Trong hộp thư đi chỉ có một tin nhắn, thời gian gửi là giờ phút ngày mùng tháng năm , đêm giao thừa.
Nội dung tin nhắn là một chuỗi chữ cái bất quy tắc.
AVoqdxldlk TJwmzvgqxxopqldkl
“Anh thử hết mọi kiểu mật mã vẫn không đúng. Anh đoán cái này cần một cuốn sách hoặc bảng chữ cái nào đó làm trung gian và phải thống nhất trước phương pháp mã hóa với người nhận.
Kiểu mật mã này trừ người gửi và người nhận chắc không ai đọc được.” Quý Thương ngửa đầu ra ghế salon, anh đưa tay day thái dương, mặt buồn rười rượi, “Chẳng biết văn bản trung gian là cái gì, khả năng giải được bằng rồi.”
Đêm đã khuya, Quý Thương có phần mệt mỏi nên anh cứ ngồi ngả ngớn vậy mà nhìn Doãn Hạo.
Doãn Hạo thì chống khuỷu tay trên đầu gối, mắt chăm chú vào màn hình.
Dù hơi cúi nhưng hai vai Doãn Hạo vẫn thẳng băng, một đường duyên dáng mà cương trực khắc từ eo đến cổ, men tới xương hàm, lại lên tới một bên gương mặt Quý Thương nhìn thấy được.
Luồng suy nghĩ mới nửa giây trước còn đắm chìm trong giải mã của Quý Thương bắt đầu trật dần khỏi quỹ đạo, mon men hướng về vùng nguy hiểm khiến khoang miệng anh khô khốc.
May sao mỗi lần tâm trí dập dờn viển vông thì kinh nghiệm của những lần ngã đau trước kia sẽ đánh tỉnh anh ngay tức khắc.
Quý Thương ảo não chặc lưỡi, anh giơ tay vỗ trán cái bốp.
Cú vỗ này mạnh thật sự.
Doãn Hạo nghe thấy cũng phải ngẩng lên nhìn Quý Thương, anh bật cười: “Tin không, em giải cho anh trong mười phút.”
Quý Thương ngồi bật dậy, cảm thấy trí thông minh xứng đáng ‘ngạo thị quần hùng’ của mình bị thách thức nghiêm trọng, anh nghĩ nhất định không thể có chuyện đó được: “Mười phút mà em giải được thì anh…”
Doãn Hạo hỏi liền: “Anh làm gì nào?”
Quý Thương ngừng một giây rồi hất hàm đáp: “Làm gì cũng được.
Miễn là không xấu xa phạm pháp.”
“Được.” Doãn Hạo nhướng nhướng mày, “Hứa suông cũng là hứa đấy nhé, đừng có hòng lừa cảnh sát nhân dân.”
“Được.” chữ được này của Quý Thương hiển nhiên là không vang dội như trước.
Nhưng đã lỡ nói cứng đời nào anh lại chịu thua trước đàn em.
Doãn Hạo ném cho Quý Thương một nụ cười chắc thắng rồi lấy một tờ giấy trắng, im lặng ngoáy ngoáy nháp nháp.
Để không lộ vẻ nao núng Quý Thương lại làm bộ làm tịch nằm ườn ra salon, đương nhiên mắt anh vẫn lén lút liếc qua khuỷu tay Doãn Hạo, theo dõi xem cậu ta phân tích cái gì trên giấy.
Mật mã Caesar? Chuyển vị hàng rào?
Quý Thương không nhịn được nguýt thầm, ba cái cách mã hóa cơ bản này anh đã thử tám đời rồi, giải ra toàn là thứ gì không.
Không hiểu tự tin ở đâu mà Doãn Hạo dám tuyên bố sẽ giải được trong mười phút? Chắc thằng em này bị ảo tưởng là mình thông minh lắm.
Lần này nên xỏ xiên thằng em là đồ huênh hoang khoác lác hay là tự cao tự đại nhỉ? Huênh hoang khoác lác nghe hơi dễ tổn thương tình cảm, thôi tốt nhất là đừng nói thế.
Quý Thương còn đang mải lựa thành ngữ để phê phán đàn em thì Doãn Hạo đã quay lại, chìa tờ giấy ra cho anh.
Cả mặt giấy viết đầy chữ.
Dòng cuối cùng được đóng khung tam giác chính là đoạn văn Doãn Hạo giải được.
Xiushuidongmatoujinwanshidian
Quý Thương chợt nghiêm mặt, vẻ bỡn cợt một giây trước đã hoàn toàn biến mất, anh nhẩm nhẩm lại từng từ một: “Bến tàu phía đông Tú Thủy, giờ đêm nay.”
“Em giải được thật à.” Quý Thương lắc đầu, “Không đúng, Ceasar hay chuyển vị hàng rào anh thử hết rồi mà, lần nào cũng ra vô nghĩa.”
Doãn Hạo mỉm cười, thành thật đáp: “Anh không giải được là bình thường.
Đây là cách mã hóa quen thuộc của Chí Kiệt, bọn em hay thảo luận với nhau từ hồi ở trường.
Cậu ấy thích dùng cách mã hóa cơ bản kết hợp với một vài thói quen riêng.
Không biết thói quen của cậu ấy thì không giải được đâu.”
Quý Thương nhìn quy trình giải mã trên giấy, anh vẫn mù mờ như đi trong sương.
Doãn Hạo tiếp tục giải thích: “Thật ra phương pháp đơn giản lắm, văn bản gốc nhóm thành ba tổ hợp chữ cái, sau đó dùng mật mã Ceasar để lùi ba vị trí theo chiều thuận.
Cuối cùng chọn chữ cái ở vị trí thứ ba, thứ mười ba, thứ hai mươi ba lùi tiếp ba vị trí, mười ba vị trí, hai mươi ba vị trí theo chiều thuận.”
“Lý luận như thế không phải là ăn gian à?” Quý Thương hứ một cái: “Sao Tần Chí Kiệt thích số ‘’ vậy.”
Sắc mặt Doãn Hạo thoáng thay đổi, ngừng một lát anh lại mỉm cười: “Em, cậu ấy và Phù Uy hồi đi học rất thân nhau, bạn học gọi bọn em là ‘Tam Kiếm Khách’.
Sau này có gì liên quan đến số Chí Kiệt thường ưu tiên chọn số ‘’.”
Thế là Quý Thương nghẹn lời, vốn anh đã định làm bộ nghiêm túc tuyên bố Doãn Hạo gian lận nên lời hứa vừa xong vô giá trị, mà lời ra đến miệng anh lại nhịn xuống.
Tuy tin nhắn mã hóa Tần Chí Kiệt giao cho Quý Thương trong lúc nguy cấp đã được giải nhưng hóa ra chi tiết này vẫn chưa giúp gì cho việc tìm ra nguyên nhân cái chết của Tần Chí Kiệt.
Quý Thương và Doãn Hạo cầm được chìa khóa mà lại không biết ổ khóa bí ẩn ở đâu.
Đối với họ điều quan trọng bây giờ là phải tìm hiểu được cái chiến dịch đã thất bại mà Tần Chí Kiệt tham gia trong những ngày cuối cùng.
Mà cấp hàm của Doãn Hạo hiện tại không đủ để được xem hồ sơ nội bộ cơ mật.
Mặc dù vậy, vẫn còn một cách mạo hiểm… hồ sơ điện tử không có thì hồ sơ giấy vẫn phải được in ra và lưu trữ như với những vụ án khác ở cục cảnh sát thành phố.
…
Một tuần sau, tại viện dưỡng lão Thường Bình, sườn núi Tây Bình, ngoại ô thành phố Vân Bàn.
Đây là trạm cuối cùng trong hoạt động từ thiện mùa hè của trường Khoa học Kỹ thuật Vân Bàn.
Riêng tại trạm này Nhàn Tiêu không những tài trợ kinh phí mà còn đóng góp hai nhân lực, một là ông chủ Quý Thương, hai là cô nhân viên Nghê Hiểu.
Ngoại trừ bảy tám thành viên hội sinh viên và hai người của Nhàn Tiêu còn có một số phụ huynh nhiệt tình đến tham gia.
Sau tiết mục biểu diễn của hội sinh viên là phần trò chuyện giải khuây với các cụ già, quét dọn vệ sinh, dạy các cụ sử dụng điện thoại thông minh.
Gần giờ cơm trưa một vài phụ huynh bắt đầu đưa con mình về.
Quý Thương và Tiểu Nê Ba kê một cái bàn dưới tán cây hòe ngoài sân, trải khăn sạch sẽ.
Hôm nay Tiểu Nê Ba dậy từ ba giờ sáng để chuẩn bị rất nhiều đồ ăn nhẹ phù hợp với sức khỏe các cụ.
Bánh cupcake không đường, pudding xoài, bánh đậu xanh, cánh gà nướng và các loại trái cây tươi bổ miếng.
Mấy món này không những lành mạnh, ngon miệng mà còn trông khá cầu kỳ, đẹp mắt.
Nhân lúc Nghê Hiểu quay đi mở hộp bảo quản thực phẩm, Quý Thương lén lút thò tay về phía đĩa bánh đậu xanh bày sẵn trên bàn… nhưng móng vuốt của anh chưa chạm đến bánh đã thấy một người từ trong sảnh chạy ra.
“Anh Quý ơi để em giúp cho.” Hướng Siêu vừa chạy về phía Quý Thương vừa cười toe toét, khoe hàm răng trắng tinh.
Quý Thương hỏi: “Sao không chơi cờ tướng với cụ Hoàng nữa à?”
Hướng Siêu ghé tai Quý Thương thì thào: “Cụ Hoàng nóng tính quá em chẳng dám dây.
Chơi có một ván mà cụ đòi đi lại ba lần.
Thua thì cụ chửi, thắng thì sợ cụ tăng huyết áp.”
“Thôi, ra lao động chân tay còn được ăn ké.”
Quý Thương liền bẻ nửa cái bánh đậu xanh vừa trộm được chia cho Hướng Siêu.
Hướng Siêu chần chừ một tí rồi nhận lấy, nhoẻn cười với Quý Thương.
Nước da cậu ta rất sậm nên nụ cười biết ơn trông lại càng thành thật.
Chính người quen nghĩ sâu xa, thận trọng đánh giá mọi chuyện như Quý Thương cũng cảm thấy cậu trai này thật thẳng thắn, dễ thương.
Cậu ta giống một khối hổ phách thô chưa bị điêu khắc, và kể cả sau này nó có được mài giũa thành hình dạng gì có lẽ cái tâm bên trong cũng sẽ không bao giờ biến chất.
Hướng Siêu là sinh viên năm nhất đại học Quản Lý Công Thương, bề ngoài là một chàng trai năng động nhưng thực ra tính cách cậu ta có phần ưa cả thẹn.
Trong chương trình ban nãy cậu ta biểu diễn một tiết mục hài độc thoại nhưng vì dùng toàn những miếng hài hiếm gặp nên chẳng cụ khán giả nào hiểu cả.
Suốt màn diễn các cụ cứ ngẩn ra, đến tận cuối cùng mới có vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
Bạn trẻ Hướng Siêu càng cố gắng thì khán giả bên dưới càng xuýt xoa vì không hiểu gì, thật ra họ không có ác ý vì dù sao mục đích biểu diễn cũng là mua vui cho các cụ thôi.
Chỉ là Hướng Siêu ở trên sân khấu vẫn khá là xấu hổ.
May sao có Quý Thương, miếng hài nào của Hướng Siêu anh cũng hiểu nên anh ngồi dưới vỗ tay chọc cười, đối đáp lại cậu chàng.
Cuối cùng tiết mục hài độc thoại suýt nữa thành hai người tung hứng với nhau.
Và thế là Hướng Siêu nhanh chóng cảm thấy thân thiết với anh Quý vừa hào phóng lại đẹp trai hiền lành, và còn chung sóng não với mình nữa.
Chẳng mấy chốc bao nhiêu ù lì cả thẹn đều được cậu chàng tạm gác sang một bên.
Theo đề nghị của viện trưởng, Hướng Siêu và Quý Thương kê thêm hai cái bàn dài nữa rồi bê hết đồ ăn trưa nhà ăn của viện chuẩn bị ra để các cụ được thưởng thức một bữa trưa ngoài trời.
Sáng nay khá đông người đến tham gia hoạt động từ thiện nhưng không mấy ai chịu ở lại dùng bữa với các cụ già.
Đám sinh viên tính cả Hướng Siêu cũng chỉ còn ba người.
Quý Thương không nói ra nhưng trong thâm tâm anh thấy không vui cho lắm, thế nên anh lại càng coi trọng những sinh viên chịu ở lại.
Hướng Siêu chạy ra chạy vào kê bàn, bày thức ăn xong thì một người phụ nữ trẻ tóc quăn, mặc chiếc váy liền màu lam nhạt cùng một bé gái chừng năm sáu tuổi đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung.
Bé gái vừa chào tạm biệt một cụ bà, lúc này nó chạy đi thoăn thoắt, tay còn cầm một con búp bê nhỏ bằng bàn tay.
Người phụ nữ đi giày cao gót chạy theo mấy bước đã đuổi kịp con bé: “Đưa búp bê cho mẹ nào Tiểu Tuyết, để mẹ cất cho con.”
“Không đâu, con cầm cơ.” con bé lắc đầu, “Đây là quà bà cho con đấy.”
“Đúng rồi, đây là quà bà cho con.” người phụ nữ ngồi xổm xuống, dịu dàng giải thích với con, “Nên mẹ phải cất hộ con, nếu không lỡ con làm rơi xuống đất thì bẩn này, hỏng mất này.
Lúc đấy biết làm thế nào?”
Con bé nghĩ nghĩ một tí rồi chìa con búp bê ra cho mẹ.
Lúc sau có lẽ là bị cuốn hút bởi điều gì đó, nó tung tăng chạy ra chỗ cây hòe trong sân.
Con búp bê nằm trong lòng bàn tay người phụ nữ, cô ta nhón hai ngón tay cầm sợi dây trên đầu nó rồi đưa mắt nhìn quanh, đoạn cô ta cau mày, nhanh tay quẳng món đồ chơi vào bồn hoa bên cạnh.
Rồi người phụ nữ lại nện gót giày cồng cộc đuổi theo con gái.
“Chú hai ơi!”
“Sao đây? Hôm nay Tiểu Tuyết chơi có vui không nào?” Hướng Siêu cúi mình giữ váy con bé ẹp xuống rồi mới bế nó lên.
“Lần sau chú hai lại dẫn con đi nữa nhé.”
Hướng Siêu búng mũi con bé: “Hứa rồi mà, lần sau chú hai lại đưa con đi.”
Con bé ôm cổ Hướng Siêu, hôn cái chụt lên mặt cậu ta.
Người phụ nữ chạy đến từ xa thấy vậy thì sa sầm mặt: “Xuống ngay Tiểu Tuyết, lớn tướng rồi.
Con không thấy con đang mặc váy à?”
Câu này nói thì nói đứa bé nhưng thực ra là đang trách Hướng Siêu không đúng mực.
Hướng Siêu vội vàng đặt cháu xuống rồi ngượng ngùng cười bảo: “Sao chị dâu đã ra đây ạ? Một lúc nữa mới ăn trưa cơ.”
Người phụ nữ không nói gì mà đưa mắt liếc xung quanh.
Quý Thương và Nghê Hiểu vừa chứng kiến cô ta ném con búp bê, giờ nghe giọng cô ta cả hai cũng khó chịu nên hai anh em đều không buồn quay lại, chỉ tập trung lo dọn bữa trưa.
Thấy xung quanh vắng vẻ không ai để ý đến mình, người phụ nữ bắt đầu thể hiện rõ sự bực bội nhưng vẫn cố nói nhỏ tiếng: “Ai bảo chị định ăn trưa? Cơm nước này ai nuốt được? Hôm nay Tiểu Tuyết mà không ăn vạ đòi đi thì đừng hòng chị đến đây.”
Quý Thương không nhìn thấy nét mặt Hướng Siêu lúc này cũng không nghe được cậu ta đáp lại.
Đằng đó cứ im lìm một lúc.
“Mẹ ơi con muốn ăn ở đây.” lại có tiếng bé gái vừa nói vừa nức nở.
Bấy giờ Hướng Siêu mới chần chừ nói: “Hay là chị để Tiểu Tuyết lại đây, lát nữa ăn trưa xong em đưa cháu về luôn.”
“Thế làm sao được.
Để Tiểu Tuyết lại chị không yên tâm.” Người phụ nữ nhíu mày, cô ta đổi giọng dỗ dành đứa trẻ: “Tự dưng mẹ mệt quá, Tiểu Tuyết có đi về với mẹ không con?”
Con bé ngừng khóc, nó nhìn nhìn Hướng Siêu rồi lại quay sang nhìn nhìn người phụ nữ.
Cuối cùng nó đưa tay xoa mặt mẹ với vẻ yêu thương rồi khẽ gật đầu.
Lúc Quý Thương ngoảnh lại tìm Hướng Siêu thì cậu ta đã đưa chị dâu và cháu gái ra cổng viện dưỡng lão rồi đứng ngẩn người nhìn theo hướng hai người thân rời đi.
Bóng lưng cậu ta có phần cô đơn, cậu ta đứng đờ như vậy một hồi lâu mới quay lại, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng với Quý Thương..