Sáu giờ chiều, tà dương buông mình xuống núi, nắng đã tắt mà trong tòa nhà văn phòng của đội cảnh sát hình sự vẫn chưa thấy mát hơn chút nào.
Cái điều hòa cũ tại vị gần năm năm đã sắp thành đồ bỏ, đám cảnh sát xong việc bên ngoài trở về đội lúc này đang ngồi hệ thống lại kết quả điều tra và vã mồ hôi như tắm.
Doãn Hạo và Tiểu Đắng mua cà phê đá về, mới đặt lên bàn chưa đầy nửa phút ly cốc đã được tranh cướp sạch trơn.
Sài Lộ áp cốc cà phê lên má rồi thở dài mãn nguyện: “Sướng quá trời đất, bữa nay vừa nóng vừa bí quá thể.
Biết thế tôi xí phần chạy ngoài đường, nóng tí nhưng còn dễ thở.”
Tiểu Đắng chế giễu: “Thôi đi ạ, cho bà ra ngoài thật kiểu gì bà chẳng kêu sạm da cháy nắng.”
Từ Bân nói: “Tiểu Lộ không thế đâu.”
“Chứ gì nữa, thấy anh Từ nói chuyện tử tế chưa, tôi đâu có ỏng eo vậy.” Sài Lộ hớp cà phê rồi lại tiếp: “Ờ mà cả đội này đúng là chỉ còn mỗi tôi trắng trẻo tí, à trừ Doãn Hạo nữa, mấy ông đàn ông các anh đen như cột nhà cháy vậy.”
Tiểu Đắng lại cười nhạo: “Bà thì cũng trắng hơn bọn này tí ti thôi, đừng tưởng cánh đàn ông ai cũng đen hơn bà nhé.
Hôm nay tôi gặp một ông trắng hơn hẳn bà cơ.”
Sài Lộ làm bộ tức khí: “Ai?? Thằng cha nào dám trắng hơn bà??!”
“Tiểu Cửu nhà bà đó.” Tiểu Đắng bĩu môi hất đầu sang Doãn Hạo: “Không tin bà hỏi Doãn Hạo đi, không những trắng hơn bà, da mịn hơn bà mà còn đẹp hơn bà luôn.”
Biểu cảm của Sài Lộ lúc này vô cùng đặc sắc, thay vì bực mình khi biết có thằng cha ưa nhìn hơn mình cô lại hí hửng quay sang xác nhận với Doãn Hạo, “Sao sao, thật à Doãn Hạo? Hóa ra Tiểu Cửu của tôi đẹp trai thật à?”
Doãn Hạo đặt tài liệu xuống bàn, ngước lên nhìn Sài Lộ: “Ừ có vẻ trắng hơn cô thật, đẹp thì… cũng được.”
“Cũng được là thế nào? Này em không ngờ trai đẹp các anh cũng kèn cựa nhau ghê thật đấy, đừng cố dối lòng phủ nhận người ta đẹp vậy chứ Doãn Hạo.” Tiểu Đắng lại cười đầy hàm ý, “Dù sao hai người cũng đâu có nhắm cùng một phạm vi tìm bạn trăm năm, tị nạnh nhau làm gì.”
Sài Lộ co cẳng đạp đất một phát để xê ghế cái vèo ra cạnh Doãn Hạo: “Doãn Hạo ơi lần sau đến chỗ Tiểu Cửu cho tôi đi với nhá.”
Doãn Hạo liếc xéo Sài Lộ một cái rồi cúi xuống tiếp tục đọc thông tin vụ án.
Tiểu Đắng bảo: “Không có lần sau đâu, Quý Thương được loại khỏi diện tình nghi rồi…”
“Loại rồi cơ à? Chưa chắc đâu!”
Tào Vệ Vệ bước vào phòng, cắt ngang câu nói của Tiểu Đắng, thấy sếp Sài Lộ như chuột thấy mèo, vội vàng lủi về bàn làm việc của mình.
Nghe Tào Vệ Vệ nói cả Từ Bân và Doãn Hạo vốn đang chăm chú đọc tài liệu cùng ngẩng lên ngay.
Tào Vệ Vệ giơ tập tài liệu trong tay: “Cả đội một sang phòng họp, có kết quả khám nghiệm pháp y và giám định hiện trường rồi.”
“Bên hậu cần gửi kết quả vào hòm thư cá nhân của mỗi người rồi đấy, tôi sẽ tóm lược một số nét chính đây.” Tào Vệ Vệ trỏ vào Tiểu Đắng: “Cơn mưa tối qua làm nhiệt độ môi trường giảm, ảnh hưởng đến độ chính xác của thông số nhiệt độ tử thi và giám định tuổi ấu trùng (), mặt khác không phát hiện nước mưa bên trong thi thể vì vậy kết luận thời gian tử vong được điều chỉnh thành từ giờ đến giờ đêm ngày mùng hai tháng bảy.
Công tác điều tra loại trừ hôm nay nếu chưa bao quát được khoảng thời gian này thì bỏ kết quả, làm lại.”
Tiểu Đắng chẹp miệng, Từ Bân thì vẫn bình thản, kiên nhẫn như mọi khi.
Doãn Hạo nhíu mày, thời gian tử vong dự đoán bị đẩy sớm lên một giờ, vậy thì Quý Thương xuất hiện ở sảnh trước Nhàn Tiêu lúc giờ hiển nhiên là không được loại khỏi diện tình nghi.
Tào Vệ Vệ nói tiếp: “Không tìm thấy độc tố, cồn hay một loại dược phẩm nào trong thi thể, nguyên nhân tử vong được xác định chắc chắn là sốc mất máu do hai vết đâm ở ngực.
Trong đó một vết đâm trúng tâm thất trái là vết thương trí mạng.
Hình dạng vết thương một bên rộng một bên hẹp, cùng theo phương thẳng đứng, hung khí được dự đoán là dao một lưỡi, trên lưỡi dao có răng cưa nhỏ, thân dao dài từ đến cm, bề rộng tối đa cm.”
“Lưỡi dao có răng cưa à?” Sài Lộ lặp lại, “Loại dao này không thường dùng trong gia đình nhỉ.”
Từ Bân gật đầu tán thành: “Dao có răng cưa đúng là không thường thấy ở các gia đình bình thường.
Tôi biết các đầu bếp dùng loại dao này để cắt thịt đông lạnh, khi đi thám hiểm, dã ngoại người ta cũng dùng dao này để chặt cây cối.”
“Từ chiều dài và chiều rộng mà đoán thì hẳn là cùng loại với dao cắt bít tết hoặc dao cắt bánh mì.” Doãn Hạo bổ sung.
Tào Vệ Vệ gõ bàn rồi nói tiếp: “Phía bên phải mặt nạn nhân có một vết thương do tay trần, hai đầu gối và hai lòng bàn tay có vết xước rất nhỏ, những vết thương này đều hình thành khi nạn nhân còn sống.
Căn cứ giám định hiện trường và đất cát, nước, thực vật bám bên ngoài thi thể kết luận nơi phát hiện thi thể chính là hiện trường vụ án.
Mặt khác kết quả kiểm tra bằng luminol cho thấy nạn nhân bị đâm tại đường dành cho người đi bộ cách đó bốn mét, sau đó anh ta bò về phía sau dải cây xanh.
Vết xước trên tứ chi hình thành trong lúc bò.”
“Lối đi bộ cạnh cổng bên công viên Tân Hà đúng là rất vắng vẻ nhưng khả năng cầu cứu được vẫn cao hơn phía sau dải cây xanh chứ nhỉ.” Từ Bân lắc đầu thắc mắc, “Sao nạn nhân lại di chuyển đến chỗ khuất nẻo hơn vậy?”
Doãn Hạo ngập ngừng đáp: “Thật ra hành vi này cũng có thể lý giải được.”
Tào Vệ Vệ hơi gật đầu: “Tiếp tục đi.”
Doãn Hạo nói: “Điểm này rất có thể đã nói lên đặc tính của hung thủ, khả năng cao hung thủ có quan hệ với nạn nhân, họ quen biết nhau, thậm chí là thân thiết.
Hoặc vì một nguyên nhân nào đó nạn nhân muốn bao che cho hung thủ.”
Tào Vệ Vệ nói: “Chính vì vậy phải hết sức thận trọng khi điều tra loại trừ các mối quan hệ của nạn nhân.
Mặt khác bên trong lẫn bên ngoài thi thể chưa cho chúng ta thêm manh mối nào rõ rệt, đây có thể là hậu quả của trận mưa lớn nhưng cũng có thể là do hung thủ đã chuẩn bị rất chu đáo.
Được rồi, tạm thời chỉ có những thông tin này là chính thôi, các anh chị báo cáo kết quả điều tra của mình đi.
Từ Bân trước.”
Từ Bân vừa định đứng dậy thì Tiểu Đắng đã giơ tay phát biểu: “Đội trưởng Tào ơi thế còn cắt lưỡi với hoa hướng dương thì sao ạ?”
Tào Vệ Vệ bật cười: “Thằng nhóc này đúng là chỉ chờ có thế.
Về cơ bản hoa hướng dương không cho chúng ta được chỉ dẫn nào hữu ích, mùa này ở đâu cũng có hoa hướng dương.
Còn cắt lưỡi thì… có vết hằn ngón tay trên mặt nhưng không để lại vân tay, hung thủ đeo găng.
Mặt khác đúng là có một vết thương hình dạng sọc thẳng dài cm trong lòng bàn tay trái nạn nhân.”
Tào Vệ Vệ lấy ra một tấm ảnh chụp con dao trong tập tài liệu: “Có một điểm khá kỳ lạ, vết cắt ở gốc lưỡi không có dấu răng cưa, đó là vết thương gây ra bởi lưỡi dao thường.
Điêu Châu Châu cho tôi ảnh một con dao mổ pháp y sử dụng, chị ấy đoán con dao cắt lưỡi có hình dáng tương tự như thế này.
Thân dao hẹp, ngắn hơn con này để tiện thao tác trong khoang miệng.
Mặt khác lưỡi nạn nhân bị cắt bằng một nhát dao, nhát cắt rất nhanh, gọn.”
Doãn Hạo nói với vẻ trầm ngâm: “Mang theo hai loại công cụ gây án, lạ thật.
Rất có ý thức phản trinh sát, hẳn là hành động gây án đã được mưu đồ từ trước.
Cắt lưỡi rất gọn nhưng lại đâm hai lần, có vẻ hơi mâu thuẫn.”
Sài Lộ nói: “Bình thường mà, cắt lưỡi là làm sau khi giết, người chết rồi không cử động được đương nhiên là dễ làm chuẩn hơn.”
Từ Bân nói: “Cũng có thể là như vậy.”
Doãn Hạo ngẫm nghĩ một lát rồi mới do dự gật đầu.
Tào Vệ Vệ ngồi xuống, quay sang Từ Bân: “Nào Từ Bân, bắt đầu đi.”
Từ Bân nói: “Tôi không thu hoạch được gì nhiều, trường nghỉ rồi nên chỉ còn giáo viên đến trường chấm thi.
Theo phản ánh của các giáo viên khác thì nạn nhân là người ôn hòa, hiền lành, tính tình được đánh giá là rất tốt.
Ở trường anh ta không có mâu thuẫn với ai, cũng không có xung đột về kinh tế, lợi ích hay bất hòa với học sinh.
Tất cả những người biết anh ta đều bị sốc vì sự việc này.
Ngoài ra hình ảnh camera giám sát ghi lại cho thấy chiều qua nạn nhân rời khỏi trường lúc rưỡi.”
Doãn Hạo nhíu mày nhưng chưa lên tiếng chen vào.
Từ Bân ngừng một chút rồi nói tiếp: “Bạn gái cũ của nạn nhân là Trần Thiến Di hôm nay xin nghỉ ốm, tôi đã đến nhà cô này.
Khi biết tin Vương Cảnh Bình tử vong Trần Thiến Di khóc đến gần bất tỉnh, xem ra dù đã chia tay hai tháng nhưng Trần Thiến Di vẫn còn tình cảm với nạn nhân.
Mặt khác hôm qua Trần Thiến Di cũng rời khỏi trường lúc rưỡi, sau đó cô ta về thẳng nhà.
Từ khi về đến nhà lúc rưỡi cô ta không ra ngoài nữa, thông tin này được chứng thực bởi cha mẹ và người giúp việc nhà cô ta.”
Tào Vệ Vệ hỏi: “Có hỏi Trần Thiến Di nguyên nhân cô ta và nạn nhân chia tay không?”
Từ Bân gật đầu: “Nạn nhân đề nghị chia tay, nguyên nhân là bà Vương Cầm mẹ anh ta không thích Trần Thiến Di.
Ban đầu hai người rất yêu nhau, nửa năm trước Vương Cảnh Bình đưa Trần Thiến Di về nhà gặp mẹ, từ sau đó thái độ của anh ta bắt đầu thay đổi.
Trần Thiến Di nói Vương Cảnh Bình khá giống kiểu con trai núp váy mẹ, dù chính Vương Cảnh Bình cũng ý thức được điều này.
Anh ta có thể hiện rằng mình cảm thấy ngột ngạt khi ở nhà nhưng anh ta không thể phản kháng được mẹ mình.
Nguyên nhân hẳn là vì đó là gia đình đơn thân, mẹ anh ta đã hy sinh quá nhiều cho anh ta.
Vì Trần Thiến Di nhất định không chịu chấm dứt tình cảm nên đến hai tháng trước hai người mới chia tay.
Họ chia tay trong hòa bình.”
Tào Vệ Vệ quay sang Doãn Hạo: “Bên cậu thì sao?”
Doãn Hạo lắc đầu: “Thời gian tử vong thay đổi nên cần điều tra lại Quý Thương.
Trước mắt tôi không thể đưa ra suy đoán gì về anh ta.
Về phía mẹ nạn nhân, bà ta có chứng cứ không có mặt tại hiện trường rất vững chắc, có thể loại ra khỏi diện tình nghi.
Ngoài ra theo Vương Cầm thì người con trai hai tám tuổi của bà ta trung thực, nghe lời, nhẫn nhịn, không hiếu thắng, sống rất thận trọng, tuyệt đối không để nảy sinh mâu thuẫn với người khác.
Và Vương Cầm cảm thấy nhờ sự giáo dục chu đáo của mình, con trai bà ta mới có được các ưu điểm để ổn định cuộc sống như vậy.”
Mọi người trong phòng đều ít nhiều tỏ ra quái dị, đến cả Tào Vệ Vệ cũng bật cười kinh ngạc.
Doãn Hạo lật lật tài liệu rồi nói tiếp: “Đối chiếu kết quả điều tra của anh Từ và lời khai của Vương Cầm tôi thấy có một số điểm đáng ngờ, thứ nhất Vương Cầm cho biết con mình đã chia tay Trần Thiến Di được nửa năm, không phải hai tháng; thứ hai, thời gian di chuyển từ nơi làm việc của nạn nhân về nhà mất khoảng nửa giờ, vậy anh ta đi đâu từ rưỡi chiều đến rưỡi tối? Hoạt động của anh ta từ rưỡi đến rưỡi cũng chưa được làm rõ.
Cuối cùng, theo Vương Cầm vết thương trên mặt nạn nhân là bị đánh nhầm khi can học sinh đánh nhau.
Nhưng trường đã nghỉ hè, học sinh ở đâu ra?”
Từ Bân nói: “Ý cậu là hai khoảng thời gian chưa xác minh được hành động của nạn nhân có thể liên quan đến sự việc học sinh đánh nhau à?”
Doãn Hạo khẽ gật đầu: “Hoặc là Vương Cảnh Bình nói dối mẹ mình, vết thương của anh ta không phải bị học sinh đánh.”
Tào Vệ Vệ nói: “Bên Sài Lộ có gì không?”
Sài Lộ lắc đầu: “Chưa lấy được sao kê tài khoản ngân hàng, về cơ bản Vương Cảnh Bình không có mạng lưới xã giao, lịch sử liên lạc của anh ta cũng rất đơn giản.
Hầu như anh ta không liên hệ với ai ngoài mẹ, thậm chí cũng rất ít liên hệ với Trần Thiến Di.
Nhưng đêm xảy ra án mạng Trần Thiến Di gọi cho Vương Cảnh Bình liên tục năm cuộc, Vương Cảnh Bình không nghe máy.”
Còn thêm hai cảnh sát viên phụ trách điều tra bổ sung cho biết chưa phát hiện điểm khả nghi trong hình ảnh camera giám sát thu được.
Tào Vệ Vệ nhìn đồng hồ thấy đã gần giờ tối, chị nói: “Vậy tạm thời như thế đã, mọi người về nghỉ đi, ngày mai tiếp tục.”
Từ Bân đứng dậy: “Thưa đội trưởng Tào, nghĩ kĩ lại tôi cảm thấy Trần Thiến Di còn giấu giếm gì đó.
Tôi định sẽ đến nhà cô ta bây giờ.”
Tào Vệ Vệ khẽ gật đầu: “Đi cùng một người nữa đi.”
Doãn Hạo nói: “Tôi sẽ đi với anh Từ.”
“Đi đi.”
Tào Vệ Vệ lại gật đầu: “Hỏi xong thì về nhà ngủ lấy một giấc.
Yêu công việc là tốt nhưng đừng bắt chước anh Từ của cậu chỉ biết cắm đầu vào công việc.
Rồi thành mấy ông ế vợ hết.”
Từ Bân ra vẻ dỗi: “Đội trưởng Tào này, hồi trước chị mà chịu quan tâm đến em như thế em đã chẳng ế đến giờ.”
Tiểu Đắng nhảy ra khoác vai Từ Bân: “Thôi ông anh tị với giai đẹp của ngành làm chi.
Bây giờ ảnh còn tươi ngon thì thế thôi, mấy năm nữa nhan sắc tàn phai kiểu gì chị em đội trưởng Tào cũng cho rơi hết lượt!”
Tào Vệ Vệ nhào qua người Sài Lộ đang cười ngất để vỗ đốp một cái ngay ót Tiểu Đắng.
Mọi người bông đùa mấy câu không khí phòng họp cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Mùa hè ở nội địa oi bức khủng khiếp, được một cơn mưa tưởng sẽ mát mẻ hơn một tí nhưng hậu quả lại là độ ẩm tăng cao khiến không khí càng thêm bí bách.
Khó chịu hệt như vụ án rối rắm, mù mịt này.
Doãn Hạo im lặng lái xe, Từ Bân thì trầm ngâm nhẩm lại mọi tình tiết vụ án, cả hai đều sợ mình để lọt mất manh mối nào.
Đột nhiên có tiếng điện thoại đổ chuông phá vỡ sự yên tĩnh.
Dãy số lạ chớp chớp trên màn hình, Doãn Hạo chợt thấy hoảng hốt, anh bấm nhận cuộc gọi.
Bên kia nói: “Chào cảnh sát Doãn, tôi là Quý Thương, chủ nhà khách Nhàn Tiêu.”
Doãn Hạo nhíu mày, Từ Bân cũng đưa mắt nhìn anh.
Doãn Hạo hỏi: “Anh Quý tìm thấy bản thảo rồi à?”
Quý Thương đáp: “Ồ xin lỗi, bản thảo thì chưa thấy.”
Doãn Hạo: “Vậy anh gọi để…”
Quý Thương nói: “Tôi vừa nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh.
Đồ bên trong khá lạ lùng, không biết có liên quan gì đến vụ án của các anh không.”
Doãn Hạo hỏi: “Đồ đó là gì vậy?”
Quý Thương ngừng một chút rồi đáp: “Một bông hoa hướng dương dính máu.”Chú thích:
() giám định tuổi ấu trùng: ấu trùng thường thấy là dòi, đây là biện pháp phán đoán thời gian tử vong dựa trên tuổi của dòi trên tử thi.
Nôm na thì con dòi lớn cỡ mấy ngày tuổi thì người chết khoảng từng đấy ngày (+ thời gian từ khi chết đến khi xác bắt đầu phân hủy trong điều kiện đã biết, vì phân hủy thì ruồi mới bắt đầu thấy mùi và đến đẻ trứng).
Ảo diệu hơn nữa là how abt dòi đã thành ruồi và bay mất thì tính thời gian kiểu gì? Lúc đó người ta có thể lụm các vỏ trứng đã nở để xác định mấy con quể nhúc nhúc này đã trải qua mấy đời cụ kị trên tử thi rồi lại cộng cộng nhân nhân để giả thiết thời gian tử vong nha.