Thời niên thiếu, mỗi mùa hè Quý Thương luôn thích bỏ thành phố sôi động về thôn Hoa Đài, trưởng thành rồi anh lại cũng chọn mở nhà khách ở phố huyện yên tĩnh ngoại ô thành phố.
Anh sinh trưởng ở đô thị đông đúc, quen với gia đình đông vui náo nhiệt, anh quan hệ bạn bè xã giao rất tài tình.
Nhưng như phần lớn con người, sau mỗi cuộc vui thú say sưa cảm giác trống trải sẽ ập đến.
Bởi vậy bất kể đã quá quen chìm nổi trong trần thế phồn hoa anh vẫn cứ toan tính tìm cho mình một nơi thanh bình, tĩnh lặng để lui tới.
Nhàn Tiêu bây giờ cũng như thôn Hoa Đài của anh.
Mùa hè ở quê hơi ẩm lập lờ trong cái nóng thiêu đốt, đêm về dưới trăng biển lúa bị gió mơn man ru vỗ như những con sóng tìm bờ.
Ếch nhái, côn trùng ngân nga trong tiếng rì rào của gió.
Trước khi gặp Đinh Hằng Viễn những đêm mỹ lệ như vậy chưa bao giờ Quý Thương ngủ được tròn giấc, có khi nóng quá phải dậy, có khi bị muỗi đốt ngứa tỉnh cả ngủ.
Cái ngày Quý Thương gặp Đinh Hằng Viễn lần đầu tiên, nửa đêm Đinh Hằng Viễn dậy đi tiểu, từ xa anh ta nhìn sang sân nhà bà Hầu Tố Trân thấy Quý Thương đang ngồi hóng mát, đập muỗi.
Cậu thiếu niên cởi trần dưới ánh trăng trông còn trắng ngần hơn cả ban ngày.
Đinh Hằng Viễn nhặt một hòn đá nhỏ trong chậu hoa ném sang, thế là Quý Thương sang nhà Đinh Hằng Viễn.
Anh em nhà họ Đinh ngủ ở tầng hai, phòng có lắp máy điều hòa nhiệt độ.
Từ đó về sau đêm nào Quý Thương cũng sang nhà Đinh Hằng Viễn nằm ké điều hòa.
Bữa nào gió lên, trời đổ mưa mát mẻ Quý Thương ở nhà bà thì lại mất ngủ.
Cậu lê la ra sân, thấy Đinh Hằng Viễn đứng ở cửa sổ tầng trên nhìn xuống, hình như cũng khó ngủ như cậu.
Ngoài trời sấm rền từng trận, gió xoáy tầng mây, ánh trăng lập lòe cả buổi cuối cùng cũng tắt lịm trong mây mù, mưa vỗ đồm độp lên nóc nhà, nước nhảy nhót trên bậu cửa sổ.
Vốn là một đêm rất dễ dỗ giấc mà Quý Thương nằm cạnh Đinh Hằng Viễn lại mãi không ngủ được, những luồng gió luồn vào phòng chẳng xua đi sự rung động khó kìm nén trong cậu.
Cậu mở mắt nhìn cái lưng Đinh Hằng Viễn đưa về phía mình, nhìn cho đến khi Đinh Hằng Viễn quay người lại cậu mới vội vàng nhắm mắt.
Đinh Hằng Viễn nhích đến rất gần cậu, chớp động sáng lòa ngoài cửa, Quý Thương nào dám mở mắt ra.
Một hồi lâu sau cậu chợt cảm thấy bàn tay ấm áp của Đinh Hằng Viễn mơn man trên mặt mình.
Quý Thương run rẩy hé mi, há miệng cắn ngón tay vừa rà đến môi cậu, cắn mà không dùng sức chút nào.
Từ tuổi dậy thì Quý Thương đã biết mình không hề có cảm xúc với người khác phái, cậu hiểu sự rung động giây phút này nghĩa là gì, nhưng cậu không biết tại sao Đinh Hằng Viễn lại làm như thế.
Bởi vì Đinh Tư Tân đã bảo với cậu Đinh Hằng Viễn từng có bạn gái, và không chỉ có một cô.
Sau mấy ngày yên tĩnh thì lại đến một đêm, Đinh Hằng Viễn dẫn Quý Thương ra ruộng bắt lươn.
Thứ nhất mấy hôm nữa là sinh nhật Đinh Tư Tân, độ bốn, năm cân lươn đồng mang đi bán có thể đủ tiền mua quà; thứ hai, Quý Thương thấy trò này vừa vui vừa lạ nên đã mè nheo đòi Đinh Hằng Viễn đưa đi từ lâu rồi.
Tránh giẫm hỏng hoa màu hai đứa chỉ lội men bờ ruộng nên không thu hoạch được nhiều lắm.
Đinh Hằng Viễn lại dắt Quý Thương ra một hồ sen cạn, bùn ngập đến đầu gối, cây kẹp bắt lươn phạt qua lá sen nghe sàn sạt, Quý Thương thì bổ nhào theo con lươn đang luồn lách trốn làm tan tác cả bông sen đang hé nở.
Đèn nhà dân trong thôn Hoa Đài lần lượt tắt, Đinh Hằng Viễn cũng tắt cái đèn pin cầm tay.
Anh ta đậy giỏ lươn lại, hai đứa ci qun áo bê bết bùn xuống con sông gần đó tắm.
Dầm nước một hồi Đinh Hằng Viễn leo lên thềm đá ven bờ ngồi nhìn Quý Thương bơi.
Ở thành phố tìm đâu được con sông rộng như vậy, Quý Thương nghịch ngợm bơi tới bơi lui rồi tự dưng hụp đầu xuống nước mãi không trồi lên.
Những tầng sóng gợn trên mặt sông lặng dần, vầng trăng dập dềnh bắt đầu tròn vành vạch.
Đinh Hằng Viễn hoảng hốt nhảy xuống mò tìm Quý Thương.
Mới lội đến chỗ nước ngang eo thì vầng trăng tròn giữa sông đã bị Quý Thương trồi lên làm tan tác.
Quý Thương vịn vai Đinh Hằng Viễn, vuốt nước trên mặt mình rồi cười khanh khách bảo: “Lần này em lặn lâu chưa.”
Đinh Hằng Viễn gạt tay Quý Thương ra: “Lâu quá đấy.”
Dù mặt sông lặng sóng nhưng đêm tối quá có thấy được gì đâu, Quý Thương huênh hoang bảo: “Em lặn bằng cảm giác thôi đấy, tưởng đến bờ rồi hóa ra lại là anh.”
“Từ sau đừng chơi thế nữa, nguy hiểm lắm.” Đinh Hằng Viễn giơ tay vuốt nước trên má cho Quý Thương.
Quý Thương giật mình, vội hụp xuống rồi liên tục vỗ nước lên người, cậu cười lấp liếm: “Em ở trong đội tuyển bơi mà, sợ gì.”
“Anh sợ.” Đinh Hằng Viễn nói.
Nước vỗ róc rách làm Quý Thương không nghe rõ, cậu ngừng tay, hỏi lại: “Anh bảo gì cơ, Tiểu Viễn?”
Quý Thương ngửa đầu nhìn Đinh Hằng Viễn, hạt nước trên mặt cậu phản chiếu ánh trăng dịu dàng rồi lại lóng lánh lên cùng hơi thở của cậu.
Không còn tiếng nước, tiếng ếch nhái côn trùng lại rộ lên.
Đinh Hằng Viễn ngơ ngác nhìn Quý Thương rồi đột nhiên nói: “Tiểu Cửu, anh muốn hôn em.”
Quý Thương nghe thấy tiếng tim mình đập dội lên như muốn đục thủng màng nhĩ, làm cậu như hôn mê đi.
“Tại sao anh lại muốn hôn em vậy?” Đinh Hằng Viễn lại nói.
Quý Thương đáp: “Em không ngại anh tìm câu trả lời ở em đâu.”
Không biết là ai tiến đến trước, cũng không biết là ai níu lấy vai ai, chỉ thấy sóng gợn loang ra từ hông hai người thành những vòng bất tận.
Môi lưỡi quấn vào nhau để họ xác nhận sự rung động mãnh liệt mới lạ dành cho nhau, mỗi đêm hè, ở mọi nơi không người họ đều hôn nhau.
Họ cùng sợ mọi người biết được rồi lại cũng muốn khoe khoang với cả thế giới.
Đêm ngày sinh nhật Đinh Tư Tân, hai thằng ôm ấp nhau từ trước bàn đến tận giường ngủ, càng hôn càng nôn nóng, càng hôn càng cảm thấy không đủ.
Hai đứa vụng về hấp tấp ci qun áo nhau, muốn được đụng chạm tiếp xúc nhiều hơn nữa, chúng muốn cọ xát nhau cho đến khi tình cảm mãnh liệt tìm được nơi phát tiết.
Đêm đó họ không làm đến cùng nhưng cũng khá là nhiệt liệt.
Mãi đến khi Đinh Thiếu Đông gõ cửa hai thằng vẫn còn đang mướt mát dán vào nhau.
“Tiểu Viễn ơi, giờ rồi đấy.
Em con đi họp lớp sao giờ này còn chưa về? Con ra trạm xe đầu thôn đón nó xem nào.”
“Dạ, để con đi ạ.” Đinh Hằng Viễn nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh, nhưng bàn tay anh ta bịt miệng Quý Thương lại cọ cọ xoa xoa.
Quý Thương bị anh ta trêu ghẹo, đợi nghe được tiếng Đinh Thiếu Đông xuống nhà cậu mới lật người đè lại Đinh Hằng Viễn rồi thở hổn hển bảo: “Đừng nghịch nữa, đi đón Tư Tân đi.”
Đinh Hằng Viễn ôm Quý Thương ngồi dậy, lấy khăn tay lau sạch sẽ cho mình và Quý Thương.
Lúc cúi xuống thấy cái chỗ vẫn còn dán sát của hai thằng anh ta lại không nhịn được hôn Quý Thương cái nữa.
Họ đã hẹn với Đinh Tư Tân rằng cô phải về nhà trước giờ để Quý Thương và Đinh Hằng Viễn tổ chức sinh nhật cho cô.
Không ngờ hai thằng quậy một hồi chẳng để ý thời gian, nếu không phải Đinh Thiếu Đông gõ cửa có lẽ chúng cũng quên biến luôn.
Quý Thương vừa hôn vừa giúp Đinh Hằng Viễn mặc quần, lúc cậu kéo khóa lên Đinh Hằng Viễn giật mình rồi cười trêu: “Nhẹ tay thôi, hạnh phúc cả đời em trông cậy vào nó đấy.”
Quý Thương liếc nhìn Đinh Hằng Viễn, lại nhìn xuống của mình rồi nói vẻ thâm thúy: “Biết được ai trông cậy vào ai.”
Hai thằng nhả nhớt với nhau thêm mười lăm phút nữa mới mặc đồ chỉnh tề để ra ngoài.
Trước khi đi Đinh Hằng Viễn đưa cho Quý Thương một cái MP màu trắng rồi ghé tai bảo đã tải sẵn trong đó mấy bài hát.
Quà sinh nhật của Đinh Tư Tân cũng là cái này, Đinh Hằng Viễn mua hai cái giống hệt nhau cho em gái một cái, Quý Thương một cái.
Sau giờ tối trong thôn vốn rất yên tĩnh nhưng đi qua dãy nhà dân bắt đầu có tiếng người huyên náo, mỗi lối nhỏ thông ra đường lớn đều có người tới tới lui lui, người thì ngó nghiêng người thì hỏi han xác nhận.
Có người đi qua đụng vào vai Quý Thương rồi chạy ra đường lớn.
Quý Thương nhận ra hai người đó đều ở trong đám bạn đi cùng thằng cháu bị ném về nông thôn trải nghiệm cuộc sống của Ngô Anh Tư, một người là Vương Cảnh Bình, người kia từng nói chuyện vài lần với Quý Thương, Hướng Thanh.
Quý Thương thấy mọi người đều chạy ra đường lớn, Vương Cảnh Bình và Hướng Thanh còn có vẻ rất hoảng hốt nên cậu hỏi ngay: “Có chuyện gì thế Tiểu Bình?”
Vương Cảnh Bình nghe có người gọi mình thì khựng lại, Hướng Thanh thì vẫn cắm đầu chạy theo đám đông hỗn loạn.
Lúc đó Vương Cảnh Bình đứng thẫn thờ nhìn Quý Thương và Đinh Hằng Viễn mà không nói nên lời.
“Cậu run cái gì thế?” Đinh Hằng Viễn hỏi lại, “Bọn tôi đang hỏi đằng trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người đều chạy ra đó thế?”
Vương Cảnh Bình nhìn Đinh Hằng Viễn rồi run run đáp: “Đồng hoa hướng dương bị cháy, mọi người đang ra đó cứu hỏa.”
Bấy giờ Quý Thương mới nhìn theo hướng chạy của đám đông về triền núi tít xa, đúng là có ánh lửa đỏ chập chờn nơi đồng hoa hướng dương.
Đám cháy hình như ở phần núi bên kia nhưng lửa đã bùng lên dữ dội theo gió đêm.
Quý Thương và Đinh Hằng Viễn cuống quýt chạy theo đám đông lên đồng hoa, mùa hè trời hanh khô có khi lan thành cháy rừng không biết chừng.
Vương Cảnh Bình cứ thế bị bỏ lại phía sau.
Người dân chạy đi chạy lại, tin tức lan đi nên người đến cứu hỏa ngày càng đông, có người mang đồ đựng nước, có người chặt cành dâu khó bị bắt lửa đem theo.
Chẳng mấy chốc ngọn lửa trong đồng hoa đã được dập tắt.
Bốn bề ngập tràn mùi khét gay mũi, lửa tắt là cả sườn núi lại chìm vào bóng đêm.
Có người bật đèn pin lên tìm nhặt lại đồ bị rơi lúc cứu hỏa… và rồi một tiếng rú the thé như xé toác đêm đen.
Đèn pin rơi xuống đất, người đi tìm đồ kinh hãi ngã bệt, run run chỉ một đống cháy khét trong đồng hoa: “Đó… đó là…”
Lại có mấy chùm sáng rọi đến, sau vài nhát lia đảo chúng đều ngừng lại.
Một cái xác nằm giữa đống tàn dư của đám cháy đồng hoa hướng dương.
Một cái xác người cháy đen.
Đám đông xung quanh đều kinh hãi trước cảnh tượng này, họ bối rối tản ra, người lớn tuổi kêu gọi mọi người lùi lại, có người bạo gan đến gần xác nhận nạn nhân sống chết ra sao rồi chạy về gọi điện báo cảnh sát.
Những luồng sáng đèn pin vẫn lập lòe chiếu quanh mảnh đất hoang tàn nhưng không ai dám rọi thẳng vào chỗ có cái xác nữa.
Quý Thương nhặt một cái đèn pin rơi dưới đất lên chiếu quanh rồi ngừng lại ở một nơi.
Cách cái xác không xa, trên chỗ đất đen vì rơm rạ cháy có một cái vòng tay bằng kim loại.
Vòng này cũng bị lửa thiêu nên không nhìn rõ màu sắc ban đầu nhưng Quý Thương vẫn nhận ra cái chuông hình quả đào trái tim móc trên đó.
Lúc chiều Đinh Tư Tân đi chơi tiếng chuông réo rắt theo từng nhịp tay cô vung vẩy, Quý Thương còn trêu chẳng khác gì đeo xích chó.
Cảnh sát khám nghiệm ra trên thi thể có cồn, khu vực xung quanh có dấu vết của pháo hoa cầm tay và nến cháy.
Thi thể bị thiêu nghiêm trọng không tìm thấy tổn thương bên ngoài hoặc dấu vết do ngoại lực để lại, nạn nhân không bị xâm hại tình dục, lỗ mũi và khoang miệng có tro chứng tỏ khi bị thiêu Đinh Tư Tân còn sống.
Theo những người bạn cùng đi họp lớp với Đinh Tư Tân khai thì lúc ra về Đinh Tư Tân nói muốn đi gặp một bạn trai tên là Hàn Huân, đó là người đang theo đuổi Đinh Tư Tân.
Hàn Huân trở thành kẻ tình nghi, nhưng sau khi bị đưa lên cục cảnh sát thẩm vấn cậu ta lại được thả về.
Hôm đó đúng là Hàn Huân có hẹn tổ chức sinh nhật riêng cho Đinh Tư Tân nhưng mẹ Hàn Huân phát hiện ra cậu ta có dấu hiệu yêu sớm nên nhốt cậu ta ở nhà, suốt ngày hôm đó cậu ta không được ra ngoài.
Sau khi tin tức lộ ra hầu như không ai tin Hàn Huân vô tội, kể cả gia đình Đinh Hằng Viễn.
giờ đêm, ai có thể khiến một cô bé tin tưởng ra ngoài cùng? Đã thế lại còn có pháo hoa, nến, cồn, những thứ này đều cho thấy quan hệ giữa hai người rất thân mật.
Tất cả đều cho rằng nếu không phải Hàn Huân cố tình sát hại Đinh Tư Tân thì dứt khoát là trong lúc hẹn hò hai đứa sơ ý để lửa bùng lên làm cháy rừng, Đinh Tư Tân gặp nạn ngoài ý muốn.
Bất kể là trường hợp nào Hàn Huân đều không tránh khỏi bị liên đới.
Mấy ngày sau đó Quý Thương muốn ở bên Đinh Hằng Viễn nhưng anh ta cứ luôn tránh mặt cậu.
Tối đến phòng ngủ Đinh Hằng Viễn sáng đèn nhưng Quý Thương đứng ngoài sân ngóng đợi cả đêm cũng không thấy được bóng dáng anh ta xuất hiện bên cửa sổ.
Cái chết của Đinh Tư Tân bị xác định là tử vong ngoài ý muốn, đêm trước tang lễ Quý Thương gặp được Đinh Hằng Viễn.
Đinh Hằng Viễn lại nói nếu đêm đó anh ta và Quý Thương không mải vui trong phòng mà sớm ra trạm xe đón Đinh Tư Tân về thì mọi chuyện đã không xảy ra.
Chiều ngày chôn cất Đinh Tư Tân, bà ngoại Hầu Tố Trân giặt quần áo cho Quý Thương thì thấy cái MP Đinh Hằng Viễn tặng Quý Thương trong túi áo.
Vỏ trắng tinh đã bị lấm bẩn, hôm đó khi cứu hỏa trên đồng hoa Quý Thương làm rơi một lần, sau đó tìm lại được trên đường xuống núi.
Cậu nhớ Đinh Hằng Viễn bảo đã tải vào đây mấy bài hát, nhớ cái động tác anh ta ghé sát tai mình hôm đó… chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà hình như đã không thể trở lại được nữa.
Đinh Hằng Viễn nói không sai, Đinh Tư Tân chết cả hai người họ đều không thể trốn khỏi trách nhiệm.
Quý Thương vừa rơi lệ vừa nhét tai nghe vào tai… và rồi những gì cậu nghe được làm cậu rùng mình run rẩy.
Đó không phải bài tình ca lãng mạn hay lời thổ lộ nồng nàn nào cả.
Đó là một đoạn ghi âm ngay tại hiện trường Đinh Tư Tân bị hại..