Sở Ương ngây ngẩn cả người, cậu nhìn xung xem có ai gần đó nghe thấy đoạn đối thoại của họ hay không, sau đó bước nhanh tới chỗ chàng trai mang gương mặt baby kia, "Cậu là ai?"
"Tôi tên Bách Hoằng Vũ, người chấp hành bộ quản sự trong hội trưởng lão." Bách Hoằng Vũ nói xong khẽ vén tóc mai, để lộ một khuyên tai trên tai trái, đính một biểu tượng hình tam giác làm bằng kim loại, bên trên uốn lượn vài đường cong.
Sở Ương không biết nhiều về ký hiệu của từng quản sự khác nhau trong hội trưởng lão, hơn nữa lại chẳng có cơ hội tiếp xúc ngoài mấy người Lâm Kỳ, Bạch Điện và Triệu Sầm Thương, vậy nên dù nhìn thấy cũng rất khó để phân biệt thật giả. Nhưng đối phương đã nhắc tới tên Lâm Kỳ thì nói rõ cậu ta có chút quan hệ với Lâm Kỳ.
Có điều Sở Ương vẫn nhớ kỹ Lâm Kỳ từng nói nếu như có là người của hội trưởng lão đi nữa cũng không được tùy tiện tin tưởng.
"Lời cậu vừa nói là có ý gì?" Sở Ương nửa tin nửa ngờ hỏi.
Bách Hoằng Vũ mỉm cười ngó tới ngó lui, "Ở đây không thích hợp để nói chuyện, đi theo tôi."
Cậu ta đi vài bước, quay đầu lại nhìn thì thấy Sở Ương không đi theo, đang cau mày do dự.
"Nếu như cậu muốn biết Lâm Kỳ đang ở đâu, hãy tới đây. Yên tâm đi, giữa ban ngày ban mặt tôi không bắt cóc cậu đâu mà lo."
Sở Ương nhìn thân hình nhỏ gầy của đối phương, nói thẳng thì có thể hình dung là "Mảnh khảnh", đoán rằng nếu đánh nhau cũng chẳng đánh lại mình, nên lập tức cẩn trọng theo sau.
May là đi không quá xa, Bách Hoằng Vũ dẫn cậu tới một quán cà phê vắng vẻ và chọn chỗ ngồi kín đáo nhất. Sau khi phục vụ bưng đồ uống lên, Sở Ương cau mày nhìn đối phương nhàn nhã thưởng thức ly hồng trà sữa, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ tới lui quan sát cậu.
"Quan hệ giữa cậu và Lâm Kỳ là gì?" Sở Ương hỏi.
"Anh ấy chưa từng nhắc tới tôi cho cậu biết sao?" Đôi mắt Bách Hoằng Vũ lóe lên sự tức giận.
"....Chưa từng." Trong lòng Sở Ương mất hứng vô cùng, "Điều đó quan trọng lắm à?"
"Tôi chính là học trò cũ tâm đắc của anh ấy. Như Triệu Sầm Thương ấy." Bách Hoằng Vũ tựa ra sau ghế sa long, vẻ mặt ngạo mạn, "Có điều tôi so với Triệu Sầm Thương thì có thiên phú hơn rất nhiều."
Sở Ương ngạc nhiên, "Cậu là người học việc của anh ấy hả?"
"Chính xác là học trò." Bách Hoằng Vũ sửa lời.
Hóa ta Triệu Sầm Thương cũng là học trò của Lâm Kỳ, hèn chi cứ luôn miệng gọi hắn là anh. Tuy nhiên cả hai học trò đều trở thành trưởng lão cấp cao, vậy mà bản thân Lâm Kỳ tại sao chỉ muốn mang cái danh thành viên cấp thấp bình thường nhỉ?
"Cậu đang sống ở nhà của Lâm Kỳ hửm? Hừ, căn hộ đó tôi cũng từng ở rồi." Bách Hoằng Vũ giở giọng điệu khiêu khích nói.
Trong lòng Sở Ương quặn chặt, sắc mặt trở nên cứng ngắc.
Người bạn cùng phòng Lâm Kỳ từng nhắc đến chẳng lẽ là cậu ta?
Bất chợt nỗi chua xót lan tỏa khắp lồng ngực.
Sau lại nghe thấy tiếng cười nhạo của Bách Hoằng Vũ, mở lời có chút tiếc hận, "Cậu chớ căng thẳng làm gì, lúc ấy tôi là một họa sĩ nghèo không trả nổi tiền thuê nhà, bị chủ nhà đuổi ra khỏi cửa không có chỗ để đi, mới xin xỏ thầy giáo tạm thời cưu mang mình. Giữa chúng tôi không hề phát sinh chuyện cấm kị khó nói về thầy trò đâu. Ngược lại là cậu...Cậu là gì của anh ấy?"
Sở Ương lạnh lùng trả lời, "Tôi là trợ lý quay phim cho anh ấy."
Không hiểu sao cậu lại bị khơi dậy ý muốn tranh đấu ganh đua một phen, đường hoàng mà nói ra danh hiệu hữu lực nhất, chẳng hạn như...Bạn trai?
Cơ mà đã xác định quan hệ đâu mà nói?
Bách Hoằng Vũ hơi kinh ngạc, "Cậu không phải học trò của anh ấy?"
"Không." Sở Ương dần dần mất kiên nhẫn, "Không phải cậu muốn nói cho tôi biết Lâm Kỳ đang ở đâu sao?"
"Cậu biết trên người anh ấy có phong ấn không? Anh ấy vì cứu cậu đã giải trừ phong ấn, thậm chí còn lấy cơ thể mình để cầm tù lực lượng pha lê của The Elder Things, hơn nữa cách đây chưa đầy một tháng cũng từng mở phong ấn một lần rồi, từ đó suy ra sau khi khép phong ấn bộ đạng của anh ấy sẽ già hơn hai mươi tuổi so với hiện tại." Bách Hoằng Vũ hất cằm, "Đã như vậy cậu vẫn muốn gặp anh ấy à?"
"Cậu nói anh ấy mở phong ấn? !" Sở Ương nắm chặt thành bàn, lòng bàn tay ứa mồ hôi lạnh.
"Cậu không biết?" Bách Hoằng Vũ cười lạnh, "Anh ấy bảo vệ cậu tốt thật nhỉ. Thảo nảo tôi phải tốn bao nhiêu công sức nghe ngóng mới biết được sự tích hoành tráng của thành viên mới gia nhập hội trưởng lão, đã thế còn giúp đỡ bộ Thánh Viêm thu phục Adok nữa cơ."
"Rốt cuộc là anh ấy đang ở đâu? !" Lòng lo lắng trong Sở Ương dâng trào, giọng nói cứng rắn, tay nắm chặt mặt bàn tới mức trắng bệch.
"Ở dinh thự Marian Borre, Yorkshire, Anh Quốc." Bách Hoằng Vũ vừa nói vừa ung dung nhìn cậu.
Sở Ương ghi nhớ tên địa danh này, tiếp tục truy vấn, "Sao cậu biết được? Chẳng phải anh ấy có tận mấy căn nhà an toàn ư?"
"Người giảo hoạt như anh ấy cũng không quá khó đoán đâu. Những lúc anh ấy yếu ớt nhất, anh ấy nhất định phải đi đến nơi có cảm giác an toàn. Và nơi mang lại cảm giác đó liệu ngoài ngôi nhà thời thơ ấu thì còn có thể là ở đâu?"
Ngôi nhà thơ ấu? Là nơi Lâm Kình sinh ra? !
"Tuy nhiên, nếu cậu nói cho anh ấy biết tôi nói cho cậu thì có lẽ ngày mai anh ấy sẽ đổi chỗ ngay đấy. Với tình trạng bây giờ của anh ấy chắc chắc hồi phục sẽ bị gián đoạn, thậm chí là gia tăng mức độ nguy hiểm." Bách Hoằng Vũ hả hê nhìn vẻ xoắn xuýt trong mắt Sở Ương.
"Tại sao?"
"Giữa tôi và thầy có một vài nhận thức và cách thức xử sự khác biệt. Anh ấy không tin tưởng tôi." Bách Hoằng Vũ hít một hơi thật sâu, mặc dù lời nói bình tĩnh nhưng ánh mắt lại tràn ngập nỗi phiền muộn, "Nói thế nào thì tôi vẫn hy vọng anh ấy bình an. Nếu cậu đối với anh ấy quan trọng đến vậy, tôi nghĩ anh ấy hẳn sẽ không để ý việc bị cậu trông thấy vào lúc này...Một mặt không mấy đẹp đẽ gì cho cam."
Sở Ương đứng dậy đặt tiền cà phê xuống bàn, "Tôi có việc, phải đi trước đây." Sau đó lập tức vội vã rời khỏi quán cà phê.
Trên đường cậu gửi tin nhắn cho Bạch Điện, "Anh biết người tên Bách Hoằng Vũ không?"
Kết quả chưa đến một phút Bạch điện đã gọi tới. Điện thoại vừa kết nối đã nghe Bạch Điện đầu bên kia hô hào, "Mặc kệ cậu ta nói gì với cậu thì cứ xem như đánh rắm đi, cậu biết chưa? ?"
Xem ra ít nhất Bách Hoằng Vũ nọ đúng là có quan hệ với Lâm Kỳ, cho nên độ tin cậy về những lời cậu ta nói ngược lại rất cao.
