mau chóng chóng chuồn đi, tránh bị dồn vào góc tường đánh thành đầu lợn.

Hoắc Cải vừa đi vừa cúi đầu nhìn cái quạt gãy trong tay, mắt hoa đào híp lại thành hình trăng khuyết: Đạo cụ đã thành công chết trận. Vậy đạo cụ hiện tại hẳn đã được Hiên Ly “dẫn dắt” khiến Thường Cốc Phong nhìn thấy…

“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến. Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.”

Người yêu nhau nếu như vĩnh viễn đẹp như thuở ban đầu thì làm sao có ngày oán hận vì chia ly. Nay dễ dàng thay lòng thì có thể nói người này lòng đã dễ dàng thay đổi thôi.

Đây rõ ràng là bao biện cho sự thay lòng đổi dạ của mình mà. Ngươi đã không còn đẹp đẽ như thuở ban đầu thì sao có thể trách ta thay lòng?

Thường Cốc Phong, không biết ngươi đọc được bài thơ viết bằng nét bút của Trần Bách Chu sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?

Huống chi, bài thơ này còn đặt một cái tên dễ gây hiểu nhầm: Tư Vô Thường. Tư Vô Thường, là đang ngẫm thế sự vô thường hay là đang hy vọng không có người tên là Thường Cốc Phong đây?

Thường Cốc Phong, ngươi “tận tay” bắt được bằng chứng thay lòng của Trần Bách Chu trong tập thơ yêu thích nhất, hiện giờ còn chừa mấy phần gan dạ đi cầu xin Trần Bách Chu làm khó ta?!

Hoắc Cải quay đầu nhìn về phía thư phòng xa xa, nhẹ nhõm thở phào một hơi, lần này an toàn của bản thân ít nhiều đã có đảm bảo rồi.

Đủ mọi ám thị “hội thảo ba bên” mà bản thân tạo ra: vết đỏ trên cổ Trần Bách Chu, tư thái thân mật với Trần Bách Chu lúc xuất hiện, thái độ kiêu ngạo không sợ hãi vừa rồi, sự hiểu rõ đối với thói quen trên giường của Trần Bách Chu, thơ tình cùng nhau viết trên quạt, còn có “Tư Vô Thường” ấn chứng cho lời mình nói.

Mục đích đơn giản chỉ có một, đó là khiến Thường Cốc Phong tin rằng mình đã trở thành tân sủng của Trần Bách Chu, do đó mà từ bỏ con đường trong nguyên tác là thông qua Trần Bách Chu xử lý mình.

Huống chi, Thường Cốc Phong bản thân cũng sâu sắc sợ một hiện thực, khuôn mặt của hắn đã bị huỷ. Cho dù Trần Bách Chu ở cùng hắn có thể hiện biết bao nhiêu ái ý cũng tuyệt đối ngăn không được trái tim nhạy cảm nghi kỵ phóng to tất cả mọi hoài nghi, bất an.

Sự khác biệt giữa công và thụ chính là: công bị tát một cái, nhất định sẽ tát lại ngay lập tức. Còn thụ nếu như bị ăn một tát, đa phần sẽ khóc lóc bỏ đi, sau đó nhờ công tát trả đòn cho mình.

Thường Cốc Phong không chỉ là một thụ, còn là một thụ nương nhờ vào công. Nếu như không phải muốn dựa dẫm vào Trần Bách Chu, Thường Cốc Phong đã không cố ý nghe ngóng hành trình của Trần Bách Chu, trưng diện ổn thoả đợi ở sơn cốc nhờ tiếng đàn mà gặp lại. Mà chỉ cần nương nhờ người ta, nhất định sẽ chịu sự khống chế của người.

Trần Bách Chu nếu như không yêu hắn, Thường Cốc Phong liền không có tư cách xấc xược; Trần Bách Chu nếu như có tình với mình, Thường Cốc Phong liền không dám làm càn.

Hoắc Cải ngừng bước chân, ngồi tựa vào lan can của hành lang, mắt khép hờ, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lưỡng thụ tương tranh là phải tàn nhẫn! Là phải độc ác! Là phải sục sôi!

Đối với Thường Cốc Phong, thứ bảo thân cướp đi mất không chỉ là tình yêu của Trần Bách Chu, mà còn là chỗ dựa từ nay về sau. Cho nên, Thường Cốc Phong tâm cao khí ngạo chỉ chừa lại một lựa chọn, âm thầm hạ độc thủ với mình.

Mà điều này, chính là cái mình cần!

Có quân tử nào lại thích một kẻ tiểu nhân ti tiện vô sỉ chứ? Có bị thương tổn mới có cân nhắc, có cân nhắc, mới có lựa chọn. Khi hành động của Thường Cốc Phong chạm đến giới hạn chịu đựng của Trần Bách Chu thì đó chính là lúc bản thân đã thành công đáp ứng điều kiện giải lời nguyền: khiến Trần Bách Chu vứt bỏ Thường Cốc Phong mà chọn mình!

Hoắc Cải thầm suy nghĩ xem Thường Cốc Phong đi ra khỏi thư phòng rồi, nhìn thấy mình ngồi trong hành lang sẽ làm những gì? Sẽ trực tiếp về phòng, hay là đi qua chua ngoa ném cho mình mấy câu?

Thế nhưng Hoắc Cải rốt cuộc đã nghĩ lầm rồi, bởi vì khi Thường Cốc Phong dẫn theo Hiên Ly khí thế phừng phường chặn trước mặt Hoắc Cải, Thường Cốc Phong chỉ nói một câu: “Đánh chết tên tiện nhân này cho ta!”

Sau đó Hiên Ly xách cái gậy không biết kiếm đâu ra, không nói hai lời liền xông đến.

Hoắc Cải chật vật trốn chui trốn nhủi, nhìn tư thái tàn nhẫn quyết tuyệt của Thường Cốc Phong, gần như không dám tin vào mắt mình, ngươi mẹ nó có cần hung hăng càn quấy đến mức này không, giữa nơi đông người, ngay trước mặt hạ nhân của Trần phủ, ngươi lại trực tiếp cho người đánh ta?! Ngươi không sợ thực sự chọc giận Trần Bách Chu, khiến hắn vứt bỏ ngươi sao?

Mọi phán đoán lúc trước của Hoắc Cải đúng là rất có căn cứ, cực kỳ đáng tin. Nhưng cho dù y thông minh tính toán kỹ mọi điều, rốt cuộc vẫn có tính sót một việc: đó chính là EQ của Thường Cốc Phong.

Thường Cốc Phong, một tiểu tổ tông được phụ mẫu coi như thiên tài hiếm có mà cung phụng trong nhà, ngay cả việc thi thố cũng có thể không muốn đi thì không đi; một tên ngốc từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, không có khái niệm về tiền bạc, ngay cả khi bị anh trai mưu đoạt gia sản cũng không để tâm. Hắn có thể dùng lý lẽ bình thường để suy đoán sao?!

Hoắc Cải bại chính là bại bởi lấy tiêu chuẩn người bình thường mà tiến hành trù tính với Thường Cốc Phong.

Phụ mẫu Thường gia dùng cả đời mình để đổi lấy năm ngây ngô của hắn, cho nên Thường Cốc Phong – một tên ngốc từ đầu đến cuối luôn tin tưởng tuyệt đối rằng lão tử là đệ nhất thiên hạ ai gặp cũng yêu, thủ đoạn đối phó với người khác từ trước đến nay vẫn cực kỳ quang minh lỗi lạc: gặp phải tình địch trực tiếp đánh chết, thế mới là ta!

Cho dù Vạn Nhận Luân đã không phải là Vạn Nhận Luân thân phận hèn kém nữa, cho dù Thường Cốc Phong đã không phải Thường Cốc Phong phong hoa tuyệt đại nữa, mức độ hung tàn của Thường Cốc Phong cũng không khác tí gì so với nguyên tác.

Hoắc Cải thân là boss phản diện kiểu hình phát triển toàn diện âm mưu quỷ kế không thiếu, miệng lưỡi đổi trắng thay đen điêu luyện, kinh nghiệm lý luận đầy đủ, đối mặt với thứ bạo lực gặp thần sát thần, gặp phật sát phật như Thường Cốc Phong cũng chỉ có thể lựa chọn ôm đầu chạy trối chết. Trước nòng súng, tất cả phái phản động đều là con hổ giấy.

Cũng may hạ nhân trong Trần phủ vẫn chưa luyện thành thói quen thấy chết không cứu, vừa thấy sự việc không ổn, vội xông lên trước cứu Hoắc Cải ra khỏi vòng vây của Thường Cốc Phong và gậy của Hiên Ly.

“Các ngươi lại dám bảo vệ tên tiện nhân này không sợ Bách Chu trở lại rồi sẽ lột da các ngươi sao?” Thường Cốc Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn mấy con mèo trước mặt, bá khí toát ra tứ phía.

Người hầu xung quanh nhất tề run rẩy, xem ra Thường Cốc Phong ở trong Trần phủ mấy ngày nay không ít giày vò hạ nhân.

Tay Thường Cốc Phong chỉ thẳng vào khuôn mặt đáng thương của Hoắc Cải: “Thức thời thì đánh chết tên tiện hoá này cho ta, chốc nữa ta sẽ thưởng.”

Hoắc Cải khóc không ra nước mắt: Dạo này ngay cả thụ cũng quỷ súc như thế rồi!

“Chuyện gì thế?” Một tiếng quát chói tai từ xa lại gần.

Đám đông quay đầu, liền thấy Trần Bách Chu bước dài về phía này.

Hoắc Cải quét mắt nhìn tình hình hiện thời, bên phía mình ba người, đối diện hai chủ tớ Thường Cốc Phong. Hoắc Cải lại quay đầu nhìn boss Trần, ánh mắt Boss Trần tuy rằng không ngừng qua lại giữa hai người mình và Thường Cốc Phong, nhưng nhìn hướng đi, dường như muốn đi đến sau lưng Thường Cốc Phong, đảm đương vị trí hậu thuẫn vững chắc trong truyền thuyết.

Hoắc Cải khóc lóc thảm thiết trong lòng: Nhà dột lại còn mưa thâu đêm, Thường dã quái đã hung tàn như thế rồi, boss Trần ngươi còn ném đá xuống giếng là muốn chôn chết cha ngươi sao?! Oa oa oa…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio