“Di chiếu của trẫm đã lập, ngay tại mặt sau tấm bảng ở bức tường phía đông Long Đồ Các, đợi đến lúc cuối sẽ giao cho Lý Phi.”
Lời nói của Vệ Tề rõ mồn một ở bên tai.
Khương Nhiêu từng bước đi đến Long Đồ Các, lại bị Vương thượng nghi ngăn lại ở cửa, “Bệ hạ đang ở ranh giới thập tử nhất sinh, Huệ phi nương nương hãy làm tròn bổn phận, không thể tự tiện rời đi.”
Sự tình quan trọng, Khương Nhiêu mang theo sự phó thác, cần phải giữ mồm giữ miệng.
Nàng đành phải tạm thời trở về, đập vào mắt, là Vệ Tề trên long sàng hoàn toàn không có sinh khí.
Vệ Tề đồng ý, chỉ cần có thể bảo vệ di chiếu thuận lợi để công khai cho hậu thế, đến lúc đó, Lý Phi sẽ tuyên bố mật dụ, đặc xá tám người tử tội các nàng.
Nếu bị đánh mất, như vậy nàng sẽ không còn cơ hội sống…
Sắc mặt thái y càng thêm u ám, tựa như đêm đông nặng nề.
Hoàng thượng đã không còn động tĩnh gì nữa, hơi thở mong manh.
Phía chân trời sét đánh ầm ầm, đột nhiên lại có ánh sáng trắng đem Hàm Nguyên Điện ảm đạm ánh lên.
Khương Nhiêu nhận lấy thuốc đã sắc, không ngừng nếm thử, sau đó rót vào miệng Vệ Tề đang ngậm chặt.
Nước thuốc chảy ra, rồi lại đi vào.
Tất cả mọi người đều biết, chẳng qua là phí công, dần dần trôi qua sinh lợi, không thể vãn hồi.
Lý Phi sắc mặt nặng nề canh giữ ở cửa đại điện, bất kỳ ai cũng không được thăm hỏi. Hoàng hậu cùng vài vị nương nương lần lượt nghe tin thì chạy tới, nhưng đều bị Vệ Úy ngăn ở ngoài điện.
Coi như dây đàn đã kéo căng đến mức tận cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
Trăng trên trời, mây đen che lấp trăng.
Cùng lúc đó, bên ngoài Hàm Nguyên Điện, thoáng chốc vó sắt loong coong vang lên, ánh lửa sáng như ban ngày.
Lý Phi đẩy cửa ra, trước mắt thiết vệ áo giáp, ngàn người trăm kỵ, toàn bộ trời đất đều hóa thành Tu La vạn trượng. Ngay cả trong không khí cũng tràn ngập khói thuốc súng dày đặc.
“Phụ hoàng bệnh nặng, bổn vương đặc biệt đến hộ giá, bảo vệ hoàng quyền không rơi vào tay kẻ gian.” Người nói chuyện, đứng đằng trước hàng ngũ binh sĩ, đúng là Lăng Bình Vương.
“Bệ hạ còn chưa đến ngày quàn, Nhị điện hạ lập trận như thế, chẳng lẽ là ý đồ bức vua thoái vị!” Giọng nói Lý Phi nặng nề đanh thép, một chân trơ trọi đứng ở trước điện, không hề có ý định lui bước.
Lăng Bình Vương không tiến thêm nữa, mà giơ tay lên ra hiệu, lại nhìn phía sau hắn, không phải ngự lâm quân tầm thường mà rõ ràng là đội quân hùng hậu của Đại Chu, đội quân Thịnh gia của xa kỵ Đại tướng quân Thịnh Nhiễm danh xưng Tu La tướng quân!
Thịnh thị cầm cờ, nhiều năm qua dẹp yên quân giặc nhiều vô số, đã thành biểu tượng binh lực tối cao của Đại Chu.
Người có thể được Thịnh Nhiễm tương trợ, có nghĩa là đã ngồi vững được nửa giang sơn.
Bên ngoài Hàm Nguyên Điện, trọng binh đã ép sát.
Lý Phi liếc mắt nhìn vào trong điện, xoay người khép cửa điện lại, “Chỉ cần lão thần còn nói được, nhất định sẽ tử thủ bảo vệ hoàng quyền của Vệ thị, di chiếu không ra, giang sơn không thay đổi.”
Nhưng tại đây ngàn cân treo sợi tóc, chợt nghe có tiếng bước chân từ phía đông cung điện như thủy triều tới gần.
Cảnh vệ quân phục đỏ đen dẫn đường, một đường ép tới bên ngoài Hàm Nguyên Điện, ngang hàng cùng với đội quân của Thịnh gia.
Từ giữa cánh quân, một người áo đen đội mũ, giáp xích ủng sắt, cầm kiếm tiến ra.
Vệ Cẩn dừng bước, đứng ở đằng trước, trầm giọng nói, “Bổn vương hộ giá đến chậm, Nhị ca thứ lỗi.”
Lăng Bình Vương mặc dù thấy không ngờ, nhưng Vệ Cẩn mang đến, chính là đám thân binh của hắn Vệ Úy, bất quá chỉ hơn mười người, không đủ để là địch, vì thế mới khoanh tay nói, “Cũng không biết Tam đệ cũng có ý chen chân.”
“Chẳng biết hươu chết về tay ai, chưa thể định luận.” Vệ Cẩn đưa mắt nhìn vào trong điện.
Sự nham hiểm trong mắt Vệ Ly chợt lóe lên, hắn phất tay gọi, “Thịnh tướng quân đâu?”
Giữa đám binh lính đông nghìn nghịt, không ai trả lời.
Vào lúc này, một trận vót sắt lộc cộc tới gần, Thịnh Nhiễm cao to đang chỉnh trang mà đến.
Vệ Ly lộ ra nụ cười đắc ý, chỉ là nụ cười kia còn chưa thẳng đến tầm mắt đã trở nên đóng băng vạn dặm.
Chỉ thấy Thịnh Nhiễm vững vàng cất bước, lại lướt qua Lăng Bình Vương, lập tức đứng ở trước người Vệ Cẩn.
Rồi sau đó cánh tay sắt chắp lại, “Thần Thịnh Nhiễm, nguyện vì Tam điện hạ làm chó ngựa, bảo vệ giang sơn Đại Chu ta vững chắc!”
Vệ Cẩn nâng tay đỡ lấy, sóng mắt lướt qua, chúng tướng cúi đầu, trong vạn quân, chỉ nghe giọng nói của hắn vang tận mây xanh, “Bổn vương nhất định sẽ không phụ kỳ vọng.”
Sấm rền nổi lên, sấm chớp rền vang, mưa như trút nước.
—
Đúng lúc này, mí mắt Vệ Tề hơi giật giật, Khương Nhiêu vội vàng cúi người lại gần, chỉ có thể nghe thấy bật ra từng âm ngắn, còn lại đều nghe không rõ, chỉ có hai chữ di chiếu lại vô cùng rõ ràng.
Thái y đang đến ngự dược phòng lấy thuốc, mà ngoài điện binh qua ý động, chỉ có một mình Khương Nhiêu hầu hạ ở đây.
“Bệ hạ muốn nô tì mang di chiếu tới?” Nàng ngăn chặn kinh hãi trong lòng, tay phải Vệ Tề mở ra năm ngón tay, rồi sau đó từ từ thu lại, “Trẫm muốn truyền ngôi cho…”
Năm ngón tay kia vừa mở ra một ngón tay, lại đột nhiên hạ xuống từ giữa không trung, hai chữ hoàng tử nghẹn ở cổ họng, còn chưa phát ra.
Mặc dù đã vào đông, lại có một tầng mồ hôi mịn nhỏ xuống từ thái dương của Khương Nhiêu.
“Thái y! Thái y đâu?” Nàng lui về phía sau, đợi cho nhóm cung nhân chạy tới, tất cả tiêu điểm đều tập trung trên người Vệ Tề.
Lại không ai chú ý, một thân ảnh lẳng lặng lẻn vào Long Đồ Các.
Long Đồ Các quy mô to, mấy chục thư các gỗ lim đan xen, sắp hai bên đường dày đặc.
Mọi nơi tối đen, không thấy năm ngón tay.
Nàng nhịn xuống cơn sợ hãi trong lòng, cố gắng trấn định thắp nến trong tay, ánh sáng mỏng manh, bước chân thật nhỏ, thật cẩn thận đi về bức tường phía đông.
Xuyên qua những giá sách san sát cao rộng, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng vang nặng nề trong lồng ngực.
Giống như đã qua trăm ngàn năm, trên bức tường phía đông, bảng hiệu Vệ Tề tự viết bốn chữ “chăm lo việc nước” rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt.
Khương Nhiêu kéo một cái ghế cao đến, đặt nến lên trên bàn, cởi giày trèo lên cao, vịn vào mặt tường, dò xét vài lần mới mò ra được một cái trục cuốn.
Di chiếu nặng trịch ngay tại trong tay, nàng ngừng thở, chậm rãi mở ra.
Di chiếu được mở, Khương Nhiêu không kịp đọc kỹ, chỉ tại vị trí cuối cùng, thấy được một hàng chữ khiến nàng bất ngờ.
Đúng là nét chữ này, cả người nàng đột nhiên nhoáng lên một cái, ngã thật mạnh từ trên ghế cao.
Di chiếu sau cùng, đúng là viết, “Trao cho Nhị hoàng tử.”
Là Nhị hoàng tử Lăng Bình Vương Vệ Ly, mà không phải là Cảnh An Vương Vệ Cẩn!
Làm sao có thể… Chiêu Hòa Đế rõ ràng chính là Vệ Cẩn.
Đang lúc rơi xuống, nhưng không chạm vào mặt đất lạnh ngắt cứng rắn, ngược lại rơi vào trong vòm ngực vững chãi.
Ánh nến lập lòe, gương mặt trước mắt anh tuấn rét lạnh khiếp người.
Khương Nhiêu ở trong lòng hắn, mặt cười trắng bệch, giống như đã trải qua cơn sợ hãi thật lớn.
Cảnh An Vương nhìn nàng bằng nửa con mắt, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm di chiếu Khương Nhiêu còn nắm ở trong tay.
“Bệ hạ trước khi lâm chung có phân phó nô tì, cần phải đem di chiếu công khai cho hậu thế.”
Chiếc cổ tuyết trắng như ngọc, đường cong tuyệt đẹp, Khương Nhiêu nằm ngửa trong vòng tay hắn, không kịp thay đổi tư thế đã cung kính dâng di chiếu lên, trên mặt không có bất kỳ gợn sóng nào.
Nếu Vệ Cẩn biết mình đã xem qua nội dung di chiếu, chỉ sợ, nàng sẽ không sống quá sáng sớm ngày mai…
“Trên đó Phụ hoàng viết gì?” Vệ Cẩn cúi người ngồi xổm xuống, ngón tay thô ráp uốn lượn trên hai má trơn bóng của Khương Nhiêu, dừng ở trên cánh môi nàng, hơi dùng sức đè xuống, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh, yên ả như mưa trên núi đổ xuống.
Khương Nhiêu cúi đầu xuống một chút, “Nô tì không dám ngông cuồng nhìn lén di chiếu của Hoàng thượng, vừa rồi mắt quá mờ, căn bản không thể phân biệt.”
Vệ Cẩn bình tĩnh đi về phía án, mở trục cuốn ra, tuyệt bút vung lên, nặng nề bỏ thêm một nét trên di chiếu. ()
() Đoạn này, Vệ Cẩn đã thêm một nét trong từ “Nhị hoàng tử” (二皇子) thành “Tam hoàng tử” (三皇子)
Tia sáng mờ mịt, vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh như thường.
Hắn cầm trục cuốn thả lại chỗ cũ, cúi người nhặt hai chiếc giày thêu lên, giữ lấy mắt cá chân nhỏ bé của Khương Nhiêu, hẳn là thay nàng mang giày vào.
Hai chân bị lực đạo của hắn bóp sinh đau, Vệ Cẩn đẩy bả vai nàng về phía trước, “Chiếu theo giao phó của Phụ hoàng lúc lâm chung, nói cho Lý Phi.”
Khương Nhiêu đột nhiên xoay người lại, giơ lên đế cắm nến dưới bảng hiệu, khuôn mặt yêu mị trong ánh lửa hiện lên, “Có lẽ Tam điện hạ đang thực hiện giao dịch ngày đó chăng?”
“Nếu ta làm vua, sẽ miễn tội chết cho ngươi.” Vệ Cẩn bóp ngón tay nàng lại, “Nếu có gì bất trắc, ngươi nhất định sẽ tuẫn táng!”
Hắn còn bổ sung một câu, “Quân vương không nói đùa.”
—
Vệ Tề băng hà, quần thần cùng đau xót.
Khương Nhiêu quỳ gối dưới long tháp, toàn bộ binh sĩ bên ngoài điện đều quỳ lạy.
Lăng Bình Vương bước vào cửa điện, nhanh chóng đến bên cạnh Vệ Tề, nghẹn ngào không nói nên lời.
Lý Phi cầm di chiếu trong tay, chậm rãi mở ra.
Trẫm kế thừa hoàng thống hơn mười tám năm. Nay thân thể không tốt, đặc biệt lập di chiếu.
Trong lúc lo việc tang ma, lấy ngày coi trăng (), sau bốn mươi chín ngày sẽ bỏ tang phục, cúng tế món ăn ngon, chớ cấm dân gian ca múa hay tiến hành hôn sự. Tôn thất, quận vương, phiên bình làm trọng, không được tự ý rời đất phong, tổng đốc trấn tuần quan lại tam ti các nơi không được tự tiện rời chức.
() Khi đế vương tạ thế, thái tử kế vị phải để tang ba năm (ba mươi sáu tháng), về sau đổi thành ba mươi sáu ngày
Trên tuân theo tổ huấn, dưới thuận theo quần tình (), trẫm trao lại ngôi vua cho Tam hoàng tử.
() quần tình: tình cảm quần chúng
Nhất thời đọc xong, không khí lặng ngắt như tờ, cả người Vệ Ly chợt cứng đờ, “Tuyệt đối không thể, di chiếu này có sai sót!”
Lý Phi mở rộng di chiếu ra, vẻ mặt nghiêm túc, “Đây là Tiên đế tự tay viết, trời đất chứng giám.”
Đang lúc im lặng thẳng sống lưng, Khương Nhiêu bỗng nhiên mở miệng, “Trước khi Tiên đế lâm chung, nô tì hầu hạ ở ngự tiền, chính tai nghe thấy Tiên đế nói truyền ngôi cho Tam điện hạ.”
Vương thượng nghi nghe vậy thì nằm rạp xuống, “Ngô hoàng vạn tuế.”
Rồi sau đó nhiều người hùa theo, Thịnh Nhiễm bên ngoài cửa điện vén áo bào quỳ xuống, vệ binh phía sau đều thần phục, “Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tiếng hô liên tiếp, Vệ Cẩn xoay người lại, cả người toát ra vẻ uy phong, “Trẫm nhất định không phụ sự phó thác của Tiên đế.”
Đại cục đã định, giang sơn đổi chủ.
Ánh mắt Vệ Ly xuyên qua đám người, dừng lại trên người Huệ phi cúi đầu xưng thần.
Không đợi Lý Phi mở miệng, Vệ Cẩn nói tiếp, “Vì tưởng nhớ công đức của Tiên đế, trẫm đặc xá thiên hạ, miễn lễ tuẫn táng cho tám phi tần ở Vĩnh Lạc Cung, đưa ra khỏi cung, tự tìm cuộc sống cho riêng mình.”
—
Ngày quàn của Chính Đức Đế, cả nước mặc đồ tang.
Dân gian có tục để tang ba năm, nhưng trong di chiếu của Chính Đức Đế đặc biệt giải thích, thành Tử Vi chỉ cần để tang bốn mươi chín ngày là được.
Thời kỳ để tang vừa qua, đó là ngày đại lễ tân đế đăng cơ, sắc phong hậu cung.
Trong lúc để tang, trên trời tuyết rơi nhiều, nhóm cung nhân nói đây là điềm báo Tiên đế phù hộ cho con dân Đại Chu được thuận lợi.
Các cung túc trực bên linh cữu, chỉ có hai mươi bốn nữ quan Lục thượng vẫn còn chưa sắp xếp được.
Ngày đó tân đế khai ân, đặc xá tội chết cho tám vị nữ quan, nhưng đồng thời hạ chỉ dụ, nữ quan Lục thượng lục phẩm trở lên đều được miễn chức, cho xuất cung.
Việc này nhìn như hoàng ân vĩ đại, kỳ thật chính là nội đình thay máu, vua nào triều thần nấy, không cần người cũ.
Chỉ có Khương Nhiêu của ti y bị giữ lại trong cung.