Edit: Động Bàng Geii
..oo..
Giản Ninh vốn còn muốn xin nghỉ thêm một ngày, nhưng cậu nhìn thấy tinh thần của Ninh Tiệp tốt lên nhiều lắm, có chút yên lòng, dù sao Ny Ny cũng đã gánh cho cậu mấy ngày nay, tuy rằng đối phương không nói gì, nhưng cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà phiền toái người ta lâu như vậy.
Giản Ninh gỡ xuống gút mắc trong lòng lại thẳng thắn tính hướng của mình, trời còn chưa lên chút nắng, rất nhanh đã tỉnh dậy, nhìn chăm chăm trần nhà còn cảm thấy có chút không chân thật, nghĩ đến đêm hôm trước Mục Ngạn còn ngủ ở bên cạnh, cậu nhịn không được liền cười rộ lên, rốt cuộc không ngủ tiếp được, dứt khoát rời giường đi làm bữa sáng.
Nhưng là cậu không nghĩ tới, Ninh Tiệp vậy mà so với cậu dậy còn sớm hơn, thời điểm cậu ra khỏi phòng, Ninh Tiệp đang tự mình tưới nước cho mấy chậu cây.
“Sớm như vậy đã rời giường? Đi đánh răng rửa mặt đi, điểm tâm mẹ đã chuẩn bị rồi.” Ninh Tiệp tưới cây xong, lại cầm thêm thức ăn cho vật nuôi tới chậu cá, “Rùa này cho ăn như thế nào? Cho nhiều hay cho ít?”
Hoa đã được cắm lại vào bình hoa, hai con rùa tự nhiên cũng sẽ bỏ vào chậu cá trước đó, Mục Ngạn phỏng chừng là bị người bán hàng lừa đảo, mua một đống đồ vật linh tinh, nào là đá nhỏ chận dưới, nào là núi giả để rùa phơi nắng, còn có cả thảm cỏ và bèo non, hạt pha lê. Giản Ninh nghĩ đến đối phương còn thật nghiêm túc lấy tên của chính mình đặt cho rùa, không khỏi bật cười, vội vàng che miệng giả vờ ho hai tiếng.
“Cho ăn hai mươi mấy viên hẳn là đủ rồi, buổi tối lại cho ăn thêm.”
“Hảo.” Ninh Tiệp cong thắt lưng xuống, từng viên từng viên đếm đến hai mươi viên cho vào chậu cá, nhìn thấy rùa con duỗi cổ ra cắn ăn, lại cực kì vui vẻ tựa như đứa nhỏ.
Lúc ăn sáng, Ninh Tiệp nhìn Giản Ninh, vài lần muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng đều nuốt ngược trở lại, vẻ mặt có chút do dự.
“Mẹ, làm sao vậy? Có việc muốn nói với con?” Giản Ninh bị nhìn chăm chú như vậy trong lòng cũng cảm thấy không ổn, sợ Ninh Tiệp suy nghĩ một ngày rồi muốn phản đối chuyện của cậu với Mục Ngạn.
“Ninh Ninh, mẹ muốn đi xung quanh tìm xem có việc gì để làm không… Ngày hôm qua nhìn thấy trên báo, có tuyển người giúp việc trong gia đình, còn có hiện tại trên các cửa hàng online, cũng tuyển người lớn tuổi đóng gói hàng ——”
“Không được.” Giản Ninh không đợi Ninh Tiệp nói xong, liền mở miệng cự tuyệt, đại khái là ý thức được mình có chút lớn tiếng, cậu vội vàng dịu giọng lại nói, “Mẹ, mẹ hiện tại thân thể còn chưa khoẻ, làm sao có thể ra ngoài làm việc được. Hơn nữa con đã nói là chăm sóc cho mẹ, mẹ không cần phải lo lắng.”
“Không phải, mẹ sợ con quá mệt mỏi, hơn nữa mẹ hiện tại đã hiểu rõ rồi, mỗi ngày ở nhà không cũng không tốt hơn, nhìn chung muốn ra ngoài cùng người khác khai thông trao đổi một chút…”
“Vậy có thể đi công viên tản bộ, bên đó có rất nhiều hàng xóm của chúng ta. ẹ, mẹ không phải sợ con không đủ tiền chứ? Con tháng sau có thể được tăng thêm lương, hơn nữa còn có công việc làm thêm, cũng đủ cho mẹ dùng, mẹ muốn mua gì cứ lấy thẻ của con xoát, được không?”
“Không phải Ninh Ninh…”
Ninh Tiệp còn muốn nói gì đó, đã bị tiếng gõ cửa đánh gãy, Giản Ninh vội vàng đi qua mở cửa, tại một số chuyện cậu cũng rất kiên định với tư tưởng của mình.
Mục Ngạn ôm hai bó hoa lớn đứng trước cửa, vẻ mặt tươi cười sáng lạn như trước đây, hôm nay còn cố ý đổi thành loại hoa khác. Y vừa nhìn thấy Giản Ninh, đã muốn tiến lên ôm một cái, không nghĩ tới vừa nhìn lướt vào trong nhà, lại thấy Ninh Tiệp đang thẳng tắp nhìn y, sợ tới mức vội vã đem tay rụt trở về, lộ ra nửa cái đầu, xấu hổ nói: “Dì, buổi sáng tốt lạnh! Hôm nay thức dậy thật sớm a…”
Giản Ninh thuận tay sờ sờ đầu y: “Làm sao lại tới sớm như vậy, hoa ngày hôm qua còn rất tốt, không cần thêm nữa.”
Mục Ngạn ở ngoài cửa lặng lẽ giữ chặt lấy tay Giản Ninh hôn một cái, rõ ràng không muốn buông ra, nhỏ giọng nói: “Đã nói mỗi ngày tặng, muốn tạo niềm vui cho mẹ vợ cùng Ninh Ninh.”
Giản Ninh cười búng trán y một cái.
“Em ăn sáng đi a, tôi ở dưới lầu đợi em, lát nữa đưa em đi làm.” Mục Ngạn nói xong liền bay nhanh xuống lầu, để lại Giản Ninh ôm hoa dở khóc dở cười.
“Lại là người kia? Đừng để y tặng hoa nữa, mỗi ngày nhiều hoa như vậy, lãng phí biết bao nhiêu tiền.” Tuy rằng nói vậy, Ninh Tiệp hai vành mắt vẫn nhìn chăm chú bó hoa, vốn đang nhíu chặt mày cũng chậm rãi giãn ra một chút.
“Ân, con sẽ nói với cậu ấy.” Giản Ninh ăn điểm tâm, đứng dậy dọn dẹp bát.
“Được rồi, con đi làm đi, y còn đang ở dưới lầu chờ con đi? Bát để đó mẹ rửa, cũng không phải đến mức không làm được.”
Tuy rằng biết Ninh Tiệp đang dỗi trong lời nói, nhưng Giản Ninh trong lòng như cũ vẫn khó chịu, cậu do dự trong giây lát, lại trước sau như một không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là rầu rĩ xuất môn.
Giản Ninh vừa lên xe, Mục Ngạn liền cảm nhận được tâm tình của cậu, y cũng không mở miệng, trực tiếp cho xe lăn bánh, để cho Giản Ninh tự mình suy nghĩ trong chốc lát, chờ tới đoạn đường kia, mới thừa dịp đèn đỏ, duỗi người qua đánh cái đánh lén.
“Cùng dì cãi nhau? Có phải là chuyện sáng sớm tôi đến tìm em có quan hệ?”
“Ân? Không phải… Biểu tình của tôi rõ ràng như vậy?”
Mục Ngạn cười cười không nói lời nào, y chưa bao giờ là người tỉ mỉ như vậy, thẳng cho đến khi gặp được người có thể hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của mình, khi một người thật sự muốn hiểu biết về một người khác, dù cho chỉ là một hành động nhỏ thôi cũng có thể dễ dàng phát hiện được.
Giản Ninh thở dài, rầu rĩ nói: “Mẹ tôi nói muốn đi làm, tôi làm sao có thể yên tâm.”
“Muốn đi làm là chuyện tốt a, chứng tỏ dì đã nghĩ thông suốt rồi, muốn rời khỏi thế giới khép kín của bản thân.”
“Chính là có nghĩ thông suốt cũng vô dụng a, thân thể của bà ấy cùng tinh thần vẫn chưa khôi phục, quan hệ của người đi làm thật sự rất phức tạp đối với bà ấy, hơn nữa bà ấy cũng đã sắp đến tuổi về hưu, làm sao có thể đi làm công…”
Mục Ngạn vươn một tay tới sờ sờ đầu cậu, nôn nóng muốn trấn an cậu: “Ninh Ninh, em không biết là em chăm sóc cho dì đến mức thái quá sao, tôi trước đây đã từng tư vấn bác sĩ tâm lý, để dì đi ra bên ngoài tiếp xúc nhiều một chút, tán gẫu giải sầu, tinh thần mới có thể tốt hơn, ở nhà mãi sẽ chỉ làm bà ấy càng thoát ly với xã hội.”
“Cậu căn bản không biết, mỗi người tình huống không giống nhau, mẹ tôi chính là đi xa liền có thể lạc đường, trước kia ở trên đường còn có thể đột nhiên hỏng mất mà khóc nháo, tôi thật sự rất sợ bà ấy lại kích thích, tôi cũng không biết bà ấy hiện tại đã tốt lên chưa nữa…” Giản Ninh nhụt chí mà xụp vai, cậu thật sự rất sợ, có đoạn thời gian nghe thấy tiếng khóc thôi cả người đều căng chặt, mất ngủ, cậu cũng không biết nên làm thế nào mới chính xác, cậu đối với chính mình không có tin tưởng.
Mục Ngạn thu hồi tay, trầm mặc tiếp tục lái xe.
Giản Ninh tỉnh táo lại, mới ý thức được bản thân đối với Mục Ngạn tức giận, cậu ảo não mà nắm chặt quyền, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi… Là tôi quá gấp, cậu đừng tức giận…”
Mục Ngạn trong lòng từng chút từng chút một đau đớn, cầm tay cậu mỉm cười đến chua xót: “Ninh Ninh, tôi thật hi vọng em đối với tôi tức giận. Em nói tôi không biết, tôi quả thật cái gì cũng không biết, rất nhiều lúc tôi cảm thấy mình như một người ngoài, đứng ở xa xa mà nhìn em. Tôi muốn giúp dì, lại không thể làm được gì, khoảng cách bảy năm, những chuyện tôi không biết càng lúc càng nhiều, tôi phải làm thế nào mới có thể lấp đầy bảy năm trở về đây…”
Giản Ninh không biết Mục Ngạn lại có suy nghĩ như vậy, cậu cúi đầu suy nghĩ, lúc ngầng đầu lên liền nở nụ cười, ánh mắt cong cong, tựa như thiếu niên tối tăm thời trung học kia, chỉ cần một nụ cười liền có thể cướp đi tầm mắt của Mục Ngạn: “Tôi sẽ đem từng chuyện từng chuyện một trong vòng bảy năm nói với cậu, được chứ? Có thể sẽ có vài chỗ cậu sẽ thấy nhàm chán, cậu hứa phải nghe hết nha.”
Mục Ngạn sửng sốt, rốt cuộc cũng mỉm cười ở trên mặt cậu sờ soạng một phen: “Học được cách nịnh nọt.”
Mục Ngạn dừng xe lại, Ny Ny liền lao tới, cô nhận thức Mục Ngạn liền xe của y cũng nhận thức, rất hiểu rõ!
“Giản Ninh, nhà anh không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, hai ngày nay vất vả cho em rồi, cảm ơn.”
“Tê… Hai ba ngày không gặp liền khách khí như thế, quá kinh dị… Anh nhìn xem lông tay em đều dựng lên hết rồi này!”
Mục Ngạn ở bên cạnh nhìn không được, liên tục thúc giục: “Lông của cô đưa cho Giản Ninh nhìn làm gì? Đi làm việc đi, đừng có cù cưa cù nhây ở đây nữa.”
“…” Ny Ny thật tức giận, nhưng nghĩ tới có việc cầu người, chỉ có thể trước mắt chịu đựng, “Ài, cái kia, người tình lâu năm của Giản Ninh… Không phải, bạn học lâu năm, hỏi anh chuyện này a!”
Mục Ngạn nhíu mày.
“Anh lần trước cái kia… Cơm hải sản… Mua ở đâu…”
Mục Ngạn nghe xong, rất không nể tình mà cười to ra tiếng: “Được rồi, chiếu cố Ninh Ninh thật tốt, về sau đóng gói mua cho cô ăn, bất quá cũng đừng ăn mỗi ngày, người đều như vậy…”
“…” Ny Ny lần đầu tiên cảm nhận được nguyên lai người đẹp cũng không phải hoàn toàn là cảnh đẹp ý vui! Người này thật sự rất đáng ghét!
Sau khi Mục Ngạn rời đi, Ny Ny u oán mà nhìn Giản Ninh trước sau duy trì mỉm cười: “Giản Ninh, anh biết không, anh hiện tại từ trong ra ngoài đều tản mát một cỗ…”
“Một cỗ gì?”
“Mùi thối của dấm chua.”