Cố Tầm Xuyên quay trở về, bóng dáng vẫn như cũ, cao lớn, lại có chút lười nhác.
Nhưng hiện tại lại khiến cho người có thể dễ dàng cảm nhận được sự tàn khốc cùng u ám toả ra từ người anh.
Loại hơi thở này làm Ôn Như Nguyệt không khỏi run sợ, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Cố Tầm Xuyên, chân giống như bị một thứ gì đó đè nặng vào, lại không có đủ dũng khí để lên tiếng.
Mắt thấy Cố Tầm Xuyên đã đi khỏi, vành mắt Ôn Như Nguyệt đỏ một vòng, cúi đầu cắn răng nói, "Bất quá chẳng qua là do tôi thích anh, nếu anh đã không thích, vậy tôi sẽ không lưu tình, anh cho rằng anh là cái thá gì cơ chứ.."
"Thật quá đáng a."
Vừa đúng lúc có người đi ngang qua, Ôn Như Nguyệt không để ý người đó là ai, vừa nghe được câu nói đó, bước chân người kia cũng dừng lại, thanh âm mềm mại không chút cảm xúc vang lên.
Ôn Như Nguyệt lập tức lui về phía sau một bước, giương mắt lên liền thấy Sở Từ, cũng không biết xuất hiện từ khi nào, một tay cầm lon nước ngọt, đảo mắt nhìn cô ta một cái.
Cặp mắt to tròn chớp nhẹ, nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ đoán chừng là mua nước đi ngang qua đây, trùng hợp nghe thấy lời nói lúc nãy.
"Cô thì biết cái gì?" Ôn Như Nguyệt ghen ghét lên tiếng, bàn tay siết chặt, "Cô còn chưa từng trải qua..."
"Nga, đúng là tôi không biết, nhưng cô có chắc chắn là cô cũng biết hay không?" Sở Từ chớp nhẹ, tiến lại gần, "Tự thích người ta, đem những ý nghĩ mà bản thân tự cho là đúng áp đặt lên người khác, cuối cùng phát hiện mọi thứ khác xa so với tưởng tượng của mình, hơn nữa lại phủ định mọi suy nghĩ của người khác, tôi không quan tâm cô biết hay không, tôi chỉ thấy cô thật ích kỷ."
Ôn Như Nguyệt thẹn quá thành giận, vươn tay hất văng lon nước của Sở Từ xuống dưới đất, mà Sở Từ cũng một tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay của cô ta.bg-ssp-{height:px}
Cũng không biết loại cảm xúc trong đáy mắt kia là gì, bên khoé môi vẫn cong lên nụ cười ngọt ngào, hơi nghiêng đầu nhỏ thở dài một hơi, đôi mắt to tròn vẫn không ngừng chớp động.
Rõ ràng là làm chuyện như vậy, nhưng nhìn bộ dạng như vậy dù thế nào cũng cảm thấy cô gái này vô tội.
Trong lòng chậm rãi trấn an Trà Bạch đang chuẩn bị phát điên xong, Sở Từ lại cong đôi mắt, tay hơi dùng sức khiến cho khuôn mặt Ôn Như Nguyệt hơi trắng bệch, lúc này cô mới thong thả nói tiếp.
"Cô nên cảm thấy may mắn, vì tôi đã đáp ứng người đó không giở trò, bất quá dù cô nghĩ cái gì tôi cũng không quản được, chỉ là trùng hợp đi quang qua, tôi cũng chỉ muốn nói, cô có thể đừng chỉ lo cho mỗi bản thân mình thế chứ?"
"Cô..." Cổ tay truyền đến những đợt đau nhức, tuy dùng lực không quá mạnh nhưng vẫn khiến Ôn Như Nguyệt sinh ra sợ hãi, dần dần ra sức giãy giụa, nhưng cô gái nhỏ vẫn không có chút lay động gì.
"Nghe cô nói khiến người thật không thoải mái, đội trưởng bênh vực người của mình thì tôi cũng vậy, có được không? Tuy rằng cả ngày tôi đều gọi đội trưởng là lão nam nhân, nhưng không đại biểu là những người khác ai cũng có thể khi dễ anh ấy, hiểu không?"
Thanh âm tuy mềm mại ngọt ngào, lại không có chút lực uy hiếp nào, nhưng nghĩ tới lực đạo truyền tới từ cổ tay, tuyệt đối không đơn giản.
Sở Từ lập tức buông tay ra, Ôn Như Nguyệt vì dùng sức giãy giụa mà té ngã xuống đất, mà Sở Từ cũng không thèm quản tới, cúi người nhặt lon nước ngọt lên. Một thân nhỏ con, mặc đồng phục SJ, rũ mắt nhìn lon nước vừa bị hất văng xuống đất, đợi lát nữa mở ra không chừng bên trong bọt khí phun trào.
Nghĩ ngợi một hồi, cô gái nhỏ liền đem lon nước lắc qua lắc lại, lẩm bẩm xoay người đưa ra quyết định, "Đem cho đội trưởng vậy."