Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người họ đi loanh quanh toàn bộ cửa hàng, bố cục cơ bản, các vị trí cửa thoát hiểm, nhà vệ sinh, phòng an ninh đều được Lâm Kỳ ghi nhớ. Sau một hồi chạy tới chạy lui, thời gian đã tới ba giờ chiều. Lâm Kỳ tự nhiên có hứng xem phim bom tấn mới ra nên kéo Sở Ương bắt xe đi tới khu trung tâm thương mại gần đó.
Trung tâm thương mại có rạp chiếu phim này rõ ràng là thời thượng hơn nhiều so với cửa hàng bách hóa số tám, tầng một trưng bày nguyên một cây thông Noel thật to, có thêm ông già Noel để chụp ảnh chung.
Lâm Kỳ cầm trên tay ly trà sữa ngọt ngấy, nhìn cậu nhóc đằng kia đang tíu tít xin chụp ảnh với ông già Noel rồi nhẹ giọng thốt lên: "Suýt nữa thì quên mất, ngày mốt là lễ giáng sinh. Nếu về kịp lúc thì chúng ta hãy tổ chức một bữa tiệc giáng sinh đi, gọi mấy người bạn nhỏ của cậu tới luôn cho vui."
"Gì mà người bạn nhỏ chứ, rõ ràng anh với tôi đều...." Câu không hơn nhau bao nhiêu tuổi chưa kịp nói hết, Sở Ương mới chợt nhớ ra trong mắt Lâm Kỳ thì số tuổi hai ba hai bốn quả thực có thể dùng từ người bạn nhỏ để hình dung....Cậu đành phải nói lại, "Thế anh có định mời bạn bè của mình tới không? Đừng bảo anh muốn mấy người Tiểu Ny Tử tham gia......"
"Làm ơn đi, chúng tôi chỉ mời gọi người hữu duyên thôi." Lâm Kỳ nói xong làm ra hành động "Phật tổ từ bi", "Bạn bè của cậu đa số đều là người quan sát cấp không, tuy có thể họ rất có thiên phú về nghệ thuật, nhưng không phải nghệ thuật gia nào cũng có thể đạt được cảm hứng. Dù tôi có gọi mấy người Bạch Điện đến, thì họ sẽ biết cư xử đúng mực nên yên tâm đi."
Bộ phim đang chiếu diễn tới đâu cậu không rõ lắm, vì sau khi bộ phim bắt đầu được mười phút thì cậu đã thấy mệt mỏi rã rời, ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ kỳ lạ, lúc thì là một cuộc đấu súng, lúc thì là một cuộc đua xe, nội dung rất hấp dẫn, không khác gì một giấc mơ bình thường, chẳng như trước đây luôn xuất hiện những cảnh tượng quỷ quyệt đáng sợ bủa vây cậu, nên giấc ngủ ngon hơn bao giờ hết. Bị đánh thức bởi tiếng động sột soạt, đã thấy danh sách diễn viên và đoàn phim chạy trên màn hình, mà mình thì lại nghiêng đầu tựa vào bờ vai Lâm Kỳ, khóe miệng còn chạy ít nước miếng....
Sở Ương ngồi thẳng người, tim đập loạn xạ, xấu hổ đến nỗi muốn rụt luôn cổ vào trong....Ngủ thì ngủ đi, sao lại ngủ còn tựa vào vai Lâm Kỳ làm gì, mà tựa thì tựa đi, sao còn chảy nước miếng cơ chứ? !
Lâm Kỳ ngồi bên cạnh ôm bắp rang cười khanh khách, "Cậu tỉnh đúng lúc thật đấy?"
"Tôi ngủ quên sao anh không kêu tôi dậy!"
"Gọi cậu dậy chi, trông cậu ngủ ngon quá chừng." Lâm Kỳ duỗi ngón tay chỉ vào vết tích đậm màu đáng ngờ trên vai, trêu chọc, "Tôi nói này, cái áo của tôi có phải cũng nên giặt sạch rồi ủi thẳng giúp tôi luôn hay không?"
