Tình trạng gia đình Trần Hải tôi cũng biết đến, cũng có thể nói là do tình trạng như vậy mới có thể hình thành cái tính cách hám tiền hơn mạng của hắn. Cha mẹ Trần Hải lúc hắn lên cấp hai đã mất, để lại hắn một em trai em gái. Hiện tại hắn đã lớn, cũng có được thu nhập, cho nên quyền giám hộ em mới giành được khỏi chú hắn. Tất nhiên, gánh nặng trên vai hắn bởi vậy ngày càng nặng.
Lại nói tiếp, kỳ quái là phòng ký túc của chúng tôi, dường như ngoại trừ tiểu Lục Tân Duy ở bên ngoài, gia đình mỗi người đều rất phức tạp. Hơn nữa, có lẽ chắc chỉ có cậu ta là người duy nhất sống sót thôi. Dù sao, đêm đó cậu ta cũng là người duy nhất không ở đây.
“Lão Đại, cậu có phải suy nghĩ nhiều quá không đấy?” Ninh Phàm Kỳ nhíu mày hỏi.
“Tôi ngược lại thà rằng mình suy nghĩ nhiều quá.” Trần Hải đột nhiên cười lạnh nhìn hai chúng tôi, cảm xúc mỉa mai bộc lộ rõ trong lời nói.
Tôi bỗng nhiên có dự cảm không rõ ràng.
Tôi cảm giác Trần Hải nói còn một tầng ý nghĩa khác. Loại cảm giác này xuất hiện lúc tôi nghi ngờ Ninh Phàm Kỳ cũng biết được chuyện tấm gương, về sau cũng xác nhận thật vậy. Như vậy, hiện tại tôi nên nghi ngờ Trần Hải chuyện gì? Nghi ngờ hắn cũng chứng kiến, nghi ngờ hắn cũng biết được mấy chuyện tối sau đó? Có phải nghi ngờ hắn so với chúng tôi còn biết nhiều hơn? Có lẽ, đều là vậy. Chỉ là lần này có thể hay không tìm được xác nhận? Kết quả sẽ như thế nào? Cho dù là gì, tôi cũng không muốn biết.
“Trong thẻ của tôi chỉ có nhiêu đây, toàn bộ cho cậu mượn cũng được. Nhiều hơn nữa thì không có, cậu cũng biết, tiền của tôi tạm thời vẫn không thể đụng.” Tôi vừa làm tư thế giơ tay chắn, vừa bảo. Bởi vì tiền cơm trong thẻ chỉ còn , tháng này ăn cơm cũng không thành vấn đề, cho nên tôi cũng không so đo quá.
“Trong thẻ tôi cũng chỉ có nhiêu.” Ninh Phàm Kỳ móc thẻ ra, cũng tính xem bao nhiêu nói ra.
“Vậy đi thôi.” Trần Hải không thể chờ nổi mà lôi kéo áo chúng tôi. Cho đến khi tôi sống chết túm lại mới trở về rửa mặt, thay quần áo được.
Rút tiền xong thì tôi cũng lỡ tiết thứ nhất rồi, cho nên dứt khoát trở lại ký túc xá tìm lại cảm giác nướng giường. Mà Ninh Phàm Kỳ thì cũng lão Đại mua bảo hiểm. Lão Tứ thì chẳng thấy bóng dáng.
Để một người một mình, cho dù là ban ngày, cũng cảm thấy khó chịu mà. Đặc biệt là người này lại không làm gì, thời gian rảnh đến khùng luôn.
Tôi đã chú ý đem chăn có dính formalin ném trên mặt đất, lại lấy vải lau lau hồi, mới nằm xuống tập trung tinh thần đi ngủ ngon được. Nhưng trải qua một giờ trằn trọc, tôi cũng rốt cuộc cũng từ bỏ ý định.
Mặt khác, kỳ thật tôi vẫn còn hơi sợ chuyện ngủ. Tối qua có người ngủ chung, nhưng bây giờ chỉ còn một người, tình huống vậy mà khác biệt lớn lắm. Nghĩ tới giấc mơ quỷ dị hồi trước, tôi vẫn còn chút cảm giác lạnh người.
Mọi cách đều không làm được, tôi đành ngồi ngơ ngớ. Ánh mắt không xác định lãng đãng bốn phía xung quanh, cuối cùng rớt xuống máy tính đã phủ chút bụi.
Đúng rồi, lúc trước nói muốn nhìn qua máy tính của Đông Ngôn Huy, về sau có nhiều chuyện xảy ra quá ngược lại quên mất. Không do dự thêm, tôi đứng dậy ngồi vào ghế, nhưng thoáng cái giật bắn người – ngày đó, Đông Ngôn Huy cũng là ngồi ở chỗ này bị điện giật chết. Một lát mới ổn định tâm trạng cũng đối với mình khinh bỉ một hồi vì suy nghĩ mê tín này.
Hít sâu một hơi, tôi từng bước khởi động máy tính. Như trước là ava QQ không ngừng nhấp nháy, như trước tôi cũng không rảnh để ý tới. Mở ra trình duyệt, tìm kiếm phần những tab đã truy cập trước đó, click chuột. Mười mấy trang web nhanh chóng hiện ra. Không suy nghĩ nhiều, tôi trực tiếp chọn trang có hai chữ “Báo tang” làm tiêu đề mà coi.
Trang web có vẻ là một diễn đàn. Nói đúng hơn là diễn đàn tổng hợp, bởi vì tôi thấy cả một danh sách box dài ngoằn.
Trong topic nội dung rất vụn vặt, vụn vặt đến mức khiến người ta cảm thấy hổ lốn. Có điều trong mắt tôi, lại hận không thể chữ chữ nhìn kỹ, tách đôi từng chữ ra. Chỉ là phần cuối thật sự không được tốt lắm, cảm giác còn chưa viết xong đã vội vàng đăng lên. Nội dung đại khái là:
“Xin chào các thành viên gia đình, ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng đây là một cái topic rởn. Các cậu cũng biết, lão Đại của các cậu chưa bao giờ nói đùa. Có lẽ khi các cậu thấy topic này, tôi đã mất rồi. Ý ở mặt chữ các cậu hiểu chứ? Chính là không có, không còn, tìm không thấy nữa. Hay là tôi nên nói trực tiếp chút, lão Đại của các cậu đã chết rồi. Về phần chết như thế nào, tôi cũng không rõ lắm. Có lẽ là rất thê thảm, có lẽ rất sung sướng. Chi phí cho diễn đàn trong ba năm tới tôi đã nộp vào rồi, khỏi có chuyện hai thằng Mao Hầu với Ma cà bông lại đòi nữa. Trước đó không phải Phi Hồng với Tiểu Nhàn muốn PSP mới ra sao? Tôi cũng mua và gửi riêng cho hai đứa rồi (Phi Hồng với Tiểu Nhàn thấy bài viết này thì nhớ kiểm tra và nhận đấy). Còn có, trước đó… Liệt kê một hồi, không biết mấy cậu có nghi ngờ hacker trộm tài khoản của tôi rồi đăng lên không ha, ha ha…”
Sau đó là hơn trang reply. Lúc ban đầu có người nói gia đình Đông Ngôn Huy quả là rắc rối quá ta, trêu chọc tầm mười trang. Có thể về sau phát hiện Đông Ngôn Huy không ra mặt đáp lại, lại có người đăng bài cuối cùng nick “Nơi đây không có ba trăm lượng bạc” về sau hô hào diệt hacker, kéo theo một đống reply mấy loại kiểu cứu vớt gia đình. Rồi sau đó nữa, bọn họ phát hiện nick chính lão Đại lẫn nick phụ, clone gì đều không có, mới bắt đầu có chút bất an, nhao nhao phỏng đoán. Lại sau đó nữa, dường như một đống người lên tiếng chứng minh là nhận được “quà tặng” của Đông Ngôn Huy, như vậy một phát rộ lên, dường như đều tin đây là chân tướng sự việc. Đến nay, reply vẫn như cũ tăng thêm, luôn kéo topic lên đầu.
Tôi đã bỏ ý định tiếp tục kéo xuống dưới xem, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: lão Tam đã sớm biết mình sẽ chết!
Không đúng, không đúng, làm sao có thể? Chuyện xảy ra rõ ràng là ngoài ý muốn, cho dù như gã họ Triệu nói, đó cũng là mưu sát, hắn làm sao có thể biết rõ – khoan, hắn biết rõ?! Hắn biết có người muốn giết hắn?! Là thế này phải không?
“Cậu đang làm gì vậy?” Đột nhiên xuất hiện giọng nói làm tôi giật cả mình, tôi căng thẳng trừng mắt với tên đứng ngay cửa.
Suy đoán trước đó của tôi cộng thêm cái này, dường như…càng có sức thuyết phục rồi.
Cùng lần đầu giống nhau, có lẽ nói, căn bản là tái diễn lại hoàn cảnh, chỉ có máy tính thay đổi, tôi đứng nơi chếch qua. Mà gã lại không đổi, cũng vẫn thong dong, cũng vẫn tỉnh táo, thậm chí cà mên và đồ uống trong tay vẫn như nhau!
“Cậu lại phát hiện cái gì?” Ninh Phàm Kỳ thả cơm trưa và đồ uống trong tay xuống, hai tay khoanh ngực hỏi. Dứt lời, gã chầm chậm đi tới. Chẳng biết tại sao, lần này tôi không hề có cảm giác kích động muốn chạy trốn, chỉ có lòng tràn ngập cảm giác không thể tin.
Ninh Phàm Kỳ rất nhanh xem hết bài viết, cũng đại khái nhìn xuống reply, hiểu rõ gật đầu, nói chuyện không rõ ràng:
“Chẳng lẽ chuyện tối qua và sáng nay của Lý Thành là do tôi giở trò quỷ?” Ý của gã rất rõ ràng, so với phản bác càng hữu hiệu hơn, ba lượt biểu hiện quái dị của Lý Thành đều cho thấy giữa bọn họ có tồn tại “nó”.
Nghe được gã nói vậy, tôi nhẹ nhàng thở phào. Cơ mà tôi thở phào làm quái gì? Chẳng lẽ so sánh giữa hung thủ là Ninh Phàm Kỳ, tôi càng hy vọng hung thủ là “nó”?… Có lẽ vậy, dù sao vừa nghĩ tới người trước giờ luôn đi với mình là hung thủ, tôi đã sởn hết tóc gáy.
“Tôi cảm thấy vẫn nên đem chuyện này, những chuyện chúng ta thấy nói cho cảnh sát Triệu đi.” Dường như đã hạ quyết tâm làm chuyện trọng đại, Ninh Phàm Kỳ đột nhiên đè lại vai tôi, nghiêm túc bảo.
“Hở!” Tôi kinh ngạc nhìn gã.
“Tôi cảm thấy chỉ bằng hai người chúng ta, thật sự không làm gì được “nó”. Huống chi chúng ta bây giờ mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, chẳng lẽ cậu không nghĩ chúng ta rất cần một người ngoài cuộc sao?” Gã mím môi, rồi lên tiếng.
Tôi ngạc nhiên nhìn lại.
Gã bảo cần người ngoài cuộc theo dõi, không bằng nói rằng chúng tôi đã tới thời điểm cần xin giúp đỡ rồi. Thế nhưng, có khả năng sao? Trước đó chúng tôi đã khai báo chuyện của tiểu Phàm với bọn họ, thái độ của bọn họ đã là có thể không đụng ít bao nhiêu hay bấy nhiêu. Sở dĩ còn chưa hoàn toàn từ chối, chỉ vì bọn họ cho rằng hung thủ là người, mà không phải quỷ. Nếu như nói cho bọn họ toàn bộ mọi chuyện, chỉ sợ bọn họ hoàn toàn tránh chúng tôi thôi.
“Các cậu…. hụ hụ… hụ hụ… làm gì vậy?” Ngay tại lúc chúng tôi im lặng đối mặt, cửa một lần nữa bị đẩy ra, lão Tứ mặc áo blouse trắng xuất hiện ở cửa, vừa nói vừa ho khan kinh khủng. Cũng giống với vụ “mộng du”, sau này lão Tứ ho khan không ngừng. Không cần hỏi cũng biết lý do của hắn với lần trước giống nhau rồi, luôn báo là sau lớp giải phẫu trở về, sặc mùi nước thuốc – ngâm formalin một đêm mà không sặc mới lạ?
“Không có gì.” Ninh Phàm Kỳ đầu tiên đáp lại, quay người vừa đúng hướng bên trái. Nếu như tôi đoán không lầm, gã cố ý không cho Lý Thành thấy thứ trong máy tính. Thế nhưng, tại sao chứ? Nếu gã đã muốn đem mọi chuyện nói cho cảnh sát, vì sao cái gì cũng không nói rõ cho người trong cuộc Lý Thành?