Quỷ Tâm Nan Án

chương 16

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thùng gỗ rơi vào trong giếng đánh ầm một tiếng, cũng không khuấy được bao nhiêu sóng cuộn. Bởi vì, người cầm dây thừng không kéo thùng gỗ lên mà vẫn mặc nó phập phồng trên mặt nước, qua một hồi sau mặt nước lắng lại như người đứng bất động phía trên.

Lý Chấp ngồi bên thành giếng, cầm dây thừng, ngây người nhớ tới chuyện Tần Phi kể với y đêm qua. Thì ra, hắn là là vì ta mới trở thành âm hồn trăm kiếp.

———

Ngàn năm trước, nam đẩu đệ nhất thiên phủ cung Tư Mệnh Tinh Quân xuống trần gian du xuân đã coi trọng một nam tử. Hắn tìm mọi cách lấy lòng nam tử ấy, sau cùng nam tử nọ cũng nhìn thấy chân tình của hắn, cùng hắn phối duyên tình lữ. Tư Mệnh Tinh Quân rất lưu luyến khoảng thời gian sống cùng nam tử ấy, cho nên đã tự ý sửa mệnh lý, trộm để người nọ sống lâu trăm năm. Không ngờ trăm năm sau sự tình bại lộ, thiên đế phẫn nộ, triệt hồi tiên vị Tư Mệnh Tinh Quân, sai lôi thần dùng thiên lôi đánh nguyên thần của hắn suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày. Còn nam tử phàm nhân kia thì bị phế đi tuổi thọ, hồn phách bị đưa tới cầu Nại Hà, gia nhập luân hồi.

Sau trận sấm giáng, nguyên thần của Tư Mệnh Tinh Quân bị tổn hại, tiên lực mất đi chín thành. Dù vậy, hắn vẫn lê tấm thân đầy thương tích tới gặp Vương Mẫu. Vương Mẫu nhìn vào đôi mắt vẫn không biết hối cải của hắn, gương mặt vốn không có chút biểu tình bỗng thoáng hiện một nụ cười.

“Ngươi cũng biết tên phàm nhân ấy vẫn chưa thật sự động tâm với ngươi, chỉ là có lòng cảm mến nên mới chịu ở cùng ngươi?” Những từ có thể khiến người ta đau lòng đều được nhấn mạnh một cách đầy đủ.

Mặt Tư Mệnh Tinh Quân bỗng chốc tái nhợt, hắn hít sâu một hơi, thừa nhận: “Ta biết!” (ăn cắp xấu lắm nha)

Vương Mẫu cắm cành đào vào trong bình ngọc trong suốt, ngón tay vân vê chồi xanh mơn mởn, cười thâm thúy: “Dù ngươi vẫn cố chấp như vậy, nhưng ta lại không thể dễ dàng vi phạm thiên mệnh cho ngươi thân xác phàm nhân!” Thị nữ nghiêng miệng bình vào trong thiên trì lấy nước, mới đó, chồi xanh ấy đã hóa thành lá cây xanh biếc. Vương Mẫu cười, mơn trớn mỗi một phiến lá mới trưởng thành, nói: “Nhưng ta có thể đánh cuộc với ngươi, nếu ngươi thắng, có lẽ ta có thể giúp ngươi như nguyện. Nhưng nếu ngươi thua, e là hồn phách của ngươi sẽ tan rã, tới lúc đó, ngay cả ta cũng không giúp được ngươi. Cược chính là ngươi có thật sự chiếm được chân tâm của người đó hay không!”

Tư Mệnh Tinh Quân đã sử dụng chút tiên lực cuối cùng hóa bản thân thành âm hồn trăm kiếp. Âm hồn trăm kiếp, luân hồi suốt trăm kiếp, muôn đời làm quỷ, trí nhớ nối dài, nhưng không thể đi khỏi mười dặm đường.

Sau khi trở thành âm hồn trăm kiếp, Tư Mệnh Tinh Quân đã tới bãi tha ma cách Kỳ trắn năm dặm trấn thủ ở đó, hàng đêm chờ đợi một người đi qua. Trước đây, hắn và người nọ cũng đã gặp nhau ở Kỳ trấn.

Hắn nói, sau khi chia lìa với y, y đã luân hồi hai mươi bảy kiếp. Đến kiếp thứ hai mươi bảy này, hắn mới đợi được y.

———–

Lý Chấp kéo một chút, thùng gỗ nghiêng qua, nước vào non nửa thùng. Kéo dây lên, Lý Chấp mang nước vào trong bếp, đổ vào trong vại đá. Vì lòng có tâm sự, cho nên y đã vô ý để nước làm ướt tay áo mình. Giờ trời đã vào đông, nước thật sự rất lạnh. Lý Chấp cũng không để ý lắm, ngoài tâm sự trong lòng ra, giờ y còn bận bịu làm cơm chiều.

Cải thái ra không phải là đều, nhưng sau khi thái xong, đặt vào một chỗ, nhìn cũng khá lắm. Nồi đã sớm nóng, Lý Chấp đổ dầu vào trong, cho cải vào, bắt đầu đảo đều. Trong một dịp tình cờ, y biết con sắc quỷ ấy rất thích ăn cải trắng. Xào xong, y bày ra mâm, mang vào đặt trên bàn cơm trong phòng ngủ. Sau nữa, y lấy bánh bột ngô ra, tạo thành cánh hoa sáu cánh đặt trên mâm, rồi múc thêm hai chén cháo loãng.

Quên lấy đũa, Lý Chấp xoay người định đi xuống bếp. Nào ngờ y vừa xoay qua đã thấy một bóng quỷ đứng ngay trước mặt mình, trên tay còn cầm hai đôi đũa.

Bữa cơm ấy ăn rất yên tĩnh. Tần Phi – cái kẻ trước nay vẫn cứ thích nói dông dài giờ lại không ngừng gắp cải xào, ăn rất nhanh, giống như chưa kịp nhai ra mùi vị gì đã nuốt xuống. Chờ ăn xong, Lý Chấp cúi đầu, vội vàng thu dọn. Tần Phi vẫn ngồi yên đấy, không nhúc nhích.

Rửa mặt xong, Lý Chấp cuộn mình trong chăn, mở to mắt nhìn lên nóc nhà.

“Đây là kiếp thứ mấy của ngươi?” Đột nhiên y lên tiếng hỏi, trong giọng nói không có chút phập phồng nào.

“Kiếp thứ bốn mươi mốt!”

“Sao lại hơn ta? Ta chỉ mới luân hồi hai mươi bảy kiếp thôi!”

“Mỗi một kiếp của ta kéo dài hai mươi lăm năm, Vương Mẫu đã định như vậy!”

“Vậy hiện giờ ngươi bao nhiêu rồi?”

“Qua Tết là hai mươi lăm!”

Lý Chấp ngồi dậy, chăn vẫn quấn quanh người, y không nhìn Tần Phi, “Ta sẽ làm Bàng Tín!” Giọng y rất nhỏ, đến nỗi cả Tần Phi cũng bất ngờ. Hắn vọt tới bên cạnh y, tai hắn cơ hồ muốn dán dính cả lên môi y, “Ngươi nói cái gì?” (ăn cắp xấu lắm nha)

“Không phải là nuôi một đứa nhỏ thôi sao? Ta biết làm cơm, sao mà không được? Âm hồn trăm kiếp có gì khiến người ta phải sợ hãi chứ?”

Tần Phi ôm lấy Lý Chấp đang cúi đầu, “Tiểu mỹ nhân, không uổng công ta chờ ngươi!”

Câu nói ai thán ấy khiến Lý Chấp đau lòng, y cũng ôm chặt thắt lưng hắn, “Hai mươi bảy kiếp trước là ta không biết phúc, giờ ta biết rồi!”

Hai người ôm nhau thật lâu.

“Như vậy cũng tốt rồi, vào kiếp cuối cùng, ta đã cược thắng Vương Mẫu!”

“Kiếp cuối cùng? Đây không phải là kiếp thứ bốn mươi mốt sao?” Lý Chấp kinh ngạc.

“Theo lẽ là có một trăm kiếp, nhưng do ta siêu độ giúp quỷ, lại dùng tinh phách hối lộ quỷ sai, giờ đã hao tổn mất năm mươi chín kiếp rồi!”

Lý Chấp sửng sốt, con quỷ này chẳng những háo sắc, mà còn ngu ngốc, hắn không sợ lỡ có sai sót gì sẽ không có cơ hội gặp được mình sao? Y giận, đồng thời cũng thấy mình may mắn, may mắn vì y đã kịp xuất hiện trước lúc hắn hao hết một trăm kiếp du hồn, cũng may mắn y không phải một kẻ sắt đá, đã để con sắc quỷ ấy thắng ván cược này. Y nhéo má Tần Phi một hồi, mới cảm thấy lòng mình an tĩnh lại.

Tần Phi nhe răng, nói: “Ta tin là ta có thể thắng!” Nói xong, hắn há miệng ngậm lấy đôi môi Lý Chấp.

Cuối cùng, hai người cũng có thể tâm ý tương thông. Chờ đến giờ Tý đêm ba mươi, Lý Chấp dùng máu mình nhỏ lên bia mộ Tần Phi, như vậy, Vương Mẫu sẽ thực hiện lời hứa, cho Tần Phi thân xác phàm nhân.

Đại niên hai mươi tám, trời giáng đại tuyết, Lý Chấp giẫm lên mớ tuyết mới, bước vào trong viện. Mỗi một nơi, đều có dấu chân của con quỷ háo sắc ấy, y oán hận, nghĩ vậy. Đêm qua, tên sắc quỷ ấy… Ta giẫm, ta giẫm. Thế là trên mặt đất trong viện ấn đầy dấu chân y. Y thỏa mãn bước vào nhà, ngồi bên bếp lò sưởi ấm.

Than đỏ hồng, trong phòng thật ấm. Lý Chấp nhìn chăm chăm vào bàn tay đỏ bừng của mình, không biết đêm ba mươi y làm vậy Vương Mẫu có giữ chữ tín hay không. Lỡ như… Không có lỡ như, y lắc đầu, lắc như trống bỏi.

Mặt bị người phía sau giữ lấy, “Lắc gì chứ, không sợ choáng đầu hay sao?” Là giọng nói mang theo ý cười của Tần Phi.

“Cút đi, tránh xa ta một chút, thấy ngươi là ta thấy phiền rồi!” Lý Chấp kéo tay hắn ra.

Tần Phi quắt miệng, đưa mặt tới trước mắt y, “Mới đó đã chê ta rồi sao? Ta phải chờ hơn một ngàn năm mới có ngày này nha, aizz, mạng ta thật khổ!”

Lý Chấp gõ lên đầu hắn một cái, “Còn nói bậy, không phải đêm qua ngươi ép ta thành…”

“Ép ngươi thế nào?” Tần Phi cười hì hì, hỏi lại.

Lý Chấp vội vàng đứng dậy, đẩy cửa phòng ra đi vào trong viện, không để ý hắn nữa. Ban đêm, tuyết lấp lánh, ảo mộng vô cùng. Lý Chấp thất vọng, phát hiện ra rằng, dấu chân mình ấn đầy đã bị mớ tuyết mới rơi phủ đầy rồi. Phía sau y, là mười mấy cái giấu chân to do con quỷ nọ giẫm lên.

Lý Chấp giận, sao lúc nào con quỷ ấy cũng đắc ý hết nhỉ? Nhưng con sắc quỷ ấy chỉ bay trong viện một vòng rồi mỉm cười đi về phía y, ôm y vào lòng, khiến y ấm áp.

Lý Chấp cười rộ lên.

Giờ Tý một khắc đêm ba mươi, Lý Chấp nhìn chằm chằm bia mộ, một chút cũng không rời mắt. Tần Phi đã biến mất một khắc rồi, tới giờ vẫn chưa xuất hiện. Bông tuyết rơi xuống, nhiễm trắng tóc, vai y, cho đến hừng đông, cơ hồ y sắp hóa thành một người băng. Nhưng, Tần Phi vẫn chẳng thấy đâu.

Vương Mẫu cao cao tại thượng quả nhiên chỉ là một người không giữ lời? Lý Chấp đứng dậy, cử động đôi chân đông lạnh của mình, đi trở về tiểu viện. Trên cửa viện vẫn còn dán câu đối xuân đỏ thẫm, y nhớ, khi đó chính tên sắc quỷ nọ đã kéo y, vui mừng dán lên. (ăn cắp xấu lắm nha)

Một năm sau.

Lý Chấp khuấy hồ, dán câu đối đỏ y vừa viết ra lên cửa. Trong phòng vẫn rất ấm áp, nhưng chỉ cần Lý Chấp bước ra ngoài, bên trong sẽ không còn ai, kể cả con quỷ ấy.

Lý Chấp chà chà hai tay, đi trở vào phòng. Y vừa muốn đóng cửa ngăn cơn gió lạnh thổi tới đã bị người giữ lại.

Y dừng động tác, thật lâu không hồi phục tinh thần.

“Tiểu mỹ nhân, ta đã trở về!”

Đêm đông, ngoài phòng hoa tuyết ngập trời, rét lạnh. Nhưng trong phòng lại là cảnh xuân vô hạn.

“Sắc quỷ chết tiệt… Mới nói có một câu mà đã… Sắc quỷ… Nhẹ chút…” Lý Chấp đưa hai chân câu lấy thắt lưng người nọ, má ửng hồng.

Tần Phi ngoan ngoãn hoãn động tác lại, nhưng lại ác ý đè lên người dưới thân.

Lý Chấp có chút khó nhịn, phẫn hận nói: “Sắc quỷ chết tiệt, hơn một năm qua ngươi đi đâu vậy… Ta phải đánh ngươi một trận mới được… Ưm…” Y vẫn không đánh lại sắc quỷ.

“Trên trời một ngày, nhân gian một năm… Thật ra ta chỉ mới ở trên trời một ngày thôi, Vương Mẫu làm việc chậm chạp, ta cũng hết cách rồi. Sao ta có thể chịu được cảnh không ăn ngươi cả một năm chứ… Còn nữa, ta không còn là quỷ, ta là người…” Tần Phi thở dồn dập, đến cả lời thốt ra cũng bị ngắt thành nhiều đoạn.

“Sắc nhân chết tiệt…”

Tần Phi đưa tay xoa xoa mặt Lý Chấp, “Ha ha, đây là cách gọi gì thế, tiểu mỹ nhân, ngươi thật là thú vị!” (ăn cắp xấu lắm nha)

“Cút!”

Toàn Văn Hoàn

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio