Bức tường gạch loang lổ u ám xây thành hình chữ U, một mặt còn chừa lại cắm đầy những thanh chắn bằng gỗ thô. Không chút nghi ngờ, đây là một nhà lao, một g giam không nhìn thấy mặt trời.
Trên chiếc giường làm từ rơm rạ có một người đang ngồi, dựa vào tường, mắt nhắm lại, y sam có chút bẩn, nhưng mặc vẫn rất chỉnh tề. Đường may tinh tế, chất liệu thượng hạng, cho dù bị nhiễm bẩn rồi cũng không cách nào che giấu được sự thật bộ y phục này vốn cực kỳ tinh tế. Điều kỳ quái là, một bộ y phục tinh tế đến vậy mà lại không có chút hoa văn nào, giống như một miếng ngọc nguyên khối lười được đẽo gọt.
Trong tay ngục tốt cầm một bình rượu nhỏ, xuyên qua lối đi nhỏ hẹp, dừng lại trước phòng giam, khom người xuống, nhét bình rượu từ khe giữa hai thanh chắn vào trong: “Vạn lão gia, đây là nước mà ngài cần.”
Người trong nhà lao mở mắt ra, giống như người trong bức hoạ đan thanh đột ngột tỉnh lại, đôi mắt thâm thuý như đầm lạnh, như được rọi bởi ánh trăng trên chín tầng mây, sáng lấp lánh. Cho dù lần đầu tiên gặp mặt đã sửng sốt trước vẻ đẹp như thần tiên này một lần, ngục tốt vẫn bị bức hoạ đột ngột trở nên sinh động trước mắt làm chấn động tâm thần, ông ta đã từng nghe nói con cháu Vạn gia ai ai cũng xinh đẹp, chỉ là không ngờ có thể tuấn tú đến mức độ này.
“Vất vả rồi.” Vạn Tư Tề khẽ gật đầu, giọng nói vì khát mà có chút khàn khàn. Có tiền vẫn luôn dễ làm việc, giá một bình rượu đổi lấy một bình nước sạch, vụ mua bán này cũng không coi là thiệt.
“Không vất vả gì đâu, Vạn lão gia còn có gì cần thì cứ việc nói” Ngục tốt không tự nhiên cười cười, người trước mắt khí độ nhường ấy, cho dù muốn ra vẻ uy phong cũng vẫn luôn cảm thấy thiếu vài phần khí phách.
Vạn Tư Tề móc từ trong tay áo ra một miếng bạc vụn: “Lúc đưa cơm, làm phiền cho thêm mấy bánh bao thịt.”
Ngục tốt vui mừng nhận lấy bạc, đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Sáng hôm nay, phía trên đột ngột dặn dò chúng tôi dọn dẹp phòng giam sạch sẽ, có lẽ là có nhân vật lớn đến. Nếu như ngài có nỗi oan khuất gì, thì cứ…”
“Cảm ơn.” Vạn Tư Tề gật đầu, uống nước trong bình, ngồi trở về chỗ cũ.
Nhân vật lớn, hắn thực ra có thể đoán được là vị nào – Đông Phương Vị Minh. Vị này hẳn là cố ý đến để nghiệm thu thành quả, nếu như có thể xin giải oan cho mình thì đúng là chuyện cười thiên hạ rồi, huống chi hắn cũng chẳng có nỗi oan gì để xin.
Hắn sớm biết người này sẽ đem đến tai hoạ, hiện tại chẳng qua là ứng với dự cảm ban đầu mà thôi, hắn không ngạc nhiên, cũng không sợ hãi!
Hồng trần hỗn tạp vốn vô tâm, lạnh lùng chưa chắc thực vô tình.
Vạn Tư Tề lần đầu tiên biết Đông Phương Vị Minh là sau khi Hoắc Cải đêm không về nhà, sau đó bị thương trở về.
Ngày hôm đó, hắn nhận được tờ giấy Hoắc Cải gửi “Xử lý việc riêng, tạm thời không về nhà, xin đừng mong nhớ.” Liền lập tức nhảy lên ngựa, đi suốt đêm về Khôn thành, một đêm một ngày, ngựa không dừng vó. Đến nơi rồi, nhưng ngay cả vết thương cũng không được nhìn.
Một câu “Huynh không phải đại phu, không cần bốc thuốc cho vết thương huynh không phải dược đồng, không cần tận tay bó thuốc. Vậy thì huynh có lý do gì mà ta nhất định phải để huynh xem?”
Khiến Vạn Tư Tề không còn lời nào để nói. Hắn tuy có hàng ngàn lý do để ép Hoắc Cải thoả hiệp, nhưng không thể ép Hoắc Cải tin hắn một chút, trái tim Hoắc Cải đã xây tường, Vạn Tư Tề hắn khổ sở quanh quẩn ngoài tường mà không có tư cách tiến vào.
Vạn Tư Tề từ trước đến này không thèm ra vẻ đáng thương, thổ lộ rằng lòng mình lo lắng đến mức nào, những gì mình bỏ ra chân thành biết bao, để cầu đối phương cho bản thân tư cách được tiến vào cánh cửa trái tim. Cho nên hắn lựa chọn im lặng, sau đó tự mình đi điều tra tỉ mỉ. Cho dù Hoắc Cải tin hay không tin hắn, hắn cũng phải bảo vệ Hoắc Cải chu toàn, ai bảo, y là đệ đệ duy nhất mà hắn quan tâm chứ.
Lấy bộ quần áo mới mà Hoắc Cải mặc khi trở về, thăm dò khắp nơi, lần theo dấu vết. Cuối cùng biết được nơi tên là Tú Bị Các, biết người người tên là Đông Phương Vị Minh. Vạn Tư Tề đứng trước cửa Tú Bị Các, nhìn khung cảnh phóng túng đó, nộ bất khả át. Trái tim thình lình bị một tảng đá đè nặng: Chính cái nơi này, chính cái nơi hỗn tạp này khiến Vạn Nhận Luân không nỡ về nhà!
Cảm xúc chán ghét bành trướng trong tim, điên cuồng muốn lật tung tảng đá đè nặng lên tim, huỷ diệt tất cả mọi thứ xung quanh thành tro bụi. Trong một khoảnh khắc thậm chí Vạn Tư Tề không cách nào phân rõ bản thân rốt cuộc tức giận vì cái gì, là vì sự sa đoạ của đệ đệ hay là…
Để làm rõ đầu đuôi, Vạn Tư Tề đã đi theo Hoắc Cải đến khách Lạc Anh mà y hẹn cùng người đó, đẩy cửa ra, thứ nhìn thấy lại là dáng vẻ Hoắc Cải đeo tai hồ ly, đuôi hồ ly, xinh đẹp vô cùng.
Khung cảnh đó giống như ngọn lửa lan rộng thiêu trụi đồng cỏ, trong giây lát đã nuốt trọn linh hồn và thể xác Vạn Tư Tề, thế nên cả người đều hoá thành tro bụi, dục niệm giương nanh múa vuốt xuất hiện nguyên hình: hắn muốn hôn y, hắn muốn vuốt ve y, hắn muốn chiếm hữu y!
Vạn Tư Tề quả đoán coi như không nhìn thấy khát vọng mơ hồ đó, giống như những lần trước. Trước khi bị dây thừng thắt cổ, không thể hô hấp, con người sống an nhàn vẫn luôn rất khó phát hiện bản thân đã sớm bị dây thừng quấn thân.
Tất cả những gì xảy ra sau đó giống như một vở hài kịch hoang đường. Bị đập, vờ ngất, sau đó nghe thấy tình tiết bản thân nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới: Vạn Nhận Luân để cầu mình yêu thương mà nhờ ông chủ tướng công quán dạy kỹ thuật.
Một câu chuyện cười vô căn cứ đến mức nào!
Nhưng linh hồn đã bị niềm vui mừng mãnh liệt vùi lấp. Mừng rỡ như điên, hoan hỉ đến cực điểm vốn luôn bức người ta phát điên, thần trí lập tức sụp đổ, ngay cả thật giả đều không thể phân biệt, liền điên đến mức chỉ chừa lại một suy nghĩ: Đệ ấy yêu mình, đệ ấy không ngờ lại yêu mình!
Bức màn tự lừa mình dối người cuối cùng bị con thú trong g xé tan thành mảnh vụn, không còn có thể che giấu được nữa. Vạn Tư Tề trong khoảnh khắc liền tỉnh ngộ: từ nay về sau, bản thân sẽ dâng cả tâm hồn và thể xác cho y, bất luận y muốn hay không, để ý hay không. Đây không phải là bồi thường, cũng không phải không tự trọng, hắn chỉ là muốn dâng hiến! Yêu một người, vốn chính là hận không thể dâng tất cả trân bảo trong thế gian cho người ấy. Hắn quan tâm y, hoàn toàn không phải vì thân phận huynh trưởng, mà là với lập trường tình nhân…
Bên tai không ngừng lặp lại lời Hoắc Cải nói: “Nếu như có ngày có thể nhận được một phần đáp trả của huynh ấy, ta có chết cũng cam lòng.”
Như thể thôi miên, trong tim Vạn Tư Tề cũng ứng theo: “Nếu như có ngày có thể nhận được một phần đáp trả của đệ ấy, ta có chết cũng cam lòng.”
Lời nói dối của y, chân tâm của hắn, trong khoảnh khắc này đã trùng điệp!
Đã là vậy thì hãy dồn hết sức lực để mưu hoạch một tương lai lâu dài thôi. Vạn Tư Tề từ trước đến nay sống rất tự do không trói buộc, muốn làm gì thì làm, quan hệ huyết thống đối với hắn hoàn toàn không là trở ngại.
Đánh ngất Đông Phương Vị Minh, đang định hỏi rõ ràng thì ngay sau đó, Vạn Tư Tề lại bị Hoắc Cải yêu cầu diễn cùng một vở kịch, một vở kịch không đao không kiếm nhưng lại gây tổn thương người ta đến máu me giàn giụa. Chiêu này khó tránh khỏi hiếp người quá đáng, Vạn Tư Tề trong lòng biết không ổn, nhưng địch không lại tiếng nói đang gào thét trong lòng, muốn hung hăng chà đạp cái tên khốn kiếp dám động tay động chân với người trong lòng mình xuống bùn, nên vẫn cứ gật đầu.
Vở kịch bắt đầu, Hoắc Cải thuận thế hôn nhè nhẹ lên mặt Vạn Tư Tề, sự vui mừng tràn ngập trong lòng lại lập tức biến mất, không rét mà run. Vạn Tư Tề đột nhiên ý thức được, người mà bản thân muốn chung sống suốt đời hoàn toàn không phải một người bình thường, mà là một yêu tinh quen với việc đùa giỡn nhân tâm, y không từ bất cứ thủ đoạn nào, bản thân nếu như đi sai một bước nhất định sẽ thua thảm bại.
Đông Phương Vị Minh hận đến gần như muốn giết người, nhưng cuối cùng không thực sự xuống tay. Đến cuối cùng, điều Hoắc Cải quan tâm lại chỉ là an nguy của con mèo. Trên đường về nhà, Hoắc Cải mượn hình xăm cúc hoa trên ngực để nói dối cho qua, Vạn Tư Tề cố ý tiến lại gần, dùng tay sờ mó thăm dò, Hoắc Cải tất cả vẫn như thường. Vạn Tư Tề nhìn con đường phía trước mờ mịt, rốt cuộc chỉ có thể giậm chân tại chỗ.
Đợi đến khi Hoắc Cải về phòng, Vạn Tư Tề lại trở lại trước cửa Tú Bị Các, Hoắc Cải nhớ nhung con mèo của y, hắn tất nhiên phải giúp y lấy lại.
Tú Bị Các, oanh thanh yến ngữ như xuân thủy, sa mỏng ngọc châu che ráng hồng.
Vạn Tư Tề lần đầu tiên vào cổng lớn Tú Bị Các, hắn ngồi trên ghế tử đàn, đợi Các chủ ra. Có tiểu quan đốt hương ở bên cạnh, phẩy nhẹ quạt lông, ám hương khơi lên, trong lòng hắn lại chậm rãi trầm xuống.
Đàn hương long mộc, hương đỉnh huyết ngọc, quạt lông khổng tước… đây nào có phải khí phái của thương gia bình thường, thân phận của Đông Phương Vị Minh tuyệt đối không đơn giản chỉ dừng ở thương nhân giàu có. Tiểu Luân lần này đắc tội phải một người không nên dây vào rồi.
Cửa phòng mở ra, có một thiếu niên mỹ mạo đứng ở cửa, khom người mời. Đông Phương Vị Minh từ phía hành lang dài thong dong đi về phía này, còn tiểu quan đứng hầu bên cạnh hương đỉnh đã quỳ xuống.
“Ngươi đến để bồi tội thay Nhận Luân sao?” Đông Phương Vị Minh cười hỏi Vạn Tư Tề, liếc nhìn một cái về phía hộp nhỏ được chạm trổ đặt bên tay Vạn Tư Tề. Dường như ngầm hiểu, đám tiểu quan khẽ khàng lui ra, đóng cửa lại.
Vạn Tư Tề cúi đầu không đáp.
Lụa Tịch Vân nghìn vàng một cuộn làm áo lót, lụa Nguyệt Chức vạn vàng khó mua làm áo khoác, lụa mỏng Tàng Tuyết mười năm khó có một cuộn làm áo bào, Đông Phương Vị Minh ăn mặc thế này không nghi ngờ chính là đang thị uy. Vạn Tư Tề càng nhìn rõ thì trong lòng càng lạnh lẽo. Hắn ý thức rõ ràng hơn bao giờ hết, nếu như Đông Phương Vị Minh thực sự hạ thủ với Vạn Nhận Luân thì hắn không bảo vệ nổi y.
Đông Phương Vị Minh im lặng cười cười, châm biếm mà lạnh lùng, hắn đang đợi Vạn Tư Tề trả lời.
Vạn Tư Tề hít sâu một hơi, nhìn thẳng Đông Phương Vị Minh, lạnh lùng nói: “Ta đến để lấy mèo.”
Đông Phương Vị Minh ra vẻ đột nhiên hiểu ra, thoải mái nhếch khóe môi, hắn nói: “Đúng rồi, mèo của Tiểu Luân vẫn còn ở chỗ ta. Ta sẽ cho người bế Khởi Tư đến.” Đông Phương Vị Minh ngừng một lát, cười càng thêm nho nhã hữu lễ: “Có điều, con mèo này khó nuôi vô cùng, nếu như ngươi nuôi không nổi thì ta sẽ phải tiếp nhận đấy.”
Nắm tay nắm chặt của Vạn Tư Tề khe khẽ run rẩy, giọng nói bình thản như thường: “Không phiền đến ngươi phải hao tâm tổn trí.”
“Ha.” Đông Phương Vị Minh mắt phượng híp lại, tràn đầy vẻ coi thường.
Vạn Tư Tề không nói thêm nữa, hắn đứng dậy, đặt chiếc hộp đựng bạc trên bàn, xoay người đi khỏi cửa.
Một khắc sau, nha hoàn được dặn dò đưa Khởi Tư cho Vạn Tư Tề đang đứng trước Tú Bị Các. Vạn Tư Tề bế nhúm lông nho nhỏ mềm mềm, trong đôi hắc mâu phẳng lặng âm trầm vô quang.
Không đủ mạnh hoàn toàn không đáng xấu hổ, điều đáng xấu hổ chính là, vì sự yếu đuối của bản thân mà khuất phục. Vạn Tư Tề tất nhiên sẽ không khuất phục, nhưng vô luận khuất phục hay không đều không thể thay đổi sự thật rằng hắn không đủ sức chống lại nếu như Đông Phương Vị Minh ra tay. Tuy rằng Đông Phương Vị Minh không lập tức ra tay, nhưng Vạn Tư Tề hiểu rất rõ, đợi đến khi Đông Phương Vị Minh chuẩn bị xong, điều đợi mình và Vạn Tư Tề chính là đại họa không thể tránh khỏi.
Vạn Tư Tề vẫn luôn chắc chắn rằng hắn có thể bảo vệ Vạn Nhận Luân suốt đời suốt kiếp, có điều chỉ trong giây lát, tất cả liền trở thành hoa trong gương trăng dưới nước, không chịu nổi một va chạm nhẹ của người bên cạnh. Đáng buồn biết bao, tức cười biết bao, nhục nhã biết chừng nào…
Vạn Tư Tề không phải phế vật chỉ biết chìm trong việc tự oán trách bản thân, cho nên hắn suốt đêm thăm dò về con người tên Đông Phương Vị Minh này. Lúc trước hắn vốn chỉ thăm dò qua loa người này, hỏi kỹ thêm cũng chẳng qua chỉ là tìm hiểu sâu thêm một chút, vẫn có nguồn.
Đông Phương Vị Minh, nghe đồn bối cảnh sâu xa, hoàn toàn không phải thương nhân, nhưng biểu hiện ra ngoài chỉ là thân phận Các chủ Tú Bị Các, ở trong Các ngày đêm hoang đường. Tính cách tham hoa phong lưu, bạc tình lãnh khốc. Chay mặn bất kỵ, đùa giỡn tiểu quan trong trường phong nguyệt, cũng trêu ghẹo nam tử nhà lành, chỉ duy có một tầng lớp chưa từng đụng chạm đến, tránh không kịp đó chính là người trong quan trường.
Một khi trúng cử liền bước lên sĩ đồ. Vạn Tư Tề đứng trước vách núi dựng đứng tìm kiếm được một con đường sống duy nhất: Khiến Vạn Nhận Luân trong cuộc thi Hương mấy tháng sau trở thành cử nhân.
Như vậy, liền không cần lo lắng Đông Phương Vị Minh sẽ ra tay với Vạn Nhận Luân nữa. Còn về việc Đông Phương Vị Minh có báo thù bản thân hay không, Vạn Tư Tề hoàn toàn không để tâm. Nếu như đã không thể chi phối được thì dứt khoát bỏ mặc không lo nữa, khi sụp tổ, chỉ cần quả trứng Vạn Nhận Luân có thể nguyên vẹn là được.
Vạn Tư Tề giấu giếm Hoắc Cải tất cả âu lo, vì cho dù có nói với y thì cũng không giúp ích được gì, ngược lại chỉ thêm biến số. Vạn Tư Tề cũng không vọng đồ quan hệ tiến thêm bước nữa, một ngày kia, nếu như bản thân gặp bất hạnh, có thể khiến y bớt đau lòng một chút cũng tốt.
Vẫn âm thầm phái người tìm hiểu khắp nơi, thế rồi tin tình báo “Đại hội đấu trà cuối tháng Năm ở Kinh đô, Thích sử Khôn thành Trần Bách Chu sẽ xuất hiện” đến tay Vạn Tư Tề. Vạn Tư Tề đột nhiên nhớ đến từng ngẫu nhiên nhìn thấy bức họa duy nhất lưu truyền ra ngoài của Trần Bách Chu – Ức quân đồ, khuôn mặt của người trong tranh giống Vạn Nhận Luân đến tám phần.
Có lẽ… đây là một cơ hội. Đông Phương Vị Minh có lợi hại thế nào cũng không thể hơn được Thích sử. Chỉ dựa vào cái danh cử nhân thì sẽ không ổn thỏa.
Ném ra ngàn vàng để mua loại trà tốt nhất, tìm cao thủ về ngành này, kiếm giai thi cẩm từ, mục đích chẳng qua chỉ là để Vạn Nhận Luân lộ mặt tại đại hội đấu trà, tiến gần đến cái danh cử nhân hơn một chút. Vạn Tư Tề vốn cho rằng bản thân đã làm rất lặng lẽ, nhưng không ngờ khi hội trà còn chưa bắt đầu đã bất ngờ xảy ra điều ngoài ý muốn.
Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải đột nhiên bật khóc, nhìn Hoắc Cải lạnh lùng hỏi ngược lại, nhìn Hoắc Cải trực tiếp chỉ ra, gần như cho rằng tất cả hành động của bản thân đều lọt vào mắt y, sửng sốt không thể nói thành lời.
Đến khi Hoắc Cải chỉ rõ tất cả: “Hội đấu trà là cái cớ của huynh, ta là con cờ của huynh, mà Trần đại nhân chính là mục tiêu của huynh.”
Vạn Tư Tề chăm chú nhìn khuôn mặt miễn cưỡng cười của Hoắc Cải, phát hiện trái tim đau đớn không thể chịu nổi. Hắn đau xót, nhưng cũng vui mừng. Hắn đau xót vì trong mắt Vạn Nhận Luân, bản thân lại là một người vô tình đem y ra làm quân cờ. Hắn vui mừng, cũng chính nhờ vậy mới triệt để che giấu được mục đích thật sự của mình.
“Ta vốn tưởng rằng, những việc mình làm đã có thể coi như hoàn toàn không có dấu vết. Ta rốt cuộc đã xem thường đệ.” Vạn Tư Tề cảm thấy cổ họng mình đã bị gió lạnh xé rách, mỗi một chữ thốt ra đều vỡ vụn, khô khốc. Mỗi một lần hô hấp đều bị bóp chặt, gian nan vô cùng.
Phản bội và lợi dụng, đây không phải tội danh của hắn, nhưng Vạn Tư Tề vẫn phải nhận lấy tội danh đê hèn này, hình phạt chính là hoàn toàn đánh mất lòng tin của Vạn Nhận Luân đối với mình.
Ai bảo, hắn không bảo vệ nổi y.
Ai bảo, hắn muốn bảo vệ y.
“Đệ không oán ta sao?” Nhìn biểu cảm như lẽ đương nhiên của Hoắc Cải, Vạn Tư Tề rốt cuộc hỏi câu không nên hỏi này.
Có lẽ, Vạn Tư Tề chỉ muốn chứng minh, Vạn Nhận Luân cũng sẽ đau lòng vì bị bản thân cô phụ. Có lẽ, Vạn Tư Tề chỉ là đang kỳ vọng, lúc trước nước mắt của Vạn Nhận Luân rơi là vì nghĩ rằng bản thân đã lợi dụng y.
Cho dù lòng tin đã bị bản thân đích thân phá vỡ, Vạn Tư Tề vẫn cố chấp muốn biết rõ, hắn có từng được Vạn Nhận Luân tin tưởng, được y kỳ vọng. Hắn không phải hoàn toàn không mong đợi, hắn chỉ là hy vọng, khi đi đến đường cùng, lúc nhìn lại, điều nhìn thấy không phải sự hoang vắng.
Câu hỏi đó đổi lại là một tiếng bật cười của Hoắc Cải, vừa lên án, vừa cuồng tiếu. Vạn Tư Tề cuối cùng không thể nhìn rõ, bản thân đối với Hoắc Cải rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Sự ngụy trang của hắn, mặt nạ của y, bọn họ lừa dối lẫn nhau, một người sợ đối phương tổn thương, một người sợ bản thân tổn thương. Ai cũng không sai, đối diện với tương lai tàn khốc có thể nhìn thấy trước, ẩn nhẫn và mất mát là số mệnh của nhược giả.
Vạn Tư Tề từng cho rằng việc đau khổ nhất thế gian không gì hơn là si luyến vô hạn nhưng không dám tiết lộ mảy may sau rồi hắn cảm thấy việc đau khổ nhất thế gian không gì hơn vẫn chưa yêu nhau mà đã không có duyên chung sống hiện tại hắn phát hiện việc đau khổ nhất trên thế gian không gì hơn là không chỉ phải đẩy người mình yêu về phía người khác, còn không thể không hao tâm tổn trí thành toàn.
Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải tìm mọi cách lấy lòng Trần Bách Chu, hung thú trong lòng cắn xé máu thịt, gặm cắn ra một lỗ hổng càng ngày càng lớn, trống rỗng vô bờ vô bến, đau đến tê dại.
Khi biết được Hoắc Cải và Trần Bách Chu chung phòng tắm, Vạn Tư Tề rốt cuộc không thể nhịn nổi, ép buộc mang Hoắc Cải về Mông thành. Hắn chỉ là muốn mượn Trần Bách Chu trợ giúp một chút, chứ không phải muốn nhường lại Vạn Nhận Luân. Chỉ cần hắn còn sống thì tuyệt đối sẽ không nhường Vạn Nhận Luân cho bất cứ ai.
Đây là điều duy nhất Vạn Tư Tề kiên trì. Hắn cho dù không dám mong được chung sống trọn một đời, cũng phải nắm chắc khoảnh khắc này, trăm năm quá dài, hắn chỉ tranh thủ từng ngày từng tháng.
———————-
Bụi: Vậy là bí mật trong lòng anh Tề đã được sáng tỏ, chương sau sẽ tiếp tục tâm sự của anh Tề. Chỉ tiếc là lòng anh như thế lại dâng cho tên cha kế vô tâm =.=