Những khoản mục này cần phải hợp quy cách theo cách thông kê của các ti thượng phục cục, tuỳ theo vóc dáng phi tần các cung mà cắt áo, ghi lại tường tận kiểu dáng màu sắc và hoa văn chi tiết, lại chuyển sang ti chế của thượng công cục, khi ti chế làm xong thì đưa lại cho ti y thêu thùa, cuối cùng thành phẩm.
Ngày hai mươi tháng hai, còn gọi là tiết hoa thần, đến lúc đó bách hoa lần lượt nở rộ, báo hiệu điềm lành.
Hoàng thượng chọn ngày này, nghe nói cũng là ý của Hoàng hậu.
Phong hoa tuyết nguyệt trong hậu cung, kiều diễm dịu dàng, không mảy may liên quan đến nữ quan Lục thượng.
Các nàng bận rộn cả ngày, gần như là công việc phủ đầy đầu.
Khương Nhiêu lúc mới đầu thì không thích ứng lắm, nhưng việc đã rồi, có thể say sưa với những món nghề yêu thích của mình, cứ việc ở trong ngự hoa viên này làm sao không phải là một chuyện may mắn?
Mỗi một bộ cung trang, chỉ cần qua bàn tay khéo léo của nàng đều sẽ trở nên lấp lánh rực rỡ, dần dần, tay nghề thêu thùa của Khương điển y của ti y đã truyền khắp Lục thượng.
Rất nhiều phối sức, đai lưng tuỳ thân của chưởng sự cô cô đều đưa đến cho nàng thêu, nhiều người trở nên thân thích với Khương Nhiêu, nhất là Chu ti thiết của thượng tẩm cục và Đồng Sử cô cô của thượng nghi cục, rất quen thuộc với Khương Nhiêu.
Bên này, người thân cận với Khương Nhiêu càng ngày càng nhiều, mà người mâu thuẫn cũng nhiều theo.
Ngô ti y và Lý ti bảo chia nhau dẫn theo thuộc hạ đến chỗ ba vị nương nương trong cung mà phân công, chế y nhất định phải đích thân đo đạc.
Tưởng thượng phục không màng thế sự vốn không muốn đi, nhưng nghe đến chỗ Hoàng hậu, có lẽ tiện đà có thể gặp mặt Thánh thượng, vì thế nhất thời đổi chủ ý cùng đi.
Khương Nhiêu các nàng đem một số công cụ như thước mềm, bản vẽ ra, đứng đợi ngoài Phi Yên Cung hồi lâu, Tưởng Anh mới khoan thai đi tới.
So sánh quan phục phẩm cấp của mọi người với nhau, gương mặt nàng ta được trang điểm tinh tế, phối sức mỹ lệ, trông như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.
Ngoài Tử Thần Cung, chính miệng Tưởng Anh cho gọi Trương chưởng y đi vào, cố ý tách Khương Nhiêu ra.
Như thế, Ngô ti y các nàng liền chia nhau thành hai đường, Khương Nhiêu và Triệu Yên đến chỗ Lưu Sương Các của Bạch Dung hoa phẩm vị thấp nhất.
Hoàng hậu đang tắm rửa trong phòng, Lưu Ly rất khách khí mời các nàng ngồi xuống.
Tưởng Anh cũng không ngồi, từ chối nói, “Hoàng hậu nương nương còn chưa ngồi xuống, chúng nô tì không dám.”
Lưu Ly biết thân phận của Tưởng Anh này, cũng không nhiều lời nữa.
Chỉ chốc lát sau, mùi huân hương nhàn nhạt từ trong nội thất truyền ra, thân ảnh yểu điệu từ từ kéo rèm bước ra.
Tạ Doanh Nhu mặc tẩm y đỏ rực, làn váy kéo dài, thong thả ngồi xuống. Mỗi một lần giở tay nhấc chân đều lộ vẻ tao nhã, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp càng thêm tuyệt sắc.
“Đều đứng lên đi, ban ngồi.” Ánh mắt nàng trước sau đều thản nhiên, mặc dù có nhìn đến Tưởng Anh nhưng cũng không có gợn sóng gì.
Bất quá chỉ là thuận miệng hỏi chút chuyện hàng ngày của thượng phục cục, Tưởng Anh đáp, “Phiền Hoàng hậu nương nương quan tâm, tất cả đều tốt.”
Tạ Doanh Nhu gật gật đầu, “Truyền ý chỉ bổn cung, tiền tiêu tháng này của Lục thượng phát gấp đôi, trả công cho các nàng vất vả mấy ngày liền.”
Tưởng Anh tạ ơn, Tạ Doanh Nhu lúc này mới dang hai tay, “Theo bổn cung vào nội thất.”
Trước cửa nội thất bày hai chậu hoa cảnh, Tưởng Anh phải nghiêng người sang mới không bị móc vạt áo vào, Tạ Doanh Nhu quay đầu lại liếc nhìn, cười nói, “Ngọc Sơn Ngưng Thúy này đặt không đúng chỗ, khiến Tưởng thượng phục chê cười rồi, sẽ bảo Lưu Ly dời đi ngay.”
Ngọc Sơn Ngưng Thúy đúng là cống phẩm mấy ngày trước ra roi thúc ngựa từ tây nam chuyển đến, nay đặt ở Tử Thần Cung, Tưởng Anh sao lại không rõ là ý gì?
Giả vờ làm một bông hoa nhỏ, Tưởng Anh cũng đã tu luyện không phải một hai ngày, nàng ta làm đủ tư thái thuận theo, vẻ mặt vô cùng hâm mộ, dịu dàng nói, “Cũng chỉ có nương nương mới có thể có hoa cỏ quý báu như vậy.”
Tạ Doanh Nhu đưa lưng về phía nàng ta, lại nói, “Ngọc Sơn Ngưng Thúy có quý giá đi nữa cũng không thể so với mẫu đơn quốc sắc thiên hương, hoa cỏ có thể tùy theo tâm ý Hoàng thượng mà đưa đi các cung, nhưng mẫu đơn lại vĩnh viễn không thể dời đi, cây thường bùn đỏ, hoa thơm cỏ lạ có một không hai.”
Tưởng Anh sao lại không hiểu lời nói bóng nói gió này, “Nhưng mẫu đơn cho dù đẹp thì cũng có lúc thấy chán ghét, nô tì cảm thấy, Ngọc Sơn Ngưng Thúy không đẹp bằng nương nương.”
“Nếu muội muội thích, bổn cung sẽ chia một gốc cây, đưa đến thượng phục cục của muội muội.”
Tưởng Anh chân thành tạ ơn, hai người không nói nữa, cẩn thận đo đạc từ đầu vai đến eo nhỏ, Trương chưởng y ở một bên ghi lại, đều không dám chậm trễ.
Vóc người Tạ Doanh Nhu cao gầy, đo đến bả vai, Tưởng Anh cần kiễng mũi chân lên, đường đo từ từ đến trước mặt Tạ Doanh Nhu.
“Muội muội sau này cũng là người của hậu cung, trang sức cần đơn giản chút,” Tạ Doanh Nhu thuận tay cầm lấy cây bộ diêu mạ vàng trên bàn, cài lên tóc nàng ta, “Cái này rất xứng với muội muội, sẽ tặng uội muội.”
Nếu Hoàng hậu gần gũi với mình, vậy Tưởng Anh tất nhiên không hề từ chối, chỉ là có chút ngượng ngùng mà tạ ơn.
Đúng vào lúc này, Hoàng thượng đã tới Tử Thần Cung.
Tạ Doanh Nhu khoác ngoại sam, búi tóc lại, đi ra ngoài đón.
Tưởng Anh đi theo phía sau, cũng không ra vẻ quá nhiều mong đợi, nhưng thần sắc và sóng mắt thì đã chuẩn bị.
“Hoàng thượng bận rộn cả ngày, một lát hãy nếm thử canh nóng do thần thiếp chuẩn bị, chính là khẩu vị hạt sen ngài thích nhất từ trước đến giờ.” Thái độ Tạ Doanh Nhu rất có chừng mực, vừa không quá phận nịnh nọt, vừa không mất phong thái, ở trong mắt người ngoài, đều có sự thân thiết người ngoài không thể thay thế.
Vệ Cẩn cho tới bây giờ đều giữ tác phong nhẹ nhàng, ở trước mặt nữ nhân, hắn ít khi tức giận, nhưng cũng không thể hiện suy nghĩ nội tâm.
Khi hắn nhìn về phía ngươi, ngươi sẽ gặp cảm thấy trong lòng hắn có tình với ngươi, khi không nhìn ngươi, lại khiến ngươi nhịn không được mà đi theo.
Đang lúc đế hậu lưu luyến, Tưởng Anh nhẹ giọng mở miệng, “Thượng phục cục chắc chắn tăng cường tiến độ, hoàn thành cát phục của Hoàng hậu nương nương trước tiên.”
Nói chuyện vô cùng đúng lúc, mãn nguyện thu hút ánh mắt của Vệ Cẩn, nhưng Tạ Doanh Nhu lại kéo Tưởng Anh qua tán thưởng một phen.
Vệ Cẩn tất nhiên sẽ giữ thể diện cho Hoàng hậu, liền gọi Tưởng Anh lại gần mà hỏi.
Nàng ta cúi đầu, giống như đã phạm sai lầm gì, sóng mắt như nước, tựa như nhìn mà không nhìn.
Vệ Cẩn đang muốn mở miệng khen nàng ta, lại vô tình nhìn thấy cây bộ diêu nàng ta cài trên tóc.
Tưởng Anh thấy bệ hạ nhìn chằm chằm trang sức của mình, vì thế thẹn thùng, cũng không thấy sắc mặt Vệ Cẩn đã có chút rét lạnh.
Cây bộ diêu mạ vàng kia ghép ba bông hoa ngọc lan, mà Tưởng Anh không biết, loài hoa Hoàng thượng ghét nhất chính là hoa ngọc lan.
Nhất thời dung mạo xinh đẹp kia cũng mất nhan sắc, Vệ Cẩn lại đi lướt qua sau nàng ta, Khương Nhiêu cũng không ở trong đó.
Hắn ngồi xuống hớp vài ngụm nước trà rồi đứng lên, “Trẫm đi thăm Hàm Yên một chút.”
Tạ Doanh Nhu giữ lấy ống tay áo của hắn, “Hoàng thượng có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Chỉ thấy Vệ Cẩn xoay người lại, xoa nhẹ lên tóc nàng, “Chuẩn bị bữa tối cho tốt, trẫm dùng bữa trong cung Hoàng hậu.”
Linh Tê Cung của Liễu Tần sáng sủa sạch sẽ, thanh lịch tao nhã nhưng kích thước cũng không nhỏ, dù sao nay phi tần ở trong cung không nhiều lắm, nàng đã là nhị phẩm, lại có Hàm Yên đế cơ ở bên, đãi ngộ khá lớn.
Liễu Tần ít nói cạn lời, nét mặt lúc nào cũng thản nhiên, giống như không có ý tưởng dư thừa gì. Không thân cận, cũng không xa cách, an phận thủ thường nghiêm ngặt.
Đây là cảm nhận trực tiếp của Ngô ti y, so với nữ tử xinh đẹp sáng rỡ như Hoàng hậu, tất nhiên là thất sắc không ít.
Mới đo xong kích cỡ nhỏ nhắn của Liễu Tần, Hoàng thượng đã đến đây.
Liễu Tần chậm rãi, không quá mức ngạc nhiên mừng rỡ, đứng dậy hành lễ, đỡ Hoàng thượng đi lên trên tòa, “Hàm Yên vừa rồi còn nhớ Phụ hoàng, bệ hạ ngài đã tới đây rồi, như thế xem ra cái tên Linh Tê Cung này của thần thiếp thật đúng (), đúng là thần giao cách cảm.”
() Linh Tê: nghĩ là sừng tê giác. Chuyện xưa kể lại, sừng tê giác màu trắng có thể phản ứng rất nhạy, cho nên gọi là “linh tê”, thường được ví như ngầm hiểu trong lòng, đồng tình với nhau
Vệ Cẩn nói, “Xem còn có chuyện gì không hợp tâm ý hay không, cứ việc sai cung nhân đi làm, Hàm Yên có ngoan không?”
Trong nội thất, một thân ảnh bé nhỏ váy ngắn hồng nhạt chạy ra, đứng ở trước người Vệ Cẩn, hành lễ xong thì lập tức bổ nhào vào lòng hắn, “Yên nhi rất vâng lời Phụ hoàng và mẫu phi!”
Trên mặt hiếm khi nở nụ cười thoải mái như vậy, hắn ôm cô bé đặt lên đầu gối, “Yên nhi gần đây nặng thêm rồi, người cũng cao lên.”
Hàm Yên là đứa con đầu tiên của Vệ Cẩn, tất nhiên là không hề tầm thường, muốn thân thiết hơn chút, nay cô bé vừa tròn ba tuổi, đúng là như phấn điêu ngọc mài vậy.
Đám người Ngô ti y làm xong việc, đang muốn hành lễ lui ra.
Vệ Cẩn làm như thuận miệng hỏi, “Thượng phục cục chỉ có mấy người các ngươi?”
Ngô ti y vừa suy nghĩ, liền hiểu được Hoàng thượng là chỉ chuyện gì, rất thức thời mà đáp lại, “Tưởng thượng phục đến chỗ Hoàng hậu nương nương, Khương điển y đi đến chỗ Bạch Dung hoa.”
Lưu Sương Các mặc dù không thể so Tử Thần Cung xa hoa, nhưng cách Hàm Nguyên Điện gần nhất, có thể thấy được dụng ý của Vệ Cẩn.
Trong điện hương cỏ thơm tỏa ra, khắp nơi đều trồng hoa tử đằng, toát ra vẻ quyến rũ.
“Đây là son gì vậy! Còn không tốt bằng thứ ta dùng trong vương phủ, phủ nội vụ chỉ một mực phụng nghênh Hoàng hậu, không để Dung hoa nho nhỏ này vào mắt…”
“Chủ tử bớt giận, A Ngô sẽ đi đổi ngay!”
Khương Nhiêu, Triệu Yên các nàng mới tới điện, chợt nghe thấy động tĩnh bên trong không nhỏ, ngay sau đó bức rèm ngọc bích bị đẩy ra, một hộp son được sơn màu đồng xanh bị ném ra ngoài theo tiếng càu nhàu, rồi sau đó thị nữ A Ngô vội vàng đuổi theo hộp son, cũng chạy ra ngoài.
Không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng.
“Chủ tử, là nữ quan ti y đến đo kích cỡ.” A Ngô vén rèm lên.
Làn váy hồng cánh sen lay động ra trước, ngay sau đó là thân ảnh mỹ lệ thong thả đi ra.
“Chỉ có hai người các ngươi đến đây? Nói vậy những người khác đều ở Tử Thần Cung đòi thưởng!”
Cô gái có vóc người trung bình, cũng không tính là gầy, lại đẫy đà vừa vặn, làn váy cánh sen hai tầng xếp hoa trên người, phong tình mười phần.
Hóa ra, khẩu vị chọn nữ nhân của Vệ Cẩn quả nhiên là đủ loại sắc thái, yểu điệu như cành liễu đong đưa trong gió, Hoàn béo Yến gầy (), đầy đủ mọi thứ.
() Dân gian Trung Quốc lưu truyền câu “Hoàn phì, Yến sấu” (Hoàn béo, Yến gầy) để nói về sự đối nghịch về hình thể giữa mỹ nhân đời nhà Hán và mỹ nhân đời nhà Đường: Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế nhỏ nhắn còn Dương Quý Phi của Đường Huyền Tông lại đẫy đà.
Khương Nhiêu đem dụng cụ tới, “Nô tì là điển y của ti y, đặc biệt đến đo đạc kích cỡ tiểu chủ.”
Bạch Dung hoa rất không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn hai người, một vị quan phục màu hạnh hoàng (), một vị quan phục màu thủy ngân.
() hạnh hoàng: màu vàng hơi đỏ
Nhìn lên trên mặt, không khỏi sửng sốt một chút, ánh mắt dừng ở trên người nữ quan mặc quan phục màu hạnh hoàng.
Lúc trước khi ở vương phủ, nàng mang danh hiện phong tình quyến rũ, so với Liễu Tần thì được sủng ái hơn, mà lại ra vẻ dung mạo động lòng người, càng thêm kiêu ngạo.
Nhưng nữ quan hèn mọn trước mắt này, khuôn mặt nhỏ nhắn như lấn sương át tuyết, mặc dù không chải chuốt, nhưng tuyệt đối không hề tầm thường, thậm chí có nhiều vẻ quyến rũ.
“Ngươi vào đi, nàng ta chờ ở bên ngoài.” Bạch Dung hoa chỉ Khương Nhiêu.