Quỷ Thoại Liên Thiên

chương 23: tiệc vườn đào dưới trăng (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thực ra căn phòng của Lục Tử trông rất bình thường, nhìn bên ngoài chỉ giống như hàng ngàn vạn căn hộ tiêu chuẩn khác khắp Trung Quốc. Hắn giải thích với chúng tôi: “Hai người không biết đấy chứ, những người sưu tầm buôn bán cổ vật như chúng tôi sợ nhất là phô trương để cho người ta biết, hay nhất là mình làm gì đừng có ai hay, bằng không không làm sao ngăn nổi trộm đạo cướp bóc. Phòng làm việc của cả công ty tớ tất cả đều nằm trong những khu dân cư bình thường, bề ngoài không thấy có gì đặc biệt, kỳ thực bên trong khóa kỹ như ngân hàng Thụy Sĩ vậy!”

Nói xong hắn rút ra một cái chìa khóa đặc chế, xoay qua xoay lại vài lần trong ổ khóa, mới mở được cửa, chúng tôi thò đầu vào nhìn thử, bên trong rất vắng lặng, có cảm giác lạnh lẽo khác thường, các cửa sổ đều đóng chặt, trong nhà u ám, rất có cảm giác của một ngôi nhà có ma.

Hắn đóng cửa lại sau lưng chúng tôi, cởi giầy, rồi mang chúng tôi vào thư phòng bên trong. Đây mới chính là chỗ làm việc chính yếu của hắn, trông còn rộng lớn và tiện nghi hơn cả phòng khách, trong góc là cái két sắt lớn, bên cạnh nó là một cái bàn làm việc rất rộng, trên bày đầy bút lông và nghiên mực, còn có những dụng cụ trông rất hiện đại tinh vi, ngay cả kính hiển vi cũng có, có thể thấy trong nghề này hắn là một tay chuyên nghiệp tới mức nào, nếu không thì cũng sẽ không được giao vào tay một tác phẩm của Từ Vị.

Hắn đeo một đôi bao tay giải phẫu vào, mang khẩu trang, đưa cả khẩu trang cho chúng tôi, rồi nhẹ nhàng mở két sắt lấy ra một cuộn tranh được bọc rất kỹ, sau đó cẩn thận bày nó ra trên một tấm bản gỗ (dùng để giữ tranh) mài nhẵn được phủ bằng một lớp véc ni đặc biệt.

Bức trang thực sự rất rách nát, trông giống như một bìa tàu hũ ki, Lục Tử nương nhẹ từng ngón tay mà từ từ mở nó ra. Mãi vài phút sau, cả bức tranh “Tiệc vườn đào dưới trăng” mới hoàn toàn lộ ra dưới con mắt của chúng tôi.

Cảm giác đầu tiên là bức tranh có một kết cấu cực kỳ khác thường, dưới tầng tầng tán hoa đào dày đặc, thấp thoáng nhìn thấy hai bóng người ngồi dưới trăng mà đối ẩm, một người đang đứng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, một người ngồi nâng chén rượu. Bố cục phóng túng, khí thế thoải mái, không câu nệ khung cách. Cái này cho dù có là hàng giả đi nữa thì cũng tuyệt đối là một tác phẩm thượng thừa!

Lục Tử vừa lúi húi vuốt vuốt phủi phủi bức tranh vừa giải thích sơ về nó cho chúng tôi nghe, tranh vẽ bằng giấy Tuyên Thành, cả bức tranh dài chừng cm, bề ngang mép trên là cm, mép dưới là cm. Nhưng đã bị tổn hại hết sức nghiêm trọng, đặc biệt bị sâu mọt gặm gần hết, việc phục chế cực kỳ vất vả.

Bạch Dực nhìn chăm chú bức tranh hồi lâu, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, anh ta chỉ vào người đang ngồi nâng chén hỏi chúng tôi: “Hai người xem, người này hình như đang nâng chén nói chuyện với một người thứ ba khác thì phải?”

Chúng tôi đều đổ dồn mắt vào bức tranh, quả nhiên, người đang ngầng đầu nhìn trời dường như đang ngâm thơ, nhưng người đang nâng chén kia quả thực không hề nhìn người đang đứng, mà là nâng chén hướng về phía rừng hoa đào, nét mặt cực kỳ nhu hòa, như đang mời rượu một người bằng hữu thân thiết nào đó vậy.

Tôi hỏi: “Lục Tử, trong bức tranh này còn có người thứ ba nào không?”

Lục Tử cắn môi, chậc chậc lưỡi hai cái, sau đó tỉ mỉ quan sát lại một lần, cuối cùng đáp: “Không, trong tranh quả thực chỉ có hai người, theo giám định thì dường như hai người này chính là Bạch Dương Thanh Đằng, tức là Trần Đạo Phục và chính Từ Vị đấy. Người lớn tuổi hơn đang ngẩng đầu ngắm trăng kia chắc là Trần Đạo Phục, còn người nâng chén rượu chắc hẳn chính là tác giả bức tranh, Từ Vị, Từ Văn Trường.”

Tôi nhíu nhíu mắt nhìn chằm chằm bức tranh, cảm giác trong tranh thực sự còn một người thứ ba nữa, không phải là hai người đối ẩm, mà là ít nhất phải có ba người, mà có thể còn là rất nhiều người, cảm giác cực kỳ quỷ dị.

Nhìn vào tầng tầng hoa đào, chợt trong óc tôi nảy ra một ý, quay ra nói với hai người kia: “Hai người xem, Từ Vị đang nâng chén hướng về phía rừng đào, phải chăng đây chính là người thứ ba? Từ Vị bình sinh tiêu sái phóng tùng, lúc niên thiếu càng ngông cuồng thoải mái. Hai người nghĩ thử xem, có khi nào người ông ta đang nâng chén mời thực ra không phải người, mà chính là hoa đào hay không?”

Lục Tử nghe thế, hơi giật mình hói: “Vậy chẳng lẽ nữ quỷ kia không phải quỷ mà thực ra là tiên nữ hoa đào? Trong Liêu Trai không phải có rất nhiều chuyện trong tranh có tiên sao, vậy ra, ha ha, xem ra tớ lần này là đào hoa nha!”

Tôi nhíu nhíu mày, lạnh lùng cắt ngang: “Cậu cứ nghĩ là không phải quỷ thì không đáng sợ thật à? Nói cho cậu biết, yêu tinh quỷ mị vân vân đều có thể lấy mạng cậu đấy, cho dù hoa đào người ta có muốn kén cậu làm rể đi nữa thì e chỉ có nước chôn cậu dưới gốc cây của người ta thôi!”

Lục Tử vuốt mặt hì hì cười, nhưng chợt nụ cười của hắn đông cứng lại. Hắn run run chỉ ra cửa: “Hai người, lúc hai người tới… có ai mang giày vải màu đen không…?”

Tôi nghĩ thầm, thời buổi này là thời nào, không phải diễn hí kịch, có mang cũng phải mang giày da bình thường chứ? Tôi cũng theo tay hắn chỉ nhìn ra ngoài cửa, ngoại trừ mấy đôi giày của chúng tôi, quả nhiên còn có một đôi giày vải đen thêu rất khéo, chỉnh tề sắp bên cạnh. Tôi nhìn sang Lục Tử, trông hắn chẳng có vẻ gì là đang đùa cả, bèn thì thào vào tai hắn: “Lục Tử, hình như tiên nữ hoa đào tới tìm cậu rồi kìa…”

Hắn chạy vội ra cửa nhìn, sau đó sợ tới mức mặt trắng nhợt ra, quay lại nói với chúng tôi: “Hai vị, xin nghĩ cách giúp tôi mau đi, tôi thà chết chứ không lấy vợ quỷ đâu ~”

Bạch Dực rất bình tĩnh, chỉ chăm chú quan sát bức tranh rách nát trên bàn, tỉ mỉ xem xét từng phân từng phân một, mặc kệ chúng tôi nhốn nháo về đôi giầy đen trước cửa cũng không thấy anh ta ngẩng đầu lên, dường như đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện này vậy, chỉ có chúng tôi thấp thỏm lo sợ.

