“Bạch Dực, anh thành thật nói cho tôi biết, anh rốt cuộc là ai? Lúc đầu anh bảo tôi đừng tiết lộ chuyện anh chết đuối tại sông Vị Thủy. Tôi đồng ý rồi, khi ấy cứ tưởng lòng anh có An Tung, cứ tin anh sẽ không hại chúng tôi. Giờ An Tung đã chết, chuyện gì cũng vô nghĩa, anh nói đi. Tôi thấy mình cũng không thể sống sót ra ngoài, ít ra cũng không muốn làm một oán quỷ.”
Tôi nghe cuộc nói chuyện đó, thoáng chốc quên cả giẫy giụa. Thật ra tôi cũng không còn sức để chống cự nữa, so với lúc nãy tôi suy yếu hơn nhiều. Tôi lặng lẽ chờ Bạch Dực trả lời, không ngờ bọn họ đã thông đồng từ trước, tôi còn cảm thấy Bạch Dực vuốt tóc tôi một chút, tay anh truyền đến hơi ấm của người còn sống, anh trầm mặc thật lâu mới nói: “Tôi cũng không phải quỷ. Chỉ là… tôi cũng không rõ lắm đến tột cùng thì mình là thứ gì… Lúc đến sông Vị Thủy thăm dò, quả thật tôi đã chết, nhưng ngay lúc vừa nuốt vào một ngụm nước thì cũng có vật gì trôi tuột vào miệng tôi. Lúc đó tôi chìm xuống đáy sông, cũng mất đi tri giác, nhặt bao kiếm kia ở đâu đó, gặp được một bóng người… đó chỉ là một phần trí nhớ của tôi. Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã mang toàn bộ ký ức thời viễn cổ, nhưng nó cũng thay đổi tôi toàn bộ. Tôi biết mình hoàn toàn khác so với trước kia, tôi không còn là một người sống bình thường mà là người tiếp nhận tất cả tri thức kia. Tôi chỉ có thể bỏ đi công việc đang làm, rời khỏi quê hương, trốn đến một nơi không ai biết mình. Sau đó bắt đầu điên cuồng nghiên cứu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Thế sao anh không nói sớm? Kia là ký ức của ai?”
Giọng của Bạch Dực trở nên dồn dập, anh nói: “Tôi không cách nào nói được, bởi tôi vốn không biết… Ngay từ đầu tôi chỉ cảm thấy mình bỗng nhiên thông suốt nhiều chuyện trong quá khứ mà trước đây chẳng thể nào biết được. Nhưng cuối cùng thì ký ức kia thuộc về ai, tôi lại không thể lý giải rõ ràng được. Tôi cảm nhận được ký ức này đang dần dần xâm chiếm bản thân mình. Trước khi An Tung vướng vào chuyện này, tôi chỉ có khả năng giải quyết vài chuyện nhỏ nhặt, đương nhiên những tri thức này đã được tôi ngầm chấp nhận rằng mình chẳng cách nào giải thích được. Nó bao gồm cả Chu Văn Vương, Hà Bá điện, tất cả tôi đều biết rõ, thậm chí là các bộ phận hợp thành bát khổ quỷ chú. Nhưng tại nơi này… tồn tại trong tôi chỉ có cảm giác tội lỗi và bi ai, còn các trận pháp khác tôi không thể hiểu được.”
“Phùng Di Nhân là do Đại Vũ tiêu diệt, lẽ nào trí nhớ của anh đến từ Đại Vũ Vương?”
“Không phải… tôi đã nghĩ qua… Dường như đến từ một nhân vật khác. Người này cậu cũng từng nghe.”
“Là ai?”
“Canh Thìn.”
“Không thể nào… Vị thần sông nước? Anh khẳng định chứ?”
“Tôi không thể khẳng định, vì ký ức kia không cho tôi chút tin tức nào về nó. Tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà suy luận. Thế nên đến tôi mới không thể khẳng định.”
“Thế thì anh đặt An Tung lên đó để làm gì?”
“Lúc đó, tôi bị chìm xuống sông là ngậm thứ này. Giờ cũng cho An Tung, đây là vốn đặt cược sau cùng của tôi. Tôi đoán rằng vỏ của Tị Thủy kiếm được tìm thấy ở sông Vị Thủy, còn bảo kiếm thì ở nơi đây, hơn hết ký ức sớm nhất của tôi cùng niên đại này rất tương đồng, như vậy rất có khả năng chõ này có liên quan với sông Vị Thủy. Nếu thế… An Tung cũng có thể.”
Tôi có thể sống lại? Thứ dưới thân tôi cứ không ngừng chuyển động, giờ đây nó gần như nhảy vọt ra ngoài. Tôi thật không thể tin, tiếng động lớn như vậy mà hai người kia lại có thể bình thản tán dóc đến độ không nhìn xuống dưới? Tôi thật muốn khóc thét lên mà.
“Anh xem! An Tung sao lại khóc? Cậu… cậu ta thật có ý thức?”
Lòng tôi thầm chửi mắng: “Tôi đương nhiên là có!” Ngay lúc này, tôi thật kích động, cuối cùng cũng nghe được bọn họ nói tôi còn có ý thức. Bỗng tôi cảm thấy thân mình đang lún xuống, cả người như bị kéo vào quan tài. Tôi phát hiện quan tài phía dưới nhiên đột nhiên không còn nắp đậy. Tôi ngay cả mắng cũng chưa kịp đã bị lôi tuột vào trong. Thoáng chốc thấy trước mắt tối đen, sau đó là chạm vào thứ gì cồm cộm như đá tảng ở không gian bên dưới. Sau đó nữa lại bị dội ngược lên, đánh bật ra ngoài rơi thẳng xuống đất. Tôi chỉ có thể ngẩn đầu như cũ, phát hiện nơi này không phải là chỗ mình vừa đến lúc nãy.
Tôi cố thêm chút nữa, nhận ra ngón tay mình có thể động đậy. Chỉ là cơ thể vẫn cứng đờ như trước. Gắng sức thêm lúc lâu tôi dần có thể cử động cánh tay, vội vàng vừa đong đưa các ngón tay và khuỷa tay vừa mở miệng gọi tên Bạch Dực và Lục tử. Nhưng không gian xung quanh không có âm thanh phản hồi lại tôi. Khi tôi có thể đứng thẳng dậy liền cảm thấy cách bài trí nơi này rất quen thuộc, lúc nhìn bãi đá cổ quái này rõ hơn, tôi liền nhớ lại hình ảnh phần mộ trong mơ lúc trước, giờ đây ngay trong nó cũng trống rỗng như thế.
Đột nhiên ta nghe được tiếng của thứ gì rơi vỡ. Phía sau tôi tê dại hẳn, vội nhìn lại. Sau lưng tôi đã xuất hiện một đầu người từ lúc nào. Nó gần như gần sát bên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào tôi. Do bất ngờ nên tôi giật mình lo sợ, nhưng ngay lập tức liền bộc phát giận dữ vì phát hiện mình vẫn như trước, không hề có hơi thở. Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm vào đầu người kia. Đột nhiên, nó như cảm nhận được sự tồn tại của tôi, tròng mắt liền xoay tròn chuyển động giống hai viên hòn bi đang va vào nhau. Lúc này tôi lại ngửi được một mùi hương rất kỳ quái. Có hơi giống mùi của loại đèn sáp dùng để thắp hương lễ Phật. Tôi bất giác lui về, được mấy bước lại cảm thấy gót chân mình như chạm phải vật gì đó. Tôi quay phắt người lại, thấy có một người đang mặc áo choàng màu đen mang mặt nạ người rất cổ quái đang ngồi dưới đất. Hắn cùng cái đầu kia như nhìn thẳng vào nhau.
Tôi giật nảy mình, cho rằng đây là một trận pháp quái quỷ gì đó. Ý niệm đầu tiên xuất hiện là chạy trốn nhưng tôi vốn chẳng biết cửa ra ở đâu cả, lòng thầm mắng: “Không phải là xuất hồn mà mình vẫn hay nghe nói chứ? Lần này đã chết thật chưa? Nơi này là quỷ môn quan sao?”
Thứ kia bỗng nhiên mở miệng nói, âm thanh so với sự tưởng tượng của tôi thì dễ nghe hơn rất nhiều, thật không giống với tử linh đã từng đụng độ trước đây, cũng không phải tiếng gà gáy, nó cứ phát ra từ cái đầu kia. Hắn thật trầm ấm dịu dàng nói: “Đem đầu ta thế vào cái mặt nạ kia.”
Lòng tôi hoảng sợ, giọng nói của quỷ hồn cổ quái trước mặt này khiến tôi mê đắm. Giờ tôi đã chết rồi, còn chuyện gì chưa biết rõ nữa? Tôi cũng không chắc bên trong có cửa đi, lòng lo lắng chỉ loạn xạ, nhưng cái đầu kia vẫn đảo tròng mắt như cũ. Tôi lại lùi về sau thêm một chút, phát hiện đầu kia không hề đụng chạm tới mình, nghĩ thầm thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chạy trước vẫn hay hơn, nơi này nhìn sao cũng quỷ dị cả. Vì vậy chẳng cần nghĩ nữa liền muốn xông ra ngoài, tốt xấu gì vẫn còn cơ hội đầu thai lại. Tôi chạy không biết bao lâu cuối cùng cũng tìm được một cửa động nhỏ. Do dự một chút liền quyết định đi vào, trông chờ có thể thông ra được bên ngoài. Nhưng đi lâu cách mấy thì bên trong vẫn là một khoảng không tối tăm mờ mịt, cái gì cũng không có. Tôi lại tiến vào thêm vài thước nữa, bỗng có một cánh tay nắm lấy đầu tôi giống như nhổ dưa hấu trên mặt đất vậy. Tôi hoảng hốt dùng tay bảo vệ cổ mình, nhưng từ trong bóng đêm lại vươn tới một cánh tay khác xiết chặt lấy cổ tôi. Tôi phải dùng tất cả sức lực mình có mới có thể mở ra bàn tay đó. Tiếp theo là ù té chạy về, ngã lăn ra đất thở hổn hển, phát hiện mình vẫn ở trong căn phòng sáng lúc nãy, quay đầu lại liền thấy cái đầu và quái nhân nọ. Bọn họ vẫn bảo tồn khoảng cách đầy kháng cự và áp bách, mà cái đầu kia vẫn lập lại những lời nói như cũ, giọng điệu không hề thay đổi chút nào.
Tôi sờ cổ, thấy trên tay đầy những nước, là từ đôi tay bắt lấy tôi lúc nãy mà ra. Thậm chí trên cánh tay đó còn mang cả chuỗi Phật châu bằng đá màu xanh lục của Ngưu Giác. Cậu ấy hẳn đã trở thành một trong những quỷ hồn, như vậy ngoài kia chắc còn nhiều chú hồn hơn nữa. Vốn chẳng thể ra, chỉ có trở lại, tôi mím môi bất đắc dĩ, cẩn cẩn thận thận đến gần cái đầu kia. Nó trừ có chút quỷ dị thì không hề có bất cứ hành động nào hại tôi. Nhưng tôi lại vô cùng e dè thân người mặc đồ đen ngồi xếp bằng kia. Tuy cái đầu không cách nào uy hiếp tôi, nhưng muốn tôi cầm lên đầu của một quái nhân, thật có chúng kháng cự, huống chi cái đầu này còn tự nói được.
Tôi do dự rất lâu, xong thì vương tay run run hướng về phía hắn ta. Tôi cảm nhận được xúc cảm run động thôi thúc phải làm như vậy, nếu không sẽ hối hận. Cầm lấy cái đầu, phát hiện nó quả thật rất nặng, tôi run rẩy ôm nó đi đến quái nhân kia. Lúc này đầu nguời lại tràn ra rất nhiều nước mang nồng đậm mùi bùn đất. Tôi nhăn mũi bước đến ngồi kế bên thân người, sau đó run rẩy gỡ ra mặt nạ của hắn, trong đó quả nhiên không có đầu. Tôi đặt cái đầu ngay ngắn lên thân người, con ngươi của nó liền ngay lập tức không còn đảo nữa mà nhìn trừng trừng vào tôi.
Tôi giật mình vội vàng lùi về sau, nghĩ thầm hắn sẽ không phải muốn qua cầu rút ván, giờ ra tay giết tôi chứ. Thế nhưng người kia vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng, hắn chầm chậm mở miệng nói: “Ngươi cũng vì Hà Đồ mà đến?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, tôi vì chạy trốn bát khổ quỷ chú mới đến Hà Bá điện.”
Hắn vương tay về phía tôi vẫy vẫy. Tôi vô cùng thận trọng tiến về phía hắn một chút, bất quá vẫn giữ vững khoảng cách. Hắn vẫn vẫy tay, lần này tôi đi thẳng tới trước mặt. Hắn bảo tôi ngồi xổm xuống, xong lại đặt tay ngay giữa đỉnh đầu tôi nói: “Ngươi có huyết thống của ra, tuy rất xa. Nên cuối cùng mới có thể đến được đây. Bảo ngươi bị quỷ chú thu hút đến, chi bằng nói ngươi ở đây là do dòng máu dẫn dắt.”
Tôi cúi đầu, lòng nhớ đến bà nội. Ngẩng đầu lên nhìn quái nhân này, mặt hắn vẫn lạnh lùng không cảm xúc như người chết, môi cũng vô cùng tái nhợt. Nhưng mắt hắn rõ ràng ánh lên màu xanh lục. Tôi nói: “Ông là một trong chín người giúp Đại Vũ trị thủy khi ấy à”. Hiện tại, có ít nhiều thông tin là tôi dựa vào suy luận của mình mà có được, giờ chỉ chứng thực lại thôi.
Quả nhiên, hắn vừa nghe nhắc đến Đại Vũ thì cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm xúc, lòng tôi lại nghiệm thu thêm một chút. Lúc này tôi phát hiện, thái độ kia và tám thứ quỷ khí cùng cái mặt nạ có hình dáng vô cùng giống nhau. Nói khóc không phải, mà giận cũng không. Hắn nói: “Là, ta tên Xuyên Hậu, là tế tư năm đó đã dâng Hà Đồ cho Đại Vũ trị thủy. Hắn không biết ghi chép về sự lên xuống của nước sông Hoàng Hà, còn tộc nhân của ta lại là bộ lạc duy nhất có thể ghi lại toàn bộ thủy triều của các con sông. Vì chúng ta chính là tộc dân dựa vào thủy triều để sinh sống từ đời này đến đời khác. Sau khi Hoàng Hà dâng nước lũ, chúng ta liền dời đến mảng đất màu mỡ kia bắt đầu trồng lúa mạch, còn có thể bắt được rất nhiều cá. Từ đó những ghi chép trong Hà Đồ của tổ tiên đã trở thành một bộ phận vô cùng quan trọng trong tộc người của ta.”
Tôi ngờ vực hỏi: “Các người sính sống gần như dựa vào vị thế hiểm yếu của Hoàng Hà, tại sao còn phù trợ Đại Vũ? Thế không phải là tự mình phá bỏ tường thành của mình sao? Toàn tộc các người còn không vì vậy mà bị diệt sao?”
Hắn bỏ tay ra khỏi đầu tôi, sau lại đặt nơi đầu gối, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng nói: “Đúng thế? Là vì sao? Đại khái cũng rất rắc rối, từng bước sai lầm tạo nên kết quả như thế này. Là ta dẫn cả tộc mình đến con đường hủy diệt. Ngươi muốn biết vì sao không?”
Tôi gật đầu, nói xong hắn liền nhắm hai mắt lại, kể: “Bởi vì người kia muốn ta ra mặt. Ta đã từng thiếu y một mạng. Vì thế ta chấp nhận lời hứa, đồng ý hoàn thành giúp y một chuyện coi như đáp đền. Không ngờ y lại muốn ta phù trợ Đại Vũ trị thủy. Khi ấy, trên dưới bộ lạc đều phản đối vì cho rằng dã tâm của Đại Vũ quá lớn. Nhưng lúc đó ta đã quan sát thiên tượng từ lâu, biết Đại Vũ thống nhất cửu châu là chuyện tất yếu bắt buộc. Nên vì hậu lộ của tộc nhân mà đánh cược một lần. Người kia cũng biết ta không thể lựa chọn, y cũng không thể lựa chọn. Vì thế ta không màng chuyện tổ mẫu trục xuất mình ra khỏi Phùng tộc. Phùng tộc từ đó về sau không còn là nơi dung thân của ta nữa. Từ đó về sau ta theo Đại Vũ bắt đầu chặng đường mười ba năm trị thủy dài đằng đẵng. Yêu cầu duy nhất là lúc sơn hà cửu châu bình định, tộc của ta có một mảnh đất an bình.”
Tôi nghe xong cảm thấy ngực mình có hơi khó chịu, hỏi: “Ông không thấy mình tính quá non tay à?”
Mặt hắn vẫn không cảm xúc như cũ, tiếp tục nói: “Đó là không còn cách nào, đại cục không phải ở trong tay ta. Dù ta có thể tính được mọi chuyện của thiên hạ, nhưng vẫn vô lực đổi thay. Nếu lúc đó ta chống lại, Đại Vũ vẫn muốn trị thủy như cũ, vẫn sẽ thống nhất cửu châu. Thế thì hắn sẽ càng dùng thêm nhiều nhân mạng để thế vào, người chết sẽ càng nhiều, bộ tộc của chúng ta cũng không thể may mắn tránh khỏi. Thống nhất các đại bộ tộc là sự an bài của thượng thiên. Tộc khí của chúng ta đã tận, làm đại tế tư như ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể hợp tác với y. Y là dũng tướng thủ hạ của Đại Vũ, cũng là Hoài tộc chi chủ, một chi trong cửu Di. Năm đó, y biết ta là kỳ tài thuật số, đã cứu ta một mạng ở sông Hoài Thủy. Nên đó cũng là lựa chọn duy nhất của ta lúc bấy giờ. Cùng lựa chọn giống ta còn có các bộ lạc sống nhờ nguồn nước khác. Chín người chúng ta cùng nhau giúp Đại Vũ thống trị thiên hạ cửu xuyên cửu hà. Vài chục năm cũng có thể coi như một ngày, lập biết bao công hạn mã, nhưng vẫn canh cánh ý niệm duy nhất là bảo trụ tộc nhân của mình… Đại Vũ biết ta có tài, kiêng dè ta như hổ báo. Vì vậy Hoàng Hà vừa xong được ba ngày, ngày thứ năm hắn diệt toàn bộ tộc ta, giết con cháu của ta, chỉ có thê tử của ta là con ruột của Đại Vũ mới thoát khỏi một kiếp, lúc này nàng đang mang thai. Từ đó về sau thế gian không còn bộ tộc Phùng Di, mà các Di tộc khác cũng bị diệt vong, chỉ tồn tại duy nhất cửu châu Hạ tộc.”
Tôi cau mày nói: “Tại sao các người không đầu hàng, chấp nhận tiến cống phục tùng là có thể bảo toàn tính mệnh rồi?”
Xuyên Hậu nói: “Đại Vũ quả thật muốn ta dâng cống phẩm, hơn nữa chỉ cần một thứ, đó là Hà Đồ tối hoàn chỉnh. Đây là thứ ta trăm triệu lần không thể cho hắn. Sơn hà đại xuyên sẽ bị cuồng nhân này phá nát. Hắn không có mệnh giữ được Hà Đồ. Vì vậy tộc ta vì bảo trụ Hà Đồ, dù có diệt tộc cũng không thể thỏa hiệp. Đại Vũ đe dọa ta, bắt ta phải xem tất cả tộc nhân bị giết trước mặt mình. Đầu tiên là huynh đệ tỷ muội, sau là tổ mẫu già nua của ta, cuối cùng là toàn bộ người trong thị tộc. Lúc đó ta thật sự không thể chịu nổi nữa, nên trước khi chết đã hạ độc chú, Đại Vũ cả đời sẽ vô pháp bước vào nơi này một bước. Bất kể người nào xưng vương đều không thể vào được nơi này. Thế là Đại Vũ bức tử những người đứng đầu thị tộc khác trước mặt ta. Y cũng trong số đó….”
Tôi trầm mặc lắng nghe tất cả, phảng phất bên tai còn vọng lại sự tình đầy chết chóc và máu tanh khi ấy, lại nhớ tiếng ca ai oán cùng rên rỉ lúc ở trong đường hầm. Giờ đang ngồi trước mặt tôi là người này. Ông ấy rốt cuộc là thứ gì đây?
Tôi lại hỏi: “Thế thì tại sao quỷ chú xuất hiện? Chú ngữ ông hạ lúc đầu không phải là bát khổ quỷ chú à?”
Ông ta hơi nhăn mày nói: “Không phải, thứ này do hậu nhân vận dụng trớ chú, lợi dụng oán khí của tộc ta mà tạo thành. Chính xác… có một người đã đến đây, hắn đến vì Hà Đồ. Khoảng thời gian của ta đích thực không có bát khổ quỷ chú gì cả. Ngươi nói đến quỷ chú, hay… hay do người này lập ra.”
Tôi cuối cùng cũng đã hiểu, quả nhiên là Chu Văn Vương lập nên. Nhưng tôi lại thấy hồ đồ ngay, hỏi: “Ông đã hạ chú không cho bất kỳ vương giả nào vào đây, vậy thì Chu Văn Vương sao có thể tìm đến?”
Ông ta lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, hắn không có mệnh cách đế vương, có thể nhi tử hắn mới có, nên hắn vẫn vào được. Hơn hết, với năng lực của hắn dù không có Hà Đồ của ta, cũng dư khả năng nhận mệnh trời, căn bản không cần đến. Hắn đến đây tìm Hà Đồ chẳng qua để hoàn thành một thuật pháp. Từ đó về sau mang địa vị cao nhất chỉ có thuật pháp của hắn, những cái khác đều bị trục xuất. Bản thân ta cũng đồng ý với nhìn nhận này, thế gian không cần nhiều trận pháp quá phiền phức như thế, chỉ cần loại duy nhất có khả năng thông thiên là đủ hĩ. Thế nên ta giúp hắn thành toàn.”
Tôi gật đầu, lòng vẫn còn chỗ rõ chỗ không, sau khi trải qua nhiều chuyện cuối cùng tất cả đều không có. Hà Bá điện thật ra là một ván cờ khác khi Chu Văn Vương tiến vào. Người vốn không có mệnh đế vương, dường như lúc chết đi cũng dùng thân phận công hầu để nhập tán. Ngược lại con của người mới là thiên tử thật sự, sau phong hiệu cho phụ thân mình là Văn Vương. Chính vì thế nên người mới không bị nguyền rủa, tất cả đều do danh Văn là chính yếu. Chính người đã hoàn thiện tiên thiên bát quái, bát quái lại biến thành sáu mươi bốn quẻ. Từ đó về sau trở thành dịch số cơ bản của thiên hạ, phế bỏ hoàn toàn những Liên Sơn, Quy Táng trước kia.
Nhưng bản thân người lại không muốn chấp nhận chuyện mình không có mạng đế vương, nên khi hoàn thành chú ngữ liền tiến hành kiến tạo Hà Bá điện. Lúc người tiến vào nơi này hẳn cũng đứng ở vị trí của tôi bây giờ, bất quá khả năng lại cao hơn tôi một chút. Nói chung sau khi chiếm được Hà Đồ, chắc đã phong bế chỗ này, xong lại dùng oán khí của Phùng Di nhân trước đó lập thành bát khổ quỷ chú. Đặc biệt là tạo ra sơn hà cửu đỉnh cùng các loại quỷ khí. Nhưng đến khi già yếu người lại không thể khống chế được oán khí khổng lồ này nữa. Người biết nếu nó cứ tiếp tục tồn tại, thì sớm muộn gì cũng sẽ uy hiếp đến hậu duệ của mình, vì vậy đã đập bỏ quỷ khí, tạo ra tám loại khí cụ, dùng tám sát khí khác nhau để đối ứng, hướng về vị thế phong thủy có thể trấn được sơn hà cửu xuyên một cách tối đa. Lợi dụng lực sát hóa của thiên địa để cất giấu quỷ khí cuối cùng ở nơi sâu thẳm nhất của Hà Bá điện. Chu Văn Vương quả là người thông minh đệ nhất, người tận dụng nơi khởi đầu của bát khổ quỷ chú thiết hạ chớ chú khiến cho bất cứ người nào chỉ cần biết, tiếp xúc với quỷ khí đều phải chết oan uổng. Sau đó liền đến hòa nhập với oan hồn nơi đây. Vì vậy chỗ này sẽ là nơi vĩnh viễn không ai biết đến. Nhưng người lại không ngờ linh hồn nữ nhi của mình trốn thoát, thành nửa người nửa quỷ cứ thế tồn tại. Sau đó tôi lại đến đây, bát khổ quỷ chú vốn có nguyên căn từ Phùng Di tộc được Chu Văn Vương hoàn thành. Tất cả quả nhiên chỉ là một vòng luân hồi.
Tôi bỗng nhớ đến những lời của Bạch Dực mà mình nghe được lúc mới chết, vội hỏi ngay: “Tôi có một người bạn! Anh ta lúc trước tại sông Vị Thủy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó chẳng hiểu vì sao lại có một phần ký ức không thuộc về mình. Giờ nhớ lại, có phải là người kia mà ông thường hay nhắc đến không? Người kia có phải tên là Canh Thìn không?”
Ông ta nghe đến tên này, lần đầu tiên đứng lên, cúi đầu quan sát tôi thật kỹ. Tôi cũng nhìn lại hắn. Ông ta lần đầu tiên nhíu máy nói: “Nếu y có thể sử dụng Tị Thủy kiếm, thì rất có khả năng.”
Lòng tôi đã hoàn toàn hiểu. Chuyện tuy có quái đản, nhưng cuối cùng chẳng khác là mấy, tất cả đều rõ ràng. Bỗng bụng đau quằn quại. Tôi ôm lấy bụng không ngừng run rẩy, ông ta lại ngồi xuống, nhìn tôi hỏi: “Ngươi đã ăn long cốt?”
Tôi đau đớn lắc đầu lại gật đầu. Ông ta nói tiếp: “Vậy thì ngươi vốn đã là một người chết rồi.”
Tôi đau đớn lăn lộn, đầu như thiêu đốt, nhưng nói chẳng thành câu. Ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi: “Hài tử, con muốn sống sót rời khỏi đây không?”
Tôi yếu ớt gật đầu, ôm bụng đau đến độ không mở nổi mắt, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đã bị ninh nhừ cả rồi. Bỗng tôi thấy đầu của Xuyên Hậu lăn xuống, cái đầu quay về phía tôi nói: “Cầm lấy đầu ta, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng buông ra. Con là hậu đại của ta. Đây là cơ hội cuối cùng nhất ta cho con.”
Tôi kéo cái đầu lại cầm lấy, đột nhiên có cảm giác như nó đang dần tan ra, mắt ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt kia mang vô vàng hoài niệm cũng như chối bỏ về những tro tàn xưa cũ. Bỗng bốn bên tường đá bắt đầu có động tĩnh, âm thanh cứ liên tục truyền đến từ đó. Tôi liều chết ôm đầu, ông ta vẫn liên tục chảy nước, không hề vì tiếng động kinh khủng xung quanh mà dừng lại. Tôi hoảng sợ nhìn khắp nơi, cúi đầu nhìn cái đầu trong lòng, ông ta đã chìm trong nước rất dữ dội, nhưng hai mắt vẫn nhìn tôi, ánh mắt vẫn như cũ. Môi ông ta hơi giật giật dường như đang nhắc nhở đây là cơ hội cuối cùng.”
Đột nhiên xuất hiện một cái mặt hư thối đầy kinh khủng ngay cửa động. Nói vặn vẹo cổ nhìn xung quanh, cuối cùng thấy được tôi, liền hướng về tôi gầm gừ đầy dữ tợn. Sau đó vô số oán linh màu đen dâng lên trong động như thác lũ. Bọn họ vẫn giữ nguyên hình dạng lúc chết, cứ như tơ nhện bủa vây lấy tôi. Tôi ôm cái đầu, đến sức để chạy cũng không có, chỉ có thể dùng tay che chắn cho thủ cấp của Xuyên Hậu. Tiếp theo là cuộn mình lại, tất cả oán linh kia đều lao vút đến, đã thế thủ cấp trong tay tôi cứ không ngừng ứa nước.
Bọn oán linh gầm gừ quanh tôi. Giữa chúng có một tên vọt ra sau, tôi chưa kịp cản lại thì đám oan hồn như một cái võng đen khổng lồ úp xuống. Chúng liên tiếp giật tóc, đánh vào mặt vào tay, nhiều tên còn muốn giật cái đầu trong tay tôi. Tôi liều chết ôm lấy, cả người phủ phục trên đất. Nhắm chặt mắt, không biết bây giờ là lúc nào, đầu tôi lại bắt đầu vang vọng chú văn. Lúc này, nó là một chuỗi dài xuyên thẳng vào não, tôi như có thể thấy được chuyện mấy ngàn năm về trước. Các tộc nhân bị lạnh lùng xua đuổi, Hoàng Hà sóng lớn ngập trời, sau hết là hình ảnh những người trong tộc bị tàn sát, trớ chú vấy máu thiên địa đầy bi tráng. Tiếp theo, người kia ngay trước mặt, đầu thân đứt lìa. Tôi đang chiêm nghiệm lại ký ức của Xuyên Hậu. Lúc này, đầu tôi bỗng hiện ra một người, y đã nói: “Nếu ngươi thật sự cần bảo chứng, vậy ta dùng mạng mình phát thệ. Chỉ cần ngươi nguyện giúp ta, giúp Đại Vũ trị thủy, thì mạng của Canh Thìn ta cũng là của Xuyên Hậu ngươi. Ngày ngươi diệt tộc, cũng là ngày đầu Canh Thìn ta rơi xuống. Ta đời đời kiếp kiếp cũng không nhắm mắt. Ngươi chết, ta chẳng sống một mình.”
Tôi cắn răng, cảm nhận được vài chỗ trên da thịt mình bị cắn xé. Nhưng tôi vẫn còn ý thức như cũ, tất cả những ký ức của Xuyên Hậu đều trôi vào não tôi, đến tận hình ảnh sau chót, Xuyên Hậu chỉ lên trời lập nguyền rủa, là vương giả không được bước vào thần điện nửa bước. Tiếng hét đau xót thê lương thật rõ ràng, như đã dùng tất cả sức mình để bộc phát. Xuyên Hậu cười điên cuồng bị chém mất đầu, cuối cùng ông ấy chỉ nói bốn chữ: “Thiên hạ sơn hà!”
Tôi chuyển động lưng, hất oan hồn ra, sau đó liền mở miệng, quát lên bốn chữ: “Thiên hạ sơn hà!”
Nói xong chợt nghe nổ vang một tiếng, oan hồn trên người tôi như thủy triều rút xuống. Bỗng không biết từ nơi nào tràn đến rất nhiều nước sông, tôi không chần chừ nữa nhấc chân muốn chạy, nhưng nước tại ào tới nhiều hơn nữa. Oan hồn cũng bị cuốn đi, nơi này nhanh chóng biến thành một đại dương mênh mông, cả người tôi bị bao quanh bởi nước dưới đáy. Lúc này thủ cấp trong tay tôi không hiểu vì sao lại rơi ra ngoài. Tôi hoảng sợ vội vàng với tay nhưng không thể theo kịp. Tôi muốn lặn sâu xuống dưới, tìm cái đầu về, nhưng dù làm cách nào cũng không thể chìm xuống. Cuối cùng tôi thấy cái đầu biến thành giọt nước, bất quá mắt ông ta vẫn mở to như trước, nhìn vào tôi, trầm mặc dứt khoát.
Dưới đáy hồ, tôi loáng thoáng thấy một bộ hài cốt, nhưng không biết là ai. Lúc này đầu tôi càng lúc càng đau, chú văn và ký ức của Xuyên Hậu bắt đầu dung hợp, như ai đó đã nhào nặn não tôi thêm lần nữa. Tôi vỗ trán, đau đớn mở mắt, vừa nhấc đầu liền phát hiện nơi này vẫn là chính điện của Hà Bá điện như trước. Tôi vẫn thấy con rồng đá khổng lồ, khí thế hùng vĩ dọa người cũng vô cùng âm lãnh như trước.