Từ rạp chiếu phim đi ra Lâm Kỳ cứ pha trò chọc ghẹo Sở Ương suốt. Chọc đến mức vẻ mặt Sở Ương lúc đỏ lúc trắng, mãi không chịu nỗi nữa muốn xù lông thì Lâm Kỳ mới dẫn đi ăn cá nướng cho nguôi giận.
Cả ngày dài, dường như không phải đang làm việc mà là đi nghỉ mát, tâm trạng thoải mái lạ thường. Lần cuối cùng cậu có cảm giác vô tư thế này hình như là chuyện của cách đây ba năm. Sau khi ăn xong bữa tối, nhìn Lâm Kỳ vui vẻ ăn món tráng miệng chè xoài bưởi, Sở Ương mới nhớ bọn họ tới đây làm gì, thế là hỏi, "Anh thấy tình huống của cửa hàng kia thế nào? Là bị lây nhiễm hay sao?"
Chè xoài bưởi: là một loại món tráng miệng đương đại của Hồng Kông. Nó thường bao gồm xoài thái hạt lựu, bưởi, cao lương, nước cốt dừa và sữa.
"Tôi thấy...không hẳn." Lâm Kỳ ngậm thìa suy tư, "Tôi không thấy có vết tích lây nhiễm nào, mấy người nhân viên cửa hàng cũng rất bình thường. Chỉ duy nhất người không bình thường là bà chị quản lý, nhưng đó cũng không phải là lây nhiễm tinh thần bất thường. Và nhân viên bảo vệ kia, tôi mới nhìn sơ gã nên không nói chính xác được."
"Nếu như không phải lây nhiễm....Vậy Hà Điền nói cậu ta thấy có trẻ con ăn thịt người....Chẳng lẽ là đi lạc vào thực tế giống nhau hả?"
"Có khả năng. Nhưng cửa hàng đó có cái mùi lạ lắm... Quả thật là có vấn đề." Lâm Kỳ liếm môi, qua loa nói, "Chúng ta sẽ biết nhanh thôi."
Cửa hàng mười giờ đóng cửa, họ vào lúc chín giờ, Lâm Kỳ còn tranh thủ thời gian chạy lên tầng sáu tới chỗ hắn đã đặt chiếc nhẫn và lấy nó khi đã được khắc chữ, sau đó hấp tấp chạy xuống tầng năm cùng Sở Ương thông qua lối thoát hiểm đi vào nhà kho — mỗi tầng đều có một cái nhà kho để chứa các loại hàng hóa khác nhau. Sở Ương trợn mắt há mồm nhìn Lâm Kỳ lấy một cái kim băng từ trong túi áo khoác ra, uốn cong xong đâm vào lỗ khóa, một phút sau tiếng lạch cạch vang lên, ổ khóa đã được hắn mở ra.....
Lâm Kỳ nháy mắt với Sở Ương, "Sống lâu quá rồi, cái gì cũng biết chút đỉnh. Vào thôi."
Trong nhà kho tối đen như mực, Lâm Kỳ lần mò vách tường, tìm công tắc rồi bật nút. Không gian trước mắt không quá lớn, trên kệ chất đầu thùng giấy, quần áo phụ nữ còn nguyên túi, nhiều cái đầu ma nơ canh nằm ngổn ngang lộn xộn, tay chân đứt lìa chất đống ở góc tường.
Lâm Kỳ đóng chặt cửa, áp tai lên cánh cửa lắng nghe thật kỹ. Không bao lâu, hắn nghe thông báo cửa hàng sắp đóng cửa tan làm, yêu cầu khách hàng nhanh chóng tới quầy thanh toán.
Lâm Kỳ tắt đèn, để phòng ánh đèn từ khe cửa xuyên ra ngoài sẽ bị người khác phát hiện.
Trong bóng tối, Sở Ương đành phải dùng nguồn sáng yếu ớt của màn hình điện thoại để chiếu rọi tình hình dưới chân, "Giờ thì sao?"
"Đợi, sẽ có nhân viên bảo vệ giúp chúng ta mở cửa." Lâm Kỳ ngồi lên vài cài thùng giấy carton phảng phiu xếp chồng lên nhau một cách ngẫu nhiên, vỗ bên cạnh, "Tới đây."
Sở Ương không biết hắn lại định làm gì, nghi ngờ liếc nhìn hắn trong ánh sáng lờ mờ.
"Chậc, tới đây đi! Cậu là nhân viên mà sao khó dùng thế không biết."
Sở Ương lườm lườm, ôm thái độ hoài nghi đến cạnh hắn, ngồi ngay mép của thùng giấy. Song Lâm Kỳ bỗng nhiên nắm lấy tay trái của cậu, trên ngón tay bị tròng vào một chiếc nhẫn lành lạnh.
Sở Ương dùng điện thoại chiếu lên chiếc nhẫn trên ngón tay quan sát, đây chính là cặp nhẫn mà Lâm Kỳ đã chọn trúng lúc ban ngày, chiếc nhẫn bạch kim đơn giản được bao quanh bởi một đường cong mượt mà và duyên dáng. Khi tháo ra, cậu phát hiện có một chữ tượng hình kỳ lạ khắc bên trong, trông có hơi giống với ký tự đã xuất hiện trong nhật ký của ông.
"Đây là gì?" Sở Ương nhìn chữ khắc bên trong chiếc nhẫn.
Lâm Kỳ cũng tháo chiếc nhẫn của mình ra, đưa tới trước mặt Sở Ương, "Chữ của tôi cũng tương tự. Điều này sẽ minh chứng cho quan hệ của tôi và cậu, và minh chứng rằng tôi là người bảo lãnh của cậu. Nếu sau này có ai nghi ngờ thân phận thành viên hội trưởng lão của cậu, cậu có thể cho bọn họ xem ký tự này."
"Nó mang ý nghĩa gì?"
"....Không có nghĩa gì đặc biệt, tôi chọn đại thôi."
Sở Ương hoài nghi liếc nhìn hắn, sau cùng cũng không hỏi, suy tư rồi đeo chiếc nhẫn lại vào tay trái.
Lâm Kỳ mỉm cười như muốn ngoác đến tận mang tai....
Mấy con ma nơ canh lẫn trong bóng đêm càng thêm u ám, trông như những thi thể có hình thù quái dị. Sở Ương cảm thấy nhiệt độ ở đây rõ ràng là lạnh hơn ngoài cửa hàng, cậu siết chặt áo khoác vào người. Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài dằng dặc, cậu nằm nửa người trên chiếc hộp các tông dày cộp, lắng nghe tiếng rung nhẹ trong không khí mà trước đó không thể nghe thấy được.
"Tại sao có người lại muốn lây nhiễm thực tế khác?" Sở Ương khẽ hỏi, "Có vô số thực tế, sẽ có vô số tôi và anh....Tại sao lại có người muốn gϊếŧ chết chính mình trong thực tế khác?"
Lâm Kỳ biết Sở Ương đang nghĩ tới ai, cậu ấy chắc hẳn đáng nghĩ tới một "bản thân" khác đã gặp ở bệnh viện Fuci. Đối với bản thân kia, Sở Ương cứ canh cánh trong lòng mãi.
"Bởi vì hiện tại, hầu hết mọi trưởng lão đều tin rằng nếu muốn giải phóng các vị thần mạnh mẽ nhất trong không gian khép kín, thì cuối cùng họ phải đạt được một thực tế nhất định. Một thực tế duy nhất, chân chính và vĩnh hằng. Tuy nhiên, làm thế nào để đạt được kết quả cuối cùng lại không phải là cách duy nhất. Có vài người, ví như tôi chẳng hạn, tin rằng miễn là chúng ta tiến hành theo trình tự hiện tại, chúng ta tập hợp nhiều quan sát viên đa chiều và những điểm quan sát đa chiều như nền móng và đường ray, tất cả các thực tế sẽ tiếp cận một cách tự nhiên và cuối cùng hợp nhất thành một thực tế duy nhất. Nhưng lại có vài người khác, ví như phái cấp tiến, bọn họ cho rằng điều đó không thể xảy ra, mà cho dù có đi chăng nữa thì quá trình đó rất lâu. Họ nghĩ rằng nhiều người quan sát giữa các thực tế khác đang cạnh tranh với nhau, và chỉ có người mạnh nhất mới có tư cách sống trong thực tế duy nhất đó. Vì vậy họ đang không ngừng xử tử chính mình trong những thực thế khác, thậm chí là làm sụp đổ những thực tế đó, sau cùng sẽ đạt tới một thực tế hoàn mỹ nhất." Lâm Kỳ thở dài thật dài, "Đây chỉ là lời giải thích đơn giản nhất. Có quá nhiều phe phái trong đó, tôi không thể nói hết một lần được."
Sở Ương cố gắng tưởng tượng tình cảnh đồng loại chém gϊếŧ lẫn nhau, một cơn ớn lạnh dần lan đến mắt cá chân, "Thế hiệp ước kia thì sao? Nó là gì?"
"Cậu đang nói cái hiệp ước đình chiến ấy hả. Có một số phần tử phái cấp tiến trong thực tế khác liên tục làm sụp đổ thực tế, thực tế của chúng tôi — tạm thời được gọi là Thực tế số — bốn tổ chức lớn của chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ bản thân và duy trì sự ổn định của thực tế này, quyết định hợp lực để chống lại những kẻ xâm lược từ các thực tế khác. Có điều không phải tất cả các thành viên đều ủng hộ hiệp ước đình chiến, nên đã xảy ra sự việc chia rẻ nội bộ trong bốn tổ chức." Lâm Kỳ nói rồi nhìn Sở Ương, con mắt trong bóng tối ánh lên một thứ màu sắc kỳ dị huyền huyễn, "Đây chính là lý do tôi với cậu rằng dù là tín đồ nội bộ của hội trưởng lão, cậu cũng không nên tùy tiện tin tưởng họ."
Sở Ương cười khổ, "Phức tạp quá đi....."
"Con người chúng ta có khả năng làm cho mọi thứ ngày càng phức tạp hơn. Cơ mà cậu không cần quan tâm nhiều làm gì, cứ theo tôi và tin tưởng tôi là đủ rồi ~ " Lâm Kỳ nói lời này, xong nắm ngón tay đeo nhẫn của Sở Ương, "Nói sao thì cậu cũng là người của tôi mà ~ ".
"Anh bán hủ đến nghiện hả? Không có ai xem cũng bán nữa?"
Đang nói, Sở Ương chợt ngậm miệng, "Xuỵt" một tiếng xong cảnh giác ngồi dậy. Cậu nghe thấy tiếng bước chân.
Hai người nín thở tập trung, nhìn qua khe cửa hẹp nhỏ của nhà kho.
Một mảnh màu đen đông đặc, từ từ xuất hiện từ bên phải, dần dần di chuyển sang bên trái, sau đó cửa vang lên và ai đó đang mở khóa.
Lâm Kỳ nhanh chóng đứng dậy, kéo Sở Ương trốn ra sau mấy cái thùng giấy lớn chưa mở.
Cửa được mở ra, ánh sáng hắt ra từ phía sau một bóng đen cao gầy. Trong tay người nọ cầm đèn pin, chiếu xung quanh một lượt.
"Ê, người đâu rồi? Tôi là Đậu Hào, tới đón các cậu đây."
Lâm Kỳ thở phào, lập tức đứng thẳng phất tay cười nói, "Tôi đây, đợi anh nãy giờ đó."
Ra là nhân viên bảo vệ do Lâm Kỳ liên hệ.
Người nhân viên bảo vệ tên Đậu Hào này khoảng chừng ba mươi tuổi, trông hơi mập, hắn ta chiếu đèn pin vào mặt Sở Ương, ánh sáng chói lóa khiến Sở Ương mở mắt không được.
"Cậu dẫn theo mấy người? Có một thôi à?"
"Ừm, có một thôi."
"Được rồi." Nhân viên bảo vệ dời đèn pin xuống, miệng còn lầu bầu cứ cảm thấy mới nãy hình như có người thứ ba đứng cạnh bức tường....Nhưng nghĩ lại có thể là nhìn nhầm mấy con ma nơ canh thành người thật, nên nhún vai cho là mình hoa mắt.
Nhân viên bảo vệ dẫn họ xuống tầng một, vừa đi vừa nói, "Thật không hiểu những người nổi tiếng trên mạng như các cậu, cái cửa hàng tồi tàn này có gì hay mà quay. Tiếng trẻ con khóc cái gì không biết, thế mà các cậu cũng tin?"
Sở Ương hỏi, "Anh chưa từng nghe thấy hả?"
"Nghe gì đâu, à, có anh bạn trực chung với tôi từng nghe thấy thì phải, các cậu có thể hỏi hắn thử. Nhưng người này có tật dễ bị giật mình, nên các cậu chỉ cần lắng nghe vui vẻ bình thường là được."
Phòng bảo vệ ở gần cửa của cửa hàng. Bây giờ cửa đã đóng, ngay cả cửa sắt cuốn cũng đã được hạ xuống. Trong phòng trực ban đèn sáng, có một nhân viên bảo vệ khác khoảng hai mươi tám hai mươi chín đang hì hụp ăn mì, mùi thịt kho tàu thịt bò bay đầy cả phòng, thấy bọn họ thì ngẩng đầu liếc nhìn, không nói tiếng nào cúi đầu ăn tiếp.
"Cứ cách một tiếng chúng tôi sẽ tuần tra một lần, khi nào các cậu quay xong thì tới tìm tụi tôi, tụi tôi sẽ đưa các cậu ra ngoài chỗ bốc hàng từ cửa sau." Đậu Hào nói, cầm bình nước nóng pha cho mình tách trà, "Nếu các cậu sợ hãy cầm bộ đàm theo."
Sở Ương nhận lấy bộ đàm đối phương đưa, Lâm Kỳ cũng đang lôi kéo làm quen với nhân viên bảo vệ ăn mì, "Anh là Dương Tiêu Nghĩa đúng không? Chúng ta từng nói chuyện với nhau trên wechat rồi đó."
Nhân viên bảo vệ được gọi là Dương Tiêu Nghĩa liếc mắt nhìn hắn, giơ mu bàn tay lau nước canh thịt bò trên khóe miệng, gật nhẹ đầu với Lâm Kỳ.
"Tôi nghe bảo anh đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nhỉ?"
Dương Tiêu Nghĩa trừng Đậu Hào, tức giận nói, "Có nghe....Mà làm ở đây lâu, rất nhiều đều nghe thấy."
"Vậy anh có thấy cái gì lạ thường không?"
"Lạ thường....Tôi không biết đây có tính là lạ thường không...." Dương Tiêu Nghĩa nói, sắc mặt có vẻ không ổn lắm, "Nhưng chỗ này đúng thật là rất tà môn."
"Tà môn thế nào?"
"Cậu đã bao giờ có cảm giác dường như có thứ gì đó ở trong góc sáng le lói, nhưng khi cậu đến gần xem kỹ thì lại chẳng thấy gì chưa?"
Lâm Kỳ gật đầu.
"Khi tôi đi tuần tra trong hai ngày này, thỉnh thoảng tôi cảm giác có người đang theo dõi mình. Ngay góc sáng le lói đó hình như tôi thấy có màu của bộ đồng phục bảo vệ, mà mỗi lần tôi đi tới xem cho rõ thì không có gì cả." Dương Tiêu Nghĩa chần chừ, rồi nói tiếp, "Ban ngày cũng có một nhân viên bảo vệ ở đây, tên là Vương Húc, trông lúc nào cũng quái dị....Anh ta rõ ràng là người Thượng Hải, nhưng giọng nói của anh ta rất kỳ, nghe mà không phân biệt được là giọng nơi nào. Có đôi khi còn ngồi nói chuyện một mình với bức tường. Tôi nghe người ta nói trước đây anh ta đã gặp quỷ ở chỗ này, nên về sau đã không còn bình thường nữa."
"Vương Húc?" Sở Ương lặp lại cái tên này, quay đầu nhìn Lâm Kỳ, "Là anh Vương đó ư?"
Hà Điền có nhắc tới anh Vương nọ? Là anh Vương bị ăn thịt đó sao?
Chè xoài bưởi