CHƯƠNG : GẶP ĐẾ VƯƠNG, ĐỊNH OA OA THÂN?
Editor: Luna Huang
Khi Bách Lý Vân Tựu nói đến Tiêu An Tâm, Bạch Lưu Ly liền biết được trong lòng Tiêu An Tâm, cũng không như nàng một dạng, chỉ là xem đối phương là tri kỷ mà thôi, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tựa như nàng vậy, đúng là không có trước tiên nhận thấy được tình cảm khác của Tiêu An Tâm đối với nàng, nàng không ngu, sẽ không đến Bách Lý Vân Tựu nói cũng còn không biết.
Chỉ là, dù cho biết thì như thế nào, nàng có thể thử tiếp thu một nam nhân như Bách Lý Vân Tựu đã xem là cực hạn của nàng, nàng sở dĩ quan tâm Tiêu An Tâm, bất quá là bởi vì hắn bệnh tình của là bởi vì hắn trăm năm khó gặp được, mà hắn cùng với nàng đã từng có cùng một ký ức thời không mà thôi, cũng không hơn.
Trước lúc xuống xe ngựa, Bạch Lưu Ly thay Bách Lý Vân Tựu thuận thuận tóc, lại tự mang mặt nạ cho hắn, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu thật sâu nhìn nàng một cái rồi vén rèm xe dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, xuống xe ngựa xong không quên hướng Bạch Lưu Ly trong mã xa vươn tay, Bạch Lưu Ly mỉm cười, tay trái vén làn váy, tay phải bỏ vào trong lòng bàn tay của Bách Lý Vân Tựu.
Lòng bàn tay của Bách Lý Vân Tựu rất nhiều chai sạn, rất là thô ráp, ôn độ hơi lạnh, lại làm cho Bạch Lưu Ly không khỏi cảm thấy an tâm, cảm giác tựa hồ có nam nhân này, khoảng trời của nàng không còn một mình nữa.
Bạch Lưu Ly xuống xe ngựa, Quân Mi đã thúc xe ngựa của bọn họ đến, Quân Mi lạnh lùng nhìn bàn tay nắm chặt của Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu, Tiêu An Tâm cũng nhìn tay của bọn hắn chằm chằm, nhãn thần ảm đạm, lập tức rất nhanh đảo mắt, tựa hồ hai tay đó tổn thương con ngươi của hắn vậy.
Có một danh tiểu thái giám xiêm y tử sắc ở bên hầu, thấy ba người đều đã xuống xe ngựa, lập tức khom người tiến lên phía trước nói: “Vân vương gia, Tiêu thiếu công tử, Bạch gia chủ, Vương Thượng đã ở Dưỡng Tâm các chờ ba vị đã lâu, thỉnh ba vị đại nhân theo nô tài.”
“Làm phiền công công rồi.” Tiêu An Tâm trước sau như một đối với ai cũng ôn hòa khách khí.
Bách Lý Vân Tựu không nói chuyện, chỉ đi nhanh đi theo tiểu thái giám dẫn đường phía trước.
Tiêu An Tâm lại ho khan lên, nhiều tiếng kịch liệt, tựa hồ muốn ho đến phổi rơi luôn ra ngoài mới có thể để hắn ngừng ho, thái giám đi ở phía trước dừng cước bộ một chút, muốn dừng lại để Tiêu An Tâm nghỉ ngơi chốc lát, nhưng vừa nghĩ tới Vương Thượng đang ở Dưỡng Tâm các chờ, chẳng những không dám dừng lại, trái lại bước nhanh hơn.
Bách Lý Vân Tựu đối với tiếng ho khan của Tiêu An Tâm làm như không nghe thấy, Quân Mi vẻ mặt đông tích khẩn trương, lại vì chỉ thị của Tiêu An Tâm mà không có dừng lại tiếp tục đẩy hắn đi phía trước.
Bỗng nhiên, một hai tay mảnh khảnh đè tay đẩy mộc lăn của Quân Mi xuống, trong phong đăng chập chờn một thân hỏa hồng tức khắc ánh vào mi mắt của Tiêu An Tâm, chỉ thấy Bạch Lưu Ly đối mặt với hắn đứng ở trước mặt hắn, thân thể thoáng ngã về truóc,w hai tay hoàn qua thân thể hắn đè tay của Quân Mi xuống, lực đạo không lớn, cũng đã cũng đủ để Quân Mi dừng bước lại.
Gió đêm lạnh, Tiêu An Tâm khẽ nâng đôi mắt nhìn gương mặt lúc sáng lúc tối trong ánh lửa của Bạch Lưu Ly, lại có xung động muốn giơ tay lên phủ lên gương mặt nhu nhuận của nàng, lại chỉ có thể sinh sôi nhịn xuống.
“Quân Mi, dừng lại.” Ánh mắt của Bạch Lưu Ly nhìn vẻ mặt lạnh như băng lại mang theo chán ghét của Quân Mi, tâm trạng khẽ thở dài một cái, đây là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình của nhân thế, mặc dù cùng Tiêu An Tâm chung đụng thời gian không dài, nàng từ ánh mắt của Quân Mi nhìn Tiêu An Tâm nhìn ra được, Quân Mi đối với Tiêu An Tâm, không chỉ là tôn kính giữa chủ tớ, mà là viễn siêu hơn thế, thậm chí tư mộ chi tình mới có thể vì hắn liều mạng.
Chỉ là, có thể Tiêu An Tâm như nàng, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, phu quân bên người lại không biết, hay hoặc là nói hắn biết rồi lại làm bộ không biết, hết lần này tới lần khác, ở trong lòng chứa nàng.
Tiêu An Tâm hiện nay đối với nàng nghĩ đến chỉ dừng lại ở giai đoạn hảo cảm mà thôi, tựa như nàng đối với hắn sinh ra hảo cảm, mà hảo cảm như vậy cũng không phải là tình ái nam nữ, bất quá là một loại cảm giác quen thuộc, một loại cảm giác không cho nàng chán ghét bài xích mà thôi, bởi vì bọn họ đến từ một thời không, chỉ là bởi vì, nàng cùng hắn, là đồng loại mà thôi.
Dù cho nàng không có hảo cảm với hắn, không có xem hắn là tri kỷ, hôm nay hắn cũng bệnh nhân là của nàng, trong sinh mệnh nàng, chưa bao giờ có đạo lý khí bệnh nhân của mình không lo, bất kể lúc nào, khi nàng quyết định cứu trị một người, liền sẽ không giữa đường không để ý.
“Không có theo lời ta nói cho thiếu công tử uống thuốc sao?” Bạch Lưu Ly nhìn Quân Mi, thanh âm cũng có chút lãnh, tiện đà gỡ trâm gài tóc trên đầu xuống, chỉ thấy nàng đè châu hoa trên trâm gài tóc xuống, tức khắc từ đáy trâm gài tóc có một ngân châm dài nhỏ, sau đó kép ngân châm giữa ngón tay, cách y sam cấp tốc ở mấy chỗ huyệt vị trên người Tiêu An Tâm đâm xuống, khi nàng ở trước mặt Tiêu An Tâm lui về phía sau hai bước đứng thẳng người, tiếng ho khan của Tiêu An Tâm ngừng, chỉ còn gấp rút thở dốc mà thôi.
“Công tử người thế nào?” Mắt thấy Tiêu An Tâm không kịch liệt ho khan nữa, Quân Mi lập tức từ phía sau Tiêu An Tâm chuyển tới trước mặt hắn, tựa hồ cố ý, tách ra Bạch Lưu Ly khỏi tầm mắt của Tiêu An Tâm, mở đinh ốc túi nước da trâu mang theo người đưa cho Tiêu An Tâm, khẩn trương nói, “Công tử uống chút nước.”
Bạch Lưu Ly đương nhiên biết Quân Mi cố ý che nàng khỏi đường nhìn của Tiêu An Tâm, cũng không thèm để ý, chỉ là nhìn bóng lưng của Quân Mi hai mắt, xoay người đi nhanh đuổi theo Bách Lý Vân Tựu đã đi một khoảng cách vẫn không dừng lại cước bộ càng không quay đầu lại.
Tiêu An Tâm nhìn Quân Mi cản ở trước mặt mình, trong tròng mắt luôn luôn ôn hòa trong nháy mắt có một chút tức giận, rồi lại trong nháy mắt tiêu thất, nhận lấy túi nước Quân Mi đưa tới, nhưng chỉ là cầm ở trong tay chậm chạp không có uống.
Quân Mi mím môi, tựa hồ không dám nhìn ánh mắt của Tiêu An Tâm, chỉ là đi trở về phía sau hắn, một lần nữa đẩy hắn đi về phía trước, chỉ ánh mắt của nàng từ đầu tới cuối không có nhìn về phía trước càng không có nhìn chung quanh, mà là rơi vào trên người Tiêu An Tâm, trong mắt buồn bã cùng cô đơn chỉ có bóng đêm hiểu.
Chỉ có nàng biết, Tiêu An Tâm tại sao lại ho khan đến kịch liệt như thế, bởi vì mới vừa rồi ở trong xe ngựa, Tiêu An Tâm căn bản không có căn bản không có dùng dược nàng đưa cho hắn, tựa hồ chính là muốn ho khan, tựa hồ như vậy như vậy, hắn mới có thể khiến cho người kia chú ý.
Quân Mi ngước mắt, ánh mắt từ trên người Tiêu An Tâm dời đến trên bóng lưng của Bạch Lưu Ly đi song song cùng Bách Lý Vân Tựu cách đó không xa, nhãn thần lạnh đến như hàn băng thiên niên, vì sao trong mắt của công tử chỉ có nàng? Vì sao?
Bạch Lưu Ly —— nàng rõ ràng không xứng với công tử!
Đây là Bạch Lưu Ly sống lại tới nay lần đầu tiên tiến vương thành, nhiên nàng lúc này cũng vô tâm xem xét cảnh trí của vương thành, bởi vì cảm giác tối nay của nàng, tuyệt không tốt.
Trong Dưỡng Tâm các, đế vương Hạ Hầu Nghĩa đang lật xem tấu chương các nơi trình lên trong đoạn thời gian này, vừa nghe có người ở thỉnh an trong các, là thanh âm quá quen thuộc, ngẩng đầu thấy rõ người tới, vốn là gương mặt nghiêm túc lập tức biến thành dáng tươi cười hiền hoà, hướng Bạch Lưu Ly đứng ở trong các vẫy tay nói: “Lưu Ly đến đây, đến trước mặt trẫm.”
Bạch Lưu Ly có tất cả ký ức của thế giới này, tự nhiên đối với Hạ Hầu Nghĩa không xa lạ gì, thậm chí nói rất là quen thuộc, chỉ là lúc này nàng tận mắt thấy Hạ Hầu Nghĩa, cảm thấy vẫn là cùng Hạ Hầu Nghĩa trong trí nhớ đối với nàng tốt mọi cách có chút hơi xuất nhập.
Chỉ thấy Hạ Hầu Nghĩa ngồi ở long ỷ gỗ tử đàn điêu khắc rộng lật xem tấu chương, dung mạo của Hạ Hầu Sâm có thể nói là hắn, nếu không phải khóe mắt của hắn có nếp nhăn rõ ràng cùng trầm ổn toát ra trên người hắn, đại khái tất cả mọi người sẽ cho hắn là Hạ Hầu Sâm.
Hạ Hầu Nghĩa chỉ có bốn mươi tuổi, bởi vì sống ở đế vương chi gia, dù cho kinh qua đại chiến thất quốc mười năm trước, trên mặt của hắn lại không có để lại khắc ấn của một đoạn lịch sử, tuổi còn trẻ kiện khang dường như chỉ mới ba mươi, vưu kì một đôi mắt kinh qua chiến tranh cùng thời đại, trầm tĩnh như hồ sâu rồi lại lợi hại như chim ưng, tuyệt đối đế vương nhất định có quả đoán quyết tuyệt, hoàn toàn không có thái độ của đế vương sống an nhàn sung sướng tất cả lười biếng uể oải.
Trạch quốc trở thành bá chủ của Diệu Nguyệt đã có mười năm, mười năm, chớ nói mười năm, đó là một năm đều đủ để một người sống mơ mơ màng màng, huống chi là đế vương của bá chủ Trạch quốc, mà Hạ Hầu Nghĩa chẳng những không có đổi không có đổi phế vật đế vương kiêu xa, trái lại tinh thần khí năm đó không giảm, đây cũng là một trong những nguyên nhân thực lực của một nước như Trạch quốc mười năm này không ngừng cường thịnh.
Nhiên, chính là đế vương trên vạn người như thế này, đem Bạch Lưu Ly thích ở Tố thành thậm chí chung quanh vương thành làm ác yêu như hòn ngọc quý trên tay, đến nỗi bách tính trên phố giận mà không dám nói gì.
Bạch Lưu Ly nhìn Hạ Hầu Nghĩa đối diện ôn hòa vẫy tay, nhìn hoàng cữu thương nàng như nữ nhi ruột thịt này, lại trong ánh mắt không có vui vẻ tiện sát người bên ngoài, đơn giản là Hạ Hầu Nghĩa trước mắt cùng người trong trí nhớ của nàng không giống.
Trong trí nhớ, Hạ Hầu Nghĩa đích xác tốt với nàng, tốt đên có thể nói cưng chiều dung túng, nhưng mà nàng không có trong mắt của Hạ Hầu Nghĩa thấy cảm giác có thể gọi là thân tình, hắn đối tốt với nàng, ôn nhu thương yêu dung túng nàng, lại làm cho nàng trong mắt hắn tựa hồ thấy được một loại vị đạo cố ý, mà không phải là mà không phải là xuất phát từ chân tâm.
Nàng mặc dù sống không lâu, lại duyệt vô số người, chưa bao giờ nhìn lầm bất cứ người nào, bằng không nhiệm vụ của nàng sẽ không chưa từng có thất bại, nàng tin tưởng cảm giác nhìn người của mình, Hạ Hầu Nghĩa trước mắt, đối với nàng thật là tốt, bất quá chỉ là biểu tượng mà thôi, Bạch Lưu Ly của thế giới này không phải là không có nhận thấy được loại dị dạng phía sau này, chỉ là không biết tra loại dị dạng này như thế nào mà thôi.
Hạ Hầu Nghĩa vì sao phải làm ra biểu tượng như vậy, cùng cái chết của nàng có phải có liên hệ, nàng luôn luôn cảm giác, Hạ Hầu Nghĩa tổng thể, nàng bất quá là quân cờ mà thôi.
Bất quá nàng không phải từ Bạch Lưu Ly lúc trước, nàng là chỉ sẽ làm Bạch Lưu Ly chơi cờ, tuyệt không làm một con cờ.
“Hoàng cữu cữu.” Trong lòng Bạch Lưu Ly vòng vo vô số, nét mặt cũng cười tủm tỉm đi tới trước mặt Hạ Hầu Nghĩa, học lúc nói chuyện của Bạch Lưu Ly lúc trước nói với Hạ Hầu Nghĩa trong trí nhớ nàng, “Hoàng cữu cữu không phải là nam tuần sao? Tại sao trở về đột nhiên như vậy? Còn đột nhiên hơn nửa đêm gọi Lưu Ly vào trong cung như vậy, có đúng hay không hoàng cữu cữu nhớ Lưu Ly?”
“Đúng vậy, trẫm nhớ bảo bối Lưu Ly của trẫm.” Hạ Hầu Nghĩa ái địa cười, “Đến đây để trẫm hảo hảo nhìn một cái, nghe nói trong đoạn thời gian trẫm không ở vương thành, trên người Lưu Ly xảy ra rất nhiều chuyện, tự Lưu Ly cùng hoàng cữu cữu nói một chút, xảy ra sự tình gì?”
“Quả nhiên vẫn là hoàng cữu cữu tốt với Lưu Ly, nam tuần còn không quên quan tâm Lưu Ly, sự tình a, quả thực rất nhiều! Bất quá việc lớn nhất chính là ——” Bạch Lưu Ly giả bộ cười khanh khách đồng thời không quên chăm chú quan sát ánh mắt của Hạ Hầu Nghĩa, vừa nói vừa xòe làn váy hồng trù rộng lớn cuả mình, “Lưu Ly phải lập gia đình rồi!”
Bạch Lưu Ly nói, còn cố ý trước mặt Hạ Hầu Nghĩa xoay một vòng, nàng tin tưởng, Hạ Hầu Nghĩa chọn giờ tý gọi nàng cùng Bách Lý Vân Tựu triệu tiến cung, sự tình muốn nói tất nhiên là cùng chuyện bọn họ thành thân có liên quan, nếu không có như vậy, hắn tất phải đi chúc mà không phải triệu bọn họ tiến cung.
Hạ Hầu Nghĩa trong mắt của Hạ Hầu Nghĩa cực nhanh hiện lên một đạo hàn mang không dễ để người phát giác, Bạch Lưu Ly tiếu ý nồng đậm, quả nhiên.
“Lưu Ly, tối nay gấp như vậy triệu đem ngươi, Vân vương gia cùng với Tiêu thiếu công tử tiến cung, chính là vì hôn sự của ngươi.” Hạ Hầu Nghĩa dưới nâng đở của Tào công công chậm rãi đứng lên, nhãn thần trở nên có chút xấu hổ, “Kỳ thực trẫm vẫn không có nói cho ngươi biết, lúc người còn bọc tã, nương ngươi cũng đã cùng Tiêu đại phu nhân định thân cho ngươi cùng Tiêu thiếu công tử rồi.”
—— đề lời nói ngoài ——
Xấu hổ của điểm ==
Quyển sách do tiêu tương thư viện thủ phát, xin chớ đăng lại!