“Được rồi, ngươi đã có người bảo vệ thì ta cũng có thể an tâm đi khỏi rồi.” Vũ Vô Chính quay người muốn đi.
Hoắc Cải nhào qua như bay, ôm chân: “Đừng đi mà, người này ta căn bản không quen biết! Ném ta một thiếu niên xinh đẹp như hoa thế này cho một tên cầm thú mặt mày lấm lét, ngươi nỡ nhẫn tâm sao!”
“Ta có việc phải đi trước, ngươi tự bảo trọng.” Vũ Vô Chính không dao động, nhấc Hoắc Cải lên như nhấc con mèo con, ném trở về giường, thoắt một cái, biến mất tăm.
Hoắc Cải nhìn cánh cửa trống không, cắn răng quay đầu lại, ác độc trừng mắt nhìn đại hán đã làm hỏng đại kế câu dẫn của mình.
Vạn Tư Tề, Trần Bách Chu, Đông Phương Vị Minh… Tên khốn kiếp này rốt cuộc là chó săn nhà ai?
Hoắc Cải đè nén nộ hỏa, ép bản thân phải bình tình nghĩ đối sách.
Sau khi so sánh, khả năng tên này được người đó phái đến là lớn nhất. Trong ba người, cũng chỉ có lựa chọn tên đại hán này được người đó phái đến là có lợi nhất cho tính toán của mình. Trực tiếp ép hỏi ra người đứng sau? Không, không thể mạo hiểm như thế. Có điều nếu như đã là lén theo đuôi, chủ nhân của hắn nhất định là không muốn để mình biết về hành động này, mà hắn bị bại lộ hành tung cũng sẽ bị trừng phạt, có lẽ… có thể lợi dụng điểm này, biến câu hỏi lựa chọn thành lựa chọn chắc chắn.
Hoắc Cải đã quyết định xong, mỉm cười dữ tợn với con chó Sa Pì, mở miệng cực kỳ dịu dàng: “Vị tráng sĩ này, nếu như ta đến kể lể với Đông Phương Các chủ rằng ta và ngươi có tình ý với nhau, dự định chung sống với ngươi, ngươi đoán xem sẽ thế nào?”
Chó Sa Pì sau khi ngây ra, lập tức dập đầu không ngừng: “Vạn công tử, tiểu nhân trên có già dưới có trẻ, xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, thả cho tiểu nhân một con đường sống.”
Hoắc Cải trong lòng mừng thầm, tên này quả nhiên mắc lừa.
Hoắc Cải quắc mắt lên, giơ bát thuốc ném mạnh xuống sàn, phát ra tiếng vỡ loảng xoảng, giọng Hoắc Cải theo đó cũng trở nên bén nhọn: “Ta đã nói sao lần này Đông Phương Vị Minh lại nhân từ như vậy, không ngờ chịu cược chịu thua thả cho ta một con đường sống, thì ra là đã đợi sẵn gia ở đây! Chủ tử nhà ngươi thủ đoạn thật đó, ta đã đồng ý một năm sau sẽ ngoan ngoãn trở về cho hắn độc chiếm, hắn không ngờ ngay cả tự do một năm cũng không chịu cho, còn phái ngươi đến giám sát, sợ ta mọc cánh bay mất hay sao!”
“Chủ tử chỉ là sợ Vạn công tử một thân một mình, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Chó Sa Pì cúi gầm đầu, cung cung kính kính đáp.
Hoắc Cải cười lạnh, giọng nói càng vang hơn: “Ngươi dám nói Đông Phương Vị Minh chưa từng dặn dò rằng, nếu như có nam tử tiếp cận ta thì liền âm thầm gây trở ngại không? Ngươi dám nói Đông Phương Vị Minh chưa từng hạ lệnh cho ngươi, nếu như ta có chút dấu hiệu đào thoát nào, liền ép buộc mang ta trở về không? Ngươi dám nói ngươi không cố ý để Vũ Vô Chính ý thức được sự tồn tại của ngươi không?!”
Chó Sa Pì cúi đầu: “Vạn công tử nếu như đã đồng ý trở thành người của chủ tử, nhất định những tình huống trên sẽ không xảy ra. Huống chi Vũ Vô Chính người này là hạng thổ phỉ, Vạn công tử tương giao với hắn sẽ không có lợi.”
Hoắc Cải buồn bã cười dài, giọng nói đã hơi khàn: “Người của chủ tử nhà ngươi? Ha, Vạn Nhận Luân ta đường đường nam nhi thước, dựa vào cái gì mà phải nằm phía dưới kẻ khác, làm đồ chơi súc vật trong tướng công quán của hắn! Nói thực với ngươi, ta chăm sóc Vũ Vô Chính chính là vì muốn mượn sức của hắn, thoát khỏi chủ tử nhà ngươi. Hiện tại ngươi muốn thế nào, ép buộc áp giải ta về Tú Bị Các, để Đông Phương Vị Minh dùng xích vĩnh viễn khóa ta trong phòng sao?”