Tôi vô thức xích lại gần Bạch Dực, kéo kéo tay áo anh ta mà nói: “Lão Bạch, ở đây có cái gì thật ấy, đừng nhìn tranh nữa, thử nhìn xung quanh xem!”

Bạch Dực bị tôi kéo kéo đành ngẩng đầu lên: “Cậu cho tôi là đạo sĩ hàng yêu thật đấy à? Cầm gương bát quái đi chiếu khắp phòng? Ít ra hiện nay cô ta còn không có hứng thú với chúng ta, hoặc là không có ý tấn công chúng ta, chúng ta lo lắng làm cái gì, dù sao tất cả vấn đề đều nằm hết trong bức tranh này rồi.”

Lục Tử sợ tới mức cuống quít cả lên, hắn thấy chúng tôi cũng không biết phải làm sao, vì thế hấp tấp nói: “Vậy chúng ta nên đi ra thôi, thứ kia coi chừng còn ở trong nhà!”

Chưa để cho hắn kịp nói xong thì ngoài cửa đã nhoáng qua một cái bóng trắng, Lục Tử sợ tới mức run bắn lên trốn biệt vào sau lưng Bạch Dực, tôi cũng nuốt nước bọt đánh ực một cái, nhưng chỉ nghe thấy vài tiếng chân vội vã, đợi mãi cũng không thấy chuyện quái lạ nào phát sinh.

Lục Tử dường như đã tới cực hạn rồi, hắn mồ hôi lạnh đầm đìa, lắp bắp nói: “Chúng ta đi, đi thôi, đi ngay, tranh này tớ không sửa nữa. Ai muốn làm thì cứ, cứ làm, đây, đây chỉ muốn toàn mạng thôi!”

Bạch Dực lên tiếng cản Lục Tử, nhưng đôi mắt vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào bức họa: “Nếu cậu tin chúng tôi thì để chúng tôi ở lại đây một đêm đi, chúng tôi nhất định có cách giúp cậu!”

Lục Tử còn chưa kịp đồng ý thì tôi đã nhảy dựng lên, cái gì! Căn nhà ma này mà đòi tôi ở lại?! Tôi lập tức chen vào: “Lão Bạch, anh thấy đấy, tôi không làm được cái gì giúp anh đâu! Tôi về trước đi. Ở đây chỉ cần mình anh là đủ rồi còn gì!”

Bạch Dực lắc đầu: “Đây là chuyện của bạn cậu, lẽ nào cậu muốn đổ hết lên người tôi?”

Lục Tử lập tức quay lại nhìn tôi, ánh mắt tội nghiệp năn nỉ, tôi nhìn căn nhà khắp lượt, trong ngực vẫn cứ phấp phỏng bất an. Lục Tử lập tức nói: “Tiểu An, chúng ta chẳng phải gần như là lớn lên bên cạnh nhau sao? Còn nhớ khi còn bé cậu làm vỡ kính cửa sổ nhà số , cuối cùng là tớ nhảy ra chịu thay cho cậu chứ ai! Còn nữa…”

Tôi lập tức bịt miệng hắn lại, nếu không thì dám hắn sẽ đem chuyện tôi lúc nhỏ bắt nạt cô bé ở tầng trên cũng lôi ra mà kể lể mất. Không còn cách nào khác, đã đụng phải hai vị ôn thần này thì chỉ còn cách liều mình bồi quân tử mà thôi. Tôi chán nản gật đầu: “Rồi rồi, coi như là tôi vì cậu mà làm vậy! Đừng có mang mấy chuyện lúc tôi còn nhỏ ra mà tỉ tê nữa!”

Bạch Dực nghe thế liền bật cười: “Quen cậu lâu vậy mà chưa thấy cậu nghĩa khí thế này bao giờ! Xem ra lúc còn bé cậu quả thực rất ghê gớm nhỉ?”

Tôi trừng mắt với anh ta, sau đó quay sang hỏi Lục Tử: “Chúng tôi ngủ đâu bây giờ? Chỗ cậu cả cái sô pha cũng không có, làm sao mà ngủ?”

Lục Tử thoải mái đáp: “Hì, đừng nói chỉ có hai người các cậu, có mà ba người tớ vẫn tiếp được như thường, lại đây!”

Nói xong dường như sực nhớ ra là ngoài hai chúng tôi quả thực còn một “khách không mời”, hắn bèn ngậm tăm dẫn chúng tôi vào gian phòng ngủ bên cạnh, cách bố trí rất sang trọng, đặc biệt nhất chính là một cái giường khổng lồ trông có vẻ cực kỳ sang trọng, quả thực là cho dù có là ba người vẫn đủ chỗ lăn qua lăn lại thoải mái trên đó.

Tôi hỏi: “Sao phải mua cái giường gì mà lớn quá vậy?”

Hắn đáp: “Thì để dễ dàng hơn cho chuyện hàng ngày chứ sao…” Đột nhiên lại cười một cái rất tà, chết tiệt, tên khốn này hóa ra là thường đem gái về đây ngủ, bây giờ còn bảo chúng tôi cứ lên đó nằm? Tôi khinh bỉ nhìn hắn, hắn bèn ho khan vài tiếng, nhìn ra chỗ khác lảng tránh ánh mắt của tôi.

Đi qua lại chỉ cho chúng tôi vị trí của vài thứ cần thiết xong, Lục Tử chạy ra khỏi nhà như bỏ trốn, trước khi đi hắn còn nói: “Tớ đành phải nhốt hai người trong nhà khóa cửa ngoài, chìa khóa chỉ có mình tớ có, xin lỗi hai người. Chỉ vì mấy thứ trong nhà, nếu mất bất kỳ món nào thì tớ cũng chết!”

Lòng tôi sôi sục tức giận, tên khốn này còn dám nghi ngờ chúng tôi! Cái cuộn tranh nát như bã đậu của hắn, có trộm về cũng chỉ để vác nợ thôi chứ được cái gì! Nhưng Bạch Dực vẫn có vẻ hết sức tự nhiên, không hề khách khí mà pha một ấm trà Thiết Quan Âm, sau đó vừa uống trà vừa ngồi trong thư phòng đọc sách về tranh chữ.

Tôi cảnh giác nhìn bốn phía, muốn tìm vị trí của nữ quỷ kia, nhưng ngoại trừ tiếng Bạch Dực thỉnh thoảng lật trang sách, ngoài ra không còn động tĩnh nào khác. Cảm giác thật giống như trong tác phẩm “” của Stephen King[], trong đó cảm giác kinh khủng nhất không đến từ sự uy hiếp của những thế lực bí ẩn, mà chính từ bầu không khí đầy áp lực lẫn cảm giác hoang mang sợ hãi không biết cái gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Ngày hôm nay Bạch Dực có vẻ yên lặng bất thường, anh ta vốn đã không thích nói nhiều, hiện tại lại im như thóc, chỉ chăm chú uống trà đọc sách. Tôi bèn đến ngồi xuống bên cạnh anh ta, nói: “Lão Bạch, thứ kia có khi nào chỉ bám theo Lục Tử mà mặc kệ chúng ta không? Lúc nãy mới ồn ào là vậy mà Lục Tử vừa đi là yên tĩnh lại ngay?”

Bạch Dực rót cho tôi một ly trà rồi thủng thẳng nói: “Thực ra chuyện này có thể không nằm tại bức tranh, cũng không nằm tại nữ quỷ. Mà là nằm tại chính bản thân câu chuyện.”

Tôi nghe anh ta nói như vịt nghe sấm, phải hỏi lại: “Nằm tại chính bản thân câu chuyện? Là cái gì?”

Anh ta nhấp một ngụm trà, sau đó đẩy kính mắt, nói: “Nói với cậu bây giờ cậu cũng không hiểu, dù sao cậu cũng chỉ cần nhớ ở bên cạnh tôi là được, đừng hỏi lung tung.”

Tôi cảm thấy tức đến nỗi xém chút nữa là đập bàn hất đổ trà rồi, anh ta quả thực quá coi thường tôi đi, làm như tôi là một đứa vô dụng không làm gì nên hồn không bằng! Nói gì thì nói, tôi cũng theo anh ta vào sinh ra tử bao nhiêu lần rồi chứ bộ, cái gì mà còn chưa thấy qua?!

Anh ta không chịu nói, tôi cũng không thèm hỏi lại. Tôi liếc nhìn anh ta một cái, sau đó đứng lên vào phòng ngủ trước.

Trong phòng ngủ có máy vi tính, tôi mở máy lên mạng xem phim, lúc này đương nhiên tuyệt không phù hợp xem phim kinh dị… Bộ phim rất buồn chán, tôi xem một lúc thì bắt đầu gà gật… khi vừa nhắm mắt lại, tự nhiên cảm giác có ai đó khẽ chạm vào vai, rất nhẹ nhàng. Tôi tưởng Bạch Dực, liền bĩu môi hất vai ra, lúc này không phải là lúc làm hòa, ai bảo anh ta coi thường tôi làm chi!

Thế nhưng cảm giác đè nặng lên vai vẫn không mất đi, dần dần tôi cảm thấy rợn người… vì trên vai không phải là tay… mà là giống như một… cái đầu… Bạch Dực không thể nào dựa đầu vào vai tôi… tôi thuận tay sờ sờ… một gương mặt con gái, lạnh như khắc từ băng đá… tóc rất dài… dựa trên vai tôi. Tay tôi lập tức như bị điện giật mà rụt mạnh về, nhưng vẫn tiếp tục nhắm tịt mắt, không dám mở ra. Trọng lượng đè trên vai vẫn không hề giảm bớt, âm nhạc trong máy vi tính cũng tự nhiên thay đổi, biến thành một khúc nhạc xưa cực kỳ quái dị, văng vẳng tiếng tỳ bà ai oán, chỉ nghe bên tai tiếng ngâm nga khe khẽ bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa mà tôi không hiểu…

Tôi biết, có một người đang ghé đầu vào vai tôi… hay là… chỉ có cái đầu?!

Bạch Dực vẫn đang ngồi trong thư phòng, tôi không dám gọi anh ta, cổ họng run lên, đôi mắt vẫn nhắm thật chặt. Tiếng hát rất chậm rãi rất nhẹ nhàng, nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác cái đầu trên vai động đậy chút nào, tiếng hát dường như chỉ đơn giản là thoát ra từ cái đầu, giống như một cái hộp phát nhạc vậy. Miệng nó dán sát vào tai tôi, nên tiếng hát cứ như xuyên thẳng vào tai.

Bởi vì cũng đã từng trải qua quá nhiều chuyện, nên lúc này tôi lập tức nghĩ ra cách nếu không thể hét lên thì phải làm sao tạo ra được âm thanh để đánh động Bạch Dực ở phòng bên cạnh biết là tôi đang gặp chuyện, vì thế tôi cắn răng thả người cho cơ thể rơi tự do xuống khỏi ghế, vai đập một cái “rầm” xuống sàn nhà, cả người tôi nhất thời tê dại đi. Cũng may cái ghế rơi xuống đất, vang lên một tiếng rất to.

Tôi cắn chặt răng rên lên vì đau, nhưng vẫn nhất quyết không mở mắt ra, chỉ nghe bên tai một tiếng thở dài rất nhẹ, tôi cảm giác thứ kia dường như đã đi, sau đó là tiếng bước chân vội vã của Bạch Dực. Khi một đôi tay mạnh mẽ vươn tới đỡ nửa người tôi lên, tôi liền từ từ mở mắt, nhưng… rơi vào mắt tôi là một gương mặt tóc tai bù xù che khuất cả gương mặt, cả mặt bị chôn vùi trong mớ tóc không biết là nam hay nữ, chỉ cảm thấy cực kỳ gầy yếu. Mắt tôi hoa lên, sợ tới mức hét lên một tiếng, đẩy bật kẻ kia ra mà ù té chạy tới cửa, vừa đúng lúc Bạch Dực đi vào, cả người tôi liền húc thẳng vào anh ta. Tôi không dám quay lại, chỉ đưa tay run rầy chỉ vào trong phòng: “Quỷ, quỷ, thật là quỷ đó!!!”

Bạch Dực vỗ vỗ lưng tôi: “Trong phòng không có gì hết.” Từ từ mở mắt ra nhìn lại, quả thật không có ai. Cái ghế ngã chỏng chơ trên đất, máy vi tính vẫn tiếp tục phát bộ phim tình cảm nhàm chán. Bản nhạc xưa đã biến mất. Vậy thứ kia đã tới bằng cách nào nhỉ?

Tôi sợ tới mức phát sặc, vừa ho khụ khụ vừa ra sức hít thở, Bạch Dực đỡ tôi về thư phòng, tôi mới từ từ bình tĩnh lại được, nhưng hai chân cứ run run không kiềm nổi. Lúc này mới thấy tôi coi thường Lục Tử, chế nhạo hắn là nhát gan, nhưng thực ra tôi cũng chẳng hơn gì được người ta.

Vì vậy tôi cũng ngoan ngoãn lại, an tĩnh ngồi chờ bên cạnh Bạch Dực. Dù sao ngẫm lại, tất cả những chuyện trước giờ gặp phải, đâu có chuyện nào thực sự tự giải quyết được đâu, toàn là nhờ tới Bạch Dực ra tay phút cuối, quả thực không có tư cách giận anh ta. Lòng tin vừa được bơm phồng không được bao lâu thoáng chốc đã xẹp xuống, tuy uất ức vì bản thân quá yếu đuối, nhưng cuối cùng thì nỗi sợ đã chiến thắng toàn bộ sĩ diện. Bạch Dực xem sách một lúc, sau đó thở dài một cái, dường như cảm thấy sự buồn bã của tôi mà hạ sách xuống nói: “Thực ra chỉ vì tôi không muốn đợi một mình, có thêm cậu thì dễ chịu hơn mà thôi.”

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Lão Bạch, anh cũng sợ quỷ sao?”

Anh ta lắc đầu, nhìn tôi trả lời: “Đôi khi, cô độc một mình còn đáng sợ hơn cả quỷ. Cái cảm giác bị mọi người quên lãng chính là thứ cảm giác dễ sợ nhất.”

Tôi ngơ ngác nhìn, trong lòng tự hỏi lão Bạch đã trở thành nhà thơ từ lúc nào? Tôi đành vỗ vỗ vai anh ta nói: “Yên tâm, anh đẹp trai như vậy, lại có bản lĩnh, cảm giác tồn tại mạnh hơn tôi nhiều!”

Anh ta cười cười đứng lên, tôi thấy anh ta muốn đi, cũng vội vàng đứng bật dậy định theo, nhưng anh ta nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ đi đổi quyển sách khác đọc mà thôi, cậu muốn xem sách gì không?”

Tôi bối rối ngồi xuống ghế, liếc nhìn anh ta, anh ta liền đưa cho tôi một cuốn sách: “Trước hết đừng vào phòng ngủ, bỏ lên mạng đi, đọc cái này, là tiểu thuyết đời Đường đấy, có khi làm cậu có hứng thú.”

Cuốn sách này tôi đã xem qua lúc còn đang học đại học, triết lý dễ hiểu, những bài học đưa ra rất gần gũi, năm đó là do một người bạn học khoa Văn học vứt lại trên giường tôi, cho nên lúc không có chuyện gì làm tôi cũng mở ra xem.

Ở giữa có một câu chuyện kể về hoa đào, kể lại chuyện một nhà thơ nổi tiếng đời Đường là Thôi Hộ, một ngày kia đi qua Nam trang ở Đô Thành, vô tình nhìn thấy dưới tán hoa đào một nữ tử dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Ông đem lòng yêu nàng, nhưng lúc đó còn đang bận công danh nên đành đi gấp. Sau đó ông đỗ tiến sĩ, nhận chức quan Tiết Độ Sứ Lĩnh Nam, vì thế quay lại chốn xưa muốn tìm người con gái năm nào, nhưng dưới gốc hoa đào năm ấy nay chỉ còn thấy một lá cờ tang trắng toát mà không còn cô nương xinh đẹp dưới hoa nữa. Sau này mới biết, người con gái ấy không sống tới lúc đợi ông trở về đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.

Vì lẽ đó, Thôi Hộ mới viết nên bài thơ lưu truyền thiên cổ: Khứ niên kim nhật thử môn trung. Nhân diện đào hoa tương ánh hồng. Nhân diện bất tri hà xứ khứ. Đào hoa y cựu tiếu đông phong.

Bạch Dực nghe tôi khe khẽ ngâm bài thơ này, đột nhiên ghé sát tới hỏi: “Lúc nãy vừa ngâm cái gì thế?”

Tôi nói cho anh ta biết về bài thơ “Đề Đô Thành Nam trang” và điển tích của nó, anh ta chợt gật mạnh đầu, quay trở lại bên bàn làm việc.

Lục Tử lúc nãy bỏ chạy rất vội vàng nên chưa kịp cất bức tranh đi. Bạch Dực cầm lấy kính lúp, chăm chú quan sát lại bức tranh một lần nữa thật tỉ mỉ.

Sau đó, anh ta chậm rãi buông kính lúp xuống, nhìn tôi mỉm cười: “Xem ra bản lĩnh ăn may của cậu đúng là khó ai bì kịp đấy!”

Tôi tự nhiên được khen một câu chẳng đâu vào đâu, đầu tiên là theo phản xạ cười hì hì, nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy khó hiểu: “Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” Anh ta vui vẻ nói: “Cứ chờ tới tối, cậu tự hỏi ‘cô ta’ là biết ngay ấy mà!”

Tôi trừng mắt lườm anh ta, hỏi, có mà hỏi cái đầu anh ấy! Nếu có gan thì anh cứ nhìn thẳng vào gương mặt bù xù đó của nó mà hỏi xem, cô em định ở chỗ này chờ ăn cơm tất niên sao, coi chừng tên Lục Tử kia không chịu cho ăn ké đâu…

Nhắc đến ăn chúng tôi mới chợt cảm thấy đói, đã tới giờ cơm tối rồi. Trong tủ lạnh nhà Lục Tử có rất nhiều đồ ăn, hắn là một kẻ ăn xài hoang phí, những kẻ buôn bán cổ vật và tranh hiếm như bọn họ kỳ thực rất giàu có, vì chỉ cần bán được một món hời thôi là có thể ăn nhiều năm rồi. Cái này gọi là ba năm không làm việc, làm việc ăn ba năm.

Bạch Dực xào một chảo mì, nấu một bát canh rồi đuổi tôi ra ngoài. Nhưng căn nhà lúc này quá ư quỷ dị, tôi không dám rời anh ta một tấc, cho dù anh ta đi toa lét cũng nhất quyết đòi đi theo.

Phòng ngủ trở thành khu vực cấm, Bạch Dực không hề ghé mặt vào đó lấy một lần, máy vi tính bên trong vẫn cứ mở, bộ phim đã chiếu hết từ lâu, gian phòng tối mò mò chỉ có ánh đèn màn hình vi tính lấp lóe như trêu ngươi. Yên lặng, yên lặng đến kỳ quái. Không có bất kỳ chuyện quái dị nào. Chỉ có đôi giày vải đen thui ngoài cửa vẫn lẳng lặng xếp đó, nói cho chúng tôi biết “vị kia” vẫn còn ở trong nhà.

Trời nhanh chóng tối sầm lại, tôi vội vàng đi mở hết đèn trong nhà lên, toàn bộ thư phòng trong nháy mắt sáng rỡ lên dưới ánh đèn huỳnh quang trắng lóa. Lúc này tôi mới chú ý đến một bức tranh mỹ nữ treo trong góc phòng rộng chừng vài tấc, ánh mắt của cô gái trong tranh dường như tự tiếu phi tiếu, đôi lúc còn có cảm giác là cô ta đang… nhìn tôi nữa.

Tôi giật mình nghĩ: tên khốn Lục Tử này, sao lại không treo tranh thần Chung Quỳ hay tượng phật gì đó mà lại treo cái thứ quỷ này!

Bạch Dực buông cuốn sách thứ năm xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thoải mái cứ như dẫu cho trời có sập xuống cũng vẫn có thể chống đỡ, vì thế tôi hi vọng hỏi: “Anh có phải biết cách trừ con quỷ này rồi phải không? Nếu biết thì làm mau mau đi rồi về nhà, khỏi cần ở lại đây qua đêm mà!”

Anh ta uống thêm một chén Thiết Quan Âm đã pha đến loãng, nhíu nhíu mày trả lời: “Cô ta không chịu ra, theo cách Lục Tử nói thì có lẽ chỉ khi nào ở một mình mới có thể gặp cô ta mà thôi. Nói cách khác là chỉ khi nào chúng ta không phòng bị, hay là khi ở một mình thì cô ta mới ra. Nhưng theo lời cậu kể lúc nãy thì không thể chờ lâu hơn được nữa, chờ nữa cô ta sẽ tích tụ thêm oán khí càng lúc càng sâu, cuối cùng hóa thành lệ quỷ, lúc đó thì chỉ uống trà đọc sách như chúng ta bây giờ tuyệt không phải là đối thủ của cô ta.”

Nói xong, anh ta lại quay lại cuốn sách mới lấy trên tay. Tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta, cảm nhận bầu không khí càng lúc càng yên tĩnh một cách quỷ dị, những suy nghĩ trong đầu cũng càng lúc càng hỗn loạn. Tôi nhéo nhéo mũi, soát lại toàn bộ vấn đề từ đầu đến cuối.

Trong bức tranh có quỷ, nhưng Bạch Dực nói chuyện này không phải tại bức tranh, cũng không phải tại con quỷ, mà là tại bản thân câu chuyện nó như thế. Tôi quả thực không hiểu nghĩa câu nói này. Thực ra nếu bức tranh không có quỷ thì nó cũng chỉ là một bức tranh bình thường mà thôi, nhưng sau khi đã phát hiện bí mật kỳ lạ ẩn sau nó rồi, thì tự nhiên cảm thấy cả bức tranh cũng dường như lạ lùng hẳn lên, như thể đang ẩn chứa một bí ẩn nào đó chờ được công bố vậy. Nếu Từ Vị thực sự đang mời hoa đào uống rượu, vậy phải chăng ông ta có quen biết yêu tinh hoa đào này? Mà lại còn là bạn thân thiết là đằng khác. Còn nếu Từ Vị không phải đang mời hoa đào, vậy thì người thứ ba trong tranh là ai? Chuyện này có quan hệ gì tới chuyện bây giờ?

Trong đầu tôi nảy ra hàng loạt câu hỏi, mỗi lúc mỗi khó trả lời hơn.

Đang khi âm thầm suy nghĩ, chợt bả vai bị ai đó vỗ mạnh một cái, tôi giật nảy người nhìn lên thì thấy Bạch Dực đã đứng lên từ lúc nào, chỉ chỉ vào phòng ngủ mà nói: “Tới giờ đi ngủ rồi.”

Tôi nhìn anh ta, rồi lại nhìn lại gian phòng u ám như một vùng cấm địa kia mà lắc đầu quầy quậy: “Không đi không đi! Có thể thứ kia còn ở trong đó, làm sao tôi ngủ được với nó?”

Bạch Dực ngáp một cái, vẫy vẫy tay: “Vậy cứ chờ ở đây đi nhé, tôi đi ngủ trước. Hôm nay cũng mệt quá rồi.”

Nói xong lập tức đi thẳng vào phòng ngủ, tôi ngồi phía sau ấm ức hừ một tiếng, nhưng rồi lại vô thức liếc nhìn qua bức tranh mỹ nữ treo trên tường, tự nhiên cảm thấy sống lưng gai gai lạnh. Nhớ tới lời Bạch Dực bảo con quỷ chỉ xuất hiện khi nào có người ở một mình, tôi lập tức bật dậy lật đật chạy theo sau anh ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio