Vụ sát hại Vương Cảnh Bình đã được điều tra làm rõ, chứng cứ đầy đủ.
Cuối tháng bảy, trung đội một đội trinh sát hình sự hoàn thiện hồ sơ vụ án, chính thức chuyển hồ sơ sang viện kiểm sát nhân dân đồng cấp.
Ngoài khả năng phải điều tra bổ sung một số điểm phát sinh trong quá trình tố tụng thì công việc của đội hình sự cơ bản đã kết thúc.
Tào Vệ Vệ duyệt cho đội viên trung đội một đã phải làm thâu đêm suốt sáng gần một tháng trời được nghỉ ba ngày. Cái đội một này tuy anh chị em nào trông cũng đàng hoàng ra dáng lắm nhưng ngoài Thường Việt – vị đội trưởng đang nằm dưỡng thương đã kết hôn thì cả đám còn lại vẫn là ‘lính phòng không’.
Thế nên mới nghỉ được một ngày đã có người lên vòng bạn bè than thở chán quá.
Tào Vệ Vệ gửi tặng một bao lì xì rồi bảo Từ Bân – người sinh ra và lớn lên ở Vân Bàn đưa mọi người đi tụ tập ăn uống một bữa, không thì ra ngoại thành du lịch, giải lao cả thể chất lẫn tinh thần.
Từ Bân hô hào trong vòng bạn bè một hồi, mới đầu mọi người chẳng có vẻ hào hứng cho lắm, nói chung là không thiết đi chơi.
Đến lúc sau Đặng Đăng lỡ tay nhắc đến Nhàn Tiêu, lại được Sài Lộ dẻo miệng dỗ dành nên loáng cái cả nhóm đã biểu quyết đồng ý.
À thật ra có một số người chẳng cần phải dỗ, tiện nước là dong thuyền thôi à.
Lúc Quý Thương trở lại Nhàn Tiêu, cuộc liên hoan của đội hình sự đã sắp tàn.
Nghe Tiểu Nê Ba bảo đội hình sự mướn phòng ở lại qua đêm, anh liền kêu dọn thêm hai lò nướng để đãi mọi người một chầu barbecue.
Tiểu Nê Ba nướng thịt phải gọi là đỉnh cao, phải cái Tiểu Đắng ham ăn quá.
Cậu chàng không những ăn khỏe lại còn mặt dày, phép tắc lịch sự coi như là không có.
Cậu ta cứ tò tò đứng sau Tiểu Nê Ba, người ta vừa nướng chín một xiên để lên đĩa là cậu chàng bốc ăn liền.
Ham quá bỏng trợn cả mắt, còn vừa hít hà vừa giơ ngón cái tán thưởng.
Lý Viễn và Vu Văn Hâm giành không lại Tiểu Đắng, đành phải theo sau mót đồ ăn thừa.
Cái lò còn lại là phần Quý Thương nướng.
Cô nương Sài Lộ cứ quanh quẩn cạnh anh có vẻ hứng thú với chính Quý Thương hơn là với món thịt nướng số dách của anh.
Sài Lộ đứng cạnh hỗ trợ Quý Thương, nào đưa gia vị, đưa dao dĩa, chu đáo như tùy tùng.
Cái miệng cô là bận rộn nhất, không phải bận ăn mà là bận nói.
May mà cô chỉ hỏi những câu liên quan đến tiểu thuyết chứ không đả động gì đến chuyện riêng tư của Quý Thương.
Tâm trạng Quý Thương không tệ, cô hỏi gì anh đáp nấy.
Nướng chín một xiên, Sài Lộ liền tiện tay đưa cho Từ Bân đứng cạnh.
Quý Thương ngẩng lên nhìn Doãn Hạo, thấy người này hai mắt long lanh nhìn mình, anh lại nướng thêm đĩa nữa rồi tự tay đưa qua, bỏ qua Sài Lộ.
“Tiểu Cửu đại nhân ơi, bao giờ thì ra nốt phần cuối Thiếu Nữ Cháy Trong Đồng Hoa ạ? Hồi đó em mới đọc hết vụ đầu tiên thì anh xóa mất tiêu.”
Thấy Quý Thương đổ mồ hôi, Sài Lộ vội quay cái quạt cầm tay sang cho anh.
Vốn là ý tốt nhưng lò than đang bốc khói bị gió thốc vào khói liền đổi hướng ập cả vào mặt Quý Thương.
Quý Thương bị ho sặc đỏ hai mắt, anh vội bước lùi lùi lại, suýt thì ngã ngửa.
Thế rồi sau lưng anh đụng phải ai đó, khuỷu tay anh bị ghìm lại, không lùi được nữa.
Doãn Hạo với tay cầm lấy cây cọ phết dầu của Quý Thương rồi hất cằm về phía bàn ăn cạnh đó: “Để em nướng, hai người sang bên kia mà phỏng vấn độc quyền.”
Thế này thì đúng ý Sài Lộ rồi, cô liền kéo Quý Thương ra bàn ngồi, bắt đầu hỏi chuyện lại từ đầu.
Quý Thương rút một cái khăn ướt, chậm rãi lau sạch dầu mỡ trên tay rồi ung dung đáp: “Doãn Hạo không bảo cô à? Bản thảo tiểu thuyết đó tôi đánh mất rồi.”
“Ơ.” Sài Lộ xị mặt, nhưng mắt cô lại sáng lên ngay, “Thế tức là anh viết xong rồi đúng không, thế sao hồi ấy không đăng nốt ạ?”
Quý Thương ném khăn lau vào giỏ rác rồi nhíu mày đáp: “Thật ra tôi không thấy hài lòng với kết thúc lắm nhưng chưa nghĩ ra nên sửa thế nào.”
Sài Lộ tròn mắt: “Kết thúc gốc là thế nào ạ? Tiết lộ cho em một tí thôi được không?”
Quý Thương không đáp, anh có vẻ khó xử.
Đã là kết thúc không ưng ý thì anh không định công khai, anh không muốn người đọc có định kiến với câu chuyện mà chính anh còn chưa biết phải khép lại ra sao.
Sài Lộ vẫn nài nỉ: “Thế thì nể tình em là độc giả đầu tiên bình luận truyện này anh nói cho em biết kết thúc là vui hay buồn được không? Cuối cùng hai người có về lại với nhau không ạ? Họ có báo thù được không ạ?”
“Độc giả bình luận đầu tiên à?” Quý Thương ngạc nhiên nhìn Sài Lộ, lại nghĩ đến tên cô anh mới sực hiểu ra: “Ồ, em chính là ‘Lộ Từ Nhất Tiếu’ sao!”
Sài Lộ ngớ ra, trong chớp mắt mặt cô nhăn như khỉ, rồi cô vội vã huơ tay nháy mắt ra hiệu cho Quý Thương đừng nói nữa.
Dù không hiểu lắm nhưng Quý Thương vẫn rất tế nhị gật đầu, làm dấu tay suỵt suỵt.
Bấy giờ Sài Lộ mới thở phào, đưa tay vỗ ngực thì thầm cảm ơn.
Doãn Hạo đưa mắt nhìn qua Từ Bân đang cắm cúi ăn xiên nướng không hề để ý đến cuộc đối thoại của Quý Thương và Sài Lộ, anh thầm nghĩ cái ông này thành hàng tồn kho cũng có lý cả.
Doãn Hạo mỉm cười, thản nhiên hỏi: “Lộ Từ Nhất Tiếu à? Lộ nào? Từ nào nữa? Không phải Từ trong Từ Bân chứ?”
Từ Bân đang cắn miếng mực, anh ngẩng mặt lên nhìn nhìn Doãn Hạo rồi lén liếc sang Sài Lộ.
Sài Lộ xua xua tay với Từ Bân, cô nhe răng cười mà như mếu: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, Lộ Xỉ Nhất Tiếu, xỉ ấy, răng ấy ().”
Doãn Hạo gật gù ra điều hiểu ý: “Đàn anh à, anh phát âm không uốn lưỡi à?”
Sài Lộ cuống quýt nhìn Quý Thương.
Doãn Hạo ám chỉ thế này nếu cô không chữa cháy kịp thì đồ đầu gỗ Từ Bân ngốc đến mấy cũng nhận ra mất.
Dù sao cũng là độc giả ruột, sao nỡ không giúp.
Quý Thương nhún vai hất mặt cười khiêu khích: “Sao hả đàn em? Ăn thịt nướng nóng quá không uốn lưỡi được đấy, có làm sao không?”
Từ Bân lại cặm cụi ăn xiên nướng, mà tự dưng anh ta thấy mùi vị trở nên là lạ.
Gần giờ tối, khách trong sân thưa dần.
Sài Lộ có vẻ cụt hứng nên về phòng trước, ngay sau đó những người khác cũng rút lui theo.
Gần Nhàn Tiêu có trường Khoa học Kỹ thuật Vân Bàn, hội sinh viên bên đó thường tổ chức một số hoạt động vào ngày nghỉ như đến viện mồ côi hoặc viện dưỡng lão làm từ thiện.
Nghê Hiểu lớn lên ở một viện mồ côi nên lúc hội sinh viên ghé Nhàn Tiêu xin tài trợ cô đã rất muốn ủng hộ.
Mấy ngày gần đây thấy Quý Thương bận nhiều việc cô cũng không lựa được lúc nào để trình bày.
Sáng nay thì Quý Thương ra ngoài sớm, Nghê Hiểu đành đợi người của sở cảnh sát lên phòng hết cô mới kéo sếp lại nói chuyện.
Nghê Hiểu cảm thấy việc này là ý muốn của riêng mình nên cô ấp a ấp úng một hồi chỉ nói được mấy lời, còn đâu cái vẻ hoạt bát nhanh nhảu thường ngày.
Quý Thương vừa nghe cô nhắc đến ‘hội sinh viên’, ‘xin tài trợ’ với ‘từ thiện’ là anh hiểu ý liền.
Hoạt động này anh cũng từng làm năm lớp mười hai, cũng chính từ lần đó mà anh quen biết Tiểu Nê Ba và giúp đỡ cô đến bây giờ.
Quý Thương búng búng cái đuôi ngựa của Tiểu Nê Ba, cười bảo: “Mấy bữa nay gặp anh em cứ như gà mắc tóc là vì chuyện này hả?”
Tiểu Nê Ba cúi gằm mặt, gật đầu.
Quý Thương toét miệng cười khoe hàm răng trắng đều tăm tắp: “Việc này tốt mà.
Giao cho em làm luôn.
Cần bao nhiêu tiền thì bảo anh, đừng để Nhàn Tiêu phá sản là được.”
“Sếp ơi anh tốt quá!” nói xong Tiểu Nê Ba ngẩng đầu lên nhìn Quý Thương, cái miệng đang cười tươi vì sung sướng tự nhiên lại méo xệch, rồi hai con mắt tròn xoe đen láy bắt đầu ầng ậc nước.
“Ôi thôi… đừng có khóc! Không được khóc! Không cho khóc nghe chưa?” Quý Thương sợ nhất người khác khóc trước mặt mình, bộ dạng này của Tiểu Nê Ba làm anh cuống quýt lùi bước như định bỏ chạy.
Bởi tại sao đúng là anh nên nghe lời khuyên của bác sĩ Đinh, Đinh Hằng Viễn.
Cái tật hễ giật mình là lùi a lùi bất kể địa hình bằng phẳng hay gồ ghề, thậm chí sau lưng có người hay không của Quý Thương quả là không hay cho lắm.
Lần đầu tiên, tay anh trật khớp.
Lần thứ hai là mới hai tiếng trước, như một con chim cút tập đi, anh va uỵch vào cơ bụng tám múi như sắt thép của đàn em.
Lần này, anh lại tiếp tục đạp luôn lên chân ai đó.
Không hiểu có phải cũng bị giật mình không kịp trở tay hay không mà mãi chưa thấy người đó đẩy Quý Thương ra.
Còn Quý Thương, anh vội vàng ôm cánh tay phải rồi nhảy bắn sang một bên, chỉ sợ người kia tấn công mình theo phản xạ.
Xem ra đàn anh Quý Thương tốt nghiệp đại học Công An này vẫn chưa quên hết kỹ năng cận chiến, động tác nhảy tránh của anh vô cùng linh hoạt, chỉ thiếu mỗi một cú gạt chân hạ đo ván đối thủ thôi.
Doãn Hạo hít một hơi, đau tái cả mặt.
Quý Thương há miệng nhìn Doãn Hạo từ đâu xuất hiện, anh không biết nên xin lỗi trước hay nên tỏ ra kinh ngạc nữa.
Còn Doãn Hạo thì mặt thoắt xanh thoắt trắng, anh đứng đực ra đó, không nhúc nhích.
Tiểu Nê Ba nhìn khung hình như đông cứng trước mặt, cô vội vàng nín khóc để lấy lại nụ cười đón khách chuyên nghiệp và cái miệng liến láu mọi khi: “Cảnh sát Doãn đấy à, anh lên phòng rồi cơ mà?”
Doãn Hạo giật giật chân, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Đổi phòng cho tôi.”
Tiểu Nê Ba hỏi: “Phòng anh bị sao ạ? Có gì không hài lòng ạ?”
Doãn Hạo cáu tiết: “Chỉ có bị mù màu thì tôi mới hài lòng được, thưa cô.”
Quý Thương đột nhiên phì cười, anh vỗ trán, hỏi: “Tụi nó cho cậu phòng à?”
“Cấm cười.” Doãn Hạo đá đá chân, trợn mắt với Quý Thương.
Tiểu Nê Ba cau mày nói: “Em thấy Tiểu Đắng bảo đội mình có một khách nữ nên em mới giữ cho chị ấy cái phòng series thiếu nữ mộng mơ có giường cỡ đại, phòng đó vừa yên tĩnh vừa ngắm được hồ hoa sen đấy.
Bữa nay nhiều khách hỏi phòng đó lắm, làm gì mà anh dữ vậy.”
Tiểu Nê Ba rất tự tin với chất lượng phòng thuê của nhà khách nhà mình, gặp đối tượng khách bất mãn vì nguyên nhân chủ quan đặc thù như Doãn Hạo nhất định cô phải nói lý lẽ mấy câu.
Doãn Hạo cắn răng bắt mình nhịn nhịn nhịn trước miệng lưỡi của Tiểu Nê Ba, nhưng một lúc bị tổn thương cả tâm – snh lý làm mặt mũi anh cau có như vừa bị nhét một bụng bồ hòn.
Quý Thương cố nén cười, bảo: “Thôi đi Tiểu Nê Ba, em đừng tâng bốc nhà mình nữa.
Đổi phòng cho cảnh sát Doãn đi.”
“Không đổi được đâu.” Tiểu Nê Ba xòe tay, “Bữa nay kín khách rồi.”
Một bụng không khí Doãn Hạo hít vào lúc bị dẫm chân giờ này được anh phì ra vì tức.
Quý Thương sờ sờ cằm.
Tưởng tượng cảnh Doãn Hạo nằm ngủ trên cái giường tròn màu hồng rộng mênh mông, anh thoáng rùng mình.
Hình ảnh quả là hơi khó đỡ.
Quý Thương nghiêm mặt nhưng vẫn ghẹo: “Hay là thế này đi, tôi miễn tiền phòng cho cậu.
Cậu lên nhanh tắm rửa tắt đèn đi ngủ luôn.
Nhắm mắt lại phòng nào chẳng như nhau.”
Câu này mới nghe thì giống an ủi Doãn Hạo, thực ra là cố tình trêu người ta.
“Cả phòng màu hồng với nguyên một giường búp bê Barbie mặc váy lụa viền ren tôi thấy một lần là đủ nhớ suốt đời rồi.” Doãn Hạo tái mặt, “Nhắm mắt lại cũng không được.”
“Thế nhưng em cũng không biết làm thế nào ấy.” Tiểu Nê Ba không giải quyết được bắt đầu giở chiêu nài nỉ, “Cả Nhàn Tiêu ngoài tầng bốn của sếp ra đúng là em không còn một phòng trống nào cả.”
Doãn Hạo cảm giác được ánh mắt Quý Thương liếc sang mình, nhưng anh không dám nhìn lại Quý Thương.
Chỉ sợ luồng mắt hai người mà chạm nhau thì chuyện này sẽ thành anh cố tình gây sự để Quý Thương phải mời anh lên tầng bốn.
Có trời đất chứng giám Doãn Hạo không hề định như thế… mà bây giờ thì anh bắt đầu chột dạ rồi.
Nhưng anh lo lắng hơn nữa là thái độ của Quý Thương lúc này.
Hôm Cung Hán khai nhận chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh lại lái xe đến Nhàn Tiêu, bữa đó Quý Thương không mời anh lên lầu mà chỉ khách sáo tiếp anh dưới khu dành cho khách.
Hành động ấy khiến Doãn Hạo hiểu ngay đối với Quý Thương mình thậm chí không phải là một người bạn.
Chưa nói giữa họ còn vướng một kỷ niệm không vui vẻ gì.
Việc công đã xong, chắc bây giờ Quý Thương chỉ muốn cách anh càng xa càng tốt.
Thật sự rất hiếm khi Doãn Hạo phải suy nghĩ lòng vòng như vậy.
Và khổ thay đã nghĩ nhức cả đầu mà anh vẫn không rút ra được kết luận hoàn hảo nào cho mình.
Doãn Hạo định cắn răng trở lên cái phòng thiếu nữ mộng mơ ngủ tạm…
Thì chợt nghe Quý Thương ngập ngừng hỏi: “Cậu… nếu không ngại thì… có muốn lên tầng bốn ngủ tạm một đêm không?”
“Không tạm!”
“Hở?”
“Ý em là… lên chỗ anh không phải là tạm.
Em không thấy tạm gì cả.” Doãn Hạo tự dưng ngừng lại một tí, tự hỏi mình vừa nói lăng nhăng gì vậy.
Thế này cho nhanh: “Em lên.”.