Sắc mặt chó Sa Pì nghiêm túc: “Vạn công tử nói quá lời rồi, chủ tử coi ngài như châu như ngọc, nhất định sẽ không làm như vậy.”
Hoắc Cải phì cười, đầy vẻ chế giễu: “Ngươi dám nói nếu như ta bị bắt trở về, Đông Phương Vị Minh sẽ không vĩnh viễn cầm tù ta bên cạnh hắn?”
“…” Chó Sa Pì im lặng không nói.
Hoắc Cải đặt tay bên cạnh đùi, hít sâu một hơi, tuyệt nhiên khảng khái nói: “Ngươi nếu như đã cắt đứt sinh cơ cuối cùng của ta… Vậy ngươi hãy mang theo thi thể của ta mà về đi!”
Nói xong, Hoắc Cải rút ra đoản đao buộc bên đùi, đâm vào tim mình.
Chó Sa Pì ngay khi nghe Hoắc Cải nói đến “cắt đứt sinh cơ” đã kinh sợ nhổm dậy, đến khi Hoắc Cải rút đoản đao ra thì đã nhào lên.
Thế nhưng có người còn nhanh hơn.
Chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, một miếng bạc vụn không nghiêng không lệch đánh vào chuôi đoản đao, tay cầm đao của Hoắc Cải rung lên, không chịu được lực đạo, buông ra, đoản đao rơi xuống đất.
Đao vừa rơi xuống đất, đại hán đó liền nhào đến trước người, một tay chụp lấy hai tay của Hoắc Cải.
Hoắc Cải khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là bị nắm đau.
Một bóng xanh lóe lên bay vào trong phòng, “phách, phách” hai tiếng, hai tay của Hoắc Cải đã được tự do, lại thấy một bóng đen thoáng qua, đại hán vừa bay nhào đến đã bay trở về theo lối cũ, nặng nề đáp đất, trước ngực in một dấu chân rõ ràng.
“Nhóc con tính cách cũng mạnh mẽ đấy.”
Giọng nói thuần hậu quen thuộc vang lên bên tai, hô hấp của Hoắc Cải thả lỏng: Vũ Vô Chính ngươi quả nhiên đã trở lại. Ta biết ngay trước khi làm rõ mọi việc ngươi sẽ không ném một nhược thụ cô thân cho một tráng hán không rõ lai lịch mà, vừa rồi nghe lén chắc thích lắm hả?
Hoắc Cải quay người, nắm chặt vạt áo của Vũ Vô Chính, ngẩng đầu lên, thiết tha mà tuyệt vọng nhìn hắn, giọng nói vì kích động mà khẽ run run: “Vũ Vô Chính, mang ta đi!”
Vũ Vô Chính đột ngột giơ tay ra, ấn Hoắc Cải vào ngực mình, thật chặt. Hô hấp của một người luyện võ vốn nên vĩnh viễn ổn định kéo dài, lúc này đã hỗn loạn: “Ta mang ngươi đi.”
Hoắc Cải dán lên ngực Vũ Vô Chính, lặng lẽ nhếch khóe miệng lên, ta thắng rồi!
Đúng lúc này, bên tai gió rít, một đạo hàn quang tập kích thẳng vào cổ.
Vũ Vô Chính giơ tay, nắm chặt cổ tay của đại hán, mà một thanh chủy thủ đang ở trong tay đại hán phát tán ra sắc lạnh.
Vội vàng nhẹ nhàng đẩy Hoắc Cải ra, xoay người, cong khuỷu tay, trả đòn. Đại hán hừ một tiếng, lại bay đi. Mà chủy thủ đã ở trong tay Vũ Vô Chính.
Đại hán đó còn chưa đáp đất, Vũ Vô Chính đã nhào lên, vài tiếng “răng rắc” khiến người ta ê răng vang lên, lúc đại hán đáp đất đã tứ chi mềm nhũn, cái nào cái nấy đều bị lệch, không thể động đậy được nữa.
Vũ Vô Chính một chân giẫm lên yết hầu của đại hán, quay đầu nói với Hoắc Cải vẫn chưa phản ứng kịp: “Ngươi đi trước đi, ta giao lưu với huynh đệ này một chút.”
Hoắc Cải sắc mặt khẽ cứng lại, quyến luyến vô cùng nhìn hiện trường thẩm án, trong lòng thấp thỏm ngoan ngoãn ra ngoài. Vũ đại hiệp ngươi học hư rồi, đã học được đối chiếu khẩu cung rồi!
——————
Bụi: Chương ngắn không phải tại Bụi. ^^ Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!
——————
Lời tác giả: Chương này rất ngắn phải không?
Cho nên ngày mai sẽ bổ sung nửa đoạn sau.
Bi kịch là Đản Hoàng đã viết xong tình tiết, nhưng trong lúc post mới phát hiện ra điểm không ổn, không phù hợp với tính cách nhân vật, cho nên nửa đoạn sau không thể không viết lại. Cho nên bán chương này nửa giá thôi