“Làm sao Đới Uyển biết được chỗ làm của cậu ấy? Sau này Đới Uyển có đến tìm người này thật không?” Doãn Hạo chỉ bức ảnh Tần Chí Kiệt trên điện thoại.
“Chị ấy nghe được từ một bà nào ấy, anh Kiệt hay đi cùng bà đó.
Họ làm chung với nhau thì phải.”
Doãn Hạo hỏi dồn: “Người phụ nữ đó tên là gì?”
“Tên là…” Cam Lạc Lạc tự dưng ngừng nói rồi gượng gạo né tránh ánh mắt Doãn Hạo: “Tên là gì em quên rồi.”
“Em cố nhớ lại đi.” Doãn Hạo nói: “Việc này quan trọng lắm.”
Cam Lạc Lạc rũ mắt, không nói gì.
Nhìn những ngón tay bị bóp trắng bệch của mình một hồi cô ta mới ngẩng lên hỏi: “Cái chết của Đới Uyển có uẩn khúc thật ạ? Các anh điều tra được cái gì rồi?”
Doãn Hạo đáp: “Tôi không thể tiết lộ quá nhiều chi tiết vụ án cho em nhưng chúng tôi đã nắm được rất nhiều chứng cứ.
Đây là một tổ chức tội phạm nhắm vào trẻ vị thành niên.”
Doãn Hạo càng nói đầu Cam Lạc Lạc càng gục xuống, dường như trong khoảnh khắc cô ta đã trở lại là cô gái bất lực hai tháng trước.
Nếu việc này chỉ là chuyện cá nhân của Đới Uyển chắc chắn Cam Lạc Lạc sẽ không phản ứng như vậy.
Thái độ của Cam Lạc Lạc lúc này không chỉ là đang cân nhắc mà dường như còn một chút khó xử và e sợ nữa.
Doãn Hạo thoáng rùng mình nhưng vẫn từ tốn nói: “Lúc này công tác điều tra đã đến giai đoạn cuối cùng, chúng tôi sẽ không bỏ lọt bất cứ kẻ phạm tội nào.
Nếu em có thể cung cấp thông tin hữu ích cảnh sát sẽ đảm bảo an toàn cho em và mẹ em.
Em không có gì phải lo sợ cả.”
Cam Lạc Lạc ngẩng lên, chần chừ một thoáng rồi như đã quyết tâm, cô ta nói: “Nếu… em hỏi là nếu em có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát thì các anh có giữ kín tất cả mọi chuyện về em được không?”
“Em muốn cảnh sát giữ kín chuyện gì cho em?” dù hỏi lại như vậy nhưng Doãn Hạo cũng đã đoán được phần nào rồi.
“Tất cả mọi chuyện.” Cam Lạc Lạc nhìn Doãn Hạo và cố nhấn mạnh: “Mọi chuyện em đã làm, em đã nói, em đã gặp ai… tất cả những chuyện đó.”
Cam Lạc Lạc ngừng một chút rồi lại nói: “Không được để cho ai biết, không ai được biết kể cả mẹ em, thế có được không?”
Doãn Hạo quan sát Cam Lạc Lạc với hai bàn tay run run bóp siết lấy nhau nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh như người từng trải để ra điều kiện với anh, anh nhớ đến những gì Quý Thương từng nói.
Quý Thương nói hy vọng Đới Uyển không liên quan gì đến vụ án Tần Chí Kiệt, vì như vậy khả năng Đới Uyển cũng là người bị hại của tổ chức Nụ Hoa sẽ thấp hơn một chút.
Trước khi đến đây Doãn Hạo đã nghĩ có lẽ không thu được gì hữu ích từ Cam Lạc Lạc lại hay hơn, vì như vậy chí ít cô gái này không dính dáng gì đến tổ chức tội phạm đó.
Cô ta sẽ chỉ là một cô gái nhỏ đang bươn chải kiếm sống chứ không phải là một nạn nhân.
Nhưng bây giờ những gì Cam Lạc Lạc thể hiện hoàn toàn trái ngược với kỳ vọng của Doãn Hạo.
Doãn Hạo lấy lại tỉnh táo rồi nghiêm mặt đáp: “Tôi cam đoan sẽ không ai khác được biết cả.
Nếu em không tin tôi em có thể tự kiểm tra xem có đúng cảnh sát luôn áp dụng chế độ bảo mật nghiêm ngặt với trẻ vị thành niên không.”
Cam Lạc Lạc chần chừ gật đầu, hai vai vẫn đơ cứng của cô gái dần thả lỏng hơn, cô ta nói: “Em tin anh, cảnh sát Doãn.”
Cam Lạc Lạc vừa nói câu đó thì có tiếng gõ cửa bên ngoài, người phục vụ ban nãy bê bánh ngọt vào.
Anh ta đặt bánh lên bàn và nói: “Ở ngoài có một anh họ Quý nói là bạn của anh, ban nãy anh có dặn không để ai vào phòng nên phiền anh ra xác nhận.”
Doãn Hạo đứng dậy kéo cửa ra, Quý Thương đang đứng ngoài quầy vẫy tay với anh.
Doãn Hạo quay lại nhìn về phía Cam Lạc Lạc, biết sắp có người đến nên lúc này cô gái có vẻ cảnh giác hơn, cô ta đề phòng nhìn ra quầy bar bên ngoài chỗ Quý Thương đang đứng.
Doãn Hạo chỉ Quý Thương và giải thích: “Anh ấy cũng là cảnh sát, để tôi ra đón anh ấy.
Em cứ ăn bánh đi tôi sẽ vào ngay.”
Doãn Hạo đưa Quý Thương vào, khi họ mở cửa ra bánh ngọt trên bàn còn nguyên, Cam Lạc Lạc đã biến mất.
Doãn Hạo gọi nhân viên phục vụ vào hỏi thăm mới biết Cam Lạc Lạc vừa vội vã ra đi bằng cửa ngách.
“Đi ra bằng cửa ngách à?” Quý Thương nhíu mày.
Doãn Hạo lấy điện thoại định gọi cho Cam Lạc Lạc thì một tin nhắn đã nảy ra màn hình.
Cam Lạc Lạc: Xin lỗi cảnh sát Doãn, bệnh viện báo mẹ em bị ngã, hẹn anh hôm khác.
Doãn Hạo đưa tin nhắn cho Quý Thương xem mặt Quý Thương mới giãn ra một chút, nhưng rõ ràng anh vẫn chưa hết bị xúc động vì bất ngờ vừa xong.
“Chiều tối em gọi lại cho Cam Lạc Lạc đi.” Quý Thương trầm ngâm nói.
Doãn Hạo và Quý Thương không nán lại quán mà lái xe đi luôn.
Xe rời khỏi khu trung tâm thành phố sầm uất để hướng ra ngoại ô.
“Anh tưởng đã lọc hết thành viên gia đình Trương Sấm rồi mà? Lại có gì mới à?” Quý Thương vừa lật xem tài liệu Doãn Hạo đưa vừa hỏi.
“Xét nguyên nhân cái chết của Trương Sấm là đủ để loại hết gia đình và bạn gái anh ta khỏi diện tình nghi rồi.” Doãn Hạo cau mày, nói: “Trước mắt cảnh sát vẫn giám sát Đồng Mị Tình và công ty của cô ta nhưng không phát hiện được dấu vết gì liên quan đến tổ chức Nụ Hoa.
Đội trưởng Tào đã tận dụng vụ án Trương Sấm để kiểm tra toàn bộ tầng bốn du thuyền Lạc Thần nhưng dấu vết sinh học thu thập được hoàn toàn không khớp với nữ sinh đầu tiên tố giác bị giáo viên xâm hại và Đới Uyển.
Tầng bốn có rất ít camera giám sát và đều chỉ lưu dữ liệu trong một tháng nên trước mắt đúng là không tìm được gì khả nghi.”
Quý Thương rũ mắt, lên tiếng: “Kỹ năng xóa dấu vết của tổ chức này quá tốt.
Nếu không có gì đáng ngờ về tài chính và các nghiệp vụ kinh tế thì nói thật anh có khuynh hướng cho là Nụ Hoa buôn sắc lấy quyền chứ không phải lấy tiền.”
Cũng như Quý Thương, Doãn Hạo không tin tập đoàn Ký Ngao sạch sẽ như lớp vỏ bên ngoài.
Anh lên tiếng đồng tình rồi nói tiếp: “Tin nhắn cuối cùng của Chí Kiệt đã kết nối địa điểm tổ chức “lễ Phục Sinh” của Nụ Hoa với tầng bốn du thuyền Lạc Thần.
Em tin chắc Đồng Mị Tình và tập đoàn Ký Ngao phải là điểm đột phá của chúng ta.”
“Nếu Đồng Mị Tình và tập đoàn Ký Ngao là điểm đột phá thì mình đến nhà Trương Sấm làm gì nữa?” Quý Thương ngừng lật tài liệu.
“Anh lật tiếp đi.” Doãn Hạo đưa mắt liếc những ngón tay Quý Thương đang bất động, lại nói: “Với IQ của đàn anh thì xem tới trang sau là không cần em giải thích nữa rồi.”
Doãn Hạo cười, tiếp: “Kết quả công cuộc đào xới tổ tông ba đời nhà Trương Sấm anh giao cho Tiểu Đắng đó.
Từ lúc bắt được Hàn Huân đội trưởng Tào đã yêu cầu anh em tạm dừng hết việc khác nên tài liệu này mãi cuối giờ tối qua Tiểu Đắng mới nhớ ra đưa cho em.
Cậu ta không biết về tổ chức Nụ Hoa nên tưởng cái này chỉ là râu ria thôi, ai ngờ mình trúng quả.”
Quý Thương thoáng nhìn thấy tên mẹ Trương Sấm, anh lẩm bẩm: “Phó Xuân Hoa, người đại diện theo pháp luật cũ của tập đoàn Ký Ngao, Phó Xuân Hoa à?”
“Phải.” Doãn Hạo hừ một tiếng, “Người đại diện theo pháp luật cũ là mẹ của Trương Sấm, người đương nhiệm thì là cô bạn gái Đồng Mị Tình yêu anh ta chết đi sống lại.
Em thấy hình tượng công tử khờ khạo chuyên chơi gái, đốt tiền của gã này chỉ là giả tạo thôi.”
Quý Thương nói: “Ý em là Trương Sấm có thể là người lãnh đạo tổ chức Nụ Hoa à? Tập đoàn Ký Ngao và Đồng Mị Tình bạn gái hắn chỉ là một cái xác để khi cần hắn chơi trò ve sầu thoát xác phải không?”
Doãn Hạo gật đầu, lại nói: “Anh biết nguyên nhân Trương Sấm và Đồng Mị Tình cãi nhau đêm hắn bị giết không?”
Quý Thương không trả lời, Doãn Hạo nói tiếp: “Đồng Mị Tình đòi cưới, mà đây không phải lần đầu tiên Đồng Mị Tình ép Trương Sấm lấy cô ta.
Theo lời Đồng Mị Tình thì cô ta và Trương Sấm rất yêu nhau, hai người quan hệ với nhau sáu, bảy năm nay rồi.
Cô ta muốn gì Trương Sấm cũng chiều nhưng lại nhất quyết không chịu cưới.”
“Cưới làm sao được.” Quý Thương lắc đầu cười nhạt: “Cưới rồi thì thành người một nhà.
Đồng Mị Tình sẽ không còn là quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào mà trở thành cái đuôi mọc trên người hắn.
Một khi có chuyện may lắm thì đứt đuôi tháo chạy chứ đương nhiên vẫn phải tổn thất không nhỏ.”
Quý Thương cười khẩy, như thể những toan tính tàn nhẫn lẫn yêu hận tình thù vừa kể không mảy may đánh động đến anh.
“Cái rất yêu nhau của Đồng Mị Tình chắc chỉ là cảm nhận của cô ta dưới sự thao túng của Trương Sấm thôi.
Nếu cô ta muốn gì Trương Sấm cũng chiều thật thì hắn đã chịu lấy cô ta từ lâu rồi.” Quý Thương ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Với Trương Sấm mà nói tìm thêm một kẻ chết thay đâu có khó.”
Nói xong Quý Thương lại cúi xuống đọc tài liệu.
Xe đến ngã tư, đèn rẽ trái đang màu đỏ nên phải dừng lại.
Nhất thời trong xe chỉ có tiếng xi-nhan bíp bíp và tiếng Quý Thương lật giấy loạt soạt.
Doãn Hạo liếc sang Quý Thương.
Quý Thương đang cúi đầu, hoàn toàn tập trung vào tài liệu trước mặt.
Cái gáy trắng ngần hơi gồ lên, đường viền từ trán xuống tới hàm dưới mảnh mai mà sắc ngọt.
Khóe môi anh mím lại, gương mặt dửng dưng xa cách, anh không hề cười.
Cặp mắt nâu nhạt ôn hòa lúc này cũng bị che giấu dưới hàng mi dày đang rũ.
Đột nhiên Doãn Hạo cảm thấy mình cách Quý Thương xa lắm, dường như anh vẫn luôn đuổi theo sau Quý Thương.
Dù Quý Thương nhận lời yêu anh nhưng mối quan hệ này vẫn chỉ là một lần thử nghiệm mà Quý Thương không hề kỳ vọng sẽ thu được trái ngọt.
Doãn Hạo cảm thấy mình không nắm bắt được Quý Thương.
Đặc biệt là khi thấy Quý Thương nói về tình yêu bằng thái độ lạnh lùng và nụ cười khinh bỉ đó.
Anh nhớ lại cái cách Quý Thương quyến luyến, nhiệt thành với Đinh Hằng Viễn trong tiểu thuyết và bắt đầu sợ hãi.
Anh sợ một lúc nào đó trong câu chuyện của một ai đó về anh và Quý Thương, anh cũng sẽ là kẻ ngu ngơ theo đuổi mối tình hão huyền như Đồng Mị Tình.
“Quý Thương.” không đợi Quý Thương ngẩng lên, Doãn Hạo nói nhanh: “Em yêu anh.”
Quý Thương khựng lại, chỉ đến khi biết chắc thoáng bối rối đã không còn trên mặt mình anh mới lại ngẩng lên nhìn Doãn Hạo.
Anh cười nhỏm dậy ôm cổ Doãn Hạo, như thể đáp lại lời tỏ tình, cũng như thể đang cố tình làm lắng dịu đi cảm xúc chân thành, nóng bỏng của đàn em.
Quý Thương hôn Doãn Hạo hồi lâu, lát sau anh đưa mắt nhìn trước xe rồi nhắc: “Đèn xanh rồi kìa, đàn em.”
Trong xe lại im ắng, Quý Thương và Doãn Hạo đều cảm nhận được áp lực nặng nề nhưng không ai chịu lên tiếng giải thoát cho cả hai, không ai chịu tiến lên một bước… hay thậm chí là lùi lại một bước.
Họ chỉ đang loay hoay tìm một điểm cân bằng trong bầu không khí trầm lặng đến căng thẳng này, hy vọng thời gian sẽ giúp cảm xúc đôi bên cùng lắng lại.
Quý Thương hít sâu, tiếp tục tập trung vào tài liệu.
Một lát sau, anh nói: “Em có để ý tên bà ngoại Trương Sấm không? Trương Quốc Lan, hộ khẩu gốc ở tỉnh Ninh An, huyện Linh Khê, họ Trương trùng với gia đình cha mẹ đẻ Ngô Anh Tư từng kể.”
“Đội trưởng Tào đã cử người điều tra sâu hơn về Trương Quốc Lan rồi, theo như ký ức của anh và…” Doãn Hạo nhíu mày, thoáng ngừng lại rồi mới tiếp: “Theo ký ức của anh và Đinh Hằng Viễn năm đó có bốn thiếu niên đến thôn Hoa Đài, nhưng Trương Sấm cương quyết phủ nhận sự tồn tại của người thứ tư.
Nếu như Trương Sấm có một người anh họ thật thì chắc chắn cha mẹ Trương Sấm phải còn anh chị em.
Nhưng cho đến nay vẫn chỉ biết Trương Triển Minh, cha Trương Sấm và mẹ hắn Phó Xuân Hoa đều là con một.”
Quý Thương búng búng mép tờ giấy, trong chớp mắt anh hiểu ngay lý do cảnh sát phải điều tra sâu hơn về Trương Quốc Lan: “Trương Quốc Lan từng ly hôn, vậy rất có khả năng Phó Xuân Hoa không phải con gái duy nhất của bà ta.”
Doãn Hạo nói tiếp: “Nhưng hồi đó điều kiện y tế sơ sài, có rất nhiều lý do khiến một đứa trẻ ra đời mà không có giấy khai sinh.”
“Đâu chỉ mỗi khai sinh, nhiều khi giấy hôn thú còn không được ghi vào hồ sơ nữa là.”
“Phải.” Doãn Hạo nói, “Hồ sơ của Trương Quốc Lan ghi chú từng ly hôn nhưng lại không hề có thông tin về người chồng trước.
Đội trưởng Tào đang đề nghị công an tỉnh Ninh An hỗ trợ rà soát đấy.”
“Đúng là đổ bao nhiêu công sức.” Quý Thương bật cười, nhưng lời anh nói lại đầy căm tức: “Chỉ để bảo vệ một kẻ…”
Đến đó thì Quý Thương không nói nữa, xe đã lái vào khu biệt thự ven hồ phong cảnh hữu tình nhưng vắng người qua lại.
Doãn Hạo lái chậm lại, anh đưa tay nắm chặt bàn tay Quý Thương: “Anh quên mình đã nói gì à, nếu anh không muốn bảo vệ một con quỷ thì hãy nghĩ rằng mình đang ngăn cản một người khác biến thành ma quỷ đi.”
“Chẳng biết có còn kịp không.” Quý Thương thở dài.
“Chỉ cần anh ta muốn dừng tay thì không bao giờ là muộn.” Doãn Hạo lại nói: “Chỉ sợ chính anh ta không muốn thôi.”
“Không, anh ấy sẽ không biến thành một con quỷ.” Quý Thương lẩm bẩm.
“Nếu không Trương Sấm đã không chết ở tầng bốn du thuyền Lạc Thần.
Hắn sẽ phải chết ở một nơi nào khác, một nơi an toàn và thuận lợi cho hung thủ hơn nhiều.”Du’s corner:
Cái câu cuối hơi khó hiểu nha.
Đại khái ý anh là việc sát hại Trương Sấm ở tầng du thuyền (nơi mấy chương trước được cho là ko phải hiện trường thuận lợi cho hung thủ vì vừa có vệ sĩ vừa bị kiểm soát ra vào) vì lý do nào đó đã chứng tỏ hung thủ không chỉ hành động để thỏa mãn ý đồ báo thù.
Qua câu này anh chị em có thể thấy đến lúc này anh vẫn không coi việc xiên que bọn tội phạm là tội ác.
Thôi thì tâm lý con người hoạt động như vậy, cũng mừng vì anh đã kịp bỏ ước mơ vào ngành, chứ như anh mà đi hành pháp thì chắc dằn vặt dữ lắm ;v;.