Hắn mặc cẩm y đẹp đẽ quý giá, vải dệt tựa hồ như ẩn ẩn tán quang hoa, gương mặt kia quả thực vô cùng xuất sắc, nhưng không biết là vì cái gì mà nhìn đi nhìn lại không rõ ràng.
Rất kỳ quái.
Bất quá, mặc y phục như vậy tại nơi địa giới hỗn loạn như này đúng là có chút không phù hợp, không khỏi thu hút được sự chú ý của nữ tử.
Chẳng qua là đi theo hắn đến cửa ngoại thành, vừa ra khỏi thành liền không thấy bóng dáng đâu, thật kì lạ, bất quá thấy thân thủ của nam nhân này như vậy, mấy ý nghĩ xấu kia liền dừng lại.
Sau khi cắt đuôi được phiền toái sau lưng, Văn Cảnh liền tới một căn nhà nhỏ trên một ngọn núi.
Đây là một căn nhà xây dựng bằng loại gỗ vô cùng tinh xảo với ba lầu, ở nơi này vô cùng thanh tịnh, vô cùng cao nhã độc đáo, Văn Cảnh cầm hồ lô trong tay, đẩy cửa tiến vào.
Đi thẳng đến phòng ngủ, chiếc chăn lớn được làm bằng ngọc ấm trên giường, tay của tiểu cô nương tựa hồ cảm thấy hơi nóng nên để bên ngoài, còn lại cả thân mình đều rúc vào trong chăn, nghe thấy động tĩnh mới ngẩng đầu bất mãn giương mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.
Nguyên bản lúc trước là khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, hiện tại đã hoàn toàn nảy nở, trở lên thanh lệ quyến rũ, đôi mắt ngập nước trừng lớn, vừa mềm vừa ngoan, cơ hồ muốn đem nhân tâm bóp nát.
"Đã mua được kẹo hồ lô ngào đường, có được hay không?" Văn Cảnh sải chân đi đến đầu giường, giơ hai cây kẹo hồ lô trong tay ra, nhướng mày dỗ dành tiểu cô nương.
Tiểu cô nương lúc này mới bò dậy, thu lại quần áo, phồng miệng đoạt lấy kẹp hồ lô trong tay Văn Cảnh, nhanh chóng cắn một cái, mơ hồ không nghiêm túc nói, "Không được."
Sở Từ đã quen với việc được dung túng đến mức không coi trời đất là gì, càng ngày càng khó bảo, Văn Cảnh nghĩ như vậy, đáy mắt lại tràn ngập ý cười, cũng không màng nàng ghét bỏ, trèo lên giường, quăng giày sang một bên, đem tiểu cô nương nằm gọn trong lồng ngực chính mình.
Tiểu cô nương đạp chân, trong miệng còn ngậm hồ lô ngào đường, tấm thổ cẩm bằng băng tơ cứ vậy bị kéo xuống, để lộ ra những vết màu xanh tím từ xương quai xanh tinh xảo xuống.
Tiểu cô nương hiển nhiên thấy được, cầm hồ lô ngào đường trong tay, cắn vào cổ hắn, lại một lần nữa mơ hồ mở miệng, "Lưu manh! Cầm thú!"
Hiển nhiên là ngày hôm qua hắn có hơi quá tay, nên hôm nay nàng tức giận.
Kỳ thực, hắn đâu có nuôi một tiểu cô nương, rõ ràng là nuôi tiểu cô nãi nãi.
Tiểu cô nương cắn không đau không ngứa, đôi mắt của mỗ thú lại hơi ám trầm, cười tủm tỉm lại gần cần cổ trắng nõn của Sở Từ, chờ đến khi nàng cảm thấy ngứa, vừa xoay người lại liền bị hắn ngậm lấy cánh môi vẫn còn mang theo hương vị chua ngọt.bg-ssp-{height:px}
"Ân, cầm thú cũng muốn nếm thử hương vị của hồ lô ngào đường mà Từ Bảo tâm tâm niệm niệm là như nào..."
Cuối cùng âm cuối đều bị nuốt hết ở giữa môi hai người, Sở Từ cầm hồ lô ngào đường không chặt, lập tức rơi xuống đất, phát ra một tiếng kêu, Văn Cảnh thuận thế mà làm tới, cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau, đem tiểu cô nương vừa mới bò dậy không được bao lâu lại lần nữa ép xuống.
Đúng là cầm thú.
Cuối cùng nhìn những vết cào đỏ ửng ở cánh tay của mình do Sở Từ gây ra, ầm ĩ nằm trong lồng ngực hắn lúc lâu, đương nhiên còn không quên bắt hắn bồi thường hồ lô ngào đường.
Tiểu cô nương đúng là vô pháp vô thiên.
[Giá trị yêu thích của Văn Cảnh +, hiện tại .]
[Nhiệm vụ hoàn thành.]
Văn Cảnh khẽ cười một tiếng, ôm chặt Sở Từ vào trong lòng ngực, con ngươi cũng không còn lạnh lẽo như trước, thay vào đó là sự ôn nhu dịu dàng, nhìn ra ngoài cửa sổ phong cảnh trong núi.
Trong quá khứ, thế giới thật lạnh lẽo đáng sợ, nhiều người sợ hãi điều đó, lại không ngờ tới, thật sự sẽ xuất hiện một người ——
Giúp hắn có nơi để trở về, cảm thấy thoải mái.
Không làm hắn kinh sợ, cũng không làm phiền hắn.
Kéo hắn ra khỏi một cuộc đời u ám...
...
Lời Editor: Xong vị diện rồi nhé mấy nàng