Sở Ương trầm mặc một hồi, nói, "Cậu ta nói Lâm Kỳ đang ở một nơi gọi là dinh thự Marian Borre. Là nơi Lâm Kỳ sinh ra."
Bạch Điện lập tức im lặng.
Câu này là thật rồi đúng không?
"Sở Ương. . ."
"Anh ấy lại mở phong ấn? Lỡ đâu anh ấy cần ai đó hỗ trợ chăm sóc thì sao?"
"....Sở Ương, nghe tôi nói này, đây không phải lần đầu Lâm Kỳ gặp tình trạng cần thời gian để hồi phục, cậu hãy bình tĩnh, đừng suy nghĩ quá nhiều." Bạch Điện nói.
"Mấy anh đều từng thấy bộ dạng suy yếu của anh ấy rồi?"
"....Tôi từng thấy. Có lẽ Triệu Sầm Thương cũng vậy."
"Vậy lý do gì chỉ có mình tôi là không thể thấy?" Lông mày Sở Ương nhíu chặt, bắt đầu để tâm chi tiết vụn vặt.
Do Lâm Kỳ chưa đủ tin tưởng mình? Hay là mình chưa đủ tư cách?
Bất luận là nguyên nhân nào cũng khiến trái tim cậu ê ẩm.
Bạch Điện bên kia điện thoại thở dài, "Như vầy đi, chúng ta cứ yên ổn chờ đợi một tuần đã. Ngày này tuần tới cậu ấy sẽ trở về. Nhưng nếu đến lúc đó cậu ấy vẫn chưa về thì chúng ta sẽ đi tìm cậu ấy. Vậy có được không?"
Sở Ương im lặng, mãi mới khẽ nói, "Được...Một tuần..."
Cúp điện thoại, cậu hít thở thật sâu, liên tực tự nhủ với bản thân: Tỉnh táo lên.
Chỉ một tuần mà thôi, cậu nên tin Lâm Kỳ.
Ban đêm cậu vẫn nhắn tin cho Lâm Kỳ như thường lệ, không nhắc tới vấn đề Bách Hoằng Vũ nói cho mình biết chuyện về dinh thự Marian Borre.
Ngày qua ngày, Sở Ương tính toán thời gian trên đầu ngón tay. Gần hết một tuần Sơ Ương mất kiên nhẫn hỏi Lâm Kỳ một câu, "Chừng nào anh mới về?"
Lát sau, Lâm Kỳ hồi âm: Cuối tuần này anh về.
Sở Ương nhìn đi nhìn lại câu trả lời kia vô số lần. Nỗi lo lắng liên tục kéo dài mấy ngày đều cuốn bay sạch sẽ. Cậu nằm vật xuống giường, ngắm điện thoại, nhịn không được mỉm cười thật to.
Nhưng vui vẻ không được bao lâu, vì đêm ngày thứ hai Lâm Kỳ không hề trả lời tin nhắn của cậu.
Ngày thứ ba không có.
Tận thứ bảy cũng không.
Cảm giác chẳng lành sinh sôi ào ạt trong ngực cậu, thỉnh thoảng cậu còn rùng mình một cái, trái tim như bị tay ai đó siết chặt.
Cậu ngờ ngợ Lâm Kỳ đã xảy ra chuyện, gửi tin nhắn cho Bạch Điện thì Bạch Điện nói cậu hãy đợi thêm một ngày nữa.
Chủ nhật, Sở Ương canh chừng Wechat, nhìn chăm chú thời gian từng chút trôi qua. Chờ mãi tới mười giờ tối vẫn không liên lạc được cho Lâm Kỳ, cậu đành gọi thẳng cho Bạch Điện hỏi: Khi nào chúng ta xuất phát?
Bạch Điện ngẫm nghĩ, mất liên lạc lâu như vậy thực sự rất bất thường, anh ta và Triệu Sầm Thương cũng bắt đầu hơi lo lắng. May mà Sở Ương có hộ chiếu Canada, sang Anh Quốc không cần visa, không phải xử lý giấy tờ lằng nhằng nên trả lời: Ngày mai đi
......
Sở Ương không ngờ Triệu Sầm Thương cũng đi cùng, đồng thời nhờ cậu ta mà cậu có cơ hội được tiếp nhận đãi ngộ trong khoang hạng nhất.
Mặc dù cậu không có xíu tâm tình hưởng thụ nào.
Tại sân bay, Triệu Sầm Thương bị fan hâm mộ mai phục suýt nữa đã lỡ mất chuyến bay. Vật vã lắm mới thoát khỏi đám người chui ra ngoài, thừa dịp vệ sĩ của Triệu Sầm Thương ngăn cản đám fan hâm mộ điên cuồng thì bọn họ đã ngay tức khắc chạy thụt mạng vào cửa máy bay. Lúc ngồi xuống ghế mà lòng Bạch Điện vẫn hãi hùng nên oán giận nói với Triệu Sầm Thương, "Sau này sẽ không dẫn theo cậu nữa! Mỗi lần có cậu là muốn mất nửa cái mạng ấy!"
Triệu Sầm Thương lặng lẽ lầu bầu, "Đẹp trai là lỗi của tôi à?"
"Cậu không thể học điều hay lẽ phải từ anh của mình hả! Học cái gì không học đi học tự kỷ thì giỏi lắm."
Sở Ương hoàn toàn không có tâm trạng nghe hai người tấu hài, từ cửa sổ máy bay ngắm nhìn sắc trời ảm đảm bên ngoài, ngón tay cứ luôn vuốt ve chiếc nhẫn.
Bạch Điện thấy thế an ủi, "Đừng lo quá, chúng ta có một trưởng lão đi cùng, chuyện gì cũng có thể giải quyết hết. Cậu đừng thấy Tiểu Triệu trẻ tuổi mà lầm, người ta lợi hại lắm á nha."
Triệu Sầm Thương bên cạnh kiêu ngạo hừ một tiếng.
Sở Ương gật đầu, "Cảm ơn..."
"Cậu với Lâm Kỳ cũng khách sáo như vậy sao?" Bạch Điện bỗng nhiên nghiêng người sang, hăng hai nói, "Cơ mà không ngờ cậu lại đem theo đàn Cello?"
Đúng vậy, tối hôm qua cậu xuống dưới tầng chứa đồ lấy đàn Cello của mình ra. Cậu nhìn cây đàn cả một đêm, rốt cuộc quyết định mang nó theo bên người.
Nếu lỡ có vấn đề gì, cậu không muốn trải qua cảm giác không thể phản kháng thêm một lần nào nữa, cậu cũng không muốn lạm dụng Dấu Thánh, để rồi biến thành kẻ điên gây phiền phức cho người khác. Lâm Kỳ nói đúng, thay vì khuất phục và sợ hãi trốn tránh thì sao ta không học cách kiểm soát năng lực của chính mình.
Sở Ương thấp giọng nói, tựa như cam đoan với bản thân, "Tôi sẽ không dùng nó, trừ khi gặp phải đường cùng."
Bạch Điện vươn tay nhéo bả vài Sở Ương, "Nếu cậu có hứng thú, tôi và Lâm Kỳ sẽ dạy cho cậu một ít pháp thuật của hội trưởng lão, biết đâu có thể giúp cậu không chế năng lực quan sát."
Đang nói dở thì thông báo của cơ trưởng vang lên, máy bay trượt trên đường dài rồi phóng thẳng vào tầng mây.
Sau mười ba tiếng, máy bay hạ cánh xuống sân bay Leeds Bradford ở Anh Quốc. Lúc đáp đất là chín giờ rưỡi tối, Triệu Sầm Thương đã sắp xếp người ở sân bay đón nhóm người bọn họ.
Chiếc xe phóng nhanh vào những cánh đồng rộng lớn và đẹp như tranh vẽ ở Yorkshire. Giữa màn đêm bao la, những dãy núi nhấp nhô chập chùng, những thôn trang lác đác giữa cánh rừng đang yên giấc dưới bầu trời đêm, tràn ngập sự yên tĩnh và thanh bình lâu đời.
Triệu Sầm Thương hỏi Bạch Điện, "Anh từng tới dinh thự của anh ấy bao giờ chưa? Tôi nghe nói dinh thự đó là ngôi nhà ma rất nổi danh ở vùng này?"
Bạch Điện nói, "Có tới một lần...Chỗ ấy quả thật là khu vực không mấy ổn định. Vì dù sao mẹ cậu ấy cũng qua đời ở chính nơi đó."
Sở Ương ngạc nhiên, câu nói này chứa lượng thông tin quá lớn, "Anh nói nhà Lâm Kỳ là nhà ma hả?"
"Ừm. Dinh thự đó có lịch sử rất xa xưa, ban đầu nó là một khu đất thuộc quyền sở hữu của một công tước xứ York nào đó, say này thì quyên tặng cho nhà thờ để xây thành tu viện, sau nữa lại bị sang tay biến thành cô nhi viện, cuối cùng mới được ông ngoại Lâm Kỳ mua lại, rồi truyền tới đới mẹ của cậu ấy. Và đây cũng là một địa điểm quan sát đa chiều."
Lâm Kỳ ở một nơi quan sát đa chiều sinh ra và lớn lên sao? !