Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

chương 145: 145: chung: đại kết cục hạ (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHUNG: ĐẠI KẾT CỤC HẠ ()

Edit : Luna Huang

Mặc dù là ra roi thúc ngựa, từ Thanh Phong trấn chạy về Tố thành cũng cần tròn mười ngày đêm, cùng trước bất đồng, thời gian gần một tháng, cũng đủ Tố thành long trời lở đất.

Tố thành đông tây nam bắc bốn đạo thành môn, từ mười năm trước Trạch quốc có được địa vị bá chủ của Diệu Nguyệt, gác cổng đến giờ hợi liền thay, nhiên nghe ngoại ô có người đi đường nói, từ hai mươi lăm ngày trước, bốn cánh cửa dày này cũng không còn mở ra, người bên ngoài vào không được, người bên trong cũng không thấy đi ra.

Đế đô thời tiết thay đổi, Trạch quốc rung chuyển, đây là dọc theo đường đi từ Thành Phong trấn hồi Tố thành nghe được nhiều nhất.

Bạch Lưu Ly bốn người đến ngoại ô Tố thành đã là vào đêm, chính là thời gian tốt để hành động.

Bán Nguyệt cho một nông dân gia một ít ngân lượng, để gia đình kia giúp đỡ chiếu cố ngựa, Bạch Lưu Ly cũng đem Sa Mộc lưu lại, Sa Mộc biết chuyện kế tiếp các nàng cần làm rất trọng yếu, cũng biết mình theo sẽ chỉ là một trói buộc, chỉ cầu Bạch Lưu Ly chiếu cố tốt bản thân, Bạch Lưu Ly cười cười vỗ vỗ vai của nàng, cùng Bán Nguyệt cùng với Ám Nguyệt đi phương hướng của Tố thành.

Ba đạo đạo bóng đen vào mùa đông xuyên tác các chỗ ám, Ám Nguyệt vốn còn lo lắng thành môn thật cao lấy tiểu thân bản kiều tích tích của Bạch Lưu Ly làm sao mới có thể dưới tình huống thành vệ không phát hiện ẩn vào, chẳng qua là khi nàng nhìn thấy tốc độ của Bạch Lưu Ly cư nhiên có thể cùng chạy song song với Bán Nguyệt, mới cảm giác mình là quá lo lắng, nhưng cũng đối Bạch Lưu Ly xem qua nhìn nhau.

“Đó, lên.” Bạch Lưu Ly nhìn chuẩn một mặt đất trên tường thành thành vệ không dễ phát hiện, hướng Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt thấp thấp nói một câu, dẫn đầu đi tới, tốc độ nhanh như chim bay!

Trong lòng Bạch Lưu Ly là có chút tự giễu, tối đó sống lại thế giới này, nàng là leo tường tiến Tố thành, hôm nay nàng bất quá là trở về tìm nam nhân của nàng, cư nhiên cũng vẫn là phải leo tường tiến , xem ra nàng cùng Tố thành này không quá hợp, luôn luôn không được chào đón.

Chỉ là, khi các nàng lên tường thành, mới phát hiện thủ vệ trên tường thành rất ít người, hơn nữa còn là dựa vào tường mà ngủ, căn bản không có người phát hiện đầu tường có ba bóng đen.

Mà đứng trên tường thành nhìn cả tòa Tố thành, cả tòa thành đen kịt bừng tỉnh như tòa tử thành, chỉ có xa xa vương thành có ngọn đèn dầu như ban ngày dường như muốn bốc cháy lên.

Có loại dự cảm bất tường, đầu quả tim thình thịch nhảy, trong lòng Bạch Lưu Ly cấp thiết, không ở trên tường thành dừng lại lâu, nâng, cúi người liền lao đi phương hướng của Vân vương phủ.

Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt thấy thế, cũng tức khắc đi theo phía sau của nàng.

Đặt mình trong Tố thành, mới ngửi được mùi máu tanh, ngân nguyệt trên trời cai, để Bạch Lưu Ly trong màn đêm có thể đứt quãng nhìn thấy cảnh tượng đế đô hôm nay.

Sáp bị lật đổ, cờ màn rách nát, cửa sổ bị chém rơi, ngói úp tàn phá, thi thể nằm ở trên đường phố trong góc phòng, lão ấu phụ nữ và trẻ em hoặc thương, ám vệ hoặc binh sĩ, máu đầu tường đá, cùng vị đạo thi thể thối rửa trong đêm đen, nếu là vễnh tai lắng nghe, thậm chí còn có thể nghe được ở chỗ sâu trong hắc ám truyền đến tiếng khóc ô ô.

Tố thành đã không còn là Tố thành giàu có và đông đúc, trong gió rét ô ô thổi qua như một tòa tử thành, nhiên cảnh tượng trong thành, cũng đã không có chút nguy hiểm nào.

Hiển nhiên kiếp nạn trong thành đã qua, hôm nay tất cả kiếp nạn, đều gom lại trong vương thành.

Phương hướng Vân vương phủ tới gần một phần, lòng của Bạch Lưu Ly càng thắt chặt một phần, trong lòng chỉ có một thanh âm một cái ý niệm trong đầu, Bách Lý Vân Tựu, ngươi ở chỗ nào?

Nàng mặc dù đồng tình dân chúng vô tội tao ngộ, thế nhưng từ xưa hoàng quyền rung chuyển chịu khổ luôn luôn là bách tính, hôm nay Tố thành bốn đạo thành môn đóng thật chặt, tai hoạ cũng không có lan tràn ra phía ngoài cũng coi là chuyện tốt, gia nàng không phải là thánh nhân, cho tới bây giờ cũng không phải người thiện lương, nàng còn không có lòng bác ái thương yêu mỗi một người vô tội, nàng muốn làm, chỉ có một việc, nàng muốn gặp, chỉ có một người, mà thôi.

Khi Bạch Lưu Ly đến trước cửa Vân vương phủ, đúng là đình ở ngoài không có dũng khí đi vào.

Chỉ vì lúc này Vân vương phủ, tượng đá trước cửa hai bên bị đập nát bấy, tấm biển viết ba đại tự Vân vương phủ cũng bị câu xuống tới, cắt thành hai đoạn, hai phiến đại môn rất nặng, lại cũng bị tháo xuống méo mó té trên mặt đất, tường thạch điêu thạch điêu xây làm bình phong ở cổng bị đâm cái lổ thủng, trước cửa tanh tưởi xông vào mũi, kẻ khác khó có thể chịu được.

Có thể chế tạo ra kết quả như vậy, không phải là binh vệ hay quan binh nha dịch xét nhà, có thể là bách tính, mà có thể để cho bách tính làm đến nước này, tất trong phủ này là có đại ác nhân đại gian hại nước hại dân tội ác tày trời mặc dù hạ tầng mười tám cũng không có thể để bách tính hài lòng.

Nàng không ở Tố thành thời gian một tháng, ngoại trừ hoàng quyền rung chuyển, còn xảy ra chuyện gì?

Không rảnh suy nghĩ nhiều, Bạch Lưu Ly lướt qua đại môn đi vào trong phủ.

“Đây đến tột cùng… Chuyện gì xảy ra?” Không chỉ là Bạch Lưu Ly, đó là Ám Nguyệt cùng Vọng Nguyệtở Vân vương phủ vài chục năm cũng chấn kinh.

Bách tính hận gia… Như thế? Gia rõ ràng cho tới nay làm một việc đều là đang vì những bách tính vô tri này! Bọn họ dựa vào cái gì mà đối đãi Vân vương phủ như vậy?

Ám Nguyệt nhất thời trong cơn giận dữ, xoay người muốn đi, lại bị Bán Nguyệt kéo lại, lạnh lùng quát: “Bây giờ không phải là thời gian ngươi hành động theo cảm tình! Chuyện ta ngươi hiện tại cần làm là bảo vệ Vương phi! Đừng cho gia thất vọng!”

“…” Ám Nguyệt siết thật chặt nắm tay, “Đúng.”

Không chỉ là cửa phủ, chính là mỗi một trong phủ đều bị đập hư, bất kể là giả sơn hay là cây cối, đều bị phát nát, không một chỗ cảnh trí hoàn hảo, mà phá hủy thì cũng như xong, đúng là đúng là một cây đuốc đốt, chỉ để lại một mảnh cặn, Vân vương phủ to như vậy, hầu như mỗi một đều có vết tích hỏa hoạn, có thể thấy được bách tính đối với chủ nhân của phủ đệ này là có bao nhiêu hận.

Phương hướng của Bạch Lưu Ly chỉ có một chỉ có một, Quỷ Lệ các giữa Ngân Ngọc hồ, mà khi nàng đi tới đình viện giữa hồ, hai chân của nàng mềm đến suýt nữa không có đứng vững.

Bởi vì đình viện giờ khắc này, ngoại trừ một mảnh cặn mảnh đại hỏa liệt liệt, không còn cái khác, không còn… Cái khác.

Không có khả năng! Một người tâm tư kín đáo như hắn vậy, không có khả năng để đình viện hắn thiết kế tỉ mỉ hóa thành phế tích!

Giữa lúc Bạch Lưu Ly đứng ở trong đình viện suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên một đạo bạch quang một đạo cắt hắc ám hướng nàng kéo tới!

“Vương phi cẩn thận!” Thanh âm của Ám Nguyệt ở phía sau Bạch Lưu Ly cấp cấp vang lên, cùng lúc đó rút trường kiếm trong tay ra!

Mâu quang của Bạch Lưu Ly rùng mình, tại nơi bạch quang bén nhọn sắp đến mặt mình ngửa người về sau, kiếm của Ám Nguyệt vào lúc đó huy qua, vừa vặn đụng với bạch quang, chỉ nghe đinh một tiếng vang lên, bạch quang rơi xuống đất, đúng là môt cây chủy thủ.

“Hắc… Ha ha ha… Vương phi?” Trong lâu đã bị đốt thành phế tích, xuất tiếng cười trào phúng khinh bỉ, thấp thấp lạnh lùng, thanh âm dần dần cất cao, dữ tợn chói tai, “Buồn cười… Buồn cười!”

Nhãn thần Bạch Lưu Ly lạnh lùng, cái thanh âm này ——

Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt đồng thời một trái một phải hộ trước người Bạch Lưu Ly, thần sắc túc sát nhìn chằm chằm bóng người đi ra trong lâu phế tích.

“Muội muội, hơn một tháng không gặp, ngươi vẫn tốt?” Trong bóng tối, bóng người càng ngày càng rõ ràng, thanh âm cũng càng lúc càng rõ ràng, chính là Bạch Trân Châu ngày ấy do Tào Phong cứu đi ở mãng hoang chi lâm!

Chỉ thấy nàng lúc này tiêu gầy vô cùng, nguyên bản đơi mắt xinh đẹp ao hãm, hiện ra một loại thái độ tang thương hoàn toàn không tương xứng với tuổi, nhiên tóc của nàng lại chải chỉnh tề, oản thành linh xà kế thật cao, bộ diêu kim sí, trên mặt trang dung dày, nhiên mặc dù như thế lại vẫn không có cách che giấu tang thương trên mặt nàng, bất quá hơn một tháng ngắn không gặp, đệ nhất mỹ nhân Trạch quốc, cư nhiên thành bộ dáng như vậy.

Thường ngày Bạch Trân Châu cũng không thi nùng trang, nhưng mà tối nay nàng không chỉ có nùng trang, trên người thậm chí còn ăn mặc quỷ dị một bộ y phục lửa đỏ, phong đăng trong tay nàng mờ nhạt chiếu rọi, còn có thể loáng thoáng thấy váy nàng thêu hoa hải đường phồn thịnh, nghiên nghiên tươi đẹp, giống như người của nàng, kiều diễm, mỹ lệ.

Dưới ánh đèn lờ mờ bộ y phục lửa đỏ trên người nàng, đỏ đến quỷ dị có chút chói mắt, tựa như trang phục tân nương đang chờ tân lang âu yếm nàng tới đón nàng.

Ở đêm tối như vậy? Trên phế tích như vậy?

Nhiên mà quỷ dị xa xa không ở chỗ này, mà là thứ tay trái nàng cầm.

Phong đăng ở trong gió rét lắc lư, cho người thấy rõ thứ trong tay trái nàng cầm, đó không phải là đồ, mà là một cái ——đầu người!

Ánh mắt của Bạch Lưu Ly càng lạnh thấu xương một phần, bởi vì cái đầu người kia mặc dù bị Bạch Trân Châu túm tóc đến nỗi mặt hướng xuống dưới cho người thấy không rõ, thế nhưng trên đầu hắn có bạch ngọc quan nàng thấy rõ, đó là ngọc thái tử Hạ Hầu Sâm trong ngày thường đeo đỉnh đầu, như vậy thì nói rõ ——

“Muội muội ngươi ở đây xem cái gì? Ta ngươi tỷ muội hơn một tháng không có gặp mặt, hồi lâu không có ngồi chung một chỗ thổ lộ tình cảm rồi, muội muội hiện nay nhìn thấy tỷ tỷ, lại không nhìn tỷ tỷ một mắt trái lại chỉ nhìn chằm chằm đồ trên tay tỷ tỷ, thực sự là lệnh tỷ tỷ thương tâm.” Bạch Trân Châu nhẹ nhàng cười, tiếng cười vẫn là như thưòng lui tới uyển chuyển êm tai, ôn nhu như nước suối leng keng, nhiên càng là như vậy, càng cho người cảm thấy thời khắc này nàng đã có chút thái độ điên cuồng, chỉ thấy nàng cùng Bạch Lưu Ly cách xa nhau hai trượng đứng vững trong phế tích, tay trái cầm đầu người lay lay, ôn nhu cười khẽ, “Muội muội đang nhìn nó?”

Sợi tóc mặc dù tán loạn, trên mặt cũng có không ít lỗ nhỏ, thế nhưng mày kiếm giơ lên, ánh mắt vĩnh viễn hàm chứa cười u ám, hôm nay còn khóe môi cong, âm nịnh như nhau, không phải là thái tử Hạ Hầu Sâm, thiên hạ còn có thể là ai có mặt âm khặc như vậy?

Bạch Lưu Ly chú ý tới bạch ngọc quan liền trong lòng đoán được kết quả, thế nhưng giờ khắc này ở trong ánh lửa tinh tường thấy mặt lỗ của Hạ Hầu Sâm cùng với vết máu khô khốc, lòng của Bạch Lưu Ly vẫn là mạnh run rẩy, Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt còn lại là chấn kinh đến khó có thể tin.

Trước mắt là đầu của thái tử Hạ Hầu Sâm trước khi chết vẫn còn đắc ý cười tự cho mình là rất tự cao tự đại, cư nhiên bị một nữ nhân chộp trong tay như vậy! Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt lúc này cũng không biết làm sao hình dung khiếp sợ trong lòng bản thân, chỉ càng hung hiểm hơn nhìn Bạch Trân Châu một thân hồng y.

Trên mặt của Hạ Hầu Sâm đã cứng ngắc hàm chứa nụ cười, chứng minh hắn trước khi chết một khắc kia cũng không biết bản thân đặt mình trong trong nguy hiểm, thậm chí còn đang làm chuyện lòng tin mười phần, đây là thần tình sau khi hắn chết vẫn còn bảo trì, mà người có thể lúc hắn cười tự tin giết hắn, tất nhiên ở bên người hắn, đồng thời cự ly rất gần rất gần, bằng không không có khả năng một đao có thể đem đầu hắn chém xuống!

Mà người có thể tiếp cận bên cạnh thân Hạ Hầu Sâm có thể để cho hắn dỡ phòng bị xuống đến nỗi thu tính mạng hắn, tất nhiên không thể coi thường!

Hôm nay đầu của Hạ Hầu Sâm ngay trong tay Bạch Trân Châu, như một kiện đồ chơi nâng ở trong tay lay động, chỉ có thể nói rõ, người đem đầu hắn một đao chém xuống, nghĩ đến tất nữ nhân này không thể nghi ngờ!

Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Trân Châu, đem Bạch Lưu Ly hộ ở sau người càng kín.

“Ha ha! Hai vị cô nương thật đúng là ái chủ, hộ Lưu Ly muội muội ta kín như thế, là lo lắng ta sẽ như chém xuống đầu của thái tử điện hạ một dạng vô tình chém đầu của muội muội ta yêu nhất thân nhất xuống sao?” Thấy Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt đem Bạch Lưu Ly nghiêm nghiêm hộ ở sau người, tiếng cười dễ nghe của Bạch Trân Châu dần dần trở nên dữ tợn, “Ba người các ngươi đối với một người như ta còn sợ còn lo lắng sao? A, ha ha Xem ra bảo bối muội muội của hắn được hắn hộ rất cẩn thân!”

“Nhìn ánh mắt của muội muội, định là đang suy nghĩ ta là như thế nào chém cái đầu này xuống, có đúng không?” Bạch Trân Châu khẽ cười, như nói với Bạch Lưu Ly, vừa tựa như đang nhớ lại chuyện để cho nàng oán hận rồi lại làm nàng hưng phấn nhất, cười cười dừng một chút, có chút nói năng lộn xộn, “Nam nhân thiên hạ này có mấy người là tốt? Ngoài miệng rõ ràng nói không lạ gì chẳng thèm, thế nhưng một khi đến trên tay đến trên giường, lại có bao nhiêu nam nhân có thể chịu được mê hoặc?”

“Ha ha… Thái tử điện hạ cái gì, cao cao tại thượng cái gì, hôm nay đầu không phải cũng bị ta nâng ở trong tay sao?”

“Muội muội ngươi nói, đến tột cùng là ai rõ ràng đặt mình t trong nguy hiểm vẫn còn cho là mình nắm chắc phần thắng? Còn có thể xem địch nhân thành là người một nhà? Còn có thể vào lúc đó hưng phấn rong ruổi trên người nữ nhân? Thậm chí còn có thể một bên rong ruổi một bên mở cung lấy đầu hắn tha thiết ước mơ?” Bạch Trân Châu thấp thấp cười, một bên vút đầu cầm trong tay như đồ chơi, “Là ngu xuẩn, đúng hay không?”

“Nếu là ngu xuẩn, vậy lưu lại trên đời này có ích lợi gì? Nên khi hắn mở cung một khắc kia, ta trước hắn một bước một đao tước rơi đầu của hắn, muội muội ngươi cũng biết, lúc đó tiên huyết phun là để kẻ khác huyết mạch sôi sục cỡ nào, lại là thưởng tâm duyệt mục cỡ nào?”

Trên môi Bạch Trân Châu thoa đan khấu, lúc này nhe răng cười, để cho khóe miệng nàng nâng lên thật cao đỏ yêu dã, đỏ dường như thấm huyết, “Muội muội lại cũng biết, ta vì sao phải chọn vào lúc đó chém sọ đầu của hắn xuống không?”

Bạch Trân Châu đem đầu của Hạ Hầu Sâm đặt trước chân, đá đá vài cái, “Bởi vì a… Người hắn lúc đó giương cung muốn hắn, là người tỷ tỷ yêu nhất đời này, ngươi nói tỷ tỷ làm sao có thể trơ mắt nhìn người tỷ tỷ yêu nhất chết ở trong tay người khác?”

“Muốn chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay tỷ tỷ!” Trong mắt Bạch Trân Châu tiếu ý đã trở nên điên cuồng, “Nên tỷ tỷ thay hắn bắn ra mũi tên kia, không, không phải là một mũi tên, là vô số mũi tên, mặc dù không có một mũi tên bắn tới trên người của hắn, thế nhưng muội muội biết đến, độc của Phong quốc, không nhất định phải trực tiếp tiếp xúc được thân thể mới hữu dụng, a, ha ha!”

Người ở tại tràng đều biết người yêu trong miệng Bạch Trân Châu đến tột cùng là ai, Ám Nguyệt dẫn đầu không kềm chế được, quát: “Ngươi nữ nhân thâm độc này, ngươi nói cái gì?”

Ám Nguyệt giơ kiếm liền muốn tiến lên thủ tính mạng của Bạch Trân Châu, lại bị Bạch Lưu Ly từ sau kéo cổ tay của nàng, ý bảo nàng không nên vọng động, Ám Nguyệt tuy rằng không cam lòng, thế nhưng biết Bạch Lưu Ly ngăn lại nàng tự nhiên có đạo lý của nàng, tạm thời nhịn xung động tiến lên đem Bạch Trân Châu thiên đao vạn quả.

“Nữ nhân thâm độc? Ha ha, ta thực sự là thích đánh giá này, thế nhưng ta còn cảm thấy ta thiếu thâm độc, nếu là ta đủ thâm độc, muội muội làm sao có thể sống đến hôm nay.” Bạch Trân Châu cầm đầu trong tay ném đến phương hướng của Bạch Lưu Ly, chỉ thấy cái đầu kia lăn trên đất ngừng lại trước đầu ngón chân Bán Nguyệt, người nguyên bản cao cao tại thượng, lúc này cũng cho người đùa bỡn như vậy, không biết nên là vì hắn cảm thấy buồn cười hay là đáng buồn.

“Mục đích của muội muội trở lại nơi này, là vì hắn đi?” Bạch Trân Châu vỗ nhẹ tay của mình, coi như tay nàng mới cầm thứ bẩn thỉu gì vậy, vẫn ở chỗ cũ cười, cũng cười đến đắc ý, “Hắn đã chết, muội muội không cần tìm nữa, dù cho ta không có thể chính mắt thấy được thi thể của hắn, thế nhưng đó là độc lợi hại nhất Phong quốc, dù cho muội muội có thể vì hắn giải độc, cũng đã chậm.”

“Nhìn, hắn đến chết cũng chết trong tay ta, dù cho hắn yêu không phải là ta, ta cũng cuối cùng thắng muội muội một bậc!” Bạch Trân Châu nói xong ngửa đầu cười to, cười cười đúng là một ngụm huyết hắc hạt phun ra miệng, thân thể gầy gò mãnh liệt hoảng, muốn cố ổn định thân thể, cuối cùng không có thể ổn định, hai chân mềm nhũn tiện đà quỳ trên mặt đất.

Ám Nguyệt giật mình, Bạch Lưu Ly lúc này mới buông cổ tay Ám Nguyệt ra, vòng qua bên cạnh nàng, đi đến chỗ Bạch Trân Châu.

“Vương phi cẩn thận!” Ám Nguyệt muốn muốn ngăn Bạch Lưu Ly, lại bị Bạch Lưu Ly nhấn tay nàng, khẽ lắc đầu ý bảo nàng không cần phải lo lắng, đi tới trước mặt Bạch Trân Châu, ngồi xổm xuống.

Bạch Trân Châu cho rằng Bạch Lưu Ly muốn giết nàng, thê lương cười không sợ hãi chút nào hai mắt nhắm nghiền, thế nhưng sau một lúc lâu, trên người nhưng không có đau đớn truyền đến, có thể để nàng không khỏi lại mở mắt ra.

Chỉ thấy Bạch Lưu Ly chỉ là lẳng lặng ngồi xổm trước mặt nàng, nhãn thần bình thản, không có trào phúng, càng không có hận ý, ánh mắt kia bình thản đến tựa như đang nhìn một sinh mệnh căn bản không đáng giá nhớ, Bạch Trân Châu lại là khụ xuất một ngụm hắc huyết, lạnh lùng nói: “Vì sao không giết ta?”

“Không cần, ngươi sớm muộn sẽ chết, ta cần gì phải làm điều thừa.” Thanh âm của Bạch Lưu Ly bình tĩnh lại băng lãnh.

“Làm điều thừa? A, ha ha! Phải không?” Theo cười của Bạch Trân Châu, trong miệng nàng ho ra hắc huyết càng nhiều, “Nguyên lai trong mắt ngươi, giết ta đúng là làm điều thừa.”

Bạch Lưu Ly không nói, Bạch Trân Châu cười đến càng thêm dữ tợn, cũng càng thêm tự giễu, “Vì sao, vì sao ta lấy tính mạng cược, kết quả đúng là như vậy! Vì sao thắng không phải là Hạ Hầu Nghĩa Hạ Hầu Sâm? Nếu bọn hắn thắng, ta nhất định có thể cho các ngươi hiểu rõ tư vị sống không bằng chết!”

“Buồn cười, buồn cười ta tự nhận thông minh, cuối cùng lại là làm quyết định ngu xuẩn nhất.” Bạch Trân Châu vẫn chưa lau máu ở khóe miệng, mặc máu loãng làm dơ cằm tinh xảo của nàng, dơ xiêm y xinh đẹp của nàng.

“Dựa vào cái gì ngươi chính là bảo bối của Bạch gia, mà thủy chung chỉ có thể là ngoại nhân? Dựa vào cái gì?” Ngôn ngữ dần dần trở nên hư nhược là không cam lòng nồng đậm, “Dựa vào cái gì hắn yêu ngươi không phải là ta? Rõ ràng ta gặp hắn trước ngươi rất nhiều rất nhiều năm!”

“Dựa vào cái gì tất cả đồ tốt đều là ngươi có được!” Bạch Trân Châu bỗng nhiên không biết khí lực từ đâu tới, bỗng nhiên bắt lại vạt áo của Bạch Lưu Ly, không cam lòng trong giọng nói còn mang theo sát ý, “Ta hận ngươi, từ nhỏ hận ngươi! Ngươi biết không?”

“Ta biết.” Bạch Lưu Ly không có huy khai tay của Bạch Trân Châu, mặt không đổi sắc.

Bạch Trân Châu nhìn dáng dấp bình thản của nàng, bỗng nhiên lại cười, cười đến ác độc: “Hắc, ha ha —— ta đã một cây đuốc đốt Bạch gia, Bạch Trí cùng Hạ Hầu Noãn đã sớm chết rồi, Bạch Việt lão đầu kia vậy cũng sống không được mấy năm, còn kém ngươi, ta thật hận trước khi chết không có thể tiễn ngươi xuống địa ngục! Vì sao lão Thiên vẫn là hậu đãi ngươi hậu đãi Bạch gia! Vì sao chính là không cho Bạch gia đoạn tử tuyệt tôn!”

“Không, ngươi đã thành công.” Bạch Lưu Ly cuối cùng không để cho Bạch Trân Châu làm một người đơn độc, nhiên sắc mặt vẫn là bình tĩnh thanh âm vẫn là lạnh lùng, “Ngươi thành công giết chết Bạch Lưu Ly rồi, lúc ngươi đem nàng phong phong quan tài một khắc kia, nàng đã chết.”

Bạch Trân Châu đưa mắt dừng hình ảnh ở mặt không thay đổi của Bạch Lưu Ly, trong ánh mắt khiếp sợ của Bạch Trân Châu, Bạch Lưu Ly nói ra sự thực,” Ta, không phải là nàng.”

“A… Ha ha…” Sau khi Bạch Trân Châu khiếp sợ buông lỏng vạt áo của Bạch Lưu Ly ra, lại một lần nữa cười, “Ha ha —— đúng là như vậy, đúng là như vậy sao?”

“Ngươi không phải là nàng, ngươi quả thực không phải là nàng…” Tiểu nha đầu từ nhỏ thích dán nàng gọi tỷ tỷ, thực sự chết ở trong kế hoạch của nàng.

Hết thảy đều đã kết thúc, nàng không cần thiết sống nữa, quá mệt mỏi, quá mệt mỏi…

Bạch Trân Châu trước khi nhắm mắt, như trước không cam lòng nói: “Đã quên nói cho ngươi biết, bách tính của Tố thành sở dĩ hận hắn thấu xương, là xuất từ tay ta ——”

“Ngươi ——” Kiếm trong tay Ám Nguyệt đã ra khỏi vỏ.

Nhiên, hai mắt Bạch Trân Châu đã nhắm nghiền, đã nghe không được sát ý cùng hận của người bên ngoài đối với nàng nữa.

Bạch Lưu Ly thật sâu nhìn Bạch Trân Châu tắt thở một mắt, chậm rãi đứng lên.

“Vương phi, nữ nhân hung ác này có hạ độc trên người ngươi hay không?” Ám Nguyệt hận hận hồi vỏ kiếm, nhìn Bạch Lưu Ly khẩn trương nói.

Bạch Lưu Ly khẽ lắc đầu, “Vô sự, nàng không có hạ độc ta, dù cho nàng hạ độc, ta cũng có thể giải.”

“Vậy ——” Ám Nguyệt vốn là muốn nói gì, nhiên lời của nàng còn chưa kịp nói, liền nghe được trong phế tích vang động truyền đến, mà cái hướng động tĩnh truyền đến kia, đúng là đường thông ngầm ám lao!

Đó là chỉ có gia mới có thể sử dụng!

“Ai?” Kinh há chỉ một mình Ám Nguyệt, Bán Nguyệt so với nàng càng thêm khiếp sợ, cũng so với càng thêm cẩn thận.

“Tại hạ Tào Phong.” Trả lời Bán Nguyệt, là một đạo thanh âm lạnh lùng lại trấn tĩnh, tiện đà một đạo nhân ảnh dần dần rõ ràng trong tầm mắt ba người.

“Là ngươi?” Lời tuy là nghi vấn, nhiên giọng của Bạch Lưu Ly lại nghe không ra chút nghi vấn nào, đêm đó, Bách Lý Vân Tựu hỏi hắn lấy giải dược của chi cương tán, nàng liền đoán được có thể đã để nam nhân này dưới trướng, mà hắn lúc này xuất hiện ở nơi này, nàng cũng không thấy kinh ngạc chút nào.

Chỉ vì, Bạch Trân Châu ở chỗ này.

“Tào Phong gặp qua Vương phi, cũng ở đây tạ qua giải dược lúc trước của Vương phi.” Tào Phong hướng Bạch Lưu Ly ôm quyền, “Còn thỉnh Vương phi cho phép Tào Phong mang nàng đi.”

“Tào Phong! Chớ ăn cây táo, rào cây sung!” Ám Nguyệt thực sự nhìn nam nhân tên là Tào Phong này không vừa mắt!

Chỉ là Ám Nguyệt mới rống xong, liền chú ý trên ngón tay cáu của Tào Phong đeo nhẫnmặc ngọc, đó là ——!

Bán Nguyệt cũng chú ý tới chiếc nhẫn mặc ngọc kia, trình độ khiếp sợ bất đồng Ám Nguyệt, thế nào…có thể?

“Mang nàng đi đi.” Không giống với kích động của Ám Nguyệt, thái độ của Bạch Lưu Ly chung thủy đều là lãnh lãnh đạm đạm, điều này cũng làm cho Tào Phong kinh ngạc, lại không nói thêm gì, chỉ là khom người thật sâu với Bạch Lưu Ly, “Tào Phong đa tạ Vương phi.”

Tào Phong hướng Bạch Lưu Ly khom người xong, khom người ôm lấy Bạch Trân Châu trên đất, dưới mí mắt là ôn nhu như nước, cuối cùng lòng có không đành lòng, hướng Bạch Lưu Ly giải thích, “Nàng bị Hạ Hầu Sâm hạ độc, ta từng khuyên nàng không nên đi bên người Hạ Hầu Sâm, chỉ là nàng không nghe.”

Vì người nàng yêu, nàng không tiếc lấy thân hầu hạ một người nàng không thương.

Hắn vì sao, sẽ thích một nữ tử như vậy, đến chính hắn đều không rõ,

“Ân.” Bạch Lưu Ly không nói gì thêm, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng, trước khi Tào Phong xoay người rời đi từ trong lòng lấy ra một món đồ đặt trên người Bạch Trân Châu, đó là trang giấy ố vàng chỉnh tề, chính là trang giấy ngày ấy nàng lật sách thuốc Hạ Hầu Noãn lưu lại rơi ra, “Để phong thư này theo nàng đi.”

“Vương phi nếu là muốn biết Vương gia hôm nay ở đâu, có thể đi hỏi Mục Chiểu công tử một chút, có thể hắn sẽ biết.” Nói đến Bách Lý Vân Tựu, Tào Phong có chút xấu hổ, “Tào Phong không biết Vân vương gia ở chỗ nào, cũng không biết Vương gia còn ở Tố thành không.”

Dù sao Vân vương phủ bị bách tính hủy thành như vậy, cùng với sự kiện kia phát sinh trước cửa cung, trên đời này đã định trước ngày sau không còn Vân vương phủ, cũng không có Vân vương gia nữa.

“Đa tạ cho biết.” Bạch Lưu Ly lễ phép trả lời, Tào Phong lắc đầu, đi ra tầm mắt của nàng.

Bạch Lưu Ly nhìn trên phế tích, máu mới vừa rồi Bạch Trân Châu phun ra, xoay người ly khai.

Bạch Trân Châu là tỷ tỷ cùng cha khác mẫu của Bạch Lưu Ly, lại vì thân phận chân thật sẽ hủy danh tiếng Bạch Trí đối ngoại của Bạch gia, nên Bạch Việt tuyệt đối không thừa nhận thân phận của nàng, thậm chí còn để Bạch Trí nói với người ngoài Bạch Trân Châu là dưỡng nữ của hắn, về phần sinh mẫu của Bạch Trân Châu, trong thư của Hạ Hầu Noãn chỉ nhắc tới nàng là nữ tử của Phong quốc, cụ thể là ai lại không được biết, Bạch Trân Châu vốn nên là đại tiểu thư của Bạch phủ, cho đến cjêý cũng không được Bạch Việt thừa nhận nàng là nữ nhi của Bạch gia, càng không thể nào thừa nhận mẫu thân của nàng là người Bạch gia, cho nên nàng mới hận Bạch Việt hận Bạch gia, thậm chí hận mỗi người của Bạch gia.

Nàng không hận Bạch Trân Châu, nếu đổi thành nàng là Bạch Trân Châu, có thể nàng cũng sẽ hận, nàng nàng cũng sẽ làm chuyện như Bạch Trân Châu.

Chỉ là, chuyện cho tới bây giờ, nhân nhân quả quả, hết thảy đều đã kết thúc.

Thẳng đến Bạch Lưu Ly xoay người ly khai, Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt cũng không có thể từ chiếc nhẫn mặc ngọc trên ngón cái của Tào Phong trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.

“Bán Nguyệt tỷ, đó là nhẫn mặc ngọc tượng trưng cho thân phận Minh vương a…” Thanh âm của Ám Nguyệt có chút không bị khống chế run.

“Ta nhìn thấy.” Bán Nguyệt đè huyệt Thái Dương của mình, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, “Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”

Đã không có Vân vương phủ bằng không có thân phận của Vân vương gia, không nhẫn mặc ngọc tượng trưng cho thân phận Minh vương nữa, cái này ý nghĩa, gia… Cái gì cũng không có a…

“Ta nghĩ biện pháp liên lạc với Dạ Dạ cùng Thính Phong, hỏi rõ bọn họ đây đến tột cùng chuyện gì xảy ra!” Ám Nguyệt tâm trạng cực độ bất an, nắm thật chặt song chưởng của song chưởng nói, “Về phần Chiểu thiếu gia, giao cho Bán Nguyệt tỷ cùng Vương phi rồi!”

Ám Nguyệt cấp cấp nói xong, còn không đợi Bán Nguyệt đáp lại, lợi dụng đạp hắc ám nhanh rời đi.

Bán Nguyệt nắm kiếm tay có chút run rẩy, cuối cùng lấy dũng khí dùng một cây yên hỏa dùng để liên lạc đưa cho Bạch Lưu Ly nói: “Vương phi, ngươi trước tìm một chỗ nghỉ ngơi, ta đi tầm hạ lạc của gia, bình minh là lúc lấy yên hỏa liên hệ.”

“Ân.” Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng gật đầu, vẫn chưa ngăn cản, Bán Nguyệt “Bán Nguyệt cô nương tự cẩn thận chút.”

“Vương phi cũng bản thân cẩn thận.” Bán Nguyệt nắm chặt kiếm trong tay, cũng gấp tốc lược mở, nàng tin tưởng Bạch Lưu Ly có thể tự bảo vệ mình, hôm nay nàng cũng không chiếu cố được nhiều như vậy.

Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt đều rời đi, Bạch Lưu Ly mới chậm rãi đi tới bờ nước, nhìn mặt hồ sóng gợn trong gió đêm, tâm thắt chặt.

Cách ám nguyệt chi dạ chỉ có không được nửa tháng, Bách Lý Vân Tựu… Lúc này cũng sẽ không ở Tố thành, nếu là hắn không ở Tố thành, như vậy hắn chỉ có một cái khả năng đi một chỗ.

Chỉ là hôm nay nàng không xác định hắn là còn ở Tố thành không, vẫn là trước kiên trì chờ tin tức của Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt một chút, trước kiên nhẫn chờ một chút…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio