Quy Về Điền Viên

quyển 2 chương 19: lải nhải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tử Tang suy sụp ngồi bệt dưới đất, tràn ngập oán hận nhìn Cơ Ngôn. Nàng không giết được hắn, không giết được hắn…

Đột nhiên nàng sửng sốt, không biết từ bao giờ, Cơ Ngôn đã bắt được mẹ, con dao dí vào cổ mẹ, ra lệnh cho “cô” mặc đồ đen đang đánh nhau: “Tử Tang, đình chỉ hành vi của cô, bằng không cô đừng trách dao nhỏ của tôi nhuốm máu.”

Lời vừa dứt, “cô” mặc đồ đen tạm ngừng tất cả động tác, phẫn hận nhìn Cơ Ngôn, mà Tử Tang cũng đứng lên, trừng mắt nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Cơ Ngôn đã chết bao nhiêu lần.

“Cơ Ngôn, nếu mày dám đụng đến một sợi lông mẹ tao, tao sẽ bắt toàn bộ phòng thí nghiệm chôn cùng. Tao thề, tao nhất định sẽ tìm ra người nhà của mày, đem những gì mày làm trên người tao hoàn trả gấp mười.” “Cô” mặc đồ đen hung tợn nói.

“Chỉ cần cô nghe lời, chắc chắn mẹ cô bình an vô sự, giờ cô hãy giết thằng đó trước.” Cơ Ngôn nói.

“Cô” mặc đồ đen nhìn về phía người đàn ông kia, Tử Tang cũng nhìn về người đó, lúc này nàng chú ý tới, hóa ra hắn ở đây, Đỗ Vũ Tân!

Nàng ở đây, thế đây là đâu, vì sao Đỗ Vũ Tân ở đây, mẹ cũng ở đây, và cả một bản thân khác nữa?

Tử Tang ôm đầu, thế sao nàng còn ở đó, Hạ Mộc ở đó? Đúng, Hạ Mộc ở đâu?

“Giết Đỗ Vũ Tân, theo tôi trở về, mẹ cô tôi sẽ cho người hầu hạ sống an nhàn cả đời.” Giọng Cơ Ngôn ôn hòa lại vang lên lần nữa.

Tử Tang sửng sốt, kinh ngạc xem Cơ Ngôn, sau đó nhìn về bản thân mình mặc áo đen, quả nhiên “cô” cũng ngẩn người.

“Tử Tang, đừng…” Mẹ cầu xin nói.

Nàng nhớ ra rồi, đây là kiếp trước của nàng, nàng chẳng bao giờ không muốn nhớ lại kiếp trước, vì sao nàng lại ở đây?

“Tử Tang, sao, cô luyến tiếc à?” Cơ Ngôn nói, “Đừng quên anh ta cũng lừa cô. Anh ta là gián điệp, cố ý tiếp cận cô, cô ngu xuẩn đến mức cho rằng anh ta thật sự yêu cô à?”

“Tử Tang, dù anh cố ý tiếp cận em nhưng anh cũng yêu em, nếu không anh sẽ không dẫn em và mẹ em chạy khỏi phòng thí nghiệm, sau đó rơi vào con đường chạy trốn.” Đỗ Vũ Tân chân thành nhìn “cô”.

“Mặc kệ hắn có yêu tao không, tao yêu hay không yêu hắn, tao đều không giết hắn, mày thả mẹ tao ra, tao về với mày.” “Cô” mặc đồ đen nói không một chút tình cảm.

“Cô theo tôi trở về. Anh ta, cô cũng phải giết, tôi không cần vật thí nghiệm có tình cảm, giết anh ta là lựa chọn duy nhất của cô.” Cơ Ngôn vẫn cười như cũ, nhưng hơi thở cực kì lạnh lẽo.

“Cơ Ngôn, mày đừng làm quá mức.” “Cô” mặc đồ đen lạnh lùng nói.

“Giết.” Cơ Ngôn hạ lệnh, dao trong tay hắn cắt cổ mẹ.

Nhìn màu đỏ chói mắt kia, Tử Tang phát điên. Vì sao muốn nàng nhìn thấy tất cả một lần nữa, vì sao, vì sao?

Nàng điên cuồng lao về phía Cơ Ngôn. Đột nhiên cảnh tượng trở nên vặn vẹo, khi rõ ràng trở lại, nàng thấy mẹ nhảy vào dòng nước lũ, “Không…”

Nàng nhảy xuống, “cô” mặc đồ đen cũng lao xuống, liều mạng bơi về phía mẹ.

“Tử Tang, còn sống, phải còn sống.” Mẹ thét lên với “cô” mặc đồ đen, sau đó nước nhấn chìm tất cả…

Khi Tử Tang trồi lên mặt nước lần nữa, xung quanh ngoài nước chẳng có gì hết, nàng điên cuồng đập mặt nước, điên cuồng gào: “Mẹ, mẹ…”

“Tiểu thư, tiểu thư, xin em. Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…” Tiếng cầu xin ngập tràn lo lắng và thương tâm từ nơi xa xôi truyền vào trong đầu Tử Tang, nàng điên cuồng bỗng dưng bình tĩnh trở lại.

“Hạ Mộc…” Tử Tang than nhẹ rồi kêu to, nàng cảm giác linh hồn của mình như bị xé rách, đau quá, đau quá… Sau đó thế giới là một màu đen!

Trong sơn động, ánh sáng yếu ớt, Hạ Mộc ngây ngốc nhìn Tử Tang nằm trên đống rơm. Sắc mặt tiểu thư rất kém, vẻ mặt rất đau đớn, tiểu thư mơ thấy cái gì, vì sao lúc hôn mê nàng cũng đau khổ đến thế. Còn hắn không thể làm gì, hắn thật vô dụng.

“Chú Hạ Mộc, chú ngủ đi! Hai ngày hai đêm rồi chú không ngủ.” Bên cạnh Khúc thị khuyên nhủ.

“Em lo cho tiểu thư.” Hạ Mộc lăng lăng nói, tầm mắt không rời khỏi Tử Tang.

“Đều tại chị không tốt, nếu chị giữ chặt Song Hỉ, Song Hỉ không rơi xuống nước, em dâu đã không sao.” Khúc thị áy náy nói.

“Cái này không trách chị.” Hạ Mộc đờ đẫn trả lời, vẫn nhìn Tử Tang.

Khúc thị thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Hạ Mộc nhìn Tử Tang, hít một thơi, đầu tựa vào vai nàng, bắt đầu lải nhải, “Tiểu thư, rốt cuộc em sao vậy, sao chưa tỉnh lại, em biết không? Tôi thật sự rất muốn đưa em lên huyện, nhưng bên ngoài mưa to gió giật, nước chặt đứt tất cả đường đi. Nếu định đến huyện Thanh Sơn phải trèo qua rất nhiều núi, trong đó cây cối rậm rạp, không có đường. Sao tôi có thể đưa em đi, đến lúc đó em không bệnh nặng cũng biến thành bệnh nặng. Cũng may, tôi có ít thảo dược, có thể đun một ít cho em uống, cơ thể em không sao, sao chưa chịu tỉnh lại? Đến lúc đó không có việc gì cũng thành có việc, không phải em lại muốn bỏ tôi mà đi chứ! Em đã đồng ý thành thân với tôi, thân này chưa có thành, chẳng lẽ em muốn đổi ý, tiểu thư, gạt người…”

“Em sắp chết cũng bị anh lải nhải làm bật dậy.”

Một câu nói suy yếu cắt ngang lời lải nhải của Hạ Mộc.

Hạ Mộc mạnh mẽ ngồi dậy, kinh hỉ nhìn Tử Tang đã mở mắt, không thể tin nói: “Tiểu thư, em tỉnh rồi.”

Thấy Tử Tang tỉnh lại, Tiểu Bạch cũng tiến lên, dùng đầu cọ vào người nàng, thấp giọng kêu ư ử.

Tử Tang có chút hoảng hốt xem Hạ Mộc và Tiểu Bạch, nàng có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

“Tiểu thư…” Hạ Mộc dè dặt kêu.

“Chúng ta đang ở đâu?” Tử Tang hỏi.

“Chúng ta ở trong sơn động trên núi.” Hạ Mộc trả lời.

“Nước chưa rút à?”

“Rút một chút, nhưng vẫn mưa, tiểu thư, em cảm thấy thế nào.” Hạ Mộc khẩn trương hỏi.

“Em không sao, chỉ là rất đói bụng.” Tử Tang nói.

“Tôi đun ít canh nóng cho em uống, hai ngày em chưa ăn gì, nếu đột nhiên ăn nhiều thì không tốt, sau đó tôi hầm ít cháo cho em.” Hạ Mộc cười nói, sau đó hắn nhóm lửa, trước đó đã làm một cái bếp tạm thời, rồi để một cái nồi lên, bên trong có canh xương, hắn chỉ cần đun nóng lại.

Tử Tang đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi: “Anh lấy đâu ra củi lửa với canh.”

Hạ Mộc cười nói: “Tôi và Tiểu Bạch tìm thấy một số hang ổ động vật, bắt được kha khá con mồi, sau đó lấy đi cỏ khô trong ổ chúng và cầm hết mấy cành cây. Tuy tôi không thể đưa em rời khỏi ngọn núi này nhưng tôi đã chạy ra ngoài một chuyến, dùng con mồi đổi vài thứ mang về.”

Tử Tang nhìn quần áo trên người mình, rất sạch sẽ, nhưng có rất nhiều mảnh vá, hơi cũ, hẳn là đồ hắn đổi về!

Hạ Mộc thấy Tử Tang chuyển tầm mắt đến quần áo, hổ thẹn nói: “Xin lỗi, tiểu thư, không đến được thị trấn. Huyện Thanh Sơn gần đây nhất phải đi qua rất nhiều núi, lại không có đường, nên không đủ thời gian đến đó. Xung quanh núi này có nhà của một số hộ, toàn là người nghèo, không có đồ gì tốt đổi cho tôi. Quần áo của em cũng là người ta mặc rồi nhưng em yên tâm, người ta giặt rất sạch sẽ.”

Hắn biết tiểu thư nhà mình chú trọng đồ trên người, hiện giờ hắn chỉ có thể tìm quần áo cũ những người này mặc qua cho tiểu thư.

“Sao, trong lòng anh, em chính là người không phân rõ phải trái như vậy à?” Tử Tang thản nhiên nói, nàng sao có thể không rõ, nước lũ rồi lại mưa gió, trên ngọn núi này làm gì có người sống ở đây. Nếu hắn tìm ra người ta nhất định đã phải chạy rất xa, núi này không có đường đi, mưa to gió lớn, đi đi về về đâu có đơn giản.

“Không phải.” Hạ Mộc vội đáp, sau đó hổ thẹn nói: “Chỉ là tôi khiến tiểu thư chịu khổ, tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng.”

“Đồ ngốc.” Tử Tang mắng.

Lần này Hạ Mộc không phản bác, mà Tiểu Bạch bên cạnh tưởng nàng gọi nó, kêu ư ử làm nũng với Tử Tang, đầu cọ cọ vào người nàng.

Tử Tang sờ đầu Tiểu Bạch, dùng một ít tinh thần lực vừa khôi phục, lấy mấy thứ từ vòng tay, quần áo, chăn, đồ ăn, củi lửa, đồ làm bếp.

Tinh thần lực của nàng không đủ, chỉ có thể chọn mấy thứ quan trọng, nhưng không thể lấy nhiều.

“Tiểu thư.” Đột nhiên biến ra một đống đồ, hai mắt Hạ Mộc sáng ngời.

“Mấy thứ này vốn là em cất vào, em nên lấy ra đưa cho anh nhưng lại hôn mê, khiến anh không có gì, còn phải vất vả đi tìm trong lúc mưa gió.” Tử Tang nói.

Hạ Mộc há hốc mồm, “Nếu có thể lựa chọn khi nào hôn mê, tiểu thư đã không bị như vậy.”

“Đúng thế, có rất nhiều việc không phải chúng ta có thể lựa chọn, chúng ta không cần áy náy.” Tử Tang cười nói.

“Tiểu thư, em thật tốt.” Hạ Mộc cảm động nói.

“Bụng em thật sự rất đói, canh của anh nóng chưa.” Tử Tang nhìn về phía nồi canh hỏi.

“Được rồi.” Hạ Mộc trả lời, sau đó múc một chén, “Tiểu thư, tôi đút cho em uống.”

Tử Tang gật gật đầu, hi vọng bản thân để hắn làm chút chuyện, hắn không cần nghĩ nhiều linh tinh.

Nàng uống một ít canh, người có tinh thần lớn. Hạ Mộc lập tức lấy một ít gạo từ đống đồ Tử Tang biến ra, nấu cháo cho nàng. Người vừa tỉnh ăn cháo là hợp nhất, hắn còn thả vào trong ít thịt thỏ hắn bắt được, còn tìm một, hai cành rau dại bỏ vào, rất thơm ngon.

Tử Tang ăn một bát cháo lớn đã nói mệt mỏi, muốn ngủ. Hạ Mộc vội đồng ý, để nàng nghỉ ngơi thật tốt, còn mình cầm một cái chăn trùm lên đống rơm, thay thế cho đống quần áo phủ trước đó. Một cái chăn khác đắp lên người Tử Tang.

Tử Tang nhắm mắt ngủ, trên thực tế nàng không buồn ngủ mà đang tu luyện tinh thần lực.

Hạ Mộc thấy nàng ngủ, mới chia chỗ cháo trong nồi để mình và Tiểu Bạch ăn. Chợt hắn nghe ngoài động có động tĩnh, vội vàng đi ra ngoài, trong động đột nhiên có một đống đồ chưa kịp cất, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm, nhất định rất hiếu kỳ mình lấy ở đâu, đến lúc đó sẽ mang đến tai họa cho tiểu thư.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio