Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

chương 162: chương 162: làm cha rồi hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : LÀM CHA RỒI HẠ

Editor: Luna Huang

Bạch Lưu Ly rất suy yếu, tâm ngận đau, Bách Lý Vân Tựu lại cười đến như hài tử trong suốt hài lòng, bà đỡ vội vàng giúp Bạch Lưu Ly thanh lý, đuổi hắn đến nhà chính trước, Bách Lý Vân Tựu cực kỳ tiểu tâm dực dực ôm hài tử nhiều nếp nhăn, cứng ngắc cẩn thận di động mỗi một bước, đến nhà chính mới phát hiện hắn đã quên lất giường gỗ nhỏ mấy ngày hôm trước làm cho oa oa ra ngoài, muốn tiến thất lấy ra cũng không được, nếu không lấy ra hắn cứ ôm hài tử cũng không có thể lau người cho hài tử, vì vậy liền đứng ở nhà chính giương giọng hô Ám Dạ một tiếng.

Không có biện pháp, hắn không dám ôm tiểu gia hỏa nhiều nếp nhăn trong lòng ra nhà chính, rất sợ bên ngoài có gió thu chút hàn ý lạnh đến nàng.

Ám Dạ đứng ở trong phòng bản thân chiếu cố tân sinh nhi vừa nghe đến thanh âm của Bách Lý Vân Tựu, lại càng hoảng sợ, bởi vì từ lúc bọn họ theo Bách Lý Vân Tựu, chưa từng nghe hắn to tiếng câu nào, mặc dù thanh âm sắc bén, cũng là thấp thấp lạnh lùng, chớ nói chi là nghe được hắn kêu gọi to tiếng, mà hiện nay thanh âm của Bách Lý Vân Tựu chính là hô truyền đến trong tai hắn, làm sao có thể không để hắn kinh ngạc.

Ám Nguyệt ôm hài tử, giục Ám Dạ mau đi xem gia một chút xem có phải gia cần giúp một tay hay không, Ám Dạ ứng tiếng, vội vã ra khỏi phòng.

Tổng cộng bốn người ở gian nhà, hai nam nhân, hai nữ nhân, hôm nay hai nữ nhân đồng nhất trong một đêm sinh, bà đỡ lại vội vàng xử lý cho hai nữ nhân, hai đại nam nhân cái kinh nghiệm gì cũng không có chỉ có thể luống cuống tay chân tự tìm bí quyết, cũng may Ám Dạ mới vừa rồi vẫn còn dưới sự chỉ điểm của Ám Nguyệt lau hài tử, bao nhiêu cũng cường hơn so với Bách Lý Vân Tựu.

“Gia, nam hài nhi hay nữ hài nhi?” Ám Dạ nhìn Bách Lý Vân Tựu ôm hài tử cứng ngắc, không khỏi cười, nghĩ thầm gia bộ dáng này so với hắn còn phải cứng ngắc khẩn trương hơn.

“Nữ oa oa.” Bách Lý Vân Tựu nghe được bà đỡ nói tiếu ý trong mắt sẽ không có giải, hiện nay cúi đầu nhìn tiểu oa nhi khóc ô ô trong lòng, cười đến tự hào nói, “Làm sao, có đẹp mắt hơn hầu tử của ngươi hay không?”

“…” Ám Dạ nhìn tiểu tiểu thư trong lòng Bách Lý Vân Tựu bởi vì có chút khó sinh cả người ngoại trừ tơ máu ra còn hồng mang theo giáng tử sắc nhiều nếp nhăn, ngoại trừ so với nhi tử của hắn nhỏ hơn một chút, hắn thực sự nhìn không ra có cái gì khác biệt, Ám Dạ luôn luôn không biết nói láo chỉ đàng hoàng nói, “Gia, ta cảm thấy đều là một dạng, hơn nữa, nam oa oa cùng nữ oa oa, không thể so đi?”

“Ta xem ngươi là không muốn thừa nhận nhi tử ngươi không đẹp bằng nữ nhi ta.” Bách Lý Vân Tựu tiểu tâm dực dực lắc lắc cánh tay cứng ngắc, cười đến khóe mắt cong cong.

(Luna: Ta cười chết mất)

“…” Ám Dạ cảm thấy, không chỉ có là nữ nhân mang thai không nói lý lẽ, nam nhân làm cha của nữ oa oa cũng không phân rõ phải trái, “Gia, trước khoan so, trước lau thân thể cho tiểu tiểu thư chứ?”

“Đúng đúng đúng, lâu một cái trước.” Bách Lý Vân Tựu lúc này mới luống cuống tay chân dưới hỗ trợ của Ám Dạ nhận nhận chân chân giúp tiểu nữ nhi của hắn lau sạch sẽ, sau đó bọc tả lót chặt chặt.

Bà đỡ giúp Bạch Lưu Ly thanh lý xong từ buồng trong đi ra Bách Lý Vân Tựu lại một lần nữa ôm tiểu nữ từ khóc lớn ô ô chuyển thành anh anh vào trong ngực, bà đỡ chính muốn cùng hắn ăn nói chút gì, hắn cũng đã đi nhanh vọt vào buồng trong, để bà đỡ hết sức: “Hậu sinh này! Thì không thể trước hết nghe lão bà ta nói vài câu sao? Mao mao táo táo, dáng dấp chưa từng làm cha!”

“Tiền bối người đừng nóng giận, gia quá khẩn trương phu nhân, còn xin ngài tha thứ, đến đây, người ngồi trước, uống chén trà nóng trước.” Bách Lý Vân Tựu chạy, chỉ có thể do Ám Dạ làm người giải quyết tốt hậu quả, vì vậy Ám Dạ kiên trì nghe xong lời bà đỡ nói với hắn cùng Bách Lý Vân Tựu xon lại giũa cho gia một trận lại thêm căn dặn xong một chập, Ám Dạ một bên nghe một bên cảm khái tiền bối này bận rộn một đêm chưa nghỉ ngơi lại còn có tinh thần như thế…

Bà đỡ huấn đủ rồi cũng giao phó xong, lại uống một ly trà nóng, đứng dậy liền phải đi, Ám Dạ liền vội vàng đứng lên đưa tiễn, không quên giao đủ thù ngân cho bà đỡ, thù có chút nhiều, nâng ở trong tay có chút trầm điện điện, bà đỡ chẳng những mất hứng, trái lại ngang mặth, lại mắng Ám Dạ, “Hậu sinh, xem lão bà ta là tới kiếm bạc sao? Ta thu gần một nửa, còn dư lại lấy về cho tức phụ nhi các ngươi hảo hảo bổ thân thể.”

Bà đỡ cầm bạc bản thân nên lấy, trừng Ám Dạ một mắt thẳng đi, vừa ra đến trước cửa gọi Ám Dạ lại, “Được rồi không cần đưa tiễn, có thời gian rãnh rỗi nhanh đi về chiếu cố tức phụ nhi cùng hài tử của ngươi, còn có, nhất định phải nhớ kỹ chuyện ta dặn dò phải chú ý, đừng quên chuyển cáo hậu sinh so với ngươi còn xúc động hơn kia.”

“Nhất định nhớ kỹ, nhất định nhớ kỹ, tiền bối đi thong thả.” Ám Dạ liên tục gật đầu.

“Thân thể của lão bà tử còn rất cường tráng, có thể đi thong tha!” Bà đỡ cố sức hừ một tiếng, đi.

“…”

Chỗ Bạch Lưu Ly.

Trong phòng còn tràn ngập mùi máu tanhm Bạch Lưu Ly nằm ở trên giường suy nghĩm sắc mặt có chút tái nhợtm hô hấp rất nhẹm tựa hồ đang ngủ,

Nhiên Bách Lý Vân Tựu ôm hài tử hài tử gian nhà một sát na kia, Bạch Lưu Ly liền chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi tiếu ý của Bách Lý Vân Tựu lập tức ảm đạm, thanh âm có chút bối rối có chút bối rối, “Đánh thức Lưu Ly rồi?”

“Không có, ta không có ngủ.” Bạch Lưu Ly kéo khóe miệng ôn hòa cười, hai tay chống giường muốn ngồi dậy, Bách Lý Vân Tựu liền vội vàng đặt tiểu oa nhi trong lòng đến bên gối nàng, đỡ lấy nàng để cho nàng dựa vào gối đầu mềm dầy phía sau nửa nằm, sau đó đưa tiểu oa nhi thỉnh thoảng anh anh hai tiếng tới trong ngực nàng.

Khi Bạch Lưu Ly ôm tiểu oa oa mềm vào trong ngực, nàng cảm giác trái tim mình cũng mềm, có lẽ là ngửi thấy vị đạo trên người mẫu thân, tiểu gia hỏa nhẹ nhàng mà giật giật mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay áp đến trên người Bạch Lưu Ly, Bách Lý Vân Tựu thấy hiếu kỳ, hỏi: “Nàng là muốn làm gì?”

“Chắc là đói bụng.” Bạch Lưu Ly lắc lắc cánh tay của mình, cười đến từ ái.

Bách Lý Vân Tựu lập tức từ mép giường đứng lên, “Ta đây đi nấu đồ ăn.”

Bạch Lưu Ly bật người kéo tay hắn, buồn cười nói: “Ngốc tử, nàng nhỏ như vậy, sao có thể ăn được thức ăn chúng ta ăn.”

“Vậy nàng ăn cái gì?” Bách Lý Vân Tựu nhíu mi.

“Ngốc tử, ngươi cứ nói đi?” Bạch Lưu Ly ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng bấm một cái, lôi kéo hắn một lần nữa ngồi xuống mép giường, “Ngồi là tốt rồi.”

Sau đó, Bách Lý Vân Tựu thấy Bạch Lưu Ly mở vạt áo của mình, lộ ra tuyết trắng phong mãn của nàng, áp sát vào miệng của tiểu oa nhi vào nơi phong mãn, tiểu gia hỏa lập tức vô sự tự thông ngậm vào trong miệng, như trước từ từ nhắm hai mắt từ từ nhắm hai mắt hãy còn duyện hút, Bách Lý Vân Tựu mới chợt hiểu ra, hắn luôn cảm thấy nơi phong mãn của Lưu Ly trở nên lớn, nguyên lai là tác dụng như vậy.

Tiểu gia hỏa uống sữa, Bách Lý Vân Tựu nhận nhận chân chân nhìn, trong mắt không có tạp niệm, chỉ giống một hài tử chăm chú học tập, Bạch Lưu Ly nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, lại nhìn Bách Lý Vân Tựu, mặc dù là vừa mới sinh ra, hơn nữa bởi vì chưa đủ tháng mà nhỏ, nhưng ngũ quan của tiểu gia hỏa nàng vẫn là thấy được như Bách Lý Vân Tựu, điều này để nàng cảm thấy trái tim đều ấm áp.

Thẳng đến nghe được tiểu gia hỏa ợ một cái, Bạch Lưu Ly mới dời nàng đi, Bách Lý Vân Tựu thấy bên mép nho nhỏ nàng chảy ra sữa trắng, vội vã lấy khăn ở đầu giường, mặt mày trừ chăm chú tỉ mỉ, còn có hài lòng.

Bạch Lưu Ly kéo vạt áo xong, vỗ nhẹ lưng của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa ăn no bụng đánh mấy cái ợ xong lại bắt đầu anh anh khóc, hai chân nho nhỏ vùng vẫy, tay nhỏ bé nắm thành quả đấm nhỏ cũng lộn xộn, đầu nhỏ lắc tới lắc lui, mặc Bạch Lưu Ly vỗ nhẹ lưng của nàng ôn nhu dỗ thế nào đều không hữu dụng, Bạch Lưu Ly có chút bất đắc dĩ, Bách Lý Vân Tựu khẩn trương lại đau lòng, Bạch Lưu Ly đưa tiểu gia hỏa đến trước mặt hắn bất đắc dĩ nói: “Ngươi thử xem.”

Bách Lý Vân Tựu lập tức vươn hai tay, động tác vụng về ôm tiểu gia hỏa đến trong lòng ngực mình, kỳ quái là, trong lòng Bạch Lưu Ly anh anh khóc không ngừng tiểu gia hỏa vừa đến trong lòng Bách Lý Vân Tựu chỉ anh anh hai tiếng liền yên tĩnh lại, giật giật đầu dựa vào khuỷu tay của Bách Lý Vân Tựu ngủ.

Bách Lý Vân Tựu an tâm cười, Bạch Lưu Ly lại không vui, hừ một tiếng nói: “Dựa vào cái gì ta liều sống liều chết dinh hài tử mới sinh ra dĩ nhiên thân với ngốc tử như ngươi.”

“Bởi vì là nữ nhi của ta a.” Bách Lý Vân Tựu cười khúc khởi ngón trỏ vuốt be trên gò má nho nhỏ của tiểu gia hỏa một chút, xúc cảm mềm nộn nộn lệnh tim của hắn đều trở nên noãn dung dung.

Từ lúc thành hôn tới nay, Bách Lý Vân Tựu cũng không cùng Bạch Lưu Ly cãi bất luận một câu nói gì, Bạch Lưu Ly nói cái gì thì là cái đấy, hiện nay cũng không tự chủ toát ra một câu như vậy, sau khi nói xong hiện mình nói sai, vội vàng ngẩng đầu nhìn Bạch Lưu Ly, lại chỉ thấy Bạch Lưu Ly chỉ là cười tủm tỉm nhìn hắn, vấn: “Bách Lý Vân Tựu, ngươi thích nữ hài nhi sao?”

“Vì sao không thích?” Bách Lý Vân Tựu không giải thích được, nữ nhi của bọn bọ động lòng người động lòng người, hắn thương yêu cũng không kịp, vì sao không thích?

“Những cổ nhân tư tưởng cứng nhắc này như các ngươi, không phải đều là trọng nam khinh nữ sao?” Bạch Lưu Ly cũng giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm nộn của tiểu oa nhi.

“Tư tưởng cứng nhắc? Trọng nam khinh nữ?” Bách Lý Vân Tựu lập lại lời của Bạch Lưu Ly. Mặc dù đối với tư tưởng cứng nhắc hắn không thể hoàn toàn lý giải, nhưng hắn biết tuyệt đối sẽ không có ý tứ gì tốt, liền nhìn Bạch Lưu Ly ánh mắt chăm chú nghiêm túc nói, “Người khác có lẽ là đúng, nhưng chỉ cần hài tử của chúng ta, mặc kệ nam hài nhi hay nữ hài nhi, ta đều thích, ta đều yêu thương.”

Bách Lý Vân Tựu chăm chú nghiêm túc để Bạch Lưu Ly cười ra tiếng, tiến đến trước mặt hắn hôn một cái ở trên mặt trái của hắn, cười nói: “Biết ngươi mặc kệ nam oa oa hay nữ oa oa đều sẽ thích, thử ngươi mà thôi, thế nào thật tình như thế.”

“Sợ Lưu Ly không vui.” Bách Lý Vân Tựu như thực chất nói.

Bạch Lưu Ly tâm căng thẳng, giơ tay lên liền muốn lất mặt nạ trên mặt Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu tránh mặt, Bạch Lưu Ly nhãn thần lạnh lẽo, Bách Lý Vân Tựu liền khẽ thở dài một cái, đưa mặt đến bên tay nàng, Bạch Lưu Ly lập tức lấy được mặt nạ của hắn xuống.

Máu đã khô, phù văn ám hạt sắc vốn đã phai đi rất nhiều rất nhiều, hôm nay dưới máu không không ngờ thay đổi đậm, tay của Bạch Lưu Ly cầm mặt nạ nhẹ nhàng run, cắn chặt môi dưới.

Đã qua thời gian ghim kim… Tuy rằng nàng biết lúc nàng sinh hài tử thì thấy máu dưới cầm của hắn thì đã qua…

Bạch Lưu Ly tựa đầu dựa vào trên vai Bách Lý Vân Tựu, hai tay Bách Lý Vân Tựu ôm hài tử không dám rút để ôm Bạch Lưu Ly, chỉ có thể khẩn trương an ủi nàng nói: “Lưu Ly chớ khổ sở, không đau, thực sự, không đau.”

Bạch Lưu Ly không nói gì, Bách Lý Vân Tựu liền dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của nàng, “Thực sự không đau, ai…”

Một lát, Bạch Lưu Ly mới ly khai vai của Bách Lý Vân Tựu, thần tình nghiêm túc nhìn tiểu gia hỏa ngủ say sưa trong khuỷu tay Bách Lý Vân Tựu, nói: “Tiểu gia hỏa, ngày sau ngươi nếu không tốt với cha ngươi, ta liền không cần ngươi.”

“…” Bách Lý Vân Tựu ngẩn người, sau đó có chút buồn cười nói, “Lưu Ly, nàng(tiểu hài tử) vừa mới sinh.”

Bạch Lưu Ly không phản ứng hắn, Bách Lý Vân Tựu lắc lắc cánh tay, Bạch Lưu Ly nhìn tiểu gia hỏa, hỏi: “Ngốc tử, đã nghĩ ra tên đặt cho hài tử?”

” Suy nghĩ rồi, sớm mấy tháng trước cũng đã nghĩ xong, không có nói cho Lưu Ly mà thôi.” Bách Lý Vân Tựu cười đến dị thường ôn nhu, “Nữ nhi tên Vân Lộ, Bách Lý Vân Lộ.”

—— đề lời nói ngoài ——

Bách Lý Vân Lộ, êm tai không, ha ha